Bạn đang đọc Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi FULL – Chương 3
Bỏ qua chướng ngại tâm lý, bánh chưng này ăn cũng ngon phết.
Đưa bánh cho Diêu Quang và Mạnh Hổ, Cố Trường Sinh bóc vỏ ăn luôn cái còn lại, bắt đầu tra hỏi tiểu quỷ.
Vừa giải trừ cấm ngôn, tiểu quỷ lập tức gào khóc ầm ĩ.
Không ngờ bắt hụt Cố Trường sinh, bản thân thì nhảy vào đầm rồng hang hổ, tiểu quỷ cực kỳ ủy khuất, khóc lóc đến thương tâm, ruột gan đứt từng khúc.
Nhưng khóc kiểu gì cũng thành thật không dám thêm âm khí oán khí, sợ Cố Trường Sinh lại dùng vũ lực đập nó.
Tuy rằng khóc khó nghe, nhưng nghĩ lúc tiểu quỷ còn sống chịu nhiều đau đớn, vẫn làm người ta đau lòng.
Cố Trường Sinh mặc kệ, để tiểu quỷ khóc cho đã.
Chờ nó phát tiết xong ủy khuất trong lòng, cậu thỉnh thoảng nhìn trộm nhóc con đang nấc cụt.
Hơi xấu, cơ vẫn đáng yêu.
Trên mặt còn có lúm đồng tiền nè! Cố Trường Sinh nhịn không được lấy ngón tay chọc chọc.
Đáng tiếc, quỷ vật lạnh băng, làn da không có độ ấm.
Hồi còn sống chắc đáng yêu hơn.
“Được rồi, đừng làm nũng.” Tiểu quỷ lắm trò ghê, trước khóc lóc sau giả bộ đáng thương.
Thời gian cũng không còn sớm, để không trễ giờ cơm trưa, Cố Trường Sinh quyết định đánh nhanh thắng nhanh: “Có oán hận gì nói thẳng, vì em chưa làm chuyện ác nên anh bỏ qua, còn giúp em xử lý vấn đề rồi đưa đi luân hồi.
Chuyện nào không thể giải quyết thì chúng ta thương lượng lại, xong xuôi thì đưa em đi luân hồi.”
Tiểu quỷ quá nhỏ, khi còn sống không thể làm chuyện xấu.
Sau khi chết tuy có chút năng lực, nhưng may chưa có bị cừu hận chiếm đóng đầy đầu, cùng lắm là hù dọa vài người không liên quan.
Nếu không Diêu Quang và Mạnh Hổ đã sớm bệnh tật quấn thân, chuẩn bị xuống mồ, chứ không phải khỏe mạnh sinh long hoạt hổ đến giờ.
Đặc biệt trên người tiểu quỷ không thấy nghiệt nợ.
Đứa bé này thực sự không hại người vô tội.
Vậy nên cậu sẵn lòng giúp đỡ nó.
“Thật ư?” Tiểu quỷ bán tín bán nghi, nhìn về phía Cố Trường Sinh: “Không lừa bảo bảo?”
“Người lớn chỉ toàn lừa gạt.
Ba bảo bảo lừa mẹ bảo bảo, nói bảo bảo bị bệnh cấp tính, không thể cứu nổi nên phải chết.” Nói đến đây, tiểu quỷ sờ mũi, có vẻ muốn khóc: “Rõ ràng không phải như vậy, ba gạt người, bà cũng gạt người.
Tất cả người lớn đều hư, bà là trứng thối!”
Mặt mũi tiểu quỷ bỗng dưng dữ tợn, chuẩn bị bùng nổ, thì bị dây bánh chưng cột trên người lóe ánh kim quang trấn áp.
Tiểu quỷ đang mất khống chế nhờ dây kim quang mà bình tĩnh lại.
Cô bé im lặng một chút, lúc này mới hỏi: “Anh sẽ không giống ba, lừa bảo bảo chứ?”
Nhìn đứa bé vừa sợ vừa muốn tin, Cố Trường Sinh đã hiểu đại khái mọi chuyện.
Diêu Quang và Mạnh Hổ cũng vậy.
Họ vô cùng đau lòng tiểu quỷ, vội vàng đảm bảo: “Đại sư không lừa bảo bảo đâu.
Bảo bảo đừng sợ, bọn chú sẽ cùng đại sư giúp bảo bảo.”
