Đạo Trưởng Thành Thân Đi

Chương 22: Đạo trưởng có quỳ thủy


Đọc truyện Đạo Trưởng Thành Thân Đi – Chương 22: Đạo trưởng có quỳ thủy

Ta trừng mắt khó tin nhìn quyển Thanh Đạo, ít nhất cũng ba bốn trăm trang! Học hết mới có thể về phòng ngủ?!?! Thanh Vận tưởng ta và Đoạn Tang Mặc là thần đồng hay Lữ Động Tân, Hà tiên cô gì gì đó sao!!

Thanh Vận này quả thật khinh người quá đáng! Không thể nhịn thì không cần nhịn! Ta muốn chứng minh cho tất cả mọi người trên đời hiểu được đạo lý có áp bách sẽ có phản kháng!

Ta hít sâu một hơi, hầm hầm lớn tiếng gọi Thanh Vận: “Sư phụ!!”

Thanh Vận lặp tức quét cặp mắt sắc bén quét về phía ta, nhất thời giống như mười đại khổ hình rớt xuống đầu khiến ta nổi cả gai ốc.

“Ô ô… Sư phụ, đồ nhi biết sai rồi, người đại nhân đừng chấp nhất tiểu nhân, xin tha thứ đồ nhi đi…” Gương mặt hầm hầm của ta vừa mới nhìn thấy cặp mắt của Thanh Vận lập tức nhu mì, dịu dàng, biến hóa khôn lường. Ta nhìn Thanh Vận lệ nóng hoen mi, nước mắt trong suốt suýt nữa rơi xuống ào ạt.

Đây không phải vì ta hèn nhát mà là khoan dung, độ lượng, gặp chuyện có thể nhẫn nhịn.

Không phải người xưa đã nói mài sắt thành kim sao? Tuy nam chính đó không phải là Lữ Động Tân! Người ta nhịn được, tại sao ta không thể?!?!

“Hừ… Vi sư chính là quá dung túng mới để hai người các ngươi tùy hứng làm bậy như vậy! Thương quá hóa hại!” Thanh Vận nghe ta cầu xin tha thứ cảm động lòng người đến mức đó mà vẫn chưa dao động, ngược lại còn hạ quyết tâm.

Sư phụ… Đồ nhi chẳng qua chỉ lỡ tay kéo ngã sư đệ, bốn chữ ‘tùy hứng làm bậy’ đồ nhi gánh chịu cũng được thôi nhưng sao người còn trừng phạt nặng tay như vậy?

Ta từng nghe ‘rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt’! Nếu đã vậy ta cũng không cần trăm phương nghìn kế nhường nhịn ngươi làm gì!

Nghĩ xong ta thản nhiên nở nụ cười với Thanh Vận, nói: “Sư phụ, chi bằng đồ nhi đưa ra một vấn đề cho người. Nếu trả lời đúng, hôm nay đồ nhi với sư đệ sẽ ngoan ngoãn ngồi ở đây, trắng đêm học thuộc quyển Thanh Đạo này. Nhưng nếu người không đáp được…”

Ta nhìn Thanh Vận đầy thâm ý rồi mới còn nói thêm: “Nhưng nếu người không đáp được, xin để ta với sư đệ về phòng ngủ!”

“Được! Vi sư muốn xem ngươi có vấn đề gì có thể làm khó vi sư!” Thanh Vận rốt cục hơi nguôi giận nhưng ánh mắt vẫn ngạo mạn như tài tử khinh thường hết thảy tiền tài trên đời.

Sư phụ a sư phụ, không phải đồ nhi nói xấu người, một đạo trưởng gà mờ ngay cả lúc đang làm phép cũng còn phải lật sách xem lại bùa chú thì lấy đâu ra tự tin mù quáng như vậy?

Ta đương nhiên không cho hắn có cơ hội đổi ý, lập tức hỏi: “Đồ nhi muốn hỏi sư phụ, vì sao vừa rồi đồ nhi và sư đệ bị ngã xuống đất vậy?”

Thanh Vận chắc chắn không ngờ ta sẽ hỏi vấn đề đơn giản như thế nên ngẩn người, lập tức cười cười khinh thường: “Là vi sư dùng phất trần gõ lên đầu hai ngươi, ngươi bất ngờ không kịp phòng bị nên kéo theo Mặc nhi ngã xuống đất.”

