Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi

Chương 106


Bạn đang đọc Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi FULL – Chương 106


“Người bình thường chắc chắn sẽ không trả tiền.

Tận 350 tệ chứ có phải 35 tệ đâu, ai mà dám phí tiền kiểu này, thậm chí còn chả có miếng cá thịt nào.” Nếu biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, có lẽ gã đã nhịn, nhưng lúc đó gã không biết.

Mới tốt nghiệp cao trung xong, đúng lúc tuổi trẻ khí thịnh.

Nam quỷ tiếp tục nói: “Ba tôi lý luận cùng hắn, nói không thể có cái giá đó, làm gì chuyện cháo trắng với cải bẹ có giá trên trời.

Thế là tên chủ quán hùng hồn cãi lại, nói gạo hắn nấu là gạo tốt, là loại gạo được tiến cống ở thời cổ đại, hàng thủ công hoàn toàn, bốn năm đấu gạo mới nấu được một cái nồi nhỏ, chưa kể công đun nấu, bán giá như thế là bình thường.

Còn cải bẹ là giống cải bẹ Phù lăng.”
“Cải bẹ khắp thiên hạ thuộc Phù Lăng, cải bẹ Phù Lăng thuộc Ô Giang.

Từng nghe mấy câu này bao giờ chưa?” Chủ quán nhìn một nhà ba người, khinh miệt nói: “Vừa nhìn là biết mấy người là dạng không có kiến thức, chắc chắn không biết.

Cải bẹ nhà tôi chính là loại cải bẹ Ô Giang nổi tiếng đấy.”
“Cải bẹ Ô Giang ở siêu thị 10 tệ một cân, mua cả chục ký vẫn rẻ chán.”
Bị nam quỷ phản bác, sắc mặt tên chủ quán lập tức tối sầm, nhíu mày thuyết giáo: “Thế thì mấy người không hiểu rồi, thật thiếu hiểu biết, quá kém.

Đồ bán trong siêu thị sao có thể giống đồ ăn tôi bán? Mấy năm nay có một loại cải bẹ Phù Lăng đang vô cùng nổi tiếng có biết hay không? Người ta bỏ cải bẹ vào trong hồ nước tám năm, sau đó mới lấy ra bán, sản lượng ít ỏi, nhưng lại là hàng cao cấp.

300 cân cải bẹ có giá hai ngàn tệ, thế mà tôi chỉ thu mấy người có hai trăm một cân, chẳng lời được bao nhiêu.”
“Cải bẹ tám năm còn có thể ăn? Ông còn thấy giá cả phải chăng? Giờ tôi muốn bắt đền ông, ông phải trả tiền cho cả nhà tôi đi kiểm tra sức khỏe.

Rau củ để tám năm đã quá hạn sử dụng từ lâu, ai mà biết nhà tôi ăn xong liệu có bị tiêu chảy, thân thể có vấn đề gì hay không.” Đều là người trẻ tuổi, đầu óc linh hoạt, để xem mồm mép của ai lanh lợi hơn?
“Chưa kể,” nam quỷ nói tiếp: “Việc báo chí đưa tin về cải bẹ Phù Lăng tôi từng nghe nói, đúng là có người bán cải bẹ với giá hai ngàn tệ 300 cân, nhưng sao ông không nói bọn họ còn tặng kèm một bộ chén đũa bạc?”
Quỷ mới biết hai ngàn tệ kìa là tiền cải bẹ hay là bộ chén đũa bạc.
Lúc đọc tin này, gã và bạn cùng phòng đang ăn sáng ở nhà ăn, còn cầm cải bẹ ở nhà ăn giỡn với nhau, nói đây không phải là ăn cải bẹ, mà là hai ngàn tệ.

Bởi vậy nam quỷ có ấn tượng sâu sắc với cải bẹ Phù Lăng giá trên trời kia, đến bây giờ vẫn nhớ rõ.
Tên chủ quán nhất thời không thể cãi lại.