Tiểu quỷ từng đọc sách báo, xem vài chương trình TV, đã hiểu một chút chuyện đời.
Nhưng nó còn quá nhỏ, nhanh chóng tin tưởng bọn họ, kể chuyện của nó cho ba người nghe.
Nhìn bộ dáng tiểu quỷ, ai cũng biết lúc cô bé còn sống không được tốt lắm, nhưng Diêu Quang cùng Mạnh Hổ không ngờ ba và bà của bé lại điên khùng đến thế.
Tiểu quỷ lúc còn ở trong bụng mẹ sống rất tốt.
Chị gái đi học đại học xa thường gọi điện về hỏi thăm tình hình bé.
Bà nội chịu khó nấu canh bổ dưỡng để mẹ uống mỗi ngày, đảm bảo cho bé đủ chất.
Khi ba tan làm trở về cũng hay xoa bụng mẹ, trò chuyện với bé.
Bé được học thai giáo, được nghe thật nhiều chuyện xưa thú vị.
Một nhà hòa thuận.
Tiểu quỷ trong bụng mẹ thực sự hạnh phúc.
Nhưng trước sinh có bao nhiêu hạnh phúc, sinh xong có bấy nhiêu bất hạnh.
Sau khi sinh phát hiện bé là con gái, thái độ của ba thay đổi, sắc mặt của bà cũng trầm xuống.
Ban đầu còn ngại mẹ bé, hai người giả bộ tươi cười.
Tiểu quỷ không hiểu tại sao ba và bà nội lại như vậy, nhưng mẹ và chị gái của bé vẫn yêu thương bé, nên bé có thể miễn cưỡng tiếp thu.
Ai ngờ chờ khi mẹ bé hết ở cữ đi làm lại, bọn họ bắt đầu trở mặt.
Không cho ăn uống, mặc kệ bé đói đến mức khóc khàn giọng.
Cũng không thèm đổi tã cho bé, ném bé trên giường tự sinh tự diệt.
Tiếng khóc của bé càng lúc càng nhỏ, cơ thể càng ngày càng ốm yếu.
Mỗi lần mẹ hoặc chị gái gọi điện về hỏi thăm, ba luôn nói bé sống rất tốt.
Khi mẹ muốn gọi video xem tình hình của bé, ba thường kiếm cớ đang bận làm việc ở công ty, hoặc bà nội đang bế bé ra ngoài tắm nắng.
Không phải như thế, bọn họ gạt người!
Nhưng mẹ và chị gái không biết chuyện này, không biết bộ mặt giả dối của ba và bà nội.
Lời ba nói, bọn họ tin.
Lúc mẹ mới đi, ba và bà nội chỉ mặc kệ bé.
Nhưng sau hai ngày, phát hiện bé vẫn chưa đói chết, ba bé dần mất kiên nhẫn.
“Sao nó vẫn chưa chết? Sống dai như đỉa.”
“Phiền muốn chết!” Ba bé hùng hổ, nắm áo bé ném vào bể cá.
Khoang mũi sặc nước, đói bụng hai ngày liền, bé giãy giụa yếu đến mức không thể thấy.
“Đừng trách tao tàn nhẫn, muốn trách thì tự trách bản thân mày là gái.
Đẻ một đứa đã quá đủ rồi, không ngờ lại thêm một đứa!” Bàn tay to vô tình, nhấn mạnh đầu bé chìm xuống nước.
Đứa bé đáng thương ngừng giãy giụa, tắt thở.
Về sau, sợ bị người khác phát hiện, ba bé vớt xác con mình ra khỏi bể, đưa cho bà.
Bà nội băm bé thành nhiều mảnh nhỏ.
Bà băm rất kỹ, nhìn không ra thịt hay xương, bỏ vào bịch rác, xương cốt ném cho lợn ăn.
Còn thịt dư bỏ vào máy xay thật nhuyễn.
Thịt của bé được chế biến như làm nhân sủi cảo, cho thêm đậu xanh đậu nành, vo nhỏ thành viên rồi ném cho cá trong bể ăn.
Hủy thi diệt tích.
Dọn dẹp xong mọi thứ, họ gọi cho mẹ, nói dối rằng bé tự dưng trở bệnh nặng, đang gọi cấp cứu.
Mẹ của bé đang ở nước ngoài, chắc chắn không kịp mua vé máy bay.
