Bạn đang đọc Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi FULL – Chương 119
“Chưa nói đến việc khô mắt, có người còn bị nhiễm trùng hậu phẫu thuật kìa.
Nhiễm trùng bình thường còn đỡ, nếu là viêm nhiễm giác mạc thì toang rồi, chỉ còn nước đi đổi giác mạc thôi.
Giác mạc quan trọng cỡ nào ai cũng biết, mỗi người chỉ có một đôi.
Biết bao nhiêu người không nhìn thấy ánh sáng, phải đăng ký chờ đợi biết bao nhiêu năm mới có người hiến giác mạc phù hợp cho mình.
Chúng ta chỉ bị cận thị, đến bệnh viện uy tín là an toàn nhất, đừng mù quáng tin tưởng mấy cái phòng khám nhỏ, sau này đỡ mắc phải hệ lụy nghiêm trọng đến nỗi phải thay cả giác mạc.”
Lý luận của thanh niên phản bác nghe có sức thuyết phục hơn, không ít người đều cảm thấy có đạo lý.
Thấy thế, thanh niên còn lại không ngừng cố gắng giải thích: “Bệnh viện lớn không thể loại bỏ hoàn toàn di chứng, nhưng cái phòng khám mà tôi nói ấy, kỹ thuật của các bác sĩ cực kỳ tốt.
Tôi không dám nói là 100% không để lại di chứng, nhưng theo những gì tôi biết được từ các bạn học, sau khi xuất viện, tỷ lệ bị di chứng của họ thấp hơn so với phẫu thuật ở bệnh viện lớn.
Mười mấy người không một ai để lại di chứng, mấy người coi xác suất này thấp tới cỡ nào chứ? Còn mấy bạn đã đi bệnh viện lớn mổ cận, trung bình cứ ba người có một người sau khi mắt phục hồi cảm thấy không thoải mái.
Bây giờ bọn họ đều hối hận xanh ruột, giá như lúc trước không đi bệnh viện lớn mà nghe giới thiệu của bạn học đến phòng khám nhỏ kia thì đã không thế này.”
“Nhưng mà, nếu thật sự có thể quay ngược thời gian, đảm bảo tất cả bọn họ đều chọn quay về thời điểm bản thân chưa bị cận.
Chú ý bảo vệ đôi mắt của bản thân thật kỹ, về sau đỡ phải làm phẫu thuật chữa cận.
Nói chung khỏi cần làm phẫu thuật là tốt nhất, tốn cả mớ tiền chứ chẳng đùa!” Cậu thanh niên kết thúc bằng một câu vui đùa, người xung quanh cũng thấy hắn hài hước, nhịn không được lên tiếng phụ họa: “Đúng là tốn cả mớ tiền.”
Hiện nay, muốn mổ cận thì rẻ nhất cũng phải tốn mấy ngàn tệ, sang chút thì trên cả vạn.
Gia đình bình thường thu nhập một tháng được bao nhiêu đâu, loại phẫu thuật này đúng là quá ngốn tiền rồi.
Đáng tiếc Doraemon không có thật, cũng không có cỗ máy thời gian để quay về quá khứ.
Người trẻ tuổi thì đề tài nhiều, rất nhanh cuộc nói chuyện đã chuyển dời lên chú Mèo máy, cỗ máy thời gian, nếu có thể quay về quá khứ, trừ việc giữ gìn đôi mắt còn làm gì nữa.
Cố Trường Sinh nghe bọn họ nói mua vé số, mua nhà,… đủ loại hình làm giàu, nhịn không được nnghĩ đến phòng khám nhỏ mà cậu thanh niên kia đã nói.
Nếu bác sĩ nơi đó có kỹ thuật tốt đến thế, được học sinh nơi đó tôn sùng đến vậy, tại sao lại không đến bệnh viện lớn làm mà cứ chôn chân ở một phòng khám nhỏ?
Chẳng lẽ thích tự do?
Thật ra rất nhiều phòng khám còn lắm nội quy hơn so với bệnh viện.
Nếu thực sự thích tự do, không muốn bị ràng buộc thì có thể tự mình mở phòng khám, tự mình làm chủ thì tốt hơn, chứ sao lại đi làm công cho người khác.
Có lẽ phòng khám này có phúc lợi cực kỳ cao, khiến các bác sĩ tự nguyện ở lại.
Nhưng nhiều bác sĩ tay nghề tốt như vậy, không lý nào mà phòng khám này lại không có tiếng tăm gì hết.