Hắn căn bản không ngờ có người còn nhớ rõ loại tin tức kiểu này, đây là tin từ hồi năm trước, hơn nữa cũng không hot, ít nhiều người biết đến.

Hắn cũng bị tin này dẫn dắt nên mới nghĩ đến việc dùng cải bẹ siêu thị giả mạo cải bẹ giá trên trời để kiếm tiền.

Dù sao cũng đều là Phù Lăng Ô Giang, đâu gì khác biệt?!
Thậm chí có nhiều lúc khách hàng không chịu trả tiền, hắn liền đem chuyện cải bẹ Phù Lăng giá trên trời kia ra nói, cộng thêm ưu thế là người địa phương.

Những khách hàng đó sau hai câu lý luận đều sẽ trở nên lúng túng, ngoan ngoãn trả tiền.

Sao gia đình này lại khó lừa thế?
“Ông đưa bộ chén đũa bạc ra đây thì chúng tôi trả tiền.” Nam quỷ nói.
Nhà gã không phải dạng đại gia nhà giàu, sao có thể bỏ nhiều tiền như vậy để mua cải bẹ cháo trắng.

Hai ngàn tệ bằng phí sinh hoạt một tháng của nam quỷ.

Sau khi thi xong ba mẹ đã bàn với gã rồi, sẽ đưa hai ngàn một tháng để chi trả phí sinh hoạt đại học.
Có bộ chén đũa bạc thì còn có thể miễn cưỡng trả tiền.

Cùng lắm là coi như mua quà lưu niệm, tuy không dùng được nhưng vẫn có thể làm đồ trưng bày.

Dù sao thì đi du lịch gặp lừa đảo là chuyện khó có thể tránh khỏi.
Nói thế thôi, chứ nam quỷ cảm thấy tên chủ quán sẽ không chịu đưa.

Nam quỷ chỉ muốn lấy lại chút công bằng, bình thường giá thành ở khu du lịch có hơi cao, giảm giá một chút cũng được.
Tên chủ quán đúng là không thể đưa ra, tuy không có bộ chén đũa bạc, hắn vẫn có thể lấy ra cái khác.

Hắn tiện tay cầm con dao nhọn xắt rau thái thịt nằm bên cạnh, chém vào thớt một cái, uy hiếp: “Đừng nói nhảm nữa, giờ mấy người có trả hay không?”
Có trả hay không?
Đương nhiên là không.


Cầm dao định hù dọa ai thế?
Cả nhà nam quỷ cứ tưởng đối phương chỉ đang hù dọa, không ngờ hắn thực sự dám động thủ, hai bên xô đẩy nhau đến mức nóng đầu.

Cuối cùng nam quỷ vì bảo vệ cha mẹ mà bị tên chủ quán đâm một nhát.
“Đâm một nhát chưa xong, không biết là đã sớm có mưu đồ hay chợt nảy ra ý định, sau khi rút dao về lại đâm thêm vài nhát nữa.” Hồi tưởng lại tình huống lúc đó, biểu cảm nam quỷ không mấy tốt đẹp: “Ba mẹ tôi liều mạng ngăn cản nửa ngày cũng không thể ngăn được, còn khiến bọn họ bị thương.”
“May là nhờ mấy du khách tình cờ đi ngang qua, thấy chúng tôi tranh chấp liền kịp thời báo cảnh sát, nên ba mẹ tôi mới giữ được mạng sống.” Nếu không cả nhà ba người đã trả mạng thay tiền.
Ba dạy học cả đời, thứ nặng nhất từng cầm chính là sách giáo khoa và giáo án.

Hơn nữa cũng đã lớn tuổi, nói tay trói gà không chặt cũng chẳng sai.

Mẹ thì vừa say xe nên cơ thể không thoải mái, chẳng còn mấy sức lực.

Kể cả không say xe cũng không thể làm gì được.

Sức của nữ so với nam nhỏ hơn rất nhiều.

