Đọc truyện Đạo Trưởng Thành Thân Đi – Chương 46: Đạo trưởng làm dâu
Sau đêm giao thừa đó là Tết âm lịch, hôm trước Thanh Vận đã mở miệng nói nếu là năm mới thì có thể đóng cửa tạm nghỉ mấy ngày để bốn thầy trò thư giãn.
Lúc đầu ta còn không khỏi kinh ngạc một phen, theo lý năm mới là thời điểm đạo quán thu nhập tốt nhất, nhà nào cũng muốn lên đạo quán thắp nhang cầu khấn năm sau bình an, Thanh Vận xem tiền như mạng lại làm ra vẻ không cần một miếng mồi thơm như thế khác nào mặt trời mọc phía Tây!!
Vì thế ngày kế tiếp, ta từ từ nhàn nhã ngồi dậy, hầu hạ Thanh Vận một chút vào sáng sớm rồi rảnh rỗi vô sự, ngồi bóc vỏ lạc cạnh giường Thanh Vận.
Ta chăm chú bóc vỏ sau đó chìm đắm trong suy tư và tự hỏi làm sao đút một hạt lạc nhỏ như vậy cho Thanh Vận mà không đụng tới môi của hắn môi đây? Do dự nửa ngày rốt cục ta bỏ cuộc không muốn khiêu chiến với khả năng thành công cực thấp này, cầm hạt lạc nhét vào tay Thanh Vận, nói: “Sư phụ, ăn đi! Đồ nhi đã bóc vỏ sạch cho người rồi.”
Thanh Vận hờn giận nhíu nhíu mày, hỏi: “Sư phụ không nhìn rõ, Thất nhi không cho sư phụ ăn được sao?”
“Sư phụ, hiện tại người chỉ cần giơ bàn tay cao quý của người lên đã có thể thưởng dụng mỹ vị rồi!” Ta ôn nhu nói.
Ta đã thay hắn lột sạch vỏ rồi còn chưa đủ chu đáo sao? Chẳng lẽ ta không đút hắn thì hắn có thể đưa nhầm lên mũi sao?
Thân hình gầy gò của Thanh Vận run rẩy, đôi mắt trống trơn nhìn vào góc phòng, tay vẫn đặt bên người không nhúc nhích đặt như đang dùng trầm mặc tỏ vẻ kháng nghị. Cuối cùng ta đành bất đắc dĩ thở dài một tiếng, thất bại lấy lạc trong tay hắn, đưa tới miệng hắn, nói: “Há mồm!” Ngay cả ta cũng không rõ, vì sao ta sẽ bị Thanh Vận ăn hiếp đến vậy!
Thanh Vận lúc này mới xem như hài lòng, há mồm chậm rãi nuốt lạc trong tay ta. Loại hình cho ăn này khiến đầu ngón tay ta khó tránh khỏi việc đụng tới bờ môi mềm mại của Thanh nhưng Thanh Vận vẫn thật lạnh nhạt, coi như không có gì khiến ta cũng không tiện phát tác. Ta chỉ có thể ngồi cạnh hắn vừa cho ăn vừa khơi chuyện.
“Sư phụ, sư phụ người ta đến năm mới đều cho đồ đệ bao đỏ…” Ta cố ý nói.
Thanh Vận đang ngậm lạc đầy mồm, không tự kìm hãm được ho khan vài tiếng, chờ khi vất vả ngừng ho, hắn cố gắng trấn định trả lời: “Vì sao vi sư chưa bao giờ nghe qua quy củ này?”
“Cho dù trước kia chưa từng nghe, nay không phải đã nghe rồi sao? Người thấy có nên…” Tuy rằng ta không hi vọng gì vào Thanh Vận nhưng thường thử một chút cũng tốt, cho dù chỉ lấy được một đồng từ tên Thanh Vận vắt cổ chày ra nước này cũng là một thành tựu rất lớn!!
“Thất nhi… Ngươi cũng nên biết năm nay việc làm ăn của đạo quán đình trệ cho nên không phải vi sư không muốn cho mà thực ra là không có dư…” Thanh Vận ra vẻ chua xót, dứt lời thiếu chút nữa rơi lệ.
