Đọc truyện Đạo Trưởng Thành Thân Đi – Chương 40: Đạo trưởng cẩu huyết
“Sư phụ
~~” Ta hô lên đau đớn tận tâm can, lập tức xông đến, dốc toàn sức đỡ Thanh Vận dậy.
Từng giọt máu đỏ tươi từ sau đầu Thanh Vận nhỏ xuống bất tận như nước sông, liên miên không dứt, như thể không vắt cạn máu trong người Thanh Vận sẽ không ngừng lại.
Đây là huyện nha, nếu Thanh Vận chết như vậy, ta đây sẽ không có cơ hội hủy thi diệt tích! Đến lúc để huyện thái gia bắt gặp, đúng thật là hết đường chối cãi! Thanh Vận vẫn chưa có hành động xâm hại gì đến ta, đương nhiên không thể viện cớ chống lại để tự vệ. Nếu xem như là tai nạn ngoài ý muốn thì cũng phải chịu trách nhiệm! Nhẹ thì vào tù, nặng thì lấy mạng đền mạng.
Ta nghĩ vậy nên không cầm được nước mắt, ôm “thi thể” Thanh Vận bắt đầu gào khóc thảm thiết: “Sư phụ, người đừng chết, người trăm ngàn lần không thể chết! Người chết rồi đồ nhi phải làm sao bây giờ! Đồ nhi không thể không có người a…”
Tổ sư trên cao, ta thật thê thảm quá.
Chỉ cần này Thanh Vận không sao, sau này ta làm trâu làm ngựa cho hắn cũng không oán than. Ta chỉ muốn Thanh Vận bình an, ta không muốn vào nhà giam cắn bánh ngô khô khan, đeo gông lên cổ…
Ta một mình khóc lóc thương tâm, ai ngờ Đoạn Tang Mặc đang đứng bên cạnh bỗng nói thật cẩn thận: “Sư tỷ, nếu người còn khóc như vậy mãi, sư phụ sẽ thật sự không cứu được…”
Nhờ Đoạn Tang Mặc nhắc nhở, rốt cục ta mới bình tâm lại, mau chóng quay qua bảo Đoạn Tang Mặc: “Đúng! Đúng! Mau, mau tìm đại phu! Nhanh đi!!”
Đoạn Tang nghe ta dặn xong liền vội vàng chạy ra ngoài tìm đại phu. Mà Thanh Dạ cũng vì biến cố này mới tạm thời quên nỗi đau về Diêu nhi, lập tức đỡ Thanh Vận từ tay ta, sau đó lấy khăn tay trong tay áo bịt vết thương sau đầu Thanh Vận, cố hết sức cõng Thanh Vận ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Tiểu Thất đừng khóc, sư phụ cần trị liệu. Muội mau đi thông báo cho tri huyện một tiếng, xin mượn một phòng khách.”
“Được.” Ta lập tức trả lời đầy vẻ hoang mang lo sợ, giờ phút này chỉ cần có thể cứu Thanh Vận, bảo ta làm gì cũng được.
Huyện thái gia cũng là người thông tình đạt lý, thấy Thanh Vận bị trọng thương sau đầu hôn mê bất tỉnh lập tức tìm một phòng để Thanh Vận nằm nghỉ. Ta nóng lòng ngồi xổm bên giường bịt miệng vết thương của Thanh Vận, nước mắt cứ rơi xuống, không tài nào dừng được.
Ta có tội, ta là tội nhân thiên cổ…
Nếu Thanh Vận cứ vậy mà chết, ta tuyệt không muốn chết theo!!
May mà huyện nha ở ngay tại thị trấn, không cần chờ đợi lâu thì đại phu đã được Đoạn Tang Mặc mời đến, sau khi thấy đầu Thanh Vận đầy máu thì hơi biến sắc, kế đó huyên thuyên toàn mấy lời vô nghĩa. Đến khi ta sắp phát điên mới bắt đầu trị liệu. Thật vất vả mới cầm máu, bôi thuốc băng bó xong đã mất gần hai canh giờ, nước trong chậu cũng đã chuyển sang màu đỏ sẫm.
