Đọc truyện Đạo Trưởng Thành Thân Đi – Chương 14: Đạo trưởng tám càng
Mùng chín tháng chín, ngày cài hoa cúc.
Vì là ngày cài hoa cúc nên gần đây những nữ nhân thường lui tới Thanh Vận Quan bái tế cầu tổ sư phù hộ khiến ác quỷ đừng xuất hiện, hoa mầu được mùa bội thu. Mỗi người đều cài một đóa hoa cúc bên hông khiến màu vàng bỗng dưng nổi trội.
Thanh Vận vẫn đang đùa nghịch cùng mấy bụi hoa cúc ngoài điện, chưa cài hoa lên người.
Vắng đám oanh yến này khiến ta cũng thanh nhàn hơn nhiều, không cần thành tên hầu bưng trà rót nước ngày thường. Ta nhàn rỗi ngồi ở góc điện hưởng thụ giây phút hiếm hoi này. Tới gần giờ Tỵ canh ba, nghênh đón một người quen cuối cùng.
—— Phương Hải Kinh.
Ta mừng như điên chạy qua, mỗi ngày nhìn đám oanh yến trong đạo quán khiến ta vừa nhìn thấy nam nhân đã sáng mắt.
“Thí chủ hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây?” Ta cười cười hỏi Phương Hải Kinh.
Phương Hải Kinh vẫn mặc một thân áo xanh đơn bạc như trước, hai má gầy gò nhưng cặp mắt khá sáng, trong tay còn cầm theo một vò rượu.
Phương Hải Kinh trông thấy ta, cười đáp lễ: “Xin chào Đường Thất đạo trưởng.”
Giờ phút này ta bỗng nhớ tới một chuyện vô cùng bi kịch đó là ngoại trừ Phương Hải Kinh, hình như không ai xem ta là đạo trưởng, quả thật quá thê thảm.
“Hôm nay thí chủ đến Thanh Vận Quan là cầu trời phù hộ năm sau hoa mầu bội thu sao?” Ta vốn chẳng quen ai ngoài Thanh Vận và Thanh Dạ, chỉ có mỗi Phương Hải Kinh này là còn biết sơ sơ.
“Mấy ngày trước đây ta đưa tới mấy bồn hoa cúc, Thanh Vận đạo trưởng nói không biết chăm sóc thế nào nên đến xem thử. Vừa hay hôm nay là tiết cài hoa cúc nên ta mang theo một vò rượu hoa cúc.” Phương Hải Kinh nói xong bèn đưa vò rượu đến trước mặt ta.
Ta bưng vò rượu đang định cảm tạ, sau lưng đã truyền tới giọng nói nhã nhặn của Thanh Vận kia: “Thí chủ thật có lòng.”
“Đạo trưởng không cần cảm tạ, đây là chuyện ta nên làm.” Phương Hải Kinh nói xong liền đi ra ngoài điện nhìn mấy bồn hoa cúc rồi bắt đầu vun xới.
Thanh Vận lấy bình rượu trong tay ta rồi hướng vào nội điện ca cẩm: “Gió thu đến, cua ngứa chân; hoa cúc nở, nghe cua đến…” Tâm tình đặc biệt vui sướng giống như Thanh Vận đang nhớ thương con cua, không ngại lần trước mất mặt chưa đủ!
Ta ra khỏi điện phủ đến ngồi cạnh Phương Hải Kinh nhìn hắn xới đất, tay hắn nhanh thoăn thoắt, vừa làm vừa không quên dặn dò ta: “Hoa cúc chịu mát, cũng chịu rét tốt, rất dễ trồng. Đường Thất đạo trưởng chỉ cần đặt nó ngoài trời, từ ba đến năm ngày thì tưới một lần là được.”
“Bần đạo nhớ rõ…” Ta đáp lời xác nhận nhưng trong bụng vẫn còn mơ hồ. Đến người còn bị hắn hại chết, làm sao có thể trồng hoa, chỉ sợ đã cô phụ tâm ý của Phương Hải Kinh.
