Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi

Chương 47


Bạn đang đọc Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi FULL – Chương 47


Nói đi nói lại, thật ra đều do vấn đề tiền bạc.

Có tiền còn sợ cô nhi viện không nuôi nổi?
“Không được nữa thì vận động xã hội quyên góp đi.” Họ vốn không tính làm vậy, nếu thông báo công khai, khó tránh những người trên mạng tò mò hiếu kỳ, sẽ cố gắng tra cứu lai lịch của những đứa trẻ, từ đó quấy rầy cuộc sống của các cô gái bị hại.
Các cô vất vả lắm mới vượt qua, không nên liên quan gì với quá khứ nữa.

Đây là rạch miệng vết thương trước mặt dân chúng, mặc người chỉ trỏ.
Nhưng những đứa trẻ không thể nhịn đói, họ chỉ có thể cố gắng bảo vệ thông tin cá nhân của các cô gái, đồng thời kêu gọi xã hội quyên góp và xin công quỹ.
Nhắc tới công quỹ, Cố Trường Sinh đột nhiên nghĩ tới một biện pháp.

30 đứa trẻ tất cả đều khỏe mạnh, không bị tàn tật hoặc tật xấu, chỉ cần nuôi lớn, giúp bọn trẻ học hành giáo dục, thật ra không tốn bao nhiêu tiền.
“Hay là để tôi trực tiếp làm quỹ?” Trong tay Cố Trường Sinh có không ít tiền tiết kiệm.

Không tính thù lao khi làm nghiệp vụ đặc biệt, tiệm ăn tại gia tiền vào mỗi tháng như nước chảy, thu nhập vô cùng khả quan.

Quỹ này cậu dư sức lập được.
Ban ngành đặc thù có biết chút ít về tình hình tài sản của Cố Trường Sinh.

Cậu đủ khả năng trích tiền mà không bị thương gân động cốt* hay ảnh hưởng đến cuộc sống sau này.

Cảnh sát dao động, cuối cùng từ chối: “Không được, chúng tôi không thể thêm áp lực cho ngài.” Từ trước tới nay khi có án tử, Cố Trường Sinh luôn sẵn lòng hỗ trợ, chưa từng lấy tiền thưởng của cục cảnh sát.

Họ không phát tiền lương thì thôi, nào dám để cậu bỏ tiền riêng làm công quỹ!
“Để tôi nghĩ cách.” Cảnh sát trầm mặc một hồi, lúc này nói thêm: “Thật sự không được, để tôi báo với cấp trên, xin một khoản cứu trợ.” Tuy số tiền này sẽ không nhiều, nhưng cũng đủ dập lửa sém lông mày.

Rồi trong cục quyên góp thêm chút tiền được khoảng mấy trăm.

Còn thiếu thì nghĩ cách khác.
“Tôi không nhất thời xúc động.” Hiểu ý đối phương, Cố Trường Sinh giải thích: “Anh cũng biết tôi là truyền thừa duy nhất của Táo Vương.


Hiện giờ tín ngưỡng suy tàn, phần lớn người dân chỉ biết Tam Thanh Đạo Tổ, Tứ Ngự đại đế.

Thời trước Táo thần còn có chút hương khói, nhưng mười mấy năm gần đây, người cung phụng Táo Vương gia càng ngày càng ít.

Táo Vương gia là Tổ sư gia của tôi, chẳng lẽ tôi chỉ khoanh tay đứng nhìn?”
Đúng vậy, bị Cố Trường Sinh nhắc, viên cảnh sát nhớ lại hồi còn nhỏ ở quê, mỗi năm đến ngày lễ tết, người trong thôn đều bận rộn dọn dẹp phòng bếp, làm cúng ông táo, đưa Táo thần về trời.

Bây giờ về quê chẳng còn thấy cảnh đó.
Nhưng cảnh sát thắc mắc hỏi: “Mấy năm nay ngài nhận không ít việc, danh tiếng càng lúc càng lớn, chẳng lẽ hương khói Táo thần không dần tốt hơn?” Ai chả biết Cố đại sư thành phố A đạo pháp cao siêu, bản lĩnh lợi hại! Không ít người quay lại cung phụng Táo thần.
Chưa kể, hương khói của Táo Vương gia liên quan gì quỹ hội.
“Ngài không lừa tôi đấy chứ?” Cảnh sát hơi nghi ngờ nhìn Cố Trường Sinh.

Người họ Cố từng có tiền án nha.

Trước kia khi Cố tiên sinh về nông thôn mở Nông Gia Nhạc, ông bịa lý do nhiều đồ quá mang không hết, nhét không ít thứ tốt cho họ.