Dứt lời đắc ý nhìn ta, tiếp lời: “Thất nhi, đêm nay ngươi và Mặc nhi vẫn nên thành thật ngồi lại phòng vi sư chong đèn học cho thuộc hết Thanh Đạo đi!”

Ta hé miệng cười còn đắc ý hơn Thanh Vận, tà ác nói: “Sư phụ, không biết ngài có từng nghe phải thông qua sự việc mà nhìn thấu bản chất, đồ nhi hỏi là bản chất nhưng người đáp chính là hiện tượng mà thôi. Chẳng lẽ sư phụ xưa nay chỉ xem xét vấn đề nông cạn như thế?”

Tuy ta nghĩ phải vài năm nữa Thanh Vận mới đến thời kỳ thời mãn kinh nhưng sự thật chứng minh thời kỳ mãn kinh cũng có thể đến sớm hơn thường lệ.

Thanh Vận lại nổi cơn lần nữa: “Hiện tượng bản chất cái gì, vi sư nông cạn? Hừ, vi sư thấy ngươi càn quấy mới đúng!”


Ta cười nhạt, đi đến trước bàn cầm lấy quyển Thanh Đạo, sau đó buông tay, quyển Thanh Đạo nhất thời thẳng tắp rơi xuống, vang lên một tiếng ‘phịch’ trên đất.

Ta thở dài một tiếng, nếu có cây táo ở đây sẽ tạo hiệu ứng tốt hơn.

“Đường Thất! Ngươi làm gì đó!!” Thanh Vận rốt cục bạo phát, cặp mắt gian ác dường như bốc lửa, thiêu đốt hừng hực, giống như đang hóa thân thành ác thú.

Oa, đây chính là lần đầu tiên Thanh Vận lôi cả họ lẫn tên của ta ra, thật sự khiến người ta phấn chấn nhưng ta buộc phải thản nhiên đứng nhìn.

Sư phụ, tuổi đã cao nên tĩnh tâm!

Đồ nhi đề nghị người nên uống thuốc hạ huyết áp! Phải uống thường xuyên đó!

“Sư tỷ…” Đoạn Tang Mặc cũng hết hồn hết vía kéo kéo tay áo ta, cặp mắt đen nhánh vô cùng lo lắng.

Ta cười trấn an hắn rồi lại nói với Thanh Vận: “Sư phụ, Thất nhi ném sách không phải để khiêu khích hay bất kính như người nghĩ. Thất nhi chính là muốn làm sư phụ thấy vì sao quyển Thanh Đạo rơi xuống đất mà không bay lên trời?”

Thanh Vận nhìn ta bằng ánh mắt quỷ dị: “Sách rơi xuống đất là lẽ đương nhiên, ngươi quả thật kém cỏi! Không có hiểu biết!”

“A? Lẽ đương nhiên?” Ta nở nụ cười.

“Sư phụ, nhân quả, nhân quả, có nguyên nhân mới có kết quả! Đạo môn đều coi trọng nhân quả tuần hoàn! Quả là ta với sư đệ té xuống đất nhưng nguyên nhân ở đâu? Vì sao ta với sư đệ không bay thẳng lên trời? Việc này người có nghĩ tới không? Sư phụ, trên đời này không có chuyện gì là lẽ đương nhiên hết!”

Thanh Vận nghe xong, tức giận trong mắt bỗng chìm xuống, liếc ta bằng ánh mắt cực kì phức tạp, cúi người nhặt quyển sách Thanh Đạo lên, rũ mắt nhìn trầm ngâm không nói. Nửa ngày sau mới ngước mắt nhìn ta với Đoạn Tang Mặc, nói: “Các ngươi đi về ngủ trước đi!”

Ta vừa nghe xong nhất thời nhảy lên trước ba bước: “Tạ sư phụ, sư phụ ngủ ngon, sư phụ mộng đẹp, đồ nhi cáo từ.” Sau đó giống như lửa cháy tới mông, kéo Đoạn Tang Mặc ra khỏi phòng Thanh Vận, chỉ sợ chậm một chút thì Thanh Vận sẽ hối hận.

Ra khỏi phòng Thanh Vận, ta ngáp một cái rồi lờ đờ bước về phòng mình, vừa rồi nếu ta không phải ‘cái khó ló cái khôn’ nghĩ ra cách đối phó, chỉ sợ đêm nay ta với Đoạn Tang Mặc thật sự chong đèn học thâu đêm suốt sáng!