Vừa vặn lúc này xe bus đến trạm, một phần hành khách lục tục đi xuống, bên trong xe không còn chật đến nỗi không thể động.
Cố Trường Sinh nhân cơ hội lấy điện thoại, lên mạng tra thông tin phòng khám nhỏ, nhưng lại không thấy một chút tin tức nào cả, cứ như nơi đó không hề tồn tại trên đời này.
Kim cương dù đặt ở nơi nào thì vẫn phát sáng, đặc biệt là thời đại internet phát triển như ngày nay.
Danh tiếng của phòng khám này đáng lẽ giấu cũng không giấu nổi, sao có thể ảm đạm xen lẫn trong cát sỏi, chẳng ai biết đến.
Đặc biệt là cậu sở hữu trực giác như những cảnh sát có kinh nghiệm phá án lâu năm, cực kỳ mẫn cảm với các chi tiết liên quan đến vụ án.
Đã tiếp xúc quá nhiều với sự kiện thần quái, trực giác Cố Trường Sinh lập tức phát hiện phòng khám này có vấn đề.
Từ lúc cậu sinh viên đó nhắc đến phòng khám đã thấy sai sai, càng nghe càng thấy có vấn đề.
Xe buýt đi qua mấy trạm, Cố Trường Sinh vẫn luôn chú ý đến cậu sinh viên kia, phát hiện đối phương bước hai bước đến gần cửa xe, có lẽ cậu ta sắp xuống xe.
Quả nhiên, đợi đến khi xe dừng hẳn, cậu sinh viên kia liền kéo vali chuẩn bị bước xuống.
Cố Trường Sinh vội vàng kéo tay Tổ sư gia bước xuống theo.
“Bạn học phía trước, xin đợi một chút.” Lúc Cố trường Sinh mới gọi, cậu sinh viên không biết là đang gọi mình.
May mắn là hắn đang kéo vali, đi không nhanh lắm, Cố Trường Sinh nhanh chóng đuổi kịp.
Duỗi tay vỗ vai cậu sinh viên, Cố Trường Sinh mở miệng nói: “Bạn học, xin hỏi chút chuyện.”
“Cái phòng khám mà cậu nói lúc ở trên xe có thật không? Nó gọi là Thế giới mới? Sao tôi lên mạng không tra được gì, có phải do tôi nhớ nhầm tên không?” Lúc nãy trên xe cậu thanh niên có một lần nhắc đến tên phòng khám, Cố Trường Sinh đã cẩn thận nhớ kỹ.
Nghe Cố Trường Sinh nói, cậu sinh viên một tay cầm thanh kéo vali: “Tên đó đúng rồi đấy.
Nhưng tính tình bác sĩ Hách khá là kỳ quái, không thích phòng khám nổi danh.
Chắc là sợ bệnh nhân đăng ký phẫu thuật quá nhiều, mà quy mô phòng khám thì không đủ, chỉ có vài người bác sĩ thì không thể phục vụ hết được.
Cái này cũng là vì trách nhiệm đối với bệnh nhân.”
“Bác sĩ Hách là bác sĩ ở đó, cũng là ông chủ của phòng khám.” Nhìn thấy mặt Cố Trường Sinh đầy vẻ nghi hoặc, cậu sinh viên giải thích một chút, sau đó tiếp tục nói: “Vì có ông ấy nhắc nhở, nên mỗi lần có bệnh nhân nào phẫu thuật thành công, muốn đi quảng bá với mọi người đều sẽ bị bác sĩ hoặc hộ sĩ ở đó ngăn cản.
Do vậy, lên mạng không tra được thông tin gì là bình thường.
Bác sĩ Hách mới đi du học về không lâu, sau khi đi du học về liền mở phòng khám, mới được một năm nhưng đã rất nổi tiếng ở địa phương.
Rất nhiều người khi nghe phẫu thuật mắt đều giới thiệu đến đó.”
“Nhưng mà anh hỏi chuyện này để làm gì, anh đâu có bị cận thị?” Ánh mắt thanh niên nhìn qua nhìn lại Khương Thời Niên và Cố Trường Sinh, hai người này không mang kính cận, lấy kinh nghiệm của một kẻ bị cận thị lâu năm là mình, hai người này chắc chắn không bị cận thị, đang bình thường mắc gì lại chạy từ trên xe xuống đây để hỏi: “Hỏi cho người trong nhà sao?”
“Đúng vậy, tôi có một đứa em họ bị cận rất nặng, nhưng lại muốn vào quân đội.
Nhưng không phải bộ đội có yêu cầu về thị lực sao, nó luôn muốn đi phẫu thuật chữa cận.
