Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi

Chương 91


Bạn đang đọc Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi FULL – Chương 91


Có rất nhiều cách để thấy được quỷ.

Dùng nước mắt trâu, hòe mộc diệp là các biện pháp phổ biến, đều có thể mở Thiên Nhãn tạm thời, ngoài ra còn có một lối tắt khác, làm thực lực của quỷ tăng mạnh đến mức hiện hình thì con người có thể thấy được.

Cố Trường Sinh không có sẵn âm hương trong tiệm, lúc ra khỏi nhà cũng không mang theo, cho nên không thể áp dụng cách sau.
Khi thuật sĩ đạt đến trình độ cao nhất định, không cần mượn vật phẩm đặc biệt cũng có thể giúp người bình thường mở Thiên Nhãn tạm thời.

Cố Trường Sinh thường dùng cách này nhất.

Vừa bước vào nhà Hiên Hiên, để không bị coi là kẻ lừa đảo, đối phương còn chưa mở miệng, Cố Trường Sinh đã chủ động mở Thiên Nhãn cho cả bốn người.
Nhìn người kẻ tuổi niệm một câu gì đó kỳ quái, sau đó lấy ngón tay điểm nhanh vào ấn đường của họ, chớp mắt một cái, bọn họ bỗng thấy một đứa trẻ đang bay lơ lửng ngay trước mặt mình.
Mẹ Hiên Hiên theo bản năng nhào đến ôm đứa bé, ai ngờ lại nhào vào khoảng không.

Người quỷ khác biệt, mẹ Hiên Hiên nhận ra mình vồ hụt, không phải vì cậu bé biến thành quỷ nên không có thực thể, mà vì bé né tránh cô.

Cô đỏ hốc mắt, thốt lên: “Hiên Hiên, mẹ là mẹ của con đây.” Vì sao con không cho mẹ ôm? Dù không thể tiếp xúc, chỉ có thể ở gần linh hồn hư ảo là cô đã thấy đủ.
“Có phải con không nhận ra mẹ?”
Nhìn mẹ mình đau lòng, Hiên Hiên nhịn không được bay về phía trước một chút, chợt nhớ tới lời Cố Trường Sinh nói, lập tức lui về né tránh, trong mắt hiện rõ mâu thuẫn.

Cố Trường Sinh biết cậu bé lo lắng cái gì, vội nói: “Không sao đâu, có anh ở đây mà.”
Hiên Hiên do dự nhìn Cố Trường Sinh một cái, dưới sự cổ vũ của cậu, bé bay tới trước mặt mẹ, duỗi tay nắm lấy áo mẹ mình.
“Hiên Hiên.” Ba Hiên Hiên thấy thế, cũng muốn đi qua ôm con trai.

Ông bà nội cũng kích động cực kỳ.
Vốn bọn họ đã chuẩn bị tốt tinh thần bị lừa, không ngờ đây là sự thật.

Họ tỏ vẻ cảm kích nhìn về phía Cố Trường Sinh.
Ông nội, ba và mẹ Hiên Hiên đều vây quanh cậu bé, trừ bà Hiên Hiên đứng một mình một bên, bà muốn tới gần mà không dám động đậy.

Bà vẫn nghĩ rằng chính mình đã hại cháu trai.

Nếu hôm đó bà không mang bé đi con đường kia, khẳng định bây giờ Hiên Hiên vẫn còn sống.
Hiên Hiên, Hiên Hiên có hận bà hay không?
Nói chuyện với người nhà một lúc, Hiên Hiên phát hiện bà nội chưa nói gì với bé, thế là bé bay đến gần bà, có chút lo lắng hỏi: “Nãi nãi không thích Hiên Hiên sao?”
“Không phải Hiên Hiên không ngoan, là do về sau mọi người đều không thấy Hiên Hiên.

Hiên Hiên chán quá nên mới ra ngoài chơi, hơn nữa không có đi xa.” Hồi trước có đứa trẻ không nghe lời lén chạy ra ngoài chơi, kết quả bị bọn buôn người bắt mất, không tìm về được.

