Bạn đang đọc Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi FULL – Chương 12
Muốn gì?
Muốn vận khí và công đức dày đặc của hắn đó!
Người tốt Lâu Hậu Đức mỗi mùa hoa nở thường quyên một số tiền lớn làm từ thiện.
Đặc biệt, nhiều đời nhà hắn chưa bao giờ làm chuyện đại ác, tất cả đều là người lương thiện.
Là mệnh thiện từng cứu vô số mạng người.
Nghe vậy, Lâu Hậu Đức ngượng ngùng cười nói: “Ông nội và cha tôi chỉ là người bình thường thôi.”
Lâu Hậu Đức khiêm tốn đáp, nhưng đó là phúc đức do nhiều đời họ Lâu tích được, ý nghĩa lớn cỡ nào ai cũng biết.
Công đức thâm hậu trên người Lâu Hậu Đức một phần nhờ hắn kiên trì làm việc thiện, một phần do tổ tiên để lại.
“Có lẽ Long lão gia tử nhìn trúng điểm này.
Ông ấy đã lớn tuổi, chỉ sống được thêm vài năm, còn con cháu Long gia không có tiền đồ.
Vì tương lai gia tộc, ông ấy tìm cách kéo dài tuổi thọ đồng thời kéo dài sự phú quý của gia tộc.”
Cố Trường Sinh thở dài, tiếp tục nói: “Ông ta tìm cao nhân làm phép, muốn cướp thọ mệnh, vận khí cùng công đức của anh.
Nếu thành công, dù ông ta chỉ sống lâu hơn mấy năm, vận khí và công đức đoạt được cũng đủ để hậu bối tiếp tục hưởng thụ vinh hoa phú quý, không cần lo lắng chịu khổ chịu tội.”
“Cái này, thật kinh tởm!” Lâu Hậu Đức cảm thán: “Hèn gì lúc trước chọn nhà thầu, điều kiện của tôi không phải tốt nhất còn muốn chọn.” Thì ra là thế.
Không lo dạy dỗ đám con cháu cho đàng hoàng, ngược lại tìm cách mưu ma chước quỷ, ông ta thật sự làm người khác vừa khó hiểu vừa chán ghét.
Nhớ lại lời Cố Trường Sinh vừa nói, Lâu Hậu Đức nhíu mày: “Thọ mệnh là gì thì tôi hiểu, nhưng vận khí và công đức?” Hai thứ này có gì đặc biệt, bảo vệ Long gia khỏi bị phá sản?
Lâu thiếu gia thường xuyên đọc tiểu thuyết trên mạng, vội giải thích: “Con biết cái này, vận khí chính là vận mệnh, vận số.
Người có vận khí cao vô cùng may mắn, ví dụ nhân vật chính trong truyện đi tới đâu cũng nhặt được bảo bối linh tinh.
Còn công đức, ai có công đức cao người đó sẽ được phúc báo.”
“Nhưng mà ba ơi, nếu ba thật sự có vận khí cao và công đức dày, sao ba lại gặp xui xẻo liên tục, chẳng lẽ do lão già Long làm phép dở trò?” Về mấy chuyện ma quái, lẽ ra tiểu thiếu gia nghe xong đã đá đít kẻ lừa đảo ra ngoài.
Nhưng Cố đại sư là cao nhân thật, thiếu niên nhịn không được chờ mong nhìn qua, hy vọng Cố Trường Sinh giải đáp.
“Có phải từ nhỏ đến lớn em làm gì cũng thuận lợi, nếu gặp phải khó khăn sẽ có người khác giúp đỡ? Tất cả thử thách lớn nhỏ đều có thể vượt qua?”
Thiếu niên cẩn thận nhớ lại, hình như đúng là vậy.
Trước đây nhà mình điều kiện bình thường, bao nhiêu người buôn bán đều phá sản, riêng ba dựng nghiệp bằng tay trắng vẫn phất lên.
Có một lần công ty bị đè ép, tài chính để quay vòng gặp trục trặc, ngân hàng thì không cho vay, ba gấp đến mức rụng đầy tóc, cứ tưởng tiêu rồi.
Đúng lúc này có khách hàng trả tiền trữ hàng, công ty mới có thể chuyển nguy thành an.
Còn hồi bé, mình ham chơi bò lên lan can, bị ngã từ tầng hai xuống đất, may mắn không bị thương.
Đợt đó mẹ sợ tới tức suýt ngất.
Hoặc lúc mười tuổi người lớn vắng nhà, mình không cẩn thận mở van gas, thiếu chút nữa đã chết vì khí độc, may mà hàng xóm phát hiện kịp thời đưa đi cấp cứu.