Thật vất vả chờ đại phu xong việc, ta vội vàng chạy lại hỏi: “Đại phu, sư phụ ta thế nào!!”
Đại phu vuốt vuốt chòm râu hoa râm, sắc mặt nghiêm trọng thở dài rồi mới chậm rãi nói: “Tuy đã cầm máu nhưng miệng vết thương quá lớn nên mất máu rất nhiều. Hơn nữa nội thương nghiêm trọng, sau khi tỉnh lại có di chứng gì thì lão phu cũng không rõ.”
Đại phu nói xong, ta nghe như sét đánh bên tai.
Cái gì gọi là ‘sau khi tỉnh lại có di chứng gì thì lão phu cũng không rõ’? Hắn là đại phu cũng không biết thì tiểu dân đầu húi cua như chúng ta phải làm sao? Nếu Thanh Vận ngủ luôn không tỉnh, thành người thực vật…
Kỳ thật ta biết, ta đã đoán biết…
Y học thời này lạc hậu như vậy. Lần trước Đường Thất tiền nhiệm chỉ trầy chút da trán đã hôn mê bất tỉnh. Lần này vết thương sau đầu Thanh Vận lớn như cái động, có thể cầm máu được đã cám ơn trời đất, còn sau khi tỉnh lại thế nào thì có ai có thể đoán được chứ?
Nếu từ nay về sau Thanh Vận biến thành người thực vật thì phải làm sao đây?
Ta buông người xuống đất, toàn thân mềm nhũn…
“Đại phu, van cầu người! Dù thế nào cũng van người nhất định phải cứu sư phụ ta, sư phụ ta ngày thường luôn làm vui lòng người khác hơn nữa chân thực, nhiệt tình tạo phúc, người nhẫn tâm làm nhìn sư phụ mê man bất tỉnh mãi vậy sao?” Ta quỳ trên mặt đất, níu quần đại phu cầu xin. Giờ phút này ta đã quỳ gối ngay dưới trường bào của đại phu.
“Đại phu, chỉ cần người cứu được sư phụ, bần đạo nguyện… Nguyện…” Nói đến đây, ta hơi chần chừ.
Chuyện lấy thân báo đáp tuyệt đối không được! Trâu già gặm cỏ non là chuyện thối tha, xấu hổ nhất trên đời! Phải đổi sang cái khác!!
“Nếu người cứu được sư phụ, sau này người hoặc là phu nhân của người, con ruột hay con rể đến Thanh Vận Quan bói toán cầu phúc, bần đạo nhất định không lấy một xu! Nếu là thân thích được giới thiệu tới, bần đạo cũng chỉ lấy một ít tiền làm bùa chú mà thôi.” Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của ta, nếu để Thanh Vận biết được, tuyệt đối sẽ nhéo mũi ta, nói ta mua bán lỗ vốn…
“Sư tỷ…” Đoạn Tang Mặc nhất thời cảm động đến rơi lệ vì đạo đức cao đẹp của ta lẫn tình cảm thầy trò sâu đậm mà ta dành cho Thanh Vận.
“Sư đệ…” Ta đau tận tâm can gọi Đoạn Tang Mặc một tiếng, hai sư tỷ đệ ôm nhau mà khóc đến trời long đất lở, bốn phương mịt mờ.
Đại phu nhìn cảnh hai ta khóc rống bắt đầu áy náy: “Ai… Không phải lão phu không trị được, quả thật Thanh Vận đạo trưởng bị thương quá nặng, lão phu cũng bất lực. Chi bằng Đường Thất đạo trưởng thắp thêm mấy nén nhang cầu tổ sư phù hộ đi…” Dứt lời, còn ra vẻ tiếc hận thở dài một tiếng.