Bà Hiên Hiên sợ việc tương tự sẽ xảy ra với cháu mình, cho nên dặn bé rằng ‘Nếu Hiên Hiên không ngoan lén ra ngoài chơi, bà sẽ không thích Hiên Hiên nữa.’
Nghe cháu trai nói chuyện, bà Hiên Hiên chảy nước mắt, biết cháu mình vẫn thân thiết với mình như trước, bà nhịn không được ngồi xổm xuống, dỗ bé: “Bà thích Hiên Hiên nhất, Hiên Hiên là đứa trẻ ngoan nhất thế giới.”
Hiên Hiên ôm người nhà làm nũng, kể tất tần tật những việc từ lớn đến nhỏ mà mình đã làm trong khoảng thời gian này với họ.
Ông Hiên Hiên nhìn cháu trai vui vẻ nói cười, quay sang xin lỗi Cố Trường Sinh.

Người ta hảo tâm hỗ trợ, thế mà thái độ khi nãy của mình quá tệ.
Cố Trường Sinh không để việc này trong lòng, cậu trực tiếp hỏi: “Vụ án của Hiên Hiên, mọi người có ý tưởng gì không?”
Cái gì ý tưởng?
Còn ý tưởng gì nữa, căn bản chẳng làm được gì hắn ta.

Chỉ có thể đi một bước tính một bước, nếu thực sự không được nữa thì chờ vụ việc lắng xuống, đợi đến khi hắn thò đầu ra khỏi nhà thì một dao đâm chết hắn.

Cá chết lưới rách, xong việc tự thú.

Dù sao ông đã lớn tuổi rồi, cũng không sống thêm được mấy năm.
Thì ra không chỉ bà Hiên Hiên, mà ông nội Hiên Hiên cũng ngầm suy nghĩ như vậy.
Dù đã che đậy, Cố Trường Sinh vẫn nhìn ra sự ngoan tuyệt trên mặt ông, cậu thở dài, thử hỏi: “Nếu cháu có cách để đối phương bị bắt vào tù thì sao?”
“Vào tù?” Nếu bị nhốt vào tù mấy ngày thì có ý nghĩa gì.


Giết người thì đền mạng, cùng lắm phải có hình phạt xứng đáng chứ? Ít nhất là ngồi tù cả đời.
“Cháu có thể khiến hắn vào tù, nhưng nhiều nhất chắc chỉ bị phạt tù không thời hạn.” Dù sao hắn cũng chỉ tàng trữ và sử dụng ma túy, chứ không phải buôn lậu ma túy.
Ông nội Hiên Hiên vuốt mặt, rầu rĩ nói: “Còn không bằng để ông già này cầm dao đâm chết hắn.” Không thời hạn, nói nhiều không nhiều nói ít không ít, nếu ở trong tù hắn có biểu hiện tốt thì có thể giảm mức hình phạt, chắc chỉ cần mười mấy năm là đã được phóng thích.
Hại Hiên Hiên mất mạng mà chỉ chịu khổ có mười mấy năm, là có thể ra ngoài hưởng thụ cuộc sống.

Ông Hiên Hiên nghĩ thế nào cũng cảm thấy khó chịu.

Nhưng đây có thể là kết quả tốt nhất rồi.
“Cho dù sau này ra tù, cả đời hắn cũng không thể sống thoải mái, người thân xa cách, sống mai đây mai đó không nơi nương tựa.” Khương Thời Niên vẫn luôn trầm mặc bỗng mở miệng, Cố Trường Sinh nghe vậy trong lòng vui vẻ.

Khi Tổ sư gia nói những lời này, khẳng định ngài đã nhìn ra kết cục đối phương.
Biết sau khi ra tù bọn họ sẽ phải gặp nhiều khổ sở, Cố Trường Sinh cảm thấy thoải mái hơn hẳn.

Không phải nhà hắn lắm tiền nhiều của, hở ra là đòi lấy tiền bịt miệng sao, để xem bọn họ nếm thử mùi vị trong tay không còn tiền, vay tiền không ai cho sẽ như thế nào.
Nhìn khí thế của Khương Thời Niên, ông nội Hiên Hiên đoán ngài là một đại nhân vật gì đó, đối với lời Khương Thời Niên nói tin bảy tám phần.
“Nếu đúng là như vậy, chúng tôi sẽ không tìm bọn họ làm phiền nữa.” Ba Hiên Hiên chủ động mở miệng.

Nói một mạng đền một mạng, nhưng thực tế khả năng này không thể xảy ra.

