Bạn đang đọc Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi FULL – Chương 39
Cô bé có một cái tên đẹp, Liễu Nhứ.
Nếu bỏ qua làn da đầy nốt đỏ, ngũ quan của cô đủ để gọi là mỹ nhân.
Nhưng bây giờ cái tên này có chút châm chọc.
Từ thế giới tươi sáng ngã vào đầm lầy ô uế, Liễu Nhứ vốn là một cô bé hoạt bát rộng rãi, nay trở thành con người rụt rè hướng nội.
“Anh có thể đến gần kiểm tra không?” Vì tránh gia tăng áp lực cho cô bé, Cố Trường Sinh cố ý ngồi ở vị trí xa nhất.
Kiểm tra là quá trình bắt buộc, là bác sĩ, không biết rõ chỗ đau, không thể kê đơn thuốc.
Liễu Nhứ hiểu ý của Cố Trường Sinh, nhưng cô bé vẫn không dám để cậu thấy rõ gương mặt mình.
Chỉ tháo khẩu trang thôi đã sử dụng phần lớn dũng khí, cô thực sự không vượt qua nổi chướng ngại tâm lý.
“Cánh tay có thể chứ?” Liễu Nhứ cúi đầu, lo lắng cắn môi, một lúc sau mới nhút nhát hỏi.
Lo Cố Trường Sinh không đồng ý, cô bé bổ sung: “Bệnh trạng đều giống nhau, chỉ khác về độ nặng nhẹ.” Cánh tay cũng phủ nhiều nốt đỏ, nhưng không dày đặc như trên mặt, không quá dọa người.
“Thật, em không gạt ngài.” Cô rất muốn khỏi bệnh, sợ cậu không tin, vội vàng nhấn mạnh.
“Đương nhiên có thể.” Xem chỗ nào cũng giống nhau, không khác biệt lắm.
Liễu Nhứ âm thầm thở phào, cô vén tay áo lên, lộ ra một đoạn cánh tay.
Không có quần áo che đậy, cánh tay hiện rõ những vết đỏ hồng, hình dạng lớn bé khác nhau, tựa như cóc ghẻ, từng lớp sần sùi chồng lên nhau khủng bố quỷ dị.
Cố Trường Sinh vươn tay nhấn vào một nốt sưng đỏ gần như chảy mủ: “Có đau không?” Vết đỏ sưng to thế này, lẽ ra bị nhấn một cái hẳn phải rất đau, nhưng Liễu Nhứ không hề có cảm giác gì.
“Không đau, không có cảm giác.” Liễu Nhứ không đau, nhưng bị động tác của Cố Trường Sinh dọa sợ, mãi đến khi bị cậu vỗ tay mới phản ứng lại.
“Cái kia,” Liễu Nhứ do dự, vẫn hỏi: “Cố đại sư có muốn đi rửa tay không.
Em không ngại.” Bản thân cô mỗi ngày tắm rửa, sờ da của mình còn ghê tởm buồn nôn, phải tắt đèn mới có thể tắm xong, huống chi người ngoài.
“Anh đi rửa tay, tiện thể lấy cho em chút điểm tâm nhé.” Cậu không rửa tay, đối phương cứ đứng ngồi không yên, ánh mắt dõi theo ngón tay mình.
Cố Trường Sinh nghĩ một hồi, vẫn đứng dậy.
Bánh hoa tươi hôm nay làm khá nhiều, trừ phần lớn là đồ cúng của Tổ sư gia, còn lại dùng để bán cho khách.
Cố Trường Sinh làm bốn loại bánh hoa tươi.
Riêng bánh hoa cúc là loại hoa bình thường, khó bán nên làm ít, còn hoa mẫu đơn, hoa nhài, hoa hồng làm dư nhiều hơn.
Bánh hoa tươi ngoài thị trường chỉ toàn bán bánh hoa hồng.