Dáng vóc của mẹ lại nhỏ nhắn, cho dù tên chủ quán không dùng vũ khí sắc bén, chỉ cần dùng tay không thì mẹ cũng chẳng thể đọ lại.

Kể cả gã, trai tráng tuổi trẻ cũng sợ ném chuột sợ vỡ đồ, không dám mạnh tay.
“Sau khi nhập viện, vết thương trên người ba mẹ tôi dưỡng một thời gian ngắn là khỏi hẳn.

Còn tôi mất máu quá nhiều, bị thương nặng, những chỗ yếu hại đều bị đâm, được đưa trực tiếp vào phòng cấp cứu.

Các bác sĩ nỗ lực lắm mới miễn cưỡng đoạt được mạng nhỏ về từ tay Diêm Vương, cẩn thận chăm sóc.

Ai ngờ vừa qua mấy ngày thì bị biến chứng, đành phải phẫu thuật lần nữa, cơ lần này không còn may mắn như lần trước, cấp cứu thất bại.”
“Này còn chưa tính,” nói đến đây, sắc mặt nam quỷ sầm xuống: “Cũng không biết là vận khí của tôi xui, hay do vận khí của hắn ta tốt.

Thời điểm hắn ta giết người chưa đủ mười tám tuổi, nửa năm nữa mới đủ tuổi.

Bởi vì kẻ gây án là trẻ vị thành niên, cho nên tòa xử nhẹ, chỉ phán bảy năm tù.”
“Năm nay hắn vừa được thả ra, tôi vẫn luôn đi theo hắn.

Ai ngờ nghe hắn nói chuyện phiếm với người khác tôi mới biết, thật ra hắn đã sớm thành niên, chẳng qua trên chứng minh khai nhỏ hơn một tuổi so với thực tế.” Khai muộn một năm chứng tỏ cơ quan quản lý hộ tịch ở địa phương làm không nghiêm.

Rất nhiều trẻ em sau khi được sinh ra, lúc làm hộ khẩu đều chọn đại ngày tháng năm sinh.
Vì muốn con mình có thể sớm nhập học, bước trước một bước so với người khác, đa số các gia đình đều báo lớn hơn một tuổi, còn nhà hắn ngược lại, báo nhỏ hơn một tuổi.
Nếu dựa theo tuổi thực tế của tên chủ quán, lúc tòa án cân nhắc hình phạt chắc chắn sẽ không nhẹ như vậy.
Sinh tử đại thù, khó trách oán khí nam quỷ lại lớn như vậy, đến mức muốn đòi mạng.

Đổi lại ai gặp phải sự tình này đều sẽ có suy nghĩ đó.

Nhưng quỷ hồn bình thường không được tu luyện bài bản, dù có phiêu đãng năm sáu năm, sau này thành lão quỷ cũng rất khó báo thù thành công.

Huống chi năm sáu năm là khoảng thời gian quá ngắn, còn chưa đủ để thành lão quỷ.

Ít nhất là phải vài chục năm mới được.
Nên nam quỷ chẳng thể làm gì tên chủ quán.
Nam quỷ không biết suy nghĩ của Cố Trường Sinh, tiếp tục nói: “Lúc hắn còn ở trong ngục giam, tôi ít khi đến xem.” Chỉ khi hận đến mức không thể chịu được mới đến xem thảm trạng của hắn.

Nam quỷ thường dành phần lớn thời gian ở bên ba mẹ, cho dù ba mẹ không nhìn thấy mình.
Tuy nhiên làm quỷ đã lâu, dần dần gã cũng biết “người và quỷ không thể sống chung” không phải là lời nói suông.

Nếu gã ở gần ba mẹ quá lâu sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của hai người.

Cho nên gã chỉ đi cùng ba mẹ khi họ ra khỏi nhà, vì ngoài đường nhiều người nhân khí cao.

Phần lớn thời gian gã thường lang thang bên ngoài một mình.
Ban đầu nam quỷ không biết điều này, cả ngày ở bên ba mẹ, nhìn họ vì thương tâm mà dần tiều tụy, thân thể ngày càng yếu.