Thế mà lúc đó cảnh sát tiếp đãi Cố tiên sinh lại tin răm rắp.
Mấy thứ kia mang không nổi thì có thể bán, thiếu gì người muốn mua, bán lấy tiền thì lời hơn cho cảnh sát chứ? Hơn nữa Cố tiên sinh đi rồi, nhưng Cố Trường Sinh vẫn ở đây, nhà trong thành phố A lại không bán, chẳng lẽ nhà to vậy không có chỗ chứa?
Dùng đầu óc ngẫm nghĩ là biết.
“Tôi tính lập quỹ hội mang tên Táo quân.” Mục đích của Cố Trường Sinh vô cùng rõ ràng, dã tâm thể hiện ngay cái tên: “Trừ hỗ trợ các trẻ em bị hại trong án này còn dùng để trợ giúp phụ nữ và trẻ em bị hại tương tự.”
Người nhận cứu trợ và cả các đứa trẻ về sau lớn lên, nghe tên quỹ hội chắc chắn sẽ tìm hiểu ý nghĩa phía sau.

Cậu làm vậy, coi như tìm lối tắt để tuyên truyền cho Táo Vương gia.
“Hiện tôi chỉ rót vào quỹ 600 vạn.” Cố Trường Sinh tiếp tục thuyết phục đối phương: “Dù không phải vì hương khói, tôi có đủ năng lực, tôi muốn thì tôi làm thôi.

600 vạn không tính là nhiều.

Nếu hôm nay đổi thành một cá nhân khác muốn quyên tiền thành lập quỹ hội, anh có từ chối không?”
Sao có thể, đổi thành người khác hắn lập tức đồng ý á! Cảnh sát theo bản năng phản đối ở trong lòng.


Nhưng hắn hiểu ý Cố Trường Sinh, chỉ có thể nói: “Được, ngài nghĩ kỹ rồi thì tốt.”
Các trẻ em bị hại đều được đưa đến viện phúc lợi.

Quỹ hội nhanh chóng được thành lập, có chuyên gia quản lý, mỗi tháng sẽ đúng giờ gửi tiền đến viện phúc lợi để nuôi nấng những đứa trẻ đó.

Cố Trường Sinh chỉ phụ trách ra tiền, còn lại giao cho nhân viên ban ngành đặc thù làm.

Quỹ hội của nhà nước, ban ngành đặc thù và cục cảnh sát được cộng đồng giám thị, rất bền chắc.
Phủi tay làm chưởng quầy, Cố Trường Sinh hết việc về nhà, liên tục làm tiệc lớn xin lỗi Táo Vương gia.

Vì thành lập quỹ hội, cậu đã lấy tiền làm tượng vàng cho Tổ sư gia đi quyên góp.
Tuy thu nhập cao, nhưng tiệm ăn tại gia chỉ có cậu quản lý.

Phần lớn tiền lời mỗi năm Cố Trường Sinh đều giao cho cha mẹ.

Thật ra cậu không có nhiều tiền mặt, không kinh động song thân để gom đủ 600 vạn, Cố Trường Sinh bất đắc dĩ lấy 200 vạn tiền để dành đúc tượng vàng của Tổ sư gia.

Nói chung, bàn thờ và tượng vàng xịn sò bị kéo dài vô thời hạn.
Cố Trường Sinh biết Tổ sư gia sẽ không sinh khí vì cái này, nhưng cậu vẫn thành tâm tạ lỗi, càng làm càng ra sức.

Trước đây một tuần, Cố Trường Sinh chỉ đến quán kiểm tra năm ngày.

Bây giờ vì sớm ngày vá lỗ thủng 200 vạn, Cố Trường Sinh mỗi ngày ngâm mình trong phòng bếp tại Bếp Lửa Cố Gia làm bếp trưởng, khiến những lão làng sành ăn sôi nổi ghé tiệm, lưu luyến quên lối về.

Thậm chí có thực khách ở xa vạn dặm ngồi máy bay riêng đến thưởng thức.
Trước kia muốn ăn đồ Cố Trường Sinh nấu không hề dễ dàng, tùy theo tâm tình của cậu, hôm có hôm không.

Bây giờ chỉ cần tới là có thể ăn, các thực khách sao có thể không phát cuồng?

Tay nghề của Cố Trường Sinh quá tuyệt, không ai chịu bỏ qua cơ hội này.

Tiệm ăn tại gia mỗi ngày chật ních, đến giờ cơm không dư bàn nào.

Việc buôn bán sinh lời gấp vài lần.
“Vẫn là ông chủ nhỏ tài giỏi!” Bếp trưởng Lâm tự cảm thấy trù nghệ bản thân không tồi, trong ngành có chút danh tiếng nhưng tuyệt đối không có kỹ thuật và lực hấp dẫn như vậy.

Bình thường tiệm làm ăn cũng tốt, nhưng bây giờ còn tốt hơn nhiều.

Khách hàng đến dùng cơm không phải chỉ gọi phần hai ba người mà toàn bàn tiệc lớn.