“Sư phụ! Người nói vậy không khỏi quá đáng đi!! Năm nay đình trệ thì khi nào mới khởi sắc!! Người một thân một mình, muốn tích trữ nhiều tiền như vậy làm gì!!” Ta rốt cục nổi giận, vứt lạc trên giường, bãi công.
Không nói năm rồi thì bàn đến năm nay đi! Ta giả tiên cô cũng được một thời gian, kiếm không ít tiền công quả, theo lời Thanh Dạ, ta cũng biết năm nay thí chủ đến đạo quan rất nhiều, năm rồi mới thật sự là vắng vẻ!! Thanh Vận không muốn cho tiền mừng tuổi cũng không sao, cư nhiên dám lấy lý do vớ vẩn như thế làm cớ, không khỏi khinh thường người khác quá mức!! Đừng tưởng mình mù liền có thể trợn mắt nói dối! Ánh mắt quần chúng sáng ngời như tuyết!!
Thanh Vận nghe xong không thèm chột dạ, ngược lại đúng lý hợp tình, nói: “Vi sư tích trữ tiền đó là để cưới vợ! Sau khi thành thân phải cho nàng tiền tiêu vặt mỗi ngày!”
“Ngươi!!” Ta vừa nghe lời này xong không biết vì sao tự dưng nổi giận.
Tên mù thối tha!! Chết sống không cho ta đi, mấy ngày trước còn nói thích ta, hôm nay lại đòi cưới vợ!!
Thanh Vận thấy ta tức giận nói không nên lời bỗng cười nhạt, lửa đổ thêm dầu nói: “Thất nhi cũng biết vi sư không còn trẻ, mỗi năm qua đi lại già thêm một tuổi. Nhưng hôm nay vẫn cô đơn như trước… Nay muốn kết hôn cũng không dễ dàng, huống chi sư phụ còn bị mù! Không trữ nhiều tiền một chút, chẳng lẽ vi sư phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại?”
Còn để dành tiền cưới vợ, cả đời này ngươi sẽ không cưới nổi đâu!
Trong lòng tuy giận nhưng ta cũng ngầm phát hiện Thanh Vận cố ý khích ta, ta cũng không thể để người ta xem thường phải không? Ta tự trấn định, sau đó phá lệ bình thản ung dung nói với Thanh Vận: “Sư phụ nói đúng, người nay cũng không còn trẻ, nên sớm cưới vợ sinh con mới phải! Tiền công quả vẫn nên để sư phụ dành dụm cưới vợ sinh con! Đồ nhi tin với sức quyến rũ của sư phụ nhất định có thể sớm ngày tìm được một sư nương như hoa như ngọc về cho đồ nhi!”
Thanh Vận nghe ta nói xong sắc mặt có vẻ thập phần âm lãnh, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi lại một câu: “Thật không?”
“Đúng vậy! Đồ nhi chúc sư phụ sớm ngày tìm được phu nhân, vĩnh kết đồng tâm, bạc đầu giai lão!!” Nhìn mặt Thanh Vận lúc này, cơn giận mới vừa rồi của ta hoàn toàn không cánh mà bay, chỉ còn lại đắc ý ngập tràn.
Thanh Vận giận dữ cười: “Vậy vi sư nhất định không thể làm Thất nhi thất vọng rồi, vì sư nương như hoa như ngọc, đành nhờ Thất nhi đỡ sư phụ đứng dậy…”
“Sư phụ, người định làm gì?” Nụ cười của ta cứng lại.
Không phải ta quá phận cãi lại khiến Thanh Vận mất mặt nên đang lúc còn đông giá muốn ra ngoài đi tìm vợ chứ? Thanh Vận tuy mù nhưng mặt mày vẫn còn xinh đẹp! Chỉ cần như vậy thì Thanh Vận muốn gì chẳng được! Mấy ngày hắn bệnh, đám oanh yến muốn vào thăm hắn đều bị ta ngăn cản, nếu Thanh Vận định cưới vợ, còn không phải chỉ cần nói một tiếng là được sao!