Nam quỷ cứ tưởng do ba mẹ thương tâm quá độ làm ảnh hưởng đến sức khỏe.


Nhớ lúc trước ba mẹ từng muốn tìm đại sư siêu độ cho mình, vì thế nam quỷ đi tìm đại sư kia, muốn đại sư tới khuyên giải an ủi ba mẹ, nói cho ba mẹ biết rằng mình vẫn ổn.
Hồi trước ba mẹ hắn cảm thấy đó là hành vi mê tín, chưa bao giờ tin.

Nhưng nếu là đại sư do họ tự mời biết đâu sẽ có tác dụng.
“Không ngờ đại sư kia là kẻ lừa đảo, hắn không nhìn thấy tôi.

Tôi bám theo hắn vài ngày, lượn lờ trước mặt hắn mỗi ngày mà hắn không hề phát hiện.”
Thật ra cũng không phải là không có tác dụng.

Bám theo đại sư mấy ngày, thân thể đang khỏe mạnh của tên đại sư bỗng xuất hiện bệnh vặt, cơ thể khó chịu.

Cũng chính vì thế nam quỷ mới biết quỷ khí gây ảnh hướng đến thân thể người sống, bắt đầu duy trì khoảng cách với ba mẹ.

Quả nhiên không bao lâu sau, tuy ba mẹ hắn vẫn còn thương tâm nhưng sức khỏe dần dần khỏe lại.
Đáng tiếc quỷ khí chỉ khiến thân thể không thoải mái, chứ không đủ lấy mạng tên chủ quán.
Cơ mà nam quỷ vẫn tin rằng có công mài sắt có ngày nên kim.

Chỉ cần mình kiên trì tiếp xúc, sớm hay muộn cũng có ngày lấy được mạng chó của đối phương!
Nghe nam quỷ nhắc tới đại sư, biết ba mẹ nam quỷ tìm đại sư siêu độ cho gã sau khi chết, Cố Trường Sinh có vài suy đoán.

Nếu cậu đoán không sai, lý do nam quỷ không biến thành lệ quỷ là vì đại sư này.
Tuy không nhìn thấy quỷ, cũng không cảm nhận được quỷ, nhưng đại sư này không hẳn là kẻ lừa đảo, cùng lắm là một tên gà mờ.

Hắn không thể hoàn thành yêu cầu của ba mẹ nam quỷ, siêu độ nam quỷ đầu thai chuyển thế, nhưng lại đánh bậy đánh bạ tiêu trừ được hơn phân nửa lệ khí trên người nam quỷ.
Điều này khiến nam quỷ không có cách báo thù thành công, ngược lại bảo vệ thần trí gã thanh tỉnh, không bị lệ khí chiếm cứ đầu óc, không làm ngộ thương những người khác, cũng không phải cõng luật nhân quả trên lưng.

Đối với nam quỷ mà nói thì đây là chuyện tốt.
Cơ mà nếu nam quỷ có thể lựa chọn, rất có khả năng gã sẽ biến thành lệ quỷ báo thù, sau đó tự hủy hoại bản thân.
Ba mẹ vì con cái, luôn nghĩ sâu xa.
Cho dù họ không biết thể giới này có quỷ, nhưng vì muốn con mình sau khi chết có thể thuận lợi đi đầu thai, họ vẫn tìm đạo sĩ – thứ mà trong mắt họ chính là mê tín dị đoan.
Cố Trường Sinh nói suy đoán của mình cho nam quỷ nghe, gã vừa nghe vừa nghẹn ngào, vừa oán hận tên chủ quán.

Nếu không phải tại đối phương, một nhà ba người bọn họ hiện tại vẫn đang sống tốt, hạnh phúc bên nhau.

Có lẽ lúc này nam quỷ đã tốt nghiệp đại học được hai năm, không chừng còn tìm được một công việc tốt, báo đáp ba mẹ.