“Sư tỷ, ta không ngờ ngay cả sư phụ cũng không nói lại được!” Cặp mắt đen như mực của Đoạn Tang Mặc kia giờ đây như sao sáng trên trời, nhìn ta sùng bái kính ngưỡng. Loại sùng bái này là sùng bái sự thông minh, không phải mù quáng phục tùng khiến ta rất nhanh liền bị đắm chìm trong đó.

“Sư đệ, sư tỷ rất giỏi sao?” Ta nhìn Đoạn Tang Mặc hỏi.

“Đúng vậy.” Đoạn Tang Mặc vô cùng chân thành tha thiết nhìn ta.

“Sư tỷ rất giỏi hay sư phụ rất giỏi?”

Đoạn Tang Mặc nghe xong trầm mặc một hồi, tiếp đó khẳng định rất khác thường: “Sư phụ!”

Nhất thời trán nổi gân xanh cuồn cuộn.


Hay cho ngươi Đoạn Tang Mặc, nếu không nhờ ta, giờ này ngươi còn đang thắp đèn đọc sách trong phòng Thanh Vận đó! Còn dám nói Thanh Vận lợi hại!

“Đoạn Tang Mặc, từ nay về sau ngươi đừng hòng được ăn cánh gà!” Ta giận dữ hét lên với hắn.

Đoạn Tang Mặc nhìn ta, hờ hững trả lời: “Sư tỷ, kỳ thật ta cũng không thích ăn cánh gà…”

“…”

Không thích ăn?

“Không thích ăn sao tối hôm kia ngươi ăn nhiều như vậy làm gì!” Ăn nhiều như vậy còn nói không thích ăn! Ngươi muốn gạt ai!

“Ta từ nhỏ chỉ ăn vịt không ăn gà, tối hôm trước sư tỷ đã dặn đừng để sư phụ phạt ta. Cuối cùng ta đành phải ăn hết, kết quả khi đi ngủ đã nổi da gà cả đêm. Kỳ thật người thích ăn cánh gà là sư phụ.” Đoạn Tang Mặc mặt nhăn mày nhó bất mãn nhìn ta, oán giận nói.

Ăn gà sẽ nổi da gà, đây là chuyện quái đản gì chứ!

“Ngươi không ăn thì không thể đoạt về bỏ vào chén sư tỷ sao! Gỗ mục không thể khắc!” Ta không đợi Đoạn Tang Mặc giải thích, hầm hầm quăng một câu này của Thanh Vận vào mặt hắn. Sau đó đến phòng mình sập cửa lại thật mạnh.

Thật sự là trẻ con không thể dạy!! Trẻ con không thể dạy!!!

Tục ngữ nói đúng, tránh được một lần không tránh được mười năm, trốn hòa thượng cũng không trốn được miếu.

Cho dù ta với Đoạn Tang Mặc may mắn thoát được một đêm thì vẫn còn vô số đêm chong đèn đọc sách khác đang chờ chúng ta. Mà rốt cục Thanh Vận tự nhận mình kỳ thật là đạo trưởng gà mờ nên lúc không trả lời được vấn đề ta hỏi đành để ta về phòng ngủ, ta với Đoạn Tang Mặc thành công thoát khỏi vòng vây của cái mớ Thái Cực sinh Lưỡng Nghi.

Ban ngày phải giặt giũ nấu cơm, bưng trà rót nước, buổi tối còn đọc sách, thật sự khiến ta sống không nổi nữa rồi.

Hôm nay, ta theo lời Thanh Vận rót một ly trà đưa cho Tào cô nương, sau đó xoay người tính qua một góc nghiên cứu Thanh Đạo thì Thanh Vận bỗng kéo ta lại, nhỏ giọng bên tai nói một câu: “Thất nhi, khôi thủy đến rồi…”

“Khôi thủy?” Ta buồn bực nhìn Thanh Vận, chưa từng nghe có ai là Khôi Thủy cô nương?

Hơn nữa, Khôi Thủy cô nương tới hay không liên quan gì đến ta? Ta không cần tiếp đãi nên bĩu môi không để ý tới Thanh Vận quay về góc cũ ngồi xuống, sung sướng nghĩ chỉ cần hôm nay học hết hai mươi trang này thì có thể ngủ sớm, mức độ chăm chỉ này quả thực có thể khiến ta đậu vào trường cao đẳng.