Đến khi mẹ bé về đã quá muộn, chỉ còn mộ của trẻ nhỏ.
Cấp cứu thất bại.
Mẹ của bé vô cùng thương tâm, việc không thể nhìn mặt bảo bảo lần cuối cứ canh cánh trong lòng cô.
Mẹ bé không đành lòng để bé nằm lẻ loi ở nghĩa địa công cộng, nghe lời ba bé, nhân lúc mọi người chưa phát hiện, đưa cô bé về nông thôn, làm mộ nhỏ an táng bên cạnh trưởng bối.
“Anh và mẹ anh cũng buồn lắm.
Bảo bảo còn nhỏ tuổi như vậy, để ở nghĩa địa công cộng không ổn, hay là mang về quê an táng.
Có người thân dưới đó chiếu cố con bé, anh cũng an tâm hơn.”
Mẹ bé bị thuyết phục.
Về sau chị gái mới biết tin bé qua đời, tuy còn bất mãn nhưng cũng đồng ý.
Thậm chí vì chuyện này mà ba và mẹ hâm nóng tình cảm, càng lúc càng tốt.
Mẹ bé còn âm thầm cảm động, cảm thấy bản thân gả đúng người.
Mẹ chồng từ ái, chồng con săn sóc, thực sự hạnh phúc cực kỳ.
Vì vậy sau này chồng mình đề nghị muốn sinh thêm, cô do dự một lúc rồi đồng ý.
Có lẽ cô nghĩ, biết đâu con gái đã mất sẽ quay trở về với cô lần nữa.
Mẹ bé bị lừa liên tục.
Nếu mẹ lại mang thai, lại sinh ra em gái, chắc chắn sẽ dẫm vào vết xe đổ.
Oán hận của tiểu quỷ càng lúc càng lớn, cuối cùng cũng có đủ năng lực trả thù.
Tuy không thể giết người ngay tại chỗ, nhưng dư sức lợi dụng âm khí mài mòn sinh mệnh hai người, hoặc tạo hiện tượng quỷ nháo khiến họ sống không yên.
Tiểu quỷ mới quậy được hai ngày ba bé đã phát hiện bất thường, đoán là tiểu quỷ quấy phá.
Sợ bị lấy mạng, cũng sợ vợ mình phát hiện ra manh mối, hắn vội vàng chuyển nhà.
Mẹ bé tuy không hiểu tại sao đang sống yên lành phải chuyển nhà, nhưng ba bé nói lo cô nhìn vật cũ nhớ chuyện buồn.
Cảm động sự quan tâm của chồng, cô đồng ý dọn đi.
Đồng nghĩa với việc tiểu quỷ không thể tiếp tục trả thù.
Cô bé chết đuối trong bể cá, cơ thể bị cá ăn mất, tương đương với Địa Phược Linh.
Tiểu quỷ không thể rời khỏi bể cá, bị hạn chế trong căn hộ này, không có cách theo họ đến nhà mới.
Ban đầu tiểu quỷ tưởng bọn chỉ rời đi một thời gian, sớm hay muộn cũng sẽ trở về.
Không ngờ chờ mãi lại chờ được chủ nhà mới.
Tiểu quỷ sợ người lạ, cũng không thấy ba và bà nội đâu, thế là liều mạng nháo loạn đuổi người ta đi.
Người không đuổi được, ngược lại nghênh đón sát tinh Cố Trường Sinh.
Chỉ vì đứa bé sinh ra là con gái, họ nhẫn tâm giết con diệt cháu, quá độc ác!
Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, Diêu Quang vẫn cực kỳ tức giận và đau lòng.
Mạnh Hổ trực tiếp hơn, đấm thẳng vào tường, suýt nữa đục thành lỗ to.
“Các chú ơi, bảo bảo muốn mẹ và chị gái biết sự thật, muốn người xấu phải nhận báo ứng!” Tiểu quỷ nhìn Cố Trường sinh, mắt to đầy hy vọng.
“Để anh giúp em.” Cố Trường Sinh trịnh trọng đáp ứng.
Địa ngục trống rỗng, ác ma ở nhân gian.
Người sống trên đời luôn có năng lực và ý nghĩa tồn tại đặc thù.
Họ cũng vậy, giống như Nhà nước, sẽ đi tìm kẻ ác để đá đít chúng!