Thậm chí còn có bạn gái và đính hôn, đang bàn bạc hôn sự, hoặc là đã sớm kết hôn sinh con luôn rồi.
Con cháu kề cận, một nhà hòa thuận vui vẻ, ba mẹ mình sẽ vui vẻ suốt ngày.

Đâu có giống hiện tại, dù quá khứ đã qua, hoàn cảnh nhà cửa không bi thảm, nhưng lại lạnh lẽo.
Ba mẹ gã không có đứa con nào khác.

Sau này bọn họ già rồi sẽ không còn nơi nương tựa, chỉ có thể dựa vào thân thích hoặc vào viện dưỡng lão.

Tưởng tượng đến điều này, nam quỷ càng thêm căm hận.
“Tiếc là thân thể hắn quá tốt, cho dù tôi có làm gì đi chăng nữa, hắn cũng chỉ đau đầu hoặc cảm mạo, toàn mấy bệnh vặt của trẻ con.” Từ sau khi tên chủ quán ra tù, gã vẫn luôn đi theo đối phương.

Trừ một lần trước khi Cố Trường Sinh đến, gã vì nhớ ba mẹ mà tạm rời đi hai ngày.
“Sau khi ra tù, hắn ăn không ngồi rồi một thời gian.

Có một lần đi dạo phố thấy chủ cũ nhà hàng này đang vội về quê, cần sang nhượng nhà hàng gấp, hắn liền vội vã đem tiền mua lại.” Nhìn tên chủ quán hành nghề cũ, nam quỷ càng thấy tức.
Đặc biệt là sau khi hắn lắc mình biến hóa trở thành chủ tiệm ăn, không chỉ không cải tà quy chính mà còn tệ hại thêm, công phu sư tử ngoạm cũng lớn hơn.

Từ cái sạp 350 tệ, hiện giờ đã lên đến vài ngàn tệ.
Nam quỷ tiếp tục nói: “Nhà hàng kia đổi chủ hơn nửa tháng, trước hai người, hắn đã hố không biết bao nhiêu du khách từ nơi khác.

Những du khách đó bị hắn dọa một cái liền tưởng rằng hắn có chỗ chống lưng, nếu không sao dám kiêu ngạo như vậy.


Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, cho nên bọn họ đều thành thật trả tiền.” Nếu không phải đá nhầm tấm sắt Cố Trường Sinh này, không biết đối phương còn muốn hại thêm bao nhiêu người.
Nam quỷ nói xong, nhìn hai người Cố Trường Sinh và Khương Thời Niên, đột nhiên nhanh trí hỏi: “Đạo sĩ mà ba mẹ tôi mời không thấy tôi, rất nổi tiếng ở chỗ chúng tôi.

Vậy hai người nhìn thấy tôi chẳng phải là lợi hại hơn hắn sao?” Huống hồ vừa rồi Cố Trường Sinh còn đánh giá tên đại sư là gà mờ.

Chứng tỏ bản lĩnh của Cố Trường Sinh cao hơn hẳn tên đạo sĩ kia.
“Hai người có thể giúp tôi biến thành lệ quỷ không, tôi khẳng định sẽ không lạm sát người vô tội.

Nếu hai người không yên tâm, đợi tôi lấy mạng hắn xong thì thu phục hoặc đánh tôi hồn phi phách tán cũng được.” Nam quỷ nhìn Cố Trường Sinh chờ đợi.

Kỳ thật gã có hai nguyện vọng, nhưng bèo nước gặp nhau, yêu cầu đối phương giúp mình đã là quá mức.

Nam quỷ sợ nếu mình yêu cầu quá nhiều sẽ khiến hai người thấy phiền, không thèm giúp hắn nữa.

Vì thế giữa hai lựa chọn hỗ trợ báo thù và truyền lời cho ba mẹ, gã đành chọn cái thứ nhất.
Ba mẹ tuy rằng buồn lòng vì gã, nhưng đã qua nhiều năm, tâm tình cũng đã bình phục.

Hơn nữa họ từng mời đạo sĩ, nghĩa là họ muốn gã đi đầu thai.