Ai ngờ trong chốc lát, Thanh Vận ở bên kia lại kêu: “Thất nhi…”

“Sư đệ, qua rót nước đi!” Ta đẩy Đoạn Tang Mặc, rót nước rót nước, chẳng lẽ cô nương này trong nhà khô hạn không có nước uống? Tưởng đây là quán trà sao, muốn đạo cô ta lăng xăng châm trà rót nước?


“A.” Đoạn Tang Mặc rời mắt khỏi quyển Thanh Đạo, đứng lên đi rót nước.

Nhưng Thanh Vận vẫn kêu gào như trước: “Thất nhi…” Vẻ mặt còn hơi cổ quái.

Thanh Vận này có phiền quá không? Ta đã bảo Đoạn Tang Mặc làm, hắn còn gì nữa? Ta liếc mắt nhìn hắn tỏ vẻ không quan tâm.

Sau đó, ta đảo mắt nhìn qua chỗ Thanh Dạ, một cô nương áo hồng bỗng lặng lẽ thò tay đụng nhẹ vào Thanh Dạ, ta nhất thời nổi giận! Ban ngày ban mặt, một cô nương dám chủ động yêu thương nhung nhớ, có biết rụt rè hay không!

Vì bảo vệ trinh tiết cho Thanh Dạ, ta lập tức rót một chén nước vọt qua.

“Cô nương, mời uống nước.” Ngữ khí nhu hòa, ánh mắt lại muốn lăng trì nàng.

Dám đụng chạm Thanh Dạ sư huynh của ta? Ngươi không cần cái mạng này nữa?

Vị cô nương kia không cam lòng thu tay về nhận ly trà trong tay ta, cười vô cùng cứng ngắc: “Tạ Đường Thất đạo trưởng.”

“Thí chủ không cần đa lễ.” Ta cười lạnh lẽo.

Ai ngờ nàng kia mặt dày, dám đáp trả. Hai nữ tử vì bảo vệ tình yêu dùng ánh mắt đánh nhau.

Mỗ áo hồng —— Đạo cô thối, tránh sang một bên, đừng ở đây vướng bận!

Mỗ tiên cô —— Dám đụng đến Dạ ca ca của ta? Mở to mắt ra nhìn đi, tiên cô đại nhân đang kề cận ngày đêm, tiểu yêu tinh cỡ ngươi còn không mau tránh đường, nếu không đừng trách bần đạo làm phép đánh ngươi mất hồn bạt vía, vĩnh viễn làm súc sinh!

Mỗ hoa hồng —— Ngươi! Dạ ca ca nào của ngươi, rõ ràng là Dạ ca ca của ta!

Mỗ tiên cô —— Ta khinh, không biết xấu hổ! Ngươi có bản lĩnh như ta sao! Xấu xí như ngươi có thể so được với tướng vượng phu của ta sao! Đừng khiến người ta chán ghét!

Mỗ hoa hồng ——……

Cuối cùng, Đường Thất đại thắng, ta mang theo hào quang chiến thắng, ngẩng đầu ưỡn ngực về lại góc cũ, người thường đấu phép với tiên cô không có kết cục tốt!

“Sư muội!” Thanh Dạ bỗng gọi ta lại.

Ta quay người buồn bực hỏi: “Sư huynh, còn có chuyện gì sai bảo sao?”

“Khụ khụ…” Không biết vì sao, sắc mặt Thanh Dạ hơi ửng hồng, còn học bộ dáng ho nhẹ của Thanh Vận.

Nháy mắt trong đầu ta hiện lên vô số tưởng tượng, cuối cùng dừng lại tại một đáp án khả thi nhất.

Chẳng lẽ?

Chẳng lẽ Thanh Dạ chứng kiến ta bảo vệ tình yêu quyết liệt như vậy đã động lòng nên muốn công khai với mọi người, tuyên bố ta là của hắn?!?!

Suy nghĩ này vừa nhảy ra, ta giống như nai con chạy trốn, cả người nóng bừng. Ta lập tức thẹn thùng đỏ mặt bừng bừng, Thanh Dạ cũng hơi xấu hổ, không dám nhìn ta.