“Đúng rồi, thí chủ ngươi gần đây thế nào? Mẫu thân vẫn mạnh khỏe chứ?” Ta ngồi xổm một bên vừa nhìn hắn làm vừa nói chuyện tào lao.
“Sức khỏe của ta đã không còn được như trước, khi bệnh khi lành, không thể làm việc nặng. Mẫu thân ta mỗi ngày đều phải làm ruộng vất vả, tuổi đã lớn còn để nàng khổ cực như thế, thật sự ta là đứa con bất hiếu.” Phương Hải Kinh cười khổ, nói xong ôm mấy chậu cúc ra bờ sông tưới nước.
Cứ vậy cả đám cúc lần lượt được vun xới tưới nước, ta rảnh rang đứng một bên nhìn, Phương Hải Kinh bỗng quay đầu nói với ta: “Dường như Đường Thất đạo trưởng đang nhàn rỗi, hôm nay là tiết hoa cúc, trên trấn sẽ có lễ hội, vì sao Đường Thất đạo trưởng không tới tham dự?”
“Lễ hội?” Ta mờ mịt hỏi.
“Đường Thất đạo trưởng không biết sao? Là lễ hội hàng năm ở Bình Ngư Trấn?” Phương Hải Kinh nhìn ta kinh ngạc hỏi.
“…”
Ta cũng không phải Đường Thất chính hiệu, làm sao biết được lễ hội hàng năm của Bình Ngư Trấn, Thanh Vận cũng không nói.
“Bần đạo trí nhớ không tốt, thí chủ có thể kể lại cho bần đạo được không?” Đi dạo trên trấn còn tốt hơn chết dí ở Thanh Vận Quan nhiều, hơn nữa lần trước nhìn trúng cây trâm kia còn chưa mua được, không biết có bị ai giành chưa, ta đã sớm toàn để dành đủ ba mươi lăm quan.
Phương Hải Kinh mặc dù hơi buồn bực nhưng vẫn kể cho ta nghe: “Đây là lễ hội hàng năm ở Bình Ngư Trấn, mỗi nhà đều đem hoa tự nhà mình trồng ra thi thố, chủng loại đa dạng, cuối cùng chọn ra Bách Cúc Khôi Thủ.”
“Bách Cúc Khôi Thủ? Nhưng sẽ do ai chọn?”
“Bách Cúc Khôi Thủ sẽ do các thôn trong Bình Ngư Trấn bình chọn, năm trước nữa người thắng cuộc là Thập Tường Cúc có mười màu khác nhau của tri phủ. Năm vừa rồi cũng là một nhà giàu đoạt được, người thường áo cơm còn không đủ, nào có nhàn rỗi đi chăm chút hoa cúc này kia.” Phương Hải Kinh bất đắc dĩ nói.
Ta vừa nghe Thập Tường Cúc với Bách Cúc Khôi Thủ gì đó đã hưng trí, điên cuồng chạy tới trước mặt Thanh Vận, hắn vừa mới bói toán cho một phụ nhân nên ta chưa dám quấy rầy, đứng sang một bên nhìn. Nếu quấy rầy Thanh Vận kiếm tiền cơm gạo, đừng nói là lên trấn du ngoạn, không trả thù khiến ngươi kêu cha gọi mẹ cũng là tổ sư ban phúc lắm rồi.
Thanh Vận sau khi bốc quẻ bèn tặng phụ nhân hai chữ: “Đại cát.” Vì thế phụ nhân an tâm tiêu sái đến bố thí vào thùng một xâu tiền.
Lúc này ta mới nịnh bợ cười với Thanh Vận, ngọt ngào kêu lên: “Sư phụ…”
Cặp mắt gian xảo kia của Thanh Vận bỗng nhiên đề cao cảnh giác khác thường, không nói hai lời, cầm phất trần đi sang nơi khác.
Hình như ta còn chưa mở miệng nói gì…
“Sư phụ, hôm nay trên trấn có lễ hội, đồ nhi ở đạo quán không có việc gì, có thể lên trấn xem được không?” Ta kéo tay áo Thanh Vận, dùng ánh mắt nai tơ vô cùng thuần khiết nhìn hắn cầu xin.