Cơ mà nó lại lo lắng có tác dụng phụ, cho nên mãi vẫn chưa dám đi làm.
Nghe cậu nói mới biết phòng khám kia có uy tín tốt, tôi cũng yên tâm rồi.” Cố Trường Sinh mở di động, bấm vào mục ghi chú, sau đó đưa di động cho đối phương: “Cậu giúp tôi ghi lại địa chỉ với, lúc nãy ở trên xe đông quá không nghe rõ, sợ không chính xác lại tìm không được.”
“OK.” Cậu sinh viên nhận lấy di động, nhanh chóng gõ một dòng địa chỉ.
Đảm bảo không sai chữ nào, thanh niên trả điện thoại cho Cố Trường Sinh, còn không quên nhắc nhở: “Chỗ này cái gì cũng tốt, nhưng chi phí hơi bị mắc.
Phẫu thuật một mắt là 1,5 vạn, nhớ nhắc em họ anh chuẩn bị đủ tiền.”
Sau khi lấy được địa chỉ, Cố Trường Sinh cảm ơn đối phương, chỗ này cách khách sạn cũng không quá xa, đi bộ khoảng 5 – 6 phút là đến.
Nhưng Cố Trường Sinh cùng Khương Thời Niên nhìn nhau một cái, đều chưa muốn đến khách sạn.
Hai người đều cảm thấy phòng khám kia có vấn đề, kiểu gì cũng phải qua đó xem xét tình hình như thế nào.
Nếu như thực sự có vấn đề, đương nhiên phải giải quyết càng sớm càng tốt, giảm bớt số người bị hại.
Phòng khám nằm ở thành phố K, Cố Trường Sinh cầm di động muốn đặt vé máy bay, đáng tiếc giờ đang cháy vé, chỉ có thể mua được vé của chuyến bay sớm nhất ngày mai.
Hai người đành phải nhận mệnh vào khách sạn qua đêm, hôm sau cũng không rảnh đi chơi, đến thẳng sân bay đi thành phố K.
Phòng khám nhỏ mà cậu sinh viên kia nhắc đến rất nổi tiếng, sau khi xuống máy bay, tùy tiện kêu một chiếc taxi, vừa nói tên phòng khám, tài xế đã biết ngay: “Ồ, Thế giới mới đúng không? Cách nơi này xa đó, nhưng mà tay nghề bác sĩ chỗ đó rất tốt.
Con trai tôi đọc sách nhiều đến nỗi bị cận thị, đã làm giải phẫu ở đấy đấy.”
Nói xong, tài xế liền cài đặt đích đến, vừa lái xe vừa nhiệt tình kể cho Cố Trường Sinh vài điều hay ho.
Đến nơi, trả xong tiền xe, nhưng Cố Trường Sinh lẫn Khương Thời Niên đều không vội bước vào.
Cái phòng khám này khá lớn, gọi là một bệnh viện nhỏ cũng không quá.
Phòng khám nằm ở tầng trệt của khu chung cư, dùng mặt tiền của một cửa hàng cũ cải tạo lại, tổng cộng có ba tầng.
Tuy rằng chỉ là cải tạo lại, nhưng không khiến người ta cảm thấy rẻ tiền.
Cửa cảm ứng bằng thủy tinh cao cấp sạch sẽ bóng loáng, có thể nhìn rõ bên trong.
Ở giữa là quầy lễ tân, bên phải là nơi đăng ký khám chữa bệnh, bên trái là nơi lấy thuốc.
Rất nhiều người dựa theo thứ tự mà xếp hàng, thỉnh thoảng có một vài y tá bận rộn đi ngang qua.
Tất cả đều rất gọn gàng, ngăn nắp.
Vừa thấy còn tưởng chỗ này là một bệnh viện lớn nào đó.
Nhưng đúng là bảng hiệu ghi rõ “Phòng khám Thế giới mới”.
Nhìn bề ngoài không có vấn đề gì, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy yêu thích, làm người bệnh có cảm giác yên tâm đáng tin, do đó quyết định chọn nơi này.
Cố Trường Sinh cùng Khương Thời Niên lại đem cái cớ có đứa em họ muốn mổ cận ra, giả vờ làm người nhà bệnh nhân đến nghe tư vấn, thành công trà trộn vào phòng khám.