“Thất nhi giúp vi sư đứng dậy, vi sư mới tìm được sư nương cho ngươi!” Thanh Vận ra vẻ không sao, khóe miệng thản nhiên cười.
“… Sư phụ, đồ nhi sai rồi, đồ nhi biết sai rồi được không?” Ta rốt cục mất mặt lên tiếng.
Không phải Thanh Vận tính chọn một trong đám oanh yến đó chứ, lấy cốt cách của hắn mà nói thì khác nào giận quá hóa liều!!
Đáng tiếc Thanh Vận không dễ bỏ qua, vẫn cứng rắn bắt ta đỡ hắn đứng lên. Lòng ta run rẩy giúp hắn khoác thêm ít áo, ta sợ hắn vừa ra khỏi cửa sẽ lạnh đến thổ huyết, lúc này muốn dưỡng cho lại sức thật không dễ dàng chút nào!! Lúc ta đang suy tư định khoác thêm áo cho hắn, Thanh Vận đang trầm mặc bỗng lên tiếng, mỉm cười mãn nguyện nói: “Thất nhi, vi sư bất quá chỉ ngồi trong phòng, ngươi mặc nhiều áo cho vi sư vậy làm gì?”
Ta bỗng sực tỉnh, choáng váng hỏi: “Sư phụ, không phải người nói muốn tìm vợ sao?…”
Thanh Vận cười nhạt, nhìn sao cũng thấy quỷ dị. Quả nhiên, hắn không nói gì cũng có thể khiến người ta nổi trận lôi đình.
“Vi sư muốn tìm vợ nhưng vẫn chưa muốn xuất môn…”
Ta nhìn Thanh Vận tươi cười chói mắt, thầm nghĩ muốn ném hắn vào tường một cú thật mạnh: “Người không xuất môn sao có thể tìm vợ! Chẳng lẽ người còn định trông cậy đồ nhi thay người kiếm về một đám mỹ nữ cho người tuyển chọn sao!”
Nghĩ chết ngươi đi! Không có cửa đâu!!
Thanh Vận nhẹ cười, cố tình mờ ám nói: “Việc này Thất nhi không cần quản, chỉ cần dìu sư phụ đến trước bàn được rồi.”
Ta hờn giận bĩu môi nhưng vẫn dìu Thanh Vận phù đến bàn, thật ra ta rất muốn xem rốt cục Thanh Vận muốn giở trò quỷ gì!
Thanh Vận chỉ sai ta lấy giấy mài mực, hình như đang định viết gì đó. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Thanh Vận cầm bút, thản nhiên nói với ta: “Thất nhi ngồi cạnh giường đi, không được nhìn lén!”
Một người mù như ngươi sẽ viết được gì ra hồn! Còn không phải sợ viết sai lệch sao?
Nghĩ là nghĩ vậy nhưng ta làm người sao không thể không có cốt khí! Thanh Vận không cho xem ta cũng không cần! Ta rầu rĩ xoay người ngồi xuống giường, không rên một tiếng, oán hận nhìn Thanh Vận chằm chằm.
Thanh Vận nghe thấy tiếng ta ngồi xuống xong bèn sờ soạng lên tấm giấy Tuyên Thành trước mắt, thật cẩn thận thượng bút. Vì mắt không nhìn rõ nên hắn viết rất chậm, từng nét từng nét một như sợ dây mực ra giấy. Viết hết nửa ngày mới buông bút xuống, cầm tờ giấy thổi thổi, sau đó xếp thành một lá thư mới mở miệng, nói: “Thất nhi, sai người đưa phong thư này đến phái Thanh Thành ở núi Ngọc Bình.”
“… Sư phụ, không phải người muốn tìm vợ sao?” Ta nghe xong lời này bèn rớt mồ hôi lạnh. Ai cũng biết Thanh Thành cũng là một đạo quán! Tìm vợ ở đạo quán, không phải Thanh Vận bị ấm đầu đấy chứ! Cũng không biết vì sao, tâm tình của ta tốt hơn nhiều, giả điên giả dại nhận thư rồi còn bổ sung một câu: “Sư phụ, giờ đang là năm mới, nhà nào cũng đang nghỉ, muốn tìm người đưa thư e rằng phải chờ tới năm sau.”