Thanh Vận nghe xong liền dừng bước, xoay người nhìn ta có vẻ hơi thoải mái: “Thì ra Thất nhi muốn lên trấn đi dạo, đi đi, dù sao hôm nay hương khói cũng vắng vẻ, ra ngoài đi dạo cũng tốt.”
“Tạ sư phụ!!” Ta cao hứng, phấn chấn trả lời, sau đó thật cẩn thận bồi thêm một câu: “Đồ nhi có thể… Có thể cùng… Sư huynh… đi chung không?” Chuyện ngắm hoa tao nhã đương nhiên phải đi cùng người mình thích, người đẹp cảnh đẹp, có thể đạt tới cảnh giới ‘nguyện làm uyên ương không làm tiên’.
“Sư huynh ngươi thật bận rộn, không thể đi cùng, chi bằng ngươi nhờ Phương thí chủ đi.” Cặp mắt sáng rỡ của Thanh Vận nhìn ta, trả lời không chút lưu tình.
“Đồ nhi đã biết…” Ta rầu rĩ trả lời.
Ta thầm mắng Thanh Vận cả trăm lần ngàn lần, đạo trưởng keo kiệt, đạo trưởng keo kiệt, đạo trưởng dối trá, bản thân ngươi cô đơn nên không thể để người khác tốt hơn mình.
Ta buồn bực ra ngoài đạo quán, Phương Hải Kinh vẫn đang đùa nghịch cùng mấy bồn hoa. Ta đến cạnh hắn, hỏi hết sức ai oán: “Phương thí chủ buổi chiều có việc gì không? Có thể cùng đi với bần đạo lên trấn xem lễ không?”
Ai bảo ta trời sinh ham vui, mà chuyện du ngoạn này nếu không có bạn đồng hành thì còn ý nghĩa gì nữa, một người vừa mới hưng phấn bừng bừng, xem trọng một cây cúc muốn tìm người chia sẻ, xoay người chỉ thấy xung quanh trống vắng, không phải rất thê lương sao?
Phương Hải Kinh nhìn ta thản nhiên cười nói: “Đúng lúc ta muốn lên trấn mua thuốc, nếu Đường Thất đạo trưởng muốn đi, ta có thể đi cùng Đường Thất đạo trưởng.”
“Thật tốt quá…” Ta cao hứng trả lời.
Phương Hải Kinh đặt hoa lại chỗ cũ rồi cùng ta lên trấn. Mới đến đầu trấn đã thấy quầy hàng của các tiểu thương mọc lên như nấm, ai nấy đều đặt hoa nhà mình lên quầy sau đó quay sang ngó nghiêng hoa nhà khác, trên mỗi chậu hoa đều viết rõ hoa của Lý gia, của Lâm gia. Chủng loại hoa vô cùng phong phú: hoa dáng thược dược, hình tròn, hình cuốn dù, hình tòa sen; màu sắc vô cùng đa dạng: vàng, trắng, xanh, hồng, tím nhạt, xanh nhạt.
Kỳ thật hoa cúc của nhà bình thường đều giống nhau, chỉ có mỗi hai màu vàng trắng, đưa ra cũng chỉ để góp mặt làm nền. Nhân vật chính là đám hoa nhà giàu, đoan chính chễm chệ ở giữa, tuy số lượng không nhiều lắm, nhưng đa số thắng thiểu số là chuyện hiếm có. Các lão gia ngồi trên ghế hoa lệ, chân bắt chéo, híp mắt nhìn người ta lui tới ngắm hoa nhà hắn, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Đoạn phủ cũng có tham dự nhưng chỉ thấy đám gia đinh mà không thấy Đoạn lão gia đâu. Chậu cúc gọi là Mặc Hà, trong sắc hồng có ánh tím, trong tím ánh đen, bung ra cực đại, sắc hoa như mực, nhìn thuần khiết tự nhiên, rất đoan trang ổn trọng.