Ta buông Đoạn Tang Mặc ra, lau nước mắt trên mặt, bình tĩnh nhìn vị đại phu sắp sáu mươi trước mắt.
Chi bằng Đường Thất đạo trưởng thắp thêm mấy nén nhang cầu tổ sư phù hộ đi…
Vì sao câu này ta nghe quen tai đến thế?
Hình như lúc Đường Thất tiền nhiệm hôn mê bất tỉnh ba ngày, đại phu kia cũng bảo bọn họ thắp thêm mấy nén nhang cầu tổ sư phù hộ?
Nói cách khác…
Lang băm lần trước chính là tên lang băm này?
“Vậy làm phiền đại phu, sau này cũng không cần đại phu lo lắng! Sư đệ, tiễn đại phu!!” Ta tận lực đè mớ gân xanh sắp nổi lên cuồn cuộn, ra vẻ tôn kính trưởng bối. Nếu trong thời gian uống một ly trà mà đại phu không biến khỏi tầm mắt của ta, ta đây không thể cam đoan mình sẽ không hóa thành bạo long dọa hắn điên cuồng một phen!!
“Được.” Đoạn Tang Mặc nghe xong ngẩng đầu đứng lên, đưa tay làm dấu mời đại phu đi ra.
Nhưng khiến ta kinh ngạc là trên mặt Đoạn Tang Mặc không hề có lấy một giọt nước mắt, cặp mắt chỉ hơi ửng đỏ. Chẳng phải vừa rồi hai tỷ đệ ôm nhau khóc đến mịt mù luôn sao? Vì sao lúc này trên mặt không hề có nước mắt?
Sư phụ bị thương ra nông nỗi này vẫn có thể bình tĩnh như vậy, thật không hiểu ngày thường Thanh Vận đối đãi không tốt với Đoạn Tang Mặc hay Đoạn Tang Mặc máu lạnh quá mức. Nhưng ta thấy nên tin vào lý do đầu tiên vì nhân phẩm Thanh Vận thật sự là…
Ta nhìn Đoạn Tang Mặc tiễn bước đại phu rồi nhìn lại Thanh Vận đang hôn mê trên giường chưa tỉnh, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, giống như một thi thể đóng băng.
Nếu ta nhớ không lầm, lần trước Đường Thất tiền nhiệm hôn mê bất tỉnh là lúc Thanh Vận dùng bùa chú gọi hồn, tuy có chút sai lệch khiến ta đổi hồn với Đường Thất tiền nhiệm. Đúng vậy, chính là phép triệu hồi hồn phách. Hơn nữa phải làm phép vào đêm trăng tròn, lúc âm khí mạnh nhất, nếu không sẽ hoán đổi hồn phách với kiếp sau. Hôm nay đã là ngày mười tháng mười hai, cách rằm chỉ còn năm ngày. Nếu năm ngày sau Thanh Vận vẫn hôn mê bất tỉnh, e rằng chỉ có thể thử dùng cách này.
Vốn dĩ Thanh Vận vì che giấu chuyện Cầm Nhiên mượn xác hoàn hồn nên nói nàng mắc bệnh hiểm nghèo nhưng hôm nay Thanh Vận bị trọng thương như thế, đương nhiên chuyện nói dối thành ra không đánh mà khai.
Ta vì bảo toàn chiêu bài đạo pháp cao thâm của Thanh Vận lẫn hào quang tiên cô hạ phàm của mình nên lúc huyện thái gia hỏi nguyên nhân bị thương của Thanh Vận, ta đành đem hết tội danh trút lên người Đoạn Tang Mặc. Ta nói khi đang chữa trị cho Cầm Nhiên bỗng yêu tính nổi lên, Đoạn Tang Mặc pháp lực chưa đủ nên suýt bị thương, Thanh Vận vì cứu Đoạn Tang Mặc mà đỡ thay hắn và bị trọng thương.