Ta thầm hát một bài cổ vũ Thanh Dạ: ‘Nhiệt tình của ta, giống như lửa cháy! Thiêu đốt toàn bộ sa mạc! Thái dương thấy ta cũng sẽ trốn tránh, nó cũng sợ tình yêu bùng cháy của ta!

“Sư muội…” Khuôn mặt tinh xảo của Thanh Dạ ửng đỏ, rốt cục đã mở miệng, giọng hơi khàn khàn.

“Dạ.” Sư huynh! Sư muội đang nghe, sư muội đang nghe!!

Đừng do dự nữa, lớn mật phá tan những trở ngại trước mắt hai ta đi! Chỉ cần ngươi mở lời, ngươi có thể có được ta! Giống như sấm sét đốt cháy trời quang, thiêu đốt hai ta! Ngươi là gió, ta là cát, rời Thanh Vận Quan triền miên du ngoạn thiên nhai…

“Sư muội, đạo bào của ngươi… Có, có hơi bẩn…” Thanh Dạ đỏ mặt nói.

“A?”

Ta mở to mắt nhìn Thanh Dạ, hình như tình tiết không phải là như vậy!!

Nữ tử áo hồng bên cạnh Thanh Dạ nhìn ta có vẻ nhạo báng, dường như lúc này ta giống kẻ ngốc nhiều hơn.

Rơi lệ đầy mặt…

Sư huynh! Chúng ta tiếp tục đi!

“Sư muội đạo bào ngươi hơi bẩn, về phòng đổi bộ khác đi.” Thanh Dạ nghĩ ta chưa nghe thấy nên lặp lại lần nữa.

Ta giống như nghe được âm thanh tan nát cõi lòng…

Cúi đầu nhìn lại đạo bào, không dám nói không dính một hạt bụi nào nhưng ít nhất cũng sạch sẽ, không tỳ vết. Sư huynh chắc đang ngượng ngùng nên mới lỡ miệng nói vậy. Cũng đúng thôi, tình yêu là chuyện hai người, không cần nhiều khán giả chờ chực xung quanh như vậy, chờ đến lúc ai đó nhìn trăng hóa sói thì chúng ta hãy là một đôi trên hoa dưới trăng tâm tình tự sự.

Cho dù tự an ủi mình như vậy, ta vẫn như bong bóng xì hơi, uể oải lếch lại góc của mình, chỉ nghe một tiếng “A” kinh ngạc, nhất thời kinh động cả điện. Ta giận dỗi liếc Đoạn Tang Mặc, không thấy sư tỷ đang mất mát lắm sao. Chuyện gì mà cả kinh vậy! Người tu đạo không bình tĩnh được sao!

Chỉ thấy Đoạn Tang Mặc mở to mắt nhìn ta, khiếp sợ nói: “Sư tỷ, thân sau của ngươi dính máu!”

“…”

Ta lập tức phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn đằng sau, chỉ thấy đạo bào tím dính một mảng đỏ.

Rốt cục ta đã hiểu khôi thủy vừa rồi Thanh Vận nói không phải chỉ cô nương, mà là quỳ thủy!!

Là quỳ thủy nguyệt sự của Đường Thất này đã đến!!

Mặt ta nhất thời nóng đến mức có thể luộc chín một quả trứng gà, nó đã đến rồi, Thanh Vận sao không nói trực tiếp cho ta! Còn ra vẻ nho nhã, khiến ta mất mặt như vậy! Còn có Thanh Dạ sư huynh, vừa rồi ngươi xấu hổ như thế khiến ta hoang tưởng, ngươi có nhất thiết phải hàm súc vậy không!

Đáng chết nhất cũng là ngươi Đoạn Tang Mặc! Loại sự tình thế này cũng hô hào, gào thét! Danh dự của sư tỷ bị ngươi hủy sạch rồi! Còn ngươi Đường Thất chết giẫm, đừng tưởng xuyên qua sẽ không sao, lớn như vậy rồi mà quỳ thủy còn không điều hòa! Lần trước đến bây giờ cũng chưa tới hai mươi ngày, sao nhanh như vậy đã tới nữa!

Giờ phút này toàn bộ đạo quán chằm chằm nhìn ta, còn có ánh mắt châm biếm của nữ tử áo hồng vừa rồi, ta thật muốn tìm một hang động chui vào, vĩnh viễn không bao giờ bước ra nữa!

Tổ sư, hô biến ta đi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.