Cậu biết mình từ nhỏ đã nghịch ngợm thích gây chuyện, nhưng cuộc sống vẫn rất dễ chịu, thậm chí còn chả có vết sẹo nào trên người.
Cậu cho rằng do vận khí của mình tốt, thật ra, đúng là vận khí tốt thật.
Nhìn thiếu niên bày mặt suy tư, Cố Trường Sinh mỉm cười, tiếp tục nói: “Hơn nữa, ba của nhóc gặp được anh?”
Ừm, tuy vận khí ba mình bị ảnh hưởng, nhưng vẫn gặp đại sư Cố Trường Sinh.
Đúng là gặp dữ hóa lành, gặp khó có quý nhân hỗ trợ, hèn gì lão già Long muốn cướp dữ vậy.
“Đại sư, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?” Lâu Hậu Đức hơi sốt ruột.
Hiện Long gia vẫn là gia thế to lớn, việc này không dễ giải quyết.
“Ngọc bội của chị đâu?” Cố Trường Sinh nhìn Kha Uyển: “Tạm thời đưa Lâu tổng đeo trên người.”
Kha Uyển vội vàng mở túi xách, lấy ngọc bội trong hộp ra.
Cô cũng tính đưa cho chồng lúc đến bệnh viện, ai ngờ đèn chùm bị vỡ làm cô quên mất.
Nếu không có Cố đại sư nhắc chắc cô quên luôn.
“Anh đừng tháo xuống nhé.
Cố đại sư nói ngọc linh bảo hộ chủ được bình an.” Kha Uyển buộc dây đeo lên cổ Lâu Hậu Đức.
“ Long gia bên kia…” Cố Trường Sinh nói một nửa, di động bỗng vang lên.
Là ban ngành đặc thù gọi, Cố Trường Sinh nhìn về phía Lâu Hậu Đức: “Xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại.”
Lát sau Cố Trường Sinh quay lại, hỏi: “Lâu tổng từng báo cảnh sát?”
“Đúng vậy, lúc tôi bị đâm trong bệnh viện thì gọi cảnh sát.” Lâu Hậu Đức gật đầu, có chút lo lắng hỏi: “Chẳng lẽ không thể?”
“Đừng lo, không vấn đề gì.
Nếu anh không báo thì tôi cũng sẽ báo cảnh sát.
“Cố Trường Sinh cười nói: “Tuy bây giờ huyền học xuống dốc, nhưng nhân tài vẫn còn, nhà nước có bộ môn chuyên quản lý việc này.
Vụ án của anh có quá nhiều điểm bất thường, đã chuyển sang ban ngành đặc biệt.
Trong lúc họ tra án thì biết tôi có tham gia, nên đánh tiếng nhờ tôi phối hợp.”
Nhà nước có quản lý mấy chuyện này á!
Lâu Hậu Đức an tâm hẳn.
Tiểu thiếu gia kích động: “Ban ngành kiểu này thật sự tồn tại, vậy nhà nước cũng có long mạch? Bí kíp võ công nữa?” Ôi khinh công nội lực các kiểu, đôi mắt thiếu niên sáng rực.
“Không, nhóc nghĩ nhiều rồi.” Cố Trường Sinh mạnh tay hắt một chậu nước lạnh.
Lạnh đến nỗi trái tim băng giá, thiếu niên nhịn không được lẩm bẩm: “Hy vọng của tôi.” Mộng giang hồ vỡ nát.
Ai chẳng có ước mơ trẻ trâu, được làm thiếu hiệp cầm kiếm đi khắp thiên hạ, hành nghề trượng nghĩa! Cố đại sư quá tàn nhẫn, chả hiểu tâm tình thiếu niên chút nào.
Rõ ràng hai người chỉ cách nhau vài tuổi, sao tính cách khác nhau dữ vậy.
“Đứng đắn lên.” Kha Uyển duỗi tay dí đầu con trai: “Đang bàn chuyện nghiêm túc đừng nói nhảm!”
“Dạ.
Con pha trò tí ấy mà.” Tiểu thiếu gia ủy khuất ngậm miệng.
Cố Trường Sinh buồn cười nhìn thiếu niên một cái, nói tiếp: “Long gia sử dụng tà thuật mà nhà nước đã ban lệnh cấm lưu hành.
Những tổ chức chính quy và cá nhân không bao giờ lợi dụng kiến thức mình biết để gây hại kiếm lời.
Chỉ có loại thuật sĩ tâm tà bất chính mới dám làm thế.
Mấy năm gần đây nhà nước xử lý chuyện này rất gắt gao, hầu hết những kẻ như vậy đều bị bắt hoặc mai danh ẩn tích.
Tôi tưởng trong nước đã giải quyết sạch sẽ, không ngờ có cá lọt lưới, thậm chí được Long gia nhờ cậy.