Phu nhân huyện thái gia nghe xong vô cùng khen ngợi Thanh Vận quên mình vì người, chỉ có Đoạn Tang Mặc đứng cạnh ta muốn nói lại thôi, còn bị ta vụng trộm nhéo một cái mới an phận, giương mắt nhìn ta.
Còn Thanh Dạ từ trưa đến giờ không thấy bóng dáng đâu, nghe Đoạn Tang Mặc nói hắn ôm xác Diêu nhi và bụi Lục Vân đi chôn. Tuy ta hơi lo lắng cho Thanh Dạ nhưng giờ đây ta cần ở cạnh Thanh Vận, bản thân phạm tội nên phải nhẫn nại ngồi đây chăm sóc hắn.
Vì Thanh Vận bị trọng thương bất tỉnh nhân sự, buổi tối ta đành ở lại huyện nha chăm sóc hắn. Dù sao người trong huyện nha không rảnh rỗi, hơn nữa thêm Đoạn Tang Mặc và Thanh Dạ, tổng cộng thành bốn người cũng quá đông, vì thế buổi tối ta bảo bọn họ về Thanh Vận Quan. Ai ngờ nửa đêm Thanh Vận bỗng sốt nhẹ, đầu đầy mồ hôi lạnh, dù ta lau thế nào cũng không hết, thậm chí thân mình bắt đầu phát run. Ta nhờ nha hoàn trong huyện nha mang thêm mấy cái chăn cho hắn, đốt thêm hai lò sưởi nên cũng cầm cự được.
Giờ nên sao đây? Ta nóng chảy mồ hồi mà Thanh Vận vẫn đang run cầm cập. Cứ vậy cũng không ổn.
Lúc này trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ, vì sao ta không dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho hắn?
Dù sao ta cũng một cô nương, nếu cởi áo sưởi ấm cho Thanh Vận thì không biết lúc hắn tỉnh sẽ chê ta không biết rụt rè. Nếu nữ nhân không được, vậy chỉ còn nam nhân, dù sao cũng không thể bỏ mặc Thanh Vận. Vì thế ta tìm đến phòng huyện thái gia gõ cửa như điên.
“Đường Thất đạo trưởng, đêm đã khuya người có chuyện gì sao?” Huyện thái gia quần áo hơi lộn xộn, mở cặp mắt vô cùng buồn ngủ nhìn ta, rõ ràng nhắc ta đang quấy nhiễu mộng đẹp.
“Đại nhân, sư phụ ta phát sốt, thân mình lạnh run, ta đã trải thêm mấy chăn, còn đốt thêm lò sưởi nhưng đều vô dụng. Huyện thái gia, ngài là quan phụ mẫu, ngài có thể khoanh tay đứng nhìn sao?” Ta nháy đôi mắt sùng kính vạn phần nhìn huyện thái gia, hy vọng làm tan chảy trái tim băng giá của tri huyện đại nhân.
Quả nhiên, nam nhân không thể chống cự lại ánh mắt bi thương đó…
“Vậy Đường Thất đạo trưởng muốn bản quan làm gì?” Huyện thái gia buồn bực hỏi ta.
“Ngài thoát quần áo ôm sư phụ ta sưởi ấm cho người đi, ta nghĩ hiện tại chỉ có cách này…” Ta vô cùng chân thành đưa ra một đề nghị mà người khác nghe được sẽ thấy vô cùng vớ vẩn.
Huyện thái gia vừa nghe xong nhất thời mở to cặp mắt ngái ngủ, toàn bộ sâu gây mê mất sạch.
“Đường Thất đạo trưởng, việc này… có vẻ không ổn…” Huyện thái gia nhìn ta cười gượng.
“Việc này có gì không ổn? Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa, chẳng lẽ đại nhân thấy chết mà không cứu?”