“Phòng khám chúng tôi đã nghiên cứu rất nhiều về phẫu thuật mắt, dùng hết khả năng để bệnh nhân có thể nhìn được một thế giới rõ ràng, sống động và đầy màu sắc.” Cô y tá trẻ mang nụ cười như tắm trong gió xuân, nói với Cố Trường Sinh: “Em họ ngài chỉ bị cận thị, 6 độ không thấp cũng không quá cao, với lại võng mạc tiếp nhận ánh sáng vẫn còn tốt, trường hợp này chỉ cần làm một cuộc phẫu thuật là tốt rồi.
Hậu di chứng sau phẫu thuật cũng thấp, chúng tôi kiến nghị để bệnh nhân phẫu thuật chữa cận càng sớm càng tốt.
Tránh cho về sau độ cận nặng hơn, mắt yếu đi, đến lúc đó độ khó của cuộc giải phẫu sẽ tăng lên.”
Giới thiệu được một nửa, điện thoại nội bộ của ý tá đổ chuông, y tá hướng Cố Trường Sinh xin lỗi rồi nhận điện thoại, chốc lát sau quay lại nói: “Dù sao phòng khám chúng tôi không phải là bệnh viện lớn nổi tiếng, thời gian thành lập còn ngắn, người nhà bệnh nhân không yên tâm cũng là chuyện bình thường.
Hai vị có thể đi tham quan xung quanh một lát, sau đó mới quyết định xem có nên để em họ mình phẫu thuật ở đây hay không vẫn được.”
“Nhưng mà để tránh cho hai vị đi nhầm vào phòng giải phẫu, kho dược hoặc những nơi không thích hợp cho người ngoài vào, khi nào hai vị muốn đi tham quan hãy tìm một y tá dẫn đường.”
Cố Trường Sinh nghe được rõ cuộc trò chuyện trong điện thoại của cô y tá, đương nhiên biết bên kia muốn dụ bọn họ đi vào.
Cố Trường Sinh cực kỳ tin tưởng vũ lực của Tổ sư gia, cậu nhìn về phía Khương Thời Niên, ngài bí mật gật đầu với cậu.
Hiểu Tổ sư gia cũng đồng ý với kế hoạch của mình, Cố Trường Sinh lộ ra một nụ cười đúng tiêu chuẩn mang chút tò mò, chủ động nói với y tá: “Xin hỏi bây giờ cô có rảnh không, có thể dẫn chúng tôi đi thăm quan phòng khám được chứ?”
Nghe vậy, trên mặt cô y tá hiện vẻ vui mừng, sợ Cố Trường Sinh đổi ý, vội vàng gật đầu.
Cô giao quầy lễ tân cho một ý tá khác trực, bản thân thì bước ra bắt đầu dẫn hai người đi tham quan.
Tuy không biết vì sao bác sĩ Hách đột nhiên gọi điện bảo cô nghĩ cách đưa hai người kia đến văn phòng của mình, còn không được để họ phát hiện.
Nhưng bác sĩ Hách là một bác sĩ giỏi, lại là ông chủ ở đây, chắc hẳn là có tính toán riêng.
Dù sao chỉ cần làm theo lời ông chủ dặn dò là được.
Y tá đang sầu vì sợ hai người không có hứng thú, không đồng ý đi tham quan phòng khám thì làm sao đây.
Không ngờ đến đối phương lại hợp tác như vậy, không chỉ chủ động muốn đi tham quan, còn muốn cô dẫn họ đi.
Thật là bớt được không ít chuyện.
Thấy thái độ hai người hợp tác như vậy, thái độ của y tá đối với hai người càng tốt hơn, thanh âm mềm mại dịu dàng hơn mấy phần: “Mời hai vị đi bên này, lầu hai 2 bên chính là văn phòng của các bác sĩ, ở giữa là khu chờ của người nhà, trên tường treo bảng tóm tắt thông tin của các bác sĩ ở đây.
Thông qua đó, mọi người sẽ có cái nhìn tổng quan về lực lượng nhân sự của phòng khám chúng tôi.”
Khu chờ không chỉ có các hàng ghế để người nhà bệnh nhân nghỉ ngơi, tivi cho mọi người xem giết thời gian, mà còn có máy lọc nước, nước ngọt, đồ ăn vặt, kem,… cung cấp đầy đủ cho người nhà bệnh nhân dùng.
Vì không để Cố Trường Sinh cùng Khương Thời Niên hoài nghi, cô ý tá tận lực giới thiệu từng bác sĩ ở đây.
Thời thời khắc khắc đều chú ý đến phản ứng của hai người, phát hiện Cố Trường Sinh nhìn về phía quầy nước ngọt và kem, cô vội vàng mở miệng hỏi: “Có phải ngài cảm thấy lạ đúng không?”
– —–oOo——.