Có thể bắt hắn phải ngồi tù, rồi sống cơ cực cả đời, cũng tốt hơn là hiện tại chỉ biết trơ mắt nhìn hắn sống sung sướng.
Ba Hiên Hiên cất điện thoại vào: “Lúc nãy tôi cảm thấy hai anh khá quen mắt, bây giờ mới nhớ ra, tôi từng thấy ảnh hai anh trong bảng tin về sự kiện đặt bom, là tấm ảnh chụp các cảnh sát và hai anh ở hiện trường khủng bố.” Sợ bản thân nhận sai người, hắn cố ý lấy điện thoại ra xem lại ảnh trên mạng.

Tuy ảnh chụp không rõ nét, nhưng vẫn có thể nhận ra hai người họ.

Có thể cùng cảnh sát xử lý sự kiện khủng bố, tuyệt đối không phải kẻ lừa đảo, khẳng định cũng có năng lực giải quyết chuyện này.
“Tôi tin hai anh.” Tuy không biết vì sao họ lại đồng ý giúp đỡ, nhưng có cách bắt tên giết người phải chịu tội, đã là kết quả tốt hơn nhiều so với những gì hắn tưởng tượng.

Ba Hiên Hiên khuyên bảo cha mẹ mình, mong họ suy nghĩ cẩn thận.

Hắn thực sự không muốn bản thân vừa mới mất con nhỏ, lại phải mất thêm cha mẹ.
Nghe con trai khuyên nhủ, ông nội Hiên Hiên dù rất muốn báo thù cũng không thể phủ nhận, đây thực sự là biện pháp tốt nhất.
“Chưa kể trên thế giới này có quỷ tồn tại, ở trong tù chưa chắc sẽ được sống yên ổn.” Cố Trường Sinh không nói rõ, nhưng ông nội Hiên Hiên lại ngầm hiểu, tưởng tượng cảnh hắn ta bị quỷ quái tra tấn thê thảm, trong lòng có chút dễ chịu.
Thương lượng xong, Cố Trường Sinh gọi điện thoại cho cảnh sát luôn, báo rằng có người tàng trữ và sử dụng ma túy bất hợp pháp.
“Mấy người dưới lầu đi hết chưa?” Một người đàn ông từ trong phòng ngủ đi ra, hắn không dám đến gần cửa sổ quan sát, không nghe thấy động tĩnh gì, nói vợ hắn mau kiểm tra.
Vợ hắn đang tập trung xem phim truyền hình, đeo tai nghe nên không nghe thấy giọng hắn.

Hắn hỏi hai lần không được đáp lại, bực bội giật tai nghe vợ mình ra: “Tao nói mày cái gì không nghe à? Ra cửa sổ nhìn xem người đi hết chưa?”
Vợ hắn đang mải coi phim, nghe vậy mất kiên nhẫn nói: “Tự đi mà xem, anh gãy tay hay gãy chân? Có cái màn che thôi mà không kéo lên nổi hả?”
“Cái đám ức hiếp người ta đó bị tôi ứng phó xong rồi.

Thích thì tự đi mà xem, đừng làm phiền tôi.” Đã đến cảnh nam chính nữ chính hóa giải hiểu lầm, cô ta còn muốn biết kết quả đấy, mặc kệ mấy người đó.

Nói xong liền giật tai nghe về đeo lên.
Bó tay, bà mụ này lúc mới cưới còn tỏ vẻ hiền dịu ôn nhu, sau này nắm được nhược điểm của hắn thì lười giả bộ tiếp.

Ham ăn làm biếng, tính tình nóng nảy hơn bất cứ ai.

Nhưng hắn chẳng có biện pháp nào.
Lén lút đến gần cửa sổ, nhấc một góc màn lên lộ ra một khe hở nhỏ xíu, hắn cẩn thận nhìn xuống dưới lầu.
Không có ai, chắc là đi thật rồi.
Hắn thở dài một hơi nhẹ nhõm, không có ai là tốt, không có ai thì hắn có thể làm việc mình muốn.

Trời sắp tối rồi, dựa vào quy luật mấy ngày nay, chắc hôm nay bọn họ sẽ không đến nữa.
Mấy ngày gần đây dưới lầu luôn có người, hắn ngứa hết cả lòng, nhưng không dám hút, sợ vừa đụng vô đã bị đối phương phá cửa xông vào.

Vậy thì bí mật lớn nhất của hắn sẽ bị bại lộ, đến lúc đó không muốn ăn cơm tù cũng khó.
Nếu không phải lần trước may mắn chưa kịp hít, không chừng lúc cảnh sát kiểm tra hắn đã bị bắt tạm giam.


