Bạn đang đọc Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi FULL – Chương 135
Anh nhân viên thuận lợi gia nhập phân đội thần quái mini.
Sau khi nghe giải thích tình huống, được Cố Trường Sinh cho phù phòng thân, anh nhân viên gọi điện người môi giới, hẹn gặp mặt xem phòng.
“Ngài yên tâm, tôi hành nghề nhiều năm rồi, nhà cửa trong tay không dám nói nhiều nhất thành phố A, nhưng khẳng định là tốt nhất.
Tuyệt đối thích hợp với thanh niên tài tuấn như ngài.” Vừa gặp mặt, người đàn ông trung niên tướng mạo bình thường lập tức niềm nở chào hỏi khoe khoang, đồng thời không quên nịnh khách hàng tiềm năng: “Xe sang xứng mỹ nhân, nhà tốt thì xứng với nhân tài trẻ tuổi đầy hứa hẹn là ngài.”
Thái độ của người đàn ông thoạt nhìn giống dân môi giới phổ thông láu cá, nịnh nọt khom lưng vì công việc.
Nói xong, người đàn ông sợ anh nhân viên không tin, cố ý lấy di động, cho anh nhân viên xem thông tin các căn hộ: “Đây đều là phòng ở tốt tôi đang có, ngài chọn cái nào?”
“Hoặc ngài có yêu cầu cụ thể gì thì nói với tôi.
Ví dụ như hướng phòng, diện tích, ngài cứ nói để tôi xem giúp ngài, nếu có nhà thích lập sẽ đưa ngài đi xem luôn, để ngài đỡ phải chọn lựa phiền phức.”
Người đàn ông trung niên rất là ân cần, anh nhân viên giả bộ nhàm chán, tùy tiện lướt lướt di động của người đàn ông, chưa được hai phút đã mất kiên nhẫn: “Căn hộ tầng 18 đã có ai thuê chưa? Trước tôi xem trên mạng vừa lòng căn đó nhất.”
“Đương nhiên không.
Mắt ngài tốt quá.
Căn hộ kia ai cũng khen tốt, trừ bỏ tiền thuê cao hơn giá thị trường, thật không còn gì để chê.
Nam bắc thông thấu, diện tích phòng rộng rãi.
Trang hoàng đều dùng đồ chất lượng, đã xong xuôi một đoạn thời gian, tuyệt đối không có mùi formaldehyde.
Đồ điện gia cụ sắm đầy đủ hết, bao tiền nước điện internet.
Vị trí căn hộ ở đoạn đường đẹp, giao thông thuận tiện.
Phụ cận có nhiều siêu thị, bệnh viện, nên có đều có, vô cùng phù hợp để sinh sống.”
“Tôi tin là khuyết điểm duy nhất của căn hộ, đối với ngài mà nói không tính là khó chấp nhận.” Đối với rất nhiều kẻ có tiền, nhà không quý bọn họ không muốn ở, cảm thấy bôi nhọ thân phận của mình.
Người đàn ông trung niên nói bao lời hay ý đẹp.
Anh nhân viên nghe mà chán muốn chết, vừa nghe vừa bấm di động, thái độ có thể nói là vô cùng bất lịch sự.
Nhưng người đàn ông nóng lòng kiếm tiền, không để ý chuyện này, ngược lại ra sức vuốt mông ngựa, đẩy mạnh tiêu thụ.
Sợ rút dây động rừng, Cố Trường Sinh đi theo đứng ở đằng xa, không đến gần.
Xác định người môi giới là thủ hạ Tà Thần, Cố Trường Sinh liền nhắn tin cho anh nhân viên: “Buổi tối ăn cá nhé?”
Đây là ám hiệu hai người đã bàn trước đó, nếu người mối giới là thủ hạ Tà Thần, câu cá thành công, Cố Trường Sinh sẽ nhắn hỏi ăn cá.
Nếu người môi giới không phải thủ hạ Tà Thần, kế hoạch câu cá thất bại, Cố Trường Sinh sẽ nhắn hỏi buổi tối muốn ăn món gì.
Từ đó anh nhân viên sẽ biết nên làm gì tiếp theo.