Thanh Vận gật đầu, nói: “Vậy phong thư này giao cho Thất nhi giữ, năm sau sai người đưa đi.” Dứt lời, có chút lo lắng nói thêm: “Nhớ kỹ, không được đọc lén!!”
“Dạ!” Ta son sắt thề thốt cam đoan.
Đáp ứng là đáp ứng nhưng có làm được hay không lại là chuyện khác. Mỗi ngày đặt lá thư này dưới gối, tâm ta ngứa ngáy như bị kiến bò. Ta hết lần này đến lần khác tự cảnh cáo mình: Đường Thất, xem trộm thư của người khác là hành vi không hợp pháp, không thể biết pháp phạm pháp. Nhưng cuối cùng ta vẫn mở ra vụng trộm đọc qua. Vừa mở đã choáng váng, một đống chữ như gà bới, thậm chí còn có vài chữ đọc không ra, xem rồi cũng như không xem!!
Vì thế, phong thư đè nén dưới gối ta sau mười ngày rốt cục thuận lợi gửi đi…
Nguyên đán tuyết rơi không ngớt, ta nhàn rỗi kéo Đoạn Tang Mặc chơi ném tuyết, cuối cùng kiệt sức ngồi bất động. Ta thiếu đạo đức sống chết ném tuyết về phía Đoạn Tang Mặc cho đến khi toàn thân hắn run lên vì lạnh. Ta thấy bộ dáng như con dâu mới về nhà chồng của hắn mà cười như trộm được của. Sau đó lại tiếp tục đùa giỡn và vì thế con dâu nóng nảy…
Trong lúc ta đang đùa giỡn với Đoạn Tang Mặc liền bị hắn thành công chụp được tay, cặp mắt sắc sảo kia hơi nhăn lại, lóe lên tia nguy hiểm, nhìn ta hờ hững hỏi: “Sư tỷ, chơi vui lắm sao?”
“Ha ha…” Ta gượng cười, kỳ thật chơi rất vui nhưng nếu ta dám nói ra, tuyệt đối sẽ có cảnh máu chảy thành sông…
Vì thế ta đành phải vụng trộm buông tay thả tuyết xuống, tính hủy thi diệt tích!
Sau đó, ta lại phá lệ ra vẻ săn sóc Đoạn Tang Mặc nói: “Tang Mặc, kỳ thật sư tỷ thấy cũng không vui gì, ngươi vẫn nên về đạo quán thay đổi quần áo đi, đừng để cảm lạnh.” Nghe qua đã biết là nịnh bợ.
“Không vui lắm sao? Nhưng nhìn thế nào cũng thấy sư tỷ đùa giỡn quên trời quên đất? Không bằng để sư đệ đùa theo, được không?” Đoạn Tang Mặc phá lệ cười cười thân thiết với ta sau đó thừa lúc ta không đề phòng vốc một đống tuyết lớn nhét vào cổ áo ta.
“A!…” Ta không đề phòng bị Đoạn Tang Mặc trả thù, đống tuyết lạnh lẽo thấu xương lập tức tan chảy trong cổ áo, tràn xuống ngực rồi hông khiến cả người ta đông cứng đến nước mắt sắp chảy ra cũng đông lại luôn. Thật sự không làm người ta lạnh chết mà chính mình còn bị lạnh đến sắp mất mạng.
“Đoạn, Tang, Mặc!!” Ta cả người run rẩy, nghiến răng nghiến lợi hô.
Tên tiểu tử này, vừa cho ngươi tí màu sắc ngươi đã định mở phường nhuộm? Có còn vương pháp hay không? Có tin ta lập tức đem ngươi biếm lãnh cung hay không!!