May mà lúc đó uống rượu say, sau khi ném chết người thì nhanh tay giấu hết ma túy, mới không có việc gì.
Thật ra trong khoảng thời gian này không hút là tốt nhất, nhịn một chút, chờ giảm bớt sự chú ý rồi tính.

Nhưng nghiện ma túy mà có thể nhịn, vậy thì không thể gọi là nghiện.

Mấy ngày nay vì chuyện này bị dọa sợ, hắn đã không dám chạm vào chút nào.

Cũng may ông trời giúp hắn.

Hắn thả màn che xuống, về phòng ngủ, móc ma túy và dụng cụ trong gối đầu ra, chuẩn bị hưởng thụ một phen.
Lúc cảnh sát ập vào, hai vợ chồng một người say mê xem phim truyền hình, một người nằm trên giường phiêu phiêu phê cần.

Cả hai đều bị khống chế.
Bị bắt quả tang.

Hắn đang hít được một nửa thì bị bắt, phủ nhận kiểu gì cũng không được.

Trong nhà cũng không có ai khác, nói bị người ngoài bắt ép là vô lý.

Lúc hắn tỉnh táo lại liền biết mình không thể giải thích, đành phải thành thật khai báo.

Còn vợ hắn, sau khi nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì giãy giụa liên tục.
“Không phải, hắn hít ma túy liên quan gì tới tôi, dựa vào cái gì mà bắt tôi?” Cô ta tức giận gào lên: “Bây giờ là thời đại nào rồi, chẳng lẽ còn vụ xử tội liên đới?” Một người hút cần cả nhà ngồi tù, luật quái gì vậy?
Cảnh sát không rảnh nói lý với cô ta.

Khác với lần trước chỉ xác định về trách nhiệm ném đồ từ trên cao, bây giờ là án tàng trữ và sử dụng ma túy, cần phải kiểm tra toàn bộ căn nhà.

Quả nhiên, họ phát hiện không ít ma túy được giấu khắp nơi trong nhà.
Hộp trang sức có ngăn kép, bóng đèn dự phòng, chai lọ mỹ phẩm, thậm chí chân bàn rỗng ruột cũng bị nhét ma túy.

Chất cấm bị giấu lẻ tẻ khắp nơi, cũng may cảnh sát có kinh nghiệm phong phú, dưới ánh mắt tuyệt vọng của hắn, tất cả chỗ giấu ma túy đều bị tìm ra.
Được lắm, số lượng không nhỏ, ít nhất phải đi tù mười mấy năm.
Thẩm phán sẽ căn cứ vào số lượng chất cấm tàng trữ phi pháp để quyết định hình phạt, hắn từng tìm hiểu qua.

Nhưng lúc bị nghiện ma túy đầu óc hắn không tỉnh táo, chỉ nghĩ đến việc làm sao cho tiện xài, không lo lắng gì nhiều.

Chưa kể, hắn đâu có ngờ sẽ có ngày mình bị bắt quả tang.
“Đều ở chỗ này.” Cảnh sát phụ trách rà soát nói.
Người đàn ông nghe vậy, theo bản năng nhìn về đống ma túy để trên bàn, trong lòng lại có chút mừng thầm.

Còn hai bao chưa bị phát hiện.

Một trong hai là bao ma túy lớn nhất hắn từng mua, nếu bị tìm ra, chắc chắn sẽ phải chịu hình phạt nặng hơn.
Hắn thầm cầu thần bái phật trong lòng, xin mấy chú cảnh sát làm ơn đừng phát hiện.

Ai ngờ giây tiếp theo liền nghe cảnh sát nói: “Có vài chỗ sót lại bột phấn khả nghi, có lẽ từng là chỗ tàng trữ ma túy, số lượng có vẻ không ít.

Một người hút không có khả năng dùng hết nhanh đến vậy, tôi nghi ngờ hắn còn buôn lậu ma túy, chỉ lấy một phần để hút.”
Buôn lậu ma túy.
Bốn chữ này dọa hắn sợ trắng mặt, sao tự dưng hắn lại buôn lậu ma túy? Không phải hắn chưa từng nghĩ đến chuyện này, nhưng buôn lậu ma túy quá nguy hiểm, hơn nữa hắn không có đủ tiền tốn, nên không dám làm thật.