Sở dĩ nhắn tin còn dùng ám hiệu, cũng là vì tránh cho tin nhắn bị người môi giới vô tình nhìn thấy, khiến đối phương sinh cảnh giác.
Dùng hành động chơi di động che giấu, anh nhân viên đọc nội dung tin nhắn, lập tức ngắt lời người môi giới đang thao thao bất tuyệt: “Tối nay tôi có hẹn, không có nhiều thời gian rảnh, đến xem nhà này đi, ok tôi chốt thuê luôn.”
“Được, sảng khoái!” Nếu khách hàng đã nói vậy, hắn không cần nói nhiều nữa.
Người môi giới lén nhìn tin nhắn trong điện thoại anh nhân viên, tin là thật, lập tức ngưng dong dài, dẫn anh nhân đến tiểu khu.
Lúc dẫn đường không quên giải thích: “Chỗ đó rất gần nơi này, không cần ngồi xe.”
Không ngồi xe rất vừa ý anh nhân viên, lỡ xe chạy nhanh quá ông chủ khó theo đuôi lắm.
Càng đi đường càng vắng.
Tuy đã sớm bàn bạc với Cố Trường Sinh, tìm cách dụ người môi giới đến chỗ vắng vẻ, tiện cho bọn họ động thủ.
Bất quá nếu đối phương cùng chung ý tưởng, chủ động phối hợp, anh nhân viên đỡ phải vắt óc nghĩ ngợi.
Sợ người môi giới sinh nghi, anh nhân viên cảnh giác hỏi: “Sao đường đi càng lúc càng hẻo lánh thế hả, trông chả giống đường đến tiểu khu?”
Nghe vậy, người môi giới không quay đầu lại mà nói: “Không phải ngài không rảnh sao, tôi dẫn ngài đi đường tắt.
Đường tắt nào cũng vắng mà.”
“Phải không?” Anh nhân viên làm bộ bị thuyết phục, bán tín bán nghi: “Tôi là người tỉnh khác, không rành đường xá.”
Phía trước là ngõ cụt, trừ bác gái quét rác, cơ bản sẽ không ai đến nơi này, có thể nói là yên lặng cực kỳ.
Dẫn người vào sâu trong hẻm, kẻ luôn tỏ vẻ thập phần hiền lành thậm chí là nịnh nọt lập tức lật mặt: “Mày có thắc mắc tại sao lại là ngõ cụt, muốn hỏi có phải tao nhớ lộn đường rồi không?”
Không hề, đại ca à, anh diễn sâu quá.
Ai thèm hỏi mấy vấn đề này.
Anh nhân viên trong lòng mắt trợn trắng.
Góc nhìn của người môi giới không phát hiện được Cố Trường Sinh và Khương Thời Niên đứng đầu ngõ, nhưng anh nhân viên lại thấy rõ ràng.
Cứu tinh đã tới, anh nhân viên lười diễn kịch tiếp.
Tự hiểu thực lực của mình, sợ kéo chân sau đồng đội, anh nhân viên lui hai bước, muốn thoát ly chiến trường.
Người môi giới thấy thế, tưởng anh nhân viên muốn chạy trốn.
Đối phó với một người bình thường, thả cho chạy trước 10-20 mét cũng không sao, vì thế hắn coi như không thấy, nói nốt lời kịch mình tự biên tự diễn: “Tao không nhầm đường, mày chạy tới đầu ngõ cụt để làm gì, chạy về phía cái chết à.” Nói xong còn cười khà khà hai tiếng, kết hợp với cái mặt trông vô cùng bỉ ổi.
“Cậu ấy có chết hay không tao không biết, nhưng mày thì tới số rồi con ạ.” Cố Trường Sinh lấy ra một trái sầu riêng nhỏ từ nhẫn không gian.
Sầu riêng đã chín rục, xác ngoài hơi hơi nứt thành mấy khe hở, rất dễ tách vỏ gai nhọn thành từng múi.
Cố Trường Sinh vừa bước đi, vừa thong thả tách múi sầu riêng, tách xong lấy thịt quả bỏ vào túi zip, đưa cho Tổ sư gia một múi, lúc ngang qua anh nhân viên thuận tay tặng một múi, dư lại đều ném vào nhẫn không gian.