Thay vì nhờ cậu báo bình an, còn không bằng không nói gì hết, nắm chắc cơ hội này đi báo thù.
Chỉ yêu cầu một chuyện, nam quỷ vẫn sợ Cố Trường Sinh và Khương Thời Niên không đáp ứng, biểu tình có chút đáng thương, làm người ta không đành lòng từ chối.

Cố Trường Sinh cũng rất muốn đáp ứng, nhưng cuối cùng cậu vẫn lắc đầu.

Thấy ánh mắt thất vọng của nam quỷ, Cố Trường Sinh giải thích: “Không phải chúng tôi không muốn hỗ trợ, mà thật sự không có cách nào.”
Bây giờ không có khả năng tăng hình phạt, theo pháp luật nhân gian, tên chủ quán đã chịu đủ trừng phạt rồi, không thể vì cùng một việc mà lặp lại hình phạt, càng không thể tử hình.

Tuy sau đó đối phương lại buôn gian bán đắt, nhưng chưa gây ra chuyện gì lớn, nặng lắm là hủy bỏ giấy phép buôn bán.

Mấy hình phạt này đối với nam quỷ mà nói thật sự không đau không ngứa.
Kỳ thật nam quỷ cũng biết đạo lý này, càng thêm thất vọng, lại không muốn làm Cố Trường Sinh và Khương Thời niên khó xử, biểu tình có chút buồn bực.
“Cũng không phải không có cách.” Người nói lời này là Khương Thời Niên.
Nghe vậy, nam quỷ và Cố Trường Sinh cùng nhìn về phía Khương Thời Niên.

Chẳng qua nam quỷ thì kích động, còn Cố Trường Sinh là tò mò.
“Dương gian có luật pháp của dương gian, âm phủ cũng có quy củ của âm phủ.

Nếu thật sự có oan tình có thể đi âm phủ báo án.

Một khi báo án thành công, phán quan sẽ lệnh quỷ sai khiến người dương gian chấm dứt tất cả.

Tuy rằng không thể làm hắn chết ngay lập tức, nhưng có thể khiến hắn nhiễm bệnh, ví dụ ung thư chẳng hạn, một khi phát hiện chính là thời kỳ cuối, sống không được bao lâu sẽ chết.” Dù sao cũng không thể nhìn ra manh mối.

Loại bệnh tật này nhân loại chưa thể nắm rõ cách chữa trị, tử vong là chuyện bình thường.
Đương nhiên, nếu là loại tội ác ngập trời sẽ không dùng cách như vậy.

Để tránh cho hắn hại thêm nhiều người, địa phủ sẽ an bài đối phương gặp tai nạn xe cộ hoặc xảy ra chuyện ngoài ý muốn khác, nhanh chóng qua đời.

Sau khi xong việc sẽ đưa người tới địa phủ tiếp tục hình phạt.
“Còn có thể như vậy sao?” Nam quỷ vui mừng khôn xiết, Cố Trường Sinh thấy thế cũng cao hứng, còn có chút giật mình – không ngờ còn có thể làm vậy.
Nam quỷ gấp không chờ nổi hỏi: “Trình tự cụ thể như thế nào?” Gã mặc kệ có thể báo án thành công hay không, chỉ cần có cơ hội gã sẽ không từ bỏ.
“Khi đến địa phủ thì thưa chuyện với quỷ sai.

Họ sẽ đưa cậu đến gặp thẩm phán ở địa phủ.

Lúc đó phán quan sẽ lật sổ xem cả đời cậu đã trải qua những gì, phán đoán kiếp sau cậu muốn đầu thai thành gì, bao lâu thì được đầu thai hoặc là phải chịu hình phạt nào.

Lúc này nếu có oan tình gì thì có thể báo an.

Ai ở lại nhân gian thì khá là phiền toái, nhưng có thể tìm quỷ sai để quỷ sai đưa về địa phủ khiếu nại.