Tội buôn lậu ma túy nặng nhất có thể ở trong tù cả đời, thậm chí còn có khả năng bị tử hình.
Tàng trữ ma túy và buôn lậu ma túy hoàn toàn không cùng cấp bậc.

Sợ cảnh sát hiểu lầm, hắn vội vàng khai sạch: “Còn một túi ma túy sau điều hòa, trong cái ống sắt treo quần áo cũng có một túi.


Các chú cảnh sát xin các chú tin tôi, tôi không có buôn lậu gì cả, chỉ mua về để tự hút thôi, nào dám bán thứ hại người này.” Buôn lậu ma túy gì đó, hắn làm gì có lá gan to đến vậy.
“Đừng lộn xộn.

ai là chú của anh.

Chúng tôi không có người cháu nào lớn như anh.” Các cảnh sát ở đây đều nhỏ tuổi hơn hắn.
“Đội trưởng, tôi nghĩ tên này không nói dối đâu.” Một cảnh sát quan sát hắn ta từ đầu đến giờ, mở miệng nói: “Cả hai chỗ hắn nói tôi đều kiểm tra rồi, có dấu vết ma túy tồn tại, nhưng ma túy giấu bên trong đã biến mất.”
“Không thể nào,” Hắn ta thốt lên, tỏ vẻ khó hiểu: “Chính tay tôi giấu đi mà.” Trong nhà chỉ có mình hắn hút ma túy.

Chắc chắn là do cảnh sát không kiểm tra không cẩn thận rồi nói linh tinh.
Lúc hắn nói mấy lời này không chú ý những người khác.

Nhưng cảnh sát vẫn quan sát cả hai vợ chồng, lập tức phát hiện người phụ nữ có biểu hiện dị thường.
Tuy cô ta cố gắng tỏ vẻ bình thản, cơ bọn họ đều từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, liếc mắt một cái là biết đối phương đang hoảng loạn.
Cô ta hoảng cái gì?
Lúc nãy cô ta nói mình chưa từng hít ma túy, nếu không tàng trữ hay sử dụng ma túy, căn bản sẽ không bị phạt nặng, nhiều nhất là bị nhắc nhở.

Đây là lý do họ chỉ tra hỏi người đàn ông, còn cô ta chỉ giữ lại không cho chạy.
Liên hệ đến những điều người đàn ông vừa nói, cảnh sát đã có suy đoán, tiếp theo họ cần nghiệm chứng.

Người đàn ông nhìn theo ánh mắt của cảnh sát, hắn chung sống cùng vợ mình mười mấy năm, đương nhiên cũng nhận ra cô ta đang giấu diếm gì đó.
Hắn chợt hiểu rõ: “Là mày, là mày đúng không.

Có phải mày trộm lấy ma túy của tao đem đi bán?”
Ma túy giá cả xa xỉ, rất khó mua, có khi còn quý hơn cả vàng bạc.

Mụ đàn bà này hồi trước suốt ngày la hét nói cần cái này cái nọ, mua quần áo xong thì thiếu tiền mua đồ trang điểm, mua đồ trang điểm xong thì hết tiền mua cơm ăn.

Ầm ĩ tối ngày, dùng đủ các kiểu moi tiền từ hắn, thậm chí còn đe dọa việc mình bị nghiện, nhưng gần đây lại im lặng hơn hẳn, không càu nhàu không náo loạn.
Mệt hắn còn tưởng cô ta bắt đầu hiểu chuyện, biết hắn kiếm tiền không dễ dàng, không phí công nuôi cô ả.

Hóa ra là vì đã có tiền xài, có tật giật mình sợ hắn phát hiện, cho nên mới không dám hó hé gì!
Cô ta cho rằng buôn lậu ma túy thì lời to à?
Sau khi nhận ra bộ mặt thật của vợ mình, hắn đã mất sạch cảm tình, bây giờ nhịn không được vui sướng khi thấy có người gặp họa.

Hơn nữa bản thân không cần chịu oan thêm một tội danh, hắn cực kỳ cao hứng, bất giác nhếch mép cười.
Cái vẻ tươi cười của hắn chọc điên cô ta: “Nếu không phải mày là thằng vô dụng, một tháng chỉ mang về năm sáu ngàn tệ, thì tao đâu đến nỗi như vậy?”
“Hiện nay trên thị trường, trừ son môi, đồ trang điểm loại tốt cái nào mà không có giá hơn một ngàn tệ? Mày đưa có mấy ngàn thì sao đủ dùng? Tao chần chừ mãi chưa dám mua.