Ở hiện đại có khó khăn gì thì tìm cảnh sát, cảnh sát thời này chính là huyện nha, lớn nhất huyện nha đó là huyện thái gia, vậy có khó khăn không tìm huyện thái gia đại nhân sánh ngang cha mẹ thì còn có thể tìm ai?
“Bản quan không phải thấy chết không cứu, chính là… Chính là…” Huyện thái gia ngập ngừng tìm từ giải thích.
“Là gì?” Ta bám riết không tha. Huyện thái gia này sao lề mề thế!
“Bản quan… Bản quan…” Huyện thái gia đại nhân nhìn ta, không biết vì sao trên trán bắt đầu toát mồ hôi, bây giờ là tháng mười hai trời đông giá rét, có thể khiến đại nhân toát mồ hôi hẳn là một việc có độ khiêu chiến rất dữ dội!
“Đại nhân ngài mau nói đi!!” Thanh Vận đang chờ ngài tới cứu mạng!!
“Bản quan… Bản quan… Bản quan cơ thể vốn dĩ lạnh bẩm sinh, một năm bốn mùa cả người luôn lạnh nên không thể sưởi ấm cho Thanh Vận đạo trưởng.”
“Thật sao?” Ta nhìn huyện thái gia hoài nghi.
Không biết có phải là ảo giác của ta hay không mà lúc huyện thái gia dứt lời dường như tỏ vẻ trút được gánh nặng.
“Thiên chân vạn xác, nếu Thanh Vận đạo trưởng quả thật cần người sưởi ấm, có thể sai bảo nha dịch trong huyện nha của bản quan, Đường Thất đạo trưởng xin cứ tự nhiên…” Huyện thái gia dứt lời, một tiếng phịch bối rối vang lên, cánh cửa trước mặt ta đóng sầm lại.
Ta ngơ ngác nhìn cửa đóng chặt, không khỏi than vãn. Ai cũng thấy vừa rồi huyện thái gia mới toát mồ hôi. Hắn nóng đến độ chảy mồ hôi thì cơ thể lạnh bẩm sinh kiểu gì. Nhưng vì sao huyện thái gia keo kiệt như thế? Hai đại nam nhân thoát quần áo ôm nhau cũng không ảnh hưởng gì!
Nhưng nghĩ lại huyện thái gia đã có phu nhân ôn hương nhuyễn ngọc để ôm ấp, sao còn có thể nguyện ý ôm Thanh Vận võ vàng, lạnh như băng được chứ? Thử nghĩ ở hiện đại, có cục trưởng cục cảnh sát nào tình nguyện thoát quần áo ôm một người đang phát sốt không?
Có khó khăn tìm cảnh sát đúng là chuyện lừa gạt dân đen mà!
Sau khi rời phòng huyện thái gia, ta chạy qua chỗ mấy nha dịch gác đêm thương lượng nhưng kết quả đều bị cự tuyệt, ta bắt đầu hoài nghi có phải yêu cầu của mình quá vớ vẩn hay không. Ta nản lòng thoái chí trở về phòng, Thanh Vận vẫn nằm ngay đơ trên giường như lúc ta rời đi, sắc môi đã bắt đầu tái nhợt.
Ta đứng bên giường gấp đến độ xoay như chong chóng, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách. Nếu không ai chịu cứu Thanh Vận thì ta cứu vậy!!
Dù sao Thanh Vận cũng vì ta mà bị trọng thương như thế, thất thân vì hắn cũng không quá đáng! Hơn nữa, một ngày là thầy cả đời là cha, ngủ chung với cha một bữa thì đã làm sao! Chẳng phải đó là chuyện hợp tình hợp lý hay sao!
Sư phụ là cha của đồ nhi, sư phụ là người kéo xe, không được quên sư phụ nuôi dưỡng ta, không được quên sư phụ đã cứu ta…
Nghĩ vậy, ta như gà bị cắt tiết, thấy chết không sờn, mau chóng cởi quần áo ra hết chỉ còn lại nội sam rồi xốc chăn lên, chui vào.