Ta cùng Phương Hải Kinh dạo qua một vòng, xuất sắc hơn cả vẫn là Mặc Hà của Đoạn lão gia, Kim Giáp Hồng của Đinh lão gia, Thượng Lục Mẫu Đơn của Lâm tri phủ. Nếu nói cực phẩm, vẫn là chậu hoa trong tay một nữ tử làm nông bình thường, nói bình thường vì quần áo khá bình thường nhưng dung mạo không bình thường.
Nàng như hoa sen mới nở, hai gò má trắng mịn mà ửng hồng, đôi mắt đen lay láy có vẻ quyến rũ động lòng người, cho dù mặc quần áo thô kệch cũng khó giấu được vẻ đoan trang bẩm sinh.
Chậu hoa trước mặt tên là Lục Vân, cánh hoa bung rộng, như cánh môi, kỳ lạ nhất là cả chậu hoa xanh biếc, mỗi cành có hai bông, hơn nữa hình dáng tương tự hoa lan. Hôm nay là lễ hội hoa cúc, nàng đâu thể ôm một chậu lan tới tham gia. Cho nên chậu cúc xanh giống hoa lan này nhất định không tầm thường.
Rất nhiều người vây quanh nàng nói chuyện say sưa, người đẹp hoa cũng đẹp, sau khi các trưởng thôn nhìn thấy chậu Lục Vân đều mờ cả mắt.
“Đây là Lục Vân?” Một trưởng thôn chỉ vào chậu hoa hỏi nữ tử kia.
“Dạ.” Giọng nàng cũng giống như dáng vẻ của nàng, nhẹ nhàng, dễ nghe như giọng chim hoàng oanh.
“Lục Vân là loại hiếm quý, một cô nương bình thường có thể trồng được sao!” Mặt khác một trưởng thôn khó tin, nhìn nàng hỏi.
“Huống hồ Lục Vân là giống cúc cao cấp nhất, mỗi cành chỉ nở đúng hai bông!!” Một vị khác bổ sung.
“Một ngày nọ trong nhà có một ông lão đến xin nước uống, sau khi rời đi thì để lại chậu Lục Vân này, nói là tạ ơn cứu giúp.” Nữ tử kia bình tĩnh giải thích.
“Ngươi có biết ông lão tên gì không?”
“Người kia không cho biết…”
Hôm đó danh hiệu Bách Cúc Khôi Thủ đương nhiên lọt vào tay chậu Lục Vân. Mấy kẻ nhà giàu đều tranh nhau đòi mua chậu Lục Vân. Đây chính là Bách Cúc Khôi Thủ, nếu ai mua được từ tay cô nương này, không biết trên mặt thiếp bao nhiêu vàng mới đủ.
Ta nhàn nhã đứng nhìn, không khỏi cảm thán, đúng là kẻ có tiền, rảnh rỗi nên thích tranh giành này nọ. Ra giá cao quá đáng, từ năm mươi lượng bạc cuối cùng bay lên tới sáu lượng vàng nhưng cô nương này cũng thật quái dị, nhiều tiền như vậy cũng không chịu bán, khư khư giữ chậu Lục Vân đưa cho huyện thái gia bên cạnh.
Nhắc đến huyện thái gia của Bình Ngư Trấn, người này thật sự rất không giống huyện thái gia, thân hình cao gầy tao nhã, mắt sâu mày kiếm, ước chừng chưa tới năm mươi. Nếu không phải có nha sai mặc quan phục theo sau, đánh chết ta cũng không tin hắn là huyện thái gia.
Vị nữ tử tận tay bưng chậu Lục Vân cho huyện thái gia, nói: “Danh hoa sánh đôi người yêu hoa, Cầm Nhiên nguyện tặng Lục Vân cho tri huyện đại nhân.”
Lời này vừa nói ra, cả đám người ồ lên.
Ngay cả ta cũng bất ngờ, cô gái nhỏ này không phải bị nam sắc mê hoặc chứ, sáu lượng vàng là một con số không nhỏ, nàng lại không cần đến mà tặng không cho người ta! Sớm biết vậy ta đã lôi Thanh Vận lại đây, chỉ cần hắn nở nụ cười xuất trần thoát tục với Cầm Nhiên, chậu Lục Vân kia còn không rơi vào tay Thanh Vận?