Cứ cắn chặt tiền không chịu nhả, giờ thì hay rồi, bồi thường vụ ném chết người hơn một trăm vạn không nói, còn phải ngồi tù nộp tiền phạt, biết thế tao đã mua luôn cho lành, ít nhất cũng từng được xài.”
Cô ta chẳng cảm thấy bản thân sai chỗ nào, lấy chồng mặc đồ đẹp ăn cơm ngon.

Chồng không nuôi nổi cô ta, chả lẽ không cho cô ta tự nghĩ cách kiếm tiền à.

Dù sao cũng có đồ sẵn, cô ta bán một chút thì sao.
Nói thì nói thế thôi, dính đến ma túy, cô ta vẫn hơi chột dạ.

Nói chuyện cũng không đủ cứng rắn.

Nhưng nhìn xuống còng tay nằm trên cổ tay mình, cô ta nhịn không được tức giận, chửi ầm lên.

Không ai thèm phản ứng với cô ta.

Cảnh sát kiểm tra khắp nhà lại một lần nữa, xác định không để sót bất cứ thứ gì, mới bỏ hết vật chứng là đống ma túy vào túi mang đi.
Chứng cứ vô cùng xác thực, cả hai vợ chồng đều bị phán mức tù không thời hạn.

Cảnh sát còn lần theo manh mối có được, tìm được gốc rễ rồi quét sạch một đường dây ma túy lâu năm, đợt này thu hoạch khá phong phú.
Ở ác gặp dữ, trừng phạt đúng tội.

Biết kết cục của bọn họ, Cố Trường Sinh muốn đưa Hiên Hiên đi luân hồi luôn.

Nhưng trước đó, cậu cần loại bỏ âm khí trên người nhà Hiên Hiên và Oánh Oánh đã.
Cố Trường Sinh tự mang nguyên liệu nấu ăn đến nhà Oánh Oánh, ở trong phòng bếp khuấy trứng gà.

Cậu không quen dùng máy đánh trứng, cảm thấy máy móc đánh không ngon bằng làm thủ công.
Bên cạnh bếp đặt một chén cá ngần nhỏ, hòa cùng âm thanh Cố Trường Sinh dùng đũa khuấy trứng gà, là tiếng Oánh Oánh và Hiên Hiên ngoài phòng khách chơi trốn tìm.


Người lớn hai nhà đều ngồi trên ghế sô pha, cổ vũ cho hai đứa bé.
“Anh tìm được em rồi, giày của em là giày da nhỏ màu đỏ nè.” Hiên Hiên giả bộ mình đã tìm thấy Oánh Oánh, dụ cô bé tự đầu hàng.
Trong tủ TV, Oánh Oánh giật mình, tưởng mình thật sự bị lộ rồi, tính đẩy cửa tủ chui ra ngoài.
“Oánh Oánh đừng để bị lừa.” Mẹ Hiên Hiên mang ý xấu, nhắc nhở cô bé: “Hiên Hiên lừa cháu đấy.” Đã bao lâu rồi cô không thấy con trai hoạt bát chơi đùa cùng bạn bè? Đây có thể là lần cuối cùng, cô phải nhìn thêm một chút mới được.
Oánh Oánh vừa đưa tay ra nghe vậy lập tức rụt lại, im lặng không động đậy.

Bị mẹ mình lật tẩy mánh khóe, Hiên Hiên không tỏ vẻ khó chịu, mà tiếp tục bay tới bay lui tìm bạn nhỏ.
Cậu bé mở tủ giày, lại mở tủ sách, cuối cùng chui vào gầm sô pha, vẫn chưa tìm thấy người.
Trong phòng khách có đặt một bình hoa lớn, cắm mấy cành hoa đào giả.