Bởi vậy khi nhắc đến bánh hoa tươi, rất nhiều người đều nhắc tên hoa hồng.
Liễu Nhứ tưởng Cố đại sư nói đi lấy điểm tâm chỉ là lời khách sáo, lấy cớ để tránh cô thấy buồn.
Không ngờ Cố đại sư không lấy đại đồ ăn vặt linh tinh trong tủ lạnh, mà nghiêm túc chuẩn bị điểm tâm cho cô.
Bốn đĩa điểm tâm nhỏ chỉnh tề nằm trên khay, nhìn thôi đã biết tinh xảo ngon miệng, không giống đồ rẻ tiền.
Chúng tạo cho cô cảm giác thơm ngon, mỹ vị, sang quý.
Sang quý.
Chắc đầu bếp chuyên làm món điểm tâm, tuy mỗi bánh nhỏ xíu ăn hai ba miếng là hết, nhưng giá cả xa xỉ, có lẽ mắc gấp mười lần điểm tâm bình thường.
Gia cảnh giàu có, cha mẹ yêu thương, việc ăn mặc đi lại của Liễu Nhứ luôn được quan tâm, chiều chuộng.
Điểm tâm mắc tiền không phải chưa từng ăn qua, cơ mà đây là lần đầu tiên cô biết, bánh hoa tươi còn có thể làm được nhiều loại xinh xắn đến vậy.
“Nếm thử xem.” Cố Trường Sinh đặt điểm tâm tên bàn trà: “Đều là tự làm, nếu thích thì ăn nhiều một chút.” Bánh hoa tươi hơi ngọt, ăn kèm với hương trà tròn vị, không để ý sẽ ăn rất nhiều.
Liễu Nhứ ăn nhiều thật.
Ban đầu cô bé chỉ lễ phép ăn thử một miếng, ai biết bánh không chỉ đẹp, mà ăn cũng ngon tuyệt.
Bánh hoa mẫu đơn hơi chua vị cam, bánh hoa cúc ngọt thanh, bánh hoa nhài ngọt lành, bánh hoa hồng nồng đậm.
Bốn loại bánh bốn hương vị khác nhau, vô cùng mới mẻ, làm người ăn không thể dừng miệng.
Cô bé phải cực lực khắc chế bản thân mới có thể dừng lại.
Nhưng dù vậy, bánh trên bàn đã vơi bớt.
Mỗi loại điểm tâm còn dư lại một hai cái, riêng bánh hoa hồng bị ăn hết sạch, chỉ còn lại cái đĩa trống không.
Nhất thời không khống chế được, Liễu Nhứ hơi xấu hổ.
Biết thế trước khi ra cửa mình đã cố ăn chút cơm, không đến nỗi ôm bụng đói đến đây.
Thật kỳ lạ, không phải cô không thấy đói muốn ăn gì đó, nhưng mỗi khi ngồi xuống bàn cơm, nhìn hai tay mọc đầy nốt đỏ, cô bỗng hết muốn ăn.
Bị ghê tởm đến mức ăn không vô.
Vậy sao lúc này cô có thể ăn uống thoải mái?
Vì muốn cô bé có thể ăn uống đầy đủ, ba mẹ cô thậm chí cả dì Ngô chị Ngô, đều bỏ công sức đi mua đồ ăn ngon về nhà.
Cô bé không muốn ra ngoài, mặc kệ mắc hay quý, họ đều đóng gói mang về để cô ăn nhiều hơn.
Nhưng cô bé ăn không nổi cái gì.
Đối với Liễu Nhứ, ăn cơm chính là tra tấn lớn nhất.
Vì mọi người, cô cố gắng ăn một chút, sau đó sẽ bị buồn nôn, dù đã bịt kín toàn thân không thấy nốt đỏ.
Đôi khi ăn thì ít mà nhổ ra thì nhiều.
Chỉ có thể dựa vào xíu đồ ăn sống qua ngày.