Đúng là không sợ chết.” Thuật sĩ này cũng thật là, khó khăn lắm mới giữ được một mạng, không biết quý trọng còn kiếm chuyện làm xấu.
Ngại cuộc sống quá sung sướng thoải mái?
“Lãnh đạo đã biết tình huống của anh, họ rất coi trọng vụ án này.
Hiện người thuộc ban ngành đang điều tra Long gia, có lẽ sắp có kết quả.”
Lâu Hậu Đức nghe vậy an tâm hơn rất nhiều.
Nhưng trước khi thuật sĩ kia bị bắt, hắn không dám lơi lỏng cảnh giác.
Lâu Hậu Đức hỏi Cố Trường Sinh: “Cố đại sư có bùa hộ mệnh gì đó không? Tôi muốn mua mấy cái.” Vợ hắn có cổ ngọc làm đồ gia truyền, còn bản thân chẳng có gì cho con trai và cha mẹ hai bên.
Lỡ thuật sĩ kia không đối phó được hắn, chuyển mục tiêu sang người nhà hắn thì sao.
Đến lúc bọn họ xảy ra chuyện, hắn hối hận cũng không kịp.
Lâu Hậu Đức buột miệng thốt ra, Cố Trường Sinh liền hiểu ý tứ của hắn.
Nhưng cậu thật sự không có bùa hộ mệnh này nọ: “Thế này đi, nhà anh có thờ Táo Vương gia không? Nếu gặp chuyện bất thường thì cầu nguyện với ngài.”
Táo Vương gia?
Nhà họ Lâu đần mặt nhìn nhau.
Nếu cầu bình an nên cầu Quan Thế Âm Bồ Tát hoặc Phật Tổ chứ nhỉ? Không đúng, chuyện đại sự như này nên thỉnh Đạo gia, Tam Thanh hoặc là Quan nhị gia, sao lại là Táo Vương gia? Cúng thổ địa có khi còn hợp lý hơn Táo Vương gia á!
Người Lâu gia ai cũng biết chút thường thức đại chúng, chưa bao giờ nghe Táo Vương gia có tác dụng cầu bình an.
Ba người nghe xong hơi buồn bực.
Cố Trường Sinh thấy bọn họ nghi hoặc cũng không thèm để ý, ngược lại hơi mỉm cười, giải thích: “Táo Vương gia giúp người một nhà tạo phúc bình an, nếu nhận hương khói sẽ phù hộ cả nhà an khang hòa thuận.
Tình huống của anh bây giờ thờ ngài ấy là thích hợp.”
Nói cũng đúng.
Người nhà Lâu bừng tỉnh đại ngộ.
Tạo phúc bình an, chức năng của Táo Vương gia thật hoàn hảo.
“Khi nào khỏe lại tôi sẽ tự rước tượng thần của ngài ấy về, cầu ngài phù hộ cả nhà bình an, tránh khỏi tai họa.” Để thuật sĩ tà đạo kia thất bại, bị phản thệ là tốt nhất.
“Không biết chúng tôi có thể mua tượng ở đâu?” Kha Uyển ngượng ngùng hỏi.
Tượng Bồ Tát, Tam Thanh gì đó có thể đến miếu hoặc đạo quan tìm.
Nhưng Táo Vương gia thì cô chịu.
Sau vụ của tiểu quỷ, phát hiện thị trường tiềm năng, Cố Trường Sinh đã tìm một thợ thủ công tay nghề tốt làm các loại tượng thần bằng gỗ, thạch cao, ruột đồng được mạ vàng mạ bạc.
Tượng thần không lớn, nhưng giống như các bức hình Táo Quân, người mua mang về sẽ không bao giờ bỏ.
Quả nhiên chuẩn bị có tác dụng, cơ hội đã tới.
Nghe Cố Trường Sinh nói chỗ cậu có sẵn, Lâu Hậu Đức không chút do dự mua hẳn ba tượng thần, đều là loại bằng đồng mạ vàng.
Một cho bố mẹ vợ, một cho bố mẹ mình, còn một để gia đình mình thờ cúng.
Một lần trả mấy chục vạn nhưng Lâu Hậu Đức không thấy phí tiền: “Trước đây không biết thì không nói, giờ đã hiểu thì bỏ chút tiền đã là gì.
Lần này tôi gặp họa tốn tiền viện phí liên tục.
Nếu thờ cúng tượng thần từ sớm có phải đã không mất số tiền này, ngài nói đúng không?”
“Đúng đúng.” Quá tuyệt, lại kiếm thêm hương khói cho Tổ sư gia, Cố Trường Sinh mỹ mãn gật đầu.
Tác giả có lời muốn nói: Cố Trường Sinh ( liều mạng gật đầu): Người có tiền mua tượng vàng là tốt nhất á!