Anh nhân viên được hưởng đãi ngộ ngang Tổ sư gia thụ sủng nhược kinh.
Hắn vội vàng nhận sầu riêng, trốn cái vèo sau lưng mảnh đất an toàn Khương Thời Niên, một bên ăn sầu riêng một bên hóng hớt, chứng kiến hiện trường bắt quái.
Thu hết thịt quả, trên tay Cố Trường Sinh còn dư xác sầu riêng.
Ước lượng cân nặng xác sầu riêng, Cố Trường Sinh nhìn người đàn ông rối rắm vì sầu riêng chỉ có bốn mảnh xác, nhướng mày: “Bốn mảnh không may mắn? Mười tám tầng địa ngục mày không sợ thì đâu có sợ bốn cái này?” Không phải đều là số tử à.
“Quần què, cái gì mười tám tầng địa ngục, mày mới xuống địa ngục!” Đã nhận ra Cố Trường Sinh là ai, hắn đen mặt.
Gặp sát tinh không nói, sát tinh còn cố tình cầm bốn mảnh xác sầu riêng.
Điều này làm kẻ mê tín con số may mắn cảm thấy không ổn.
Tuy rằng đủ loại dấu hiệu đều cho thấy, khả năng cao hôm nay hắn chạy trời không khỏi nắng, bất quá trung niên nam nhân vẫn cố đấm ăn xôi.
Con đường phía trước bị chặn, sau lưng là mặt tường, đối với người thường tường là chướng ngại vật, còn trong mắt hắn, tường chẳng khác gì cứu tinh.
Chính là đường sống!
Hắn quay người lại, ý đồ trèo tường chạy trốn.
Ai biết hắn mới vừa nhúc nhích, Cố Trường Sinh lập tức ra tay trước chiếm tiên cơ.
“Trên cây quải cây cọ quả, mặt tường sinh bụi gai.” Cố Trường Sinh ném xác sầu riêng, nó lướt qua người môi giới đập vào tường.
Vừa chạm vào, vỏ sầu riêng lập tức biến lớn bao trùm toàn bộ mặt tường.
Xác sầu riêng nguyên bản đã chín rục nên gai hơi mềm, giờ trở nên cứng nhọn.
Lớp gai thậm chí còn cứng hơn, sắc bén hơn xưa.
Trong nháy mắt mặt tường đã được độ thành ván đóng đinh.
Người đàn ông đứng dựa tường, liền dính cứng vào mặt tường.
Thoại nhìn như một miếng thịt heo chuẩn bị nướng BBQ, bị dập gai nhọn cho thấm gia vị.
Nhìn miếng thịt to dính trên tường, Cố Trường Sinh đột nhiên thèm ăn BBQ.
Hay là bắt xong người, buổi tối rủ mọi người cùng nướng BBQ nhỉ.
Nướng BBQ phải đông mới ngon.
Người môi giới bị đính thành tiêu bản không làm gì được, nhận ra mình đã chui đầu vào lưới, vội vàng giãy giụa muốn nhảy xuống.
Bất quá hắn mới giãy được tí, tâm hồn đã bay đến tiệc nướng BBQ Cố Trường Sinh không hề thả lỏng cảnh giác, thấy thế bèn ra pháp quyết, tường gai nháy mắt biến hóa.
Gai nhọn của xác sầu riêng như được tẩm bổ chất dinh dưỡng, nảy mầm cực nhanh, từ gai nhọn nhỏ trưởng thành bụi gai lớn.
Một gai nhọn là một cành mận gai, cành mận gai lại trải rộng xung quanh, biến thành nhiều cây roi dài.
Với pháp lực của Cố Trường Sinh, roi dài không thể sánh bằng cốt tiên của chị em song sinh, nhưng chẳng kém bao nhiêu.
Một cốt tiên đã thập phần khó chơi, huống chi là vô số cành mận gai.
Roi dài uốn éo khắp mặt tường, nhìn qua mà nổi hết da gà.
Tên môi giới thấy thế, sắc mặt thập phần khó coi.
Hắn còn chưa làm gì, cành mận gai đã nhào lên người hắn.