Kỳ quái chính là bị dằn vặt lăn lộn suốt nhưng cô không gầy chút nào, thậm chí còn béo hơn lúc trước khi bị bệnh.
“Hương vị thế nào? Có vẻ em thích ăn bánh nhân hoa hồng.” Cố Trường Sinh xếp số bánh còn dư vào cùng một đĩa để đó, lấy thêm một đĩa bánh hoa hồng đặt trước mặt Liễu Nhứ: “Thích thì ăn nhiều vào, trong bếp còn.”
Liễu Nhứ muốn cự tuyệt, nhưng bánh hoa hồng dường như có ma lực, cứ hấp dẫn cô bé.
Mỗi cái bánh hoa hồng rất nhỏ, nhưng một đĩa có nhiều bánh lắm, hiện cái bụng đói của Liễu Nhứ đã sớm no rồi.
Rõ ràng không đói bụng, bàn tay lại không nghe theo sự khống chế của mình, theo bản năng lại cầm một cái bánh hoa hồng.
Cắn một miếng, Liễu Nhứ bỗng tỉnh lại, nghĩ thầm muốn buông, nhưng lỡ ăn rồi, giờ bỏ xuống còn xấu hổ hơn.
Có lý do, Liễu Nhứ đành thuận theo mong muốn nội tâm, ăn hết cái bánh trên tay.
“Ăn loại khác chứ?” Cố Trường Sinh đẩy đĩa bánh hoa mẫu đơn, hoa cúc, hoa nhài còn dư đến trước mặt Liễu Nhứ.
“Cảm ơn, em no rồi.” Hiện đối với các loại bánh khác không muốn ăn, Liễu Nhứ vẫn muốn với tay đến đĩa bánh hoa hồng.
Cô bé lẩm nhẩm trong lòng, mình tới để chữa bệnh, không phải ăn bánh.
Nhất định phải khống chế được, mất mặt lắm!
“Bốn loại bánh em thích loại nào nhất?”
Đột nhiên nghe Cố Trường Sinh hỏi, Liễu Nhứ hơi thắc mắc, vẫn trả lời ngay: “Hoa hồng.”
“Tất cả đều ăn rất ngon,” Liễu Nhứ bổ sung: “Không biết tại sao, thật ra trước kia em không thích hoa hồng lắm, nhưng bánh của ngài làm ngon quá, em rất thích.” Cô vẫn muốn ăn nữa.
Cố Trường Sinh hiểu rồi.
Mẫu đơn hoạt huyết lưu thông máu, có tác dụng thanh nhiệt giống hoa cúc.
Còn hoa cúc và hoa nhài có công hiệu giải độc.
Bánh hoa tươi đều do chính tay cậu làm, đã phát huy hết mức tác dụng của nguyên liệu làm bánh.
Con người dưới tình huống cực kỳ khuyết thiếu nguyên tố nào đó, sẽ muốn ăn thứ giàu loại nguyên tố đó.
Đây là tiềm thức của thân thể nhắc nhở họ cần nhanh chóng bổ sung nguyên tố vi lượng bị thiếu.
Giống như khi cơ thể thiếu vitamin C sẽ muốn ăn kiwi, dâu tây; thiếu máu sẽ tìm miến canh tiết vịt.
Bởi vì canh miến có gan vịt, nội tạng và huyết vịt, đều là đồ bổ máu cao cấp.
Nếu thời tiết quá nóng, nổi nốt đỏ do thân thể thải độc thì nên ăn nhiều bánh hoa nhài.
Chứ không phải bánh hoa hồng.
Hoa hồng dưỡng nhan.
Tình huống hiện tại của Liễu Nhứ tuy có yêu cầu này, nhưng tuyệt đối không quan trọng đến thế.
Cơ thể thật sự có độc tố, ưu tiên hàng đầu đương nhiên là bài độc.
Còn chỉ là nóng quá nổi mụn, thì cần giải nhiệt.