Hiên Hiên đảo mắt, cẩn thận bay đến gần, rồi chui cái vèo vào bình hoa.
Bên trong không có Oánh Oánh, nhưng lại có thứ khác.
“Oánh Oánh anh tìm được xe xúc đất rồi, nó ở trong bình hoa.”
“Thật hả?” Biết có khả năng Hiên Hiên đang lừa mình, Oánh Oánh vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi.
“Đương nhiên là thật, để anh lấy ra cho em.” Hiên Hiên cầm xe xúc đất nằm dưới đáy bình, mang ra ngoài.
Oánh Oánh chui ra khỏi tủ TV, vừa ngẩng đầu đã thấy xe xúc đất, cao hứng chạy tới giơ tay ôm lấy.
Hai đứa bé đổi thành ngồi trên thảm chơi máy xúc đất với nhau, Oánh Oánh còn mang thêm vài chiếc xe khác trong phòng ngủ ra phòng khách, bắt đầu chơi đua xe.
Lại chơi thêm một lúc, Cố Trường Sinh đã làm xong canh trứng.
Canh trứng có tổng cộng năm phần.

Bốn phần nhỏ, một phần lớn.

Phần lớn nấu bằng nồi cơm điện, phần nhỏ thì dùng nồi hầm canh.

Cố Trường Sinh bày toàn bộ canh trứng lên bàn cơm, hai đứa nhỏ mỗi đứa một phần, Tổ sư gia một phần, mình một phần, còn phần lớn để người lớn hai nhà ăn.
Người thạo nghề vừa ra tay, liền biết chất lượng thế nào.

Nếu không phải đã biết đây là canh dùng để loại bỏ âm khí, mọi người còn tưởng đây là buổi đánh giá mỹ thực.

Món canh này thực sự quá ngon, canh trứng non mịn vừa miệng, cá ngần tươi mềm, giúp bát canh trứng càng thêm đậm vị.

Hương vị không chỉ phong phú, mà còn không có mùi tanh.
Canh trứng cá ngần là món ăn phù hợp với trẻ nhỏ, vì có người già và trẻ em, lúc Cố Trường Sinh nấu đã cố ý hầm lâu một chút, cho nên cá ngần cực kỳ mềm, không cần tốn sức nhai nuốt.

Oánh Oánh vừa ăn một thìa liền tròn mắt: “Ngon quá đi, còn ngon hơn canh mẹ nấu.” Nói xong, cô bé cắm mặt ăn canh không thèm ngẩng đầu, hận không thể vùi cả mặt mình vào trong chén.
Hiên Hiên thậm chí còn không có thời gian nói chuyện, chỉ lo tập trung ăn canh.

Sau khi biến thành quỷ, cậu bé chưa được ăn cái gì, tuy không đói bụng, nhưng rất là thèm đó.

Khó khăn lắm mới được ăn uống, lại còn là món canh trứng ngon tuyệt, phải tranh thủ ăn chứ.

Lỡ tự dưng không thể ăn được nữa thì làm sao bây giờ.
Bộ dáng ăn ngấu nghiến làm người xem đau lòng.

Nếu không phải canh trứng có tác dụng loại bỏ âm khí, Hiên Hiên không thể ăn nhiều, còn người lớn cần ăn hết để thân thể khỏe mạnh, thì mấy người họ đã nhường phần của mình cho bé.
Ăn xong canh trứng, lại để Hiên Hiên nói vài lời với người nhà, Cố Trường Sinh tiễn bé đi.
Tuy không nỡ, nhưng người nhà Hiên Hiên biết đây là vì tốt cho Hiên Hiên, trong lòng cực kỳ cảm kích.

Khi con người ta cảm kích, chỉ có hai cách để báo đáp.

Đưa tiền, hoặc hỗ trợ làm gì đó.

Họ biết Cố Trường Sinh không cần người khác giúp đỡ, mà bọn họ cũng không giúp được gì, hai nhà không hẹn mà cùng chọn cách đưa tiền.
Thành phố A là nơi có mức sống khá cao, có thể mua được một căn nhà, chứng tỏ trong tay họ ít nhiều cũng có tiền.

Điều kiện nhà Oánh Oánh tốt không cần nói, ngay cả nhà Hiên Hiên làm buôn bán nhỏ, cũng có thể lấy ra ngay mấy chục vạn.

Vốn nhà Hiên Hiên không chịu để nhà Oánh Oánh bỏ tiền, nhưng người ủy thác lại là nhà Oánh Oánh, cuối cùng hai nhà quyết định 50:50.
Việc cứu mạng, đưa bao nhiêu cũng không đủ.
Cố Trường Sinh không lấy nhiều, nhận mỗi nhà mười vạn.
Lại có thêm thu nhập.

Cố Trường Sinh vừa mới cất tiền vào túi, liền có người vội vàng tới đưa tiền cho cậu.
– —–oOo——.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.