Tất nhiên, muốn quỷ sai hỗ trợ thì cậu cần đưa một ít phí chân chạy.”
Sớm biết có thể làm vậy, Cố Trường Sinh đã không cần phải lao lực với những ủy thác trước đây.

Nhưng khi đó không có Tổ sư gia, cậu không biết làm gì khác.

Sau này có Tổ sư gia bên cạnh, thì lại chưa từng gặp tình huống giống hôm nay.
Lại học được thêm một chiêu, trong lòng Cố Trường Sinh thấy vui vui.

Nam quỷ cũng rất vui, nhưng vui vẻ chưa được bao lâu, nghe cần có phí chân chạy, gã bất giác nhíu mày.

Có bệnh thì vái tứ phương.

Đây là điều rất bình thường, muốn người khác giúp thì cần phải thể hiện thành ý, cái này nam quỷ hiểu.

Nếu là lúc gã còn sống, phí chân chạy gã có thể lấy ra.

Hồi còn sống nam quỷ chưa đi làm, nhưng gia cảnh khá giả, ba mẹ lại chiều gã, tiền tiêu vặt từ trước đến nay không hề hạn chế.

Kể cả tiền mừng tuổi mỗi năm cũng không bị tịch thu như những nhà khác, mà để cho gã tự quản lý.

Trong vòng mười mấy năm nam quỷ đã tiết kiệm được không ít tiền riêng.
Còn bây giờ gã chỉ là cô hồn dã quỷ, thật ra ba mẹ nam quỷ thường xuyên đốt đầy đủ đồ cúng cho gã.

Nhưng dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết âm sai chướng mắt mấy thứ này.

Rồi tiền giấy, quần áo, đồ ăn, gã không biết quỷ sai có thể sử dụng loại nào?
Đáng tiếc không thể báo mộng cho ba mẹ, nếu không việc này sẽ dễ hơn rồi.

Lúc nam quỷ đang phiền não, Cố Trường Sinh chủ động đề nghị hỗ trợ.

Truyền nhân của Táo thần tự làm đồ ăn chính là đồng tiền mạnh nhất dưới âm phủ.

Cố Trường Sinh còn từng nghĩ đến việc nếu sau này cậu chết đi, dưới đó không có đủ tiền xài thì cậu sẽ mở một quán ăn vặt kiếm thêm phí sinh hoạt.
Đồ ăn khi xuống dưới đó, ăn như nhai sáp, không hề có hương vị.

Riêng đồ ăn do truyền nhân Táo Vương làm lại có thể ăn như đồ ăn bình thường.
Đối với quỷ sai, cho dù có hối lộ thật nhiều tiền giấy hay một đống kỳ trân dị bảo cũng không bằng một mâm đồ ăn do chính tay Cố gia làm.
Có Cố Trường Sinh, vấn đề trả phí chạy chân liền trở nên dễ dàng.

Tuy nam quỷ không biết lý do, nhưng việc Cố Trường Sinh chủ động vươn tay hỗ trợ vẫn khiến gã cực kỳ cảm kích.
Lần này Cố Trường Sinh thuê phòng ở một căn hộ khách sạn, trong phòng có một phòng bếp nhỏ tiện cho khách tự nấu cơm.

Cố Trường Sinh lập tức đi mua đồ ăn, nấu xong thì thắp hương mời quỷ sai gần đó đến.

Quỷ sai nghe báo cáo nguyên nhân, vui vẻ nhận lấy cống phẩm, đưa nam quỷ rời đi: “Cố đại sư yên tâm, anh em chúng tôi nhất định sẽ giúp ngài xử lý việc này thỏa đáng.”
Nghe danh tay nghề của Cố đại sư do Táo quân chân truyền tại thành phố A đã lâu, tiếc là chưa có cơ hội nếm thử.

Do khu vực làm vực xa nhau, chỉ có thể nghe đồng nghiệp ở thành phố A khoe khoang, âm thầm chảy nước miếng.