Đây là trị tận gốc, tìm nơi bắt nguồn để giải quyết vấn đề hoàn toàn.
Hoa hồng hiệu quả dưỡng nhan, đừng nói trị tận gốc, có trị được phần ngọn hay không còn là vấn đề.
“Gần đây em có đi nơi nào liên quan thẩm mỹ?” Hắc khí trên người Liễu Nhứ kết hợp với hoa hồng, rõ ràng thứ sau lưng cô bé rất muốn mỹ mạo.
Mà trước đây, Liễu Nhứ là một mỹ nhân.
Liễu Nhứ lắc đầu: “Lúc em về nhà, nốt đỏ bắt đầu nghiêm trọng, em từng nghĩ đến thẩm mỹ viện thử xem.
Nhưng mẹ em nói thẩm mỹ viện không đáng tin, chỉ đưa em đi bệnh viện.”
“Thật ra sau này từng ghé một lần, nhưng nhân viên vừa thấy em đã từ chối nhận.” Căn bản không dám xử lý.
“Nổi nốt đỏ trường kỳ dù chưa từng đến chỗ làm đẹp?” Cố Trường Sinh bấm tay gõ sô pha, suy tư hỏi: “Hoặc từng sử dụng mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm gì đó?”
“Em chưa biết cách dùng đồ trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da chỉ dùng loại cơ bản, có tác dụng giữ ẩm.” Các gái trẻ đều thích làm đẹp.
Đương nhiên Liễu Nhứ cũng muốn học trang điểm, làm cho mình đẹp hơn.
Nhưng chất da cô bé tốt, da mặt bóng loáng, vừa trắng vừa mềm.
Chị Ngô sợ cô bé chưa biết cách dùng đồ trang điểm sẽ hỏng da, ngăn cô lại, nói là chờ nghỉ hè sẽ dạy cô bé cách trang điểm và kết hợp trang sức.
Ai biết khi về, da cô đã xảy ra vấn đề, chị Ngô sợ đồ trang điểm khiến tình trạng tệ hơn nên thôi.
“Cơ mà,” Liễu Nhứ đột nhiên nhớ một chuyện: “Trước khi nổi mụn, em không đến các cửa hàng bán đồ trang điểm, nhưng thường xuyên tới tiệm Lý Phát.”
Phòng rửa mặt trong ký túc xá là khu vực công cộng, không tiện lắm.
Nhà cô bé có điều kiện, đôi khi cần gội đầu sẽ ra tiệm gội.
Liễu Nhứ nói tiếp: “Gần cổng trường có tiệm salon Lý Phát khá đông khách.
Tiệm có dịch vụ gội đầu, em hay tới đó gội, một tuần thường đi hai lần.”
“Không cắt tóc, chỉ gội đầu.
Vì gội đầu nhiều nên em làm thẻ hội viên, nạp thẻ hai ngàn tệ.” Đáng tiếc còn chưa dùng, da cô đã nổi mụn.
Trị không hết bệnh, cô không dám đến đó gội đầu.
Quan hệ với bạn học không còn thân thiết, ở đó dễ gặp người quen, đành để đó không dùng.
Liễu Nhứ hiếm khi nổi hứng kể chuyện, chủ động nói: “Tiệm Lý Phát phục vụ vô cùng chu đáo, lúc em mới mọc mụn, trong tiệm có một nhân viên cũng mọc mụn lấy bản thân làm ví dụ, an ủi em, còn chỉ cho em một vài bí quyết trị mụn.” Mặc dù các bí quyết ấy đều vô dụng.
Nhân tình ấm lạnh, giờ nhớ lại, Liễu Nhứ vẫn cảm động như cũ.
Gửi thẻ hội viên cho cô ấy vậy, tuy đối phương không dùng được, nhưng có thể đưa cho người thân sử dụng, coi như không thành đồ bỏ.
– —–oOo——.