Cành mận gai đầy gai nhọn quất lên cơ thể hắn, thuận thế quấn chặt hắn, khiến hắn bất lực không thể thoát.
Đáng thương người đàn ông trung niên một thân bản lĩnh, chưa kịp trình bày kỹ năng đã bị tóm.
Tứ chi bị trói chặt, động một chút cũng gian nan, càng miễn bàn lấy pháp khí làm pháp quyết.
Cành mận gai trói hắn như nhện săn mồi, quất thật nhiều vòng tơ nhện, treo cứng con mồi trên mạng nhện.
Con mồi chỉ có thể chờ chết, hắn thì không tới nỗi thế, tay chân không thể động, hắn vẫn còn miệng.
Đối với thuật sĩ, chỉ cần có thể mở miệng nghĩa là còn sức chiến đấu.
Hắn cố gắng giãy giục, mượn việc này dời sự chú ý của Cố Trường Sinh, che chắn động tác nhỏ.
Hắn niệm chú thuật không phát thành tiếng.
Nhanh, câu cuối cùng.
Vẫn không bị phát hiện, hắn cảm thấy mình sắp thành công, mừng thầm pha chút khinh thường: Cố Trường Sinh hình như không ghê gớm lắm, rốt cuộc vẫn quá trẻ, không biết gừng càng già càng cay.
Mắt thấy chú ngữ sắp niệm tới chữ cuối cùng là hoàn thành, tim hắn căng chặt.
Cơ mà Cố Trường Sinh có vẻ thiếu cảnh giác, hắn vô thức lơi lỏng một hai phần.
Ai biết mớ cành cây đang tập trung quấn tay chân hắn đột nhiên lòi ra một cành khác biệt.
Cành mận gai thô to ấy đột ngột thọc vào mồm hắn, chặn đứng từ chú ngữ cuối cùng trong họng.
Chuỗi chú ngữ bị ngắt, họng căng rộng nói không nên lời, nhưng bảo hắn nuốt xuống, hắn lại không cam lòng.
Chú ngữ không hoàn thiện, dù bạn đã niệm một chuỗi dài, nhưng chỉ cần thiếu một chữ, hoặc niệm sai một chữ, toàn bộ chú ngữ đều vứt sọt rác.
Nói nhiều cũng chỉ tổ tốn nước miếng thôi.
Thất bại trong gang tấc, hắn muốn nhổ cành mận gai trong họng, nỗ lực mấy lần trước sau không thành công.
Cành mận gai chen kín trong họng, gai đâm vào thịt làm miệng hắn máu tươi đầm đìa.
Toàn thân trên dưới, đặc biệt là vách khoang miệng đau đớn cực độ, rốt cuộc làm hắn tỉnh ngộ.
Tử lộ, trốn không thoát.
Mười tám tầng địa ngục, mười tám tầng địa ngục.
Hồi tưởng lời Cố Trường Sinh nói, mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, trừ miệng đầy máu tươi, trên mặt hắn không có chút huyết sắc nào.
Sớm biết có hôm nay, hắn đã không mua căn hộ ở tầng mười tám, càng không dùng căn hộ này để giả bộ cho thuê và hại người.
Dù âm mưu hại người, cũng không nên nóng vội, nửa đường đã động thủ.
Lẽ ra hắn nên từ từ mưu tính, thiết lập trận pháp trong nhà, thong thả ăn mòn khách thuê.
Tuy rằng làm vậy rất chậm, nhưng thắng ở chỗ an toàn.
Đáng tiếc hối hận thì đã muộn.
Hắn muốn thể hiện bản thân, tranh thủ lúc chủ thượng phát hiện số lượng thủ hạ giảm mạnh, tức giận bạo nộ, có thể xem xét cống hiến của hắn, tha hắn một cái mạng nhỏ, cho phép hắn lấy công chuộc tội.
Nào ngờ ngược lại biến khéo thành vụng.
Mười tám tầng, 18.
Chỉ nhìn một cách đơn thuần, con số này quả là cát lợi.
Đáng tiếc mình quên mất, ở Hoa Quốc, mười tám tầng còn có một nghĩa khác.
Mười tám tầng địa ngục, trời muốn diệt ta!
– —–oOo——.