Không ngờ Cố đại sư lại tới thành phố S, nhóm quỷ sai vừa đưa nam quỷ rời đi, vừa gào rú hát ca trong lòng, quyết tâm chăm chỉ tuần tra gần chỗ Cố Trường Sinh ở, biết đâu có thể nhân cơ hội kiếm thêm vài bữa cơm.
Cố Trường Sinh rất muốn biết chuyện xảy ra tiếp theo, nhưng việc của địa phủ không dễ hỏi thăm, vì thế Cố Trường Sinh dời lực chú ý sang chủ tiệm cơm.

Để không làm chậm trễ chuyến du lịch cùng Tổ sư gia, không phí thời gian suốt ngày nhìn chằm chằm hắn.

Cố Trường Sinh dư dả tiền bạc tính thuê thám tử tư theo dõi đối phương, cơ chưa kịp đi tìm người thì gặp lại nam quỷ quản lý chợ đêm.
Nói chuyện phiếm hai câu Cố Trường Sinh mới biết, quản lý đô thị lúc còn sống có nhà tại phụ cận khu này.

Hiện tại tuy đã chết, nhưng sau khi chợ đêm đóng cửa, hắn vẫn duy trì thói quen đi về nhà dạo một vòng rồi mới quay về phần mộ ở nghĩa địa.
Quản lý đô thị là một con quỷ nhiệt tình, biết Cố Trường Sinh tính thuê thám tử, lập tức vỗ ngực bảo đảm: “Để tôi thay cậu nhìn hắn, đảm bảo không bỏ qua một chi tiết nào.

Không chỉ bất chấp nắng mưa theo dõi ngay bên cạnh hắn, nắm được toàn bộ hành động của hắn, mà còn có thể giải quyết tai họa ngầm.” Ai biết được liệu thám tử tư có đáng tin hay không, nhỡ đâu vừa quay đầu liền bán đứng Cố Trường Sinh thì sao.
Bởi vì bớt được một số tiền, Cố Trường Sinh mua một vài nguyên liệu đơn giản, nấu cho nam quỷ quản lý một bữa cơm xem như thù lao.

Cơm do Cố Trường Sinh làm, không chỉ có màu sắc bắt mắt, mà quỷ ăn vào còn có thể cảm nhận được hương vị tuyệt hảo của nó.

Cố Trường Sinh không chế biến mực, chỉ nướng mực thôi, vậy mà hương vị vẫn có vị gì đó khá đặc biệt.
Bình thường khi ăn nam quỷ chỉ có thể nếm được một nửa hương vị so với con người, nhưng ăn đồ ăn do Cố Trường Sinh làm thì vị giác lại hoàn toàn nếm được hương vị hoàn chỉnh của mực nướng.
Ăn xong một bữa tiệc lớn, quản lý đô thị không đợi đến ngày hôm sau đã bay đến tiệm cơm chủ quán, bám sát tên chủ quán một tấc không rời.
Thông qua quỷ quản lý đô thị, dù Cố Trường Sinh đi đến đâu trong thành phố S đều có thể nhận được tin tức cực nhanh.
Tên chủ tiệm cơm bị phạt tiền đến tận mười bốn vạn.
Tiệm cơm của hắn bị tịch thu và hủy giấy phép buôn bán, hắn đành nhăn nhó bán qua tay cửa tiệm với giá thấp.
Còn nữa, thân thể hắn dạo này không thoải mái, mua thuốc uống vẫn không thấy khỏe hơn.

Hắn đang do dự không biết có nên đi bệnh viện khám hay không.
*Căn hộ khách sạn (condotel): là loại hình bất động sản nghỉ dưỡng có sự kết hợp giữa căn hộ chung cư và dịch vụ khách sạn.

Sở hữu đồng thời 2 chức năng lý tưởng không gian sống hiện đại và dịch vụ khách sạn tiện nghi.

Chính điều này mang đến sức hút và giúp căn hộ khách sạn trở thành xu hướng đầu tư toàn cầu trong những năm gần đây.
– —–oOo——.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.