Ai ngờ Đoạn Tang Mặc không chút thẹn thùng, ngược lại tà ác nhìn ta, nói: “Không phải sư tỷ nói muốn cùng ta đồng cam cộng khổ sao? Nay chúng ta xem như đã đồng cam cộng khổ…”
“Đoạn Tang Mặc… Ngươi… Ngươi…” Ta ôm cổ áo ướt đẫm, nhìn Đoạn Tang Mặc nghẹn ngào không nói gì.
Ta muốn Đoạn Tang Mặc cùng ta đồng cam cộng khổ là vì ta bị khổ nên muốn kiếm người trút giận chứ không đáp ứng chịu khổ cùng hắn! Ta vẫn cho rằng Đoạn Tang Mặc sẽ là cục cưng tùy ta chà đạp, không ngờ hắn cũng là đồ lòng lang dạ sói… Ô ô ô…
Năm sau Thanh Vận Quan vẫn bận rộn như trước, sau khi thương thế của Thanh Vận tốt hơn nhiều, ta bèn trở về tiền điện, mỗi ngày cùng đám yến oanh nói chuyện tào lao. Ta mặc dù hơi bất mãn nhưng ngẫm lại mỗi ngày buồn chán ngồi trong phòng cùng Thanh Vận cũng không tốt đẹp gì thôi thì thay hắn kiếm thêm tiền công quả.
Có lẽ thổ huyết nhiều quá nên Thanh Vận yếu hẳn. Dù mùa này không có chút gió cũng khiến hắn ho sù sụ mỗi ngày khiến ta thiếu chút nữa nghĩ hắn đang bị ho lao. Vì thế ta rất quan tâm đến các phương pháp trị lao. Ủ trứng gà trong hầm cầu nửa tháng sau đó luộc chín có thể trị ho lao rất tốt. Không rõ biện pháp này từ đâu nghe được nhưng trực giác nói cho ta biết đó là phương pháp bí truyền. Ai ngờ khi ta hảo tâm đề nghị, Thanh Vận gõ một cú thật mạnh vào đầu ta rồi phun ra hai chữ: “Hồ nháo!!”
Ta không khỏi cảm thật sự là lòng tốt không được báo đáp!!
Đầu xuân, đạo quán bỗng nhiên nghênh đón một vị “khách quý”.
Nữ tử kia có khuôn mặt trái xoan xinh đẹp tuyệt trần, chân mày như hoa hàm tiếu, mặc váy dài vàng nhạt linh động, tóc đen búi cao cài trâm hoa hải đường diễm lệ vô ngần, toàn thân đều toát lên vẻ mỹ lệ xuất chúng. Chính là nhìn sao cũng không đến hai mươi tuổi nhưng người kiều diễm như thế đã gần hai mươi còn chưa xuất giá, thực rất quỷ dị…
Nhưng đây không phải điểm mấu chốt, mấu chốt là nàng vừa tiến vào đạo quán đã lớn mật đẩy hết đám yến oanh bên người Thanh Vận, lao thẳng vào lòng hắn, nũng nịu mắng: “Thanh Vận, ngươi là đồ hỗn đản…”
Lúc đầu Thanh Vận bị ôm theo bản năng muốn đẩy ra, ai ngờ sau khi nghe giọng liền đổi thái độ, vui sướng kêu: “Lăng Hương?”
“Thanh Vận ngươi là đồ hỗn đản! Ô ô… Ai cho ngươi tùy tiện bỏ chạy, ngươi chán ghét muốn chết! Ngươi đáng ghét nhất!”
Nữ tử tên gọi Lăng Hương kia ngẩng đầu hờn dỗi đánh Thanh Vận một cái, đương nhiên cố ý làm nũng ý không cần nói cũng biết…
“Được rồi, là sư huynh không tốt, là lỗi của sư huynh, sư huynh nguyện ý bị phạt, Lăng Hương đừng giận được không?” Tay Thanh Vận ôn nhu xoa nhẹ đầu nàng, an ủi nói. Cặp mắt dài hẹp kia lúc này cũng ôn nhu như trăng rằm, khóe miệng không kìm được nhích khẽ lên, hết thảy đều rơi vào tầm mắt của mọi người trong đạo quán…