Nhất là khi khách ra về, thức ăn trên bàn đều hết sạch, nước canh cũng không dư lại.
Lần đầu tiên gặp phải trường hợp này, mọi người tưởng là gặp dạ dày vương.

Ai ngờ tình huống này xuất hiện mỗi ngày, về sau họ mới biết nguyên nhân.
“Ăn quá ngon!” Một thanh niên nhịn không được tán thưởng, sau đó hỏi người phục vụ: “Tôi có thể gặp đầu bếp không?”
Người thanh niên tên Dương Phàm, là một tác giả internet.

Gần đây bắt đầu viết một quyển mỹ thực.

Hắn đã sớm nghe nói thành phố A nổi tiếng ăn ngon, vẫn luôn muốn  nếm thử.

Cho nên nhân dịp ra ngoài, điểm dừng chân đầu tiên là thành phố A.

Bếp Lửa Cố Gia khá nổi tiếng, hắn đương nhiên sẽ tới.
Trên mạng miêu tả Bếp Lửa Cố Gia mỹ miều đến vô lý, trước khi đi Dương Phàm sợ tiệm ăn chỉ có danh ảo.

Mãi đến khi ăn thử món đầu tiên, bao nhiêu suy nghĩ vân phân đều bị ném vào thùng rác.
Dương Phàm không thiếu tiền, đồ ăn ngon, hắn liền gọi thật nhiều món.

Đại khái mỹ thực thật sự có hiệu quả an ủi nhân tâm, gần đây tâm tình Dương Phàm không được tốt lắm.

Lần này đi đây đi đó, ngoài sưu tầm phong tục, còn có mục đích giải sầu.

Sau khi ăn xong, cảm xúc cảm hắn tốt lên, thông suốt nhiều thứ.

AIzzz, đọc giả thích chửi thì cứ để họ mắng chửi, đúng là viết không hay.
Nếu là tác giả viết kém từ đầu thì không nói, người đọc sẽ không phản ứng quá kịch liệt.

Thậm chí chỉ cần tác giả có chút tiến bộ nho nhỏ, người đọc sẽ liều mạng dùng hoa tươi khích lệ hắn.
Dương Phàm từ khi đặt bút tới nay, viết văn luôn tốt, quyển trước so với quyển sau càng nổi, chưa đầy mấy năm đã nổi danh đại thần web.

Dưới tình hình này, bắt đầu từ năm trước, chất lượng tiểu thuyết Dương Phàm đột ngột xuống dốc không phanh, càng ngày càng tệ.

Đối lập hoàn toàn ngày xưa, một trên trời một dưới đất.

Khó trách đọc giả cho rằng hắn không dụng tâm, viết có lệ lừa gạt bọn họ.
Tuy bản thân hắn đã cố hết sức, mỗi lần trước khi viết đều chuẩn bị đầy đủ, tra tư liệu và suy nghĩ kỹ càng, nhưng đến khi viết lại không được tốt.

Chỉ có thể đọc thêm luyện nhiều.
Có lẽ do thời kỳ bão hòa, cố gắng vượt qua là ổn.
Dương Phàm sờ bụng, cảm thấy phòng trống trải, quyết định gọi thêm món ngọt tự an ủi chính mình.
Ăn xong đồ ngọt, Dương Phàm nhịn không được dục vọng muốn gặp đầu bếp.

Hắn có dự cảm, nếu gặp được đầu bếp này, quyển mỹ thực trên tay mình nhất định có thể thoát khỏi gò bó, tỏa sáng bắt mắt.
Người phục vụ nghe yêu cầu của Dương Phàm, không ngoài ý muốn, đáp lời.

Dạo này khách đến tiệm muốn gặp ông chủ nhỏ nhiều.

Hồi trước khi có khách muốn ông chủ nhỏ, họ sẽ chạy xuống bếp xin ý kiến rồi chạy về báo lại.

Sau đó số người muốn gặp tăng lên, ông chủ nhỏ thấy họ chạy qua chạy lại vất vả, dứt khoát nói bọn họ, lần sau không cần hỏi, cứ trực tiếp đồng ý.
Chủ bếp của các tiệm ăn tại gia thường không dễ ra gặp khách.

Dương Phàm vốn chuẩn bị hao hết miệng lưỡi thuyết phục, ai ngờ nhân viên lập tức đồng ý, như thể đấm hụt một quyền.

Rồi khi Cố Trường Sinh vào phòng, hắn có chút hoảng hốt, cảm thấy không chân thật.
Thương gân động cốt: thương tổn đến gân cốt thường khó chữa dứt điểm, dễ lưu lại bệnh về sau, ở đây ý chỉ việc Cố Trường Sinh lập quỹ không ảnh hưởng lớn đến bản thân.
– —–oOo——.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.