Đào Thoát

Chương 37


Đọc truyện Đào Thoát – Chương 37

“A ~~” trong lúc cô vẫn còn cúi đầu không ngừng ho khan, Nạp Lan Luật đã kéo cô dậy đặt trên bàn học, để cô ngồi lên mớ sách vở hỗn độ.

“Cậu muốn làm gì?” hành động của cậu ta làm cô sợ hãi, giãy giụa.

“Vừa làm chuyện kia với tôi xong bây giờ còn hỏi tôi muốn làm gì? Đừng giả vờ trưng ra bộ mặt giống như tiểu bạch thỏ thuần khiết, vô tội nữa.” Nạp Lan Luật nắm hai chân cô kéo mạnh ra.

“Đừng như vậy…” cô tựa như cô gái nhỏ vung vẩy hai chân trong không trung muốn chống cự, nhưng hoàn toàn phí công.

“Quả nhiên rất dâm đãng, còn đang chảy nước…” Nạp Lan Luật nhìn chằm chằm huyệt khẩu vẫn còn liên tục khép mở, không ngừng tuôn ra mật dịch.

Lam Tĩnh Nghi dùng toàn bộ khí lực muốn kẹp chặt hai chân lại, nhưng dưới hạ thể đã tuôn ra một trận ẩm nóng, cô giật mình , thân thể cô thế nhưng lại bán đứng cô.

Nạp Lan Luật nâng đùi cô lên, không gặp chút trở ngại nào đâm thẳng vào, dũng đạo chặt trất cùng ẩm nóng làm cho hắn không thể không bắt đầu cuồng nhiệt ở trong cơ thể cô luật động, mỗi một lần ra vào đều muốn triệt để xỏ xuyên qua.

“A ~~~~~ a ~~~~~ a ~~~~~~” tiếng kêu dâm mỹ tràn ngập toàn bộ phòng ngủ.

Mà cảnh tượng giao hoan lại càng hương diễm, dâm mỹ vô cùng.

Chàng trai tóc đen vẫn ở trên giường lớn, tư thế ung dung, thu hết những cảnh tượng này vào trong mắt, môi hắn cong lên một độ cung lạnh lùng, nhẹ nhàng đem rượu đỏ rót vào cốc.

Hắn đứng lên, dưới hạ thân vẫn vây quanh khăn tắm màu trắng, thân trên lại mặc áo sơ mi hoàn hảo vô khuyết, vóc người của hắn rất hoàn mỹ, cao to ,tráng kiện, hắn nhẹ nhàng bước chân về phía hai nam nữ đang giao hoan, giống như con báo vừa ưu nhã vừa nguy hiểm.

“A ~~~~ Uhm ~~~~~~~ a ~~~~~~~~” thân thể cô gái lúc bị chàng trai đánh vào không ngừng lay động, mỗi lần hắn tiến vào thật sâu, thân thể cô cũng sẽ cong lên, bầu ngực tuyết trắng đầy đặn căng phồng, nụ hoa đỏ tươi đứng thẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sữa thống khổ vo thành một nắm, trong miệng nhỏ phát ra tiếng thở hổn hển.

Chàng trai đến gần cô, ngón tay thon dài xen vào mái tóc đen mất trật tự, đem mặt cô dời về phía hắn.

Chàng trai tóc vàng vẫn chìm đắm trong dục vọng đỉnh nhập thật sâu,dương v*t mỗi lần đâm vào đều đỉnh nhập hoàn toàn, không một khe hở.

“A ~~~~~ a ~~~~~~~” cô ở trước mặt hắn bị em trai song sinh của hắn không ngừng đâm vào, làm cô liên tục kêu khóc, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị mồ hôi làm cho ướt đẫm,nghe thấy âm thanh dâm lãng phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn kia, bàn tay nắm chặt tóc cô, kéo gần lại hung hăng hôn.

“Uhm… uhm…” toàn bộ tiếng kêu của cô đều bị hắn nuốt vào trong miệng, hắn liếm một vòng trên môi rồi đột nhiên đẩy cô ra, ánh mắt dời khỏi mặt cô,bàn tay bắt đầu tập trung xoa nắn hai bầu ngực tiến vào mắt hắn.

Con ngươi sắc bén thâm trầm, nâng bàn tay lên, ly rượu đổ ập xuống, chảy trên bầu ngực tuyết trắng của cô, từ bầu ngực mê người trượt xuống khe rãnh giữa ngực, chảy xuống bụng dưới, rơi trên bàn sách, thấm ướt sách vở dưới thân cô.

Thân thể Lam Tĩnh Nghi bởi vì đột nhiên lạnh mà run lên, nhưng mà trong miệng cô vẫn không ngừng phát ra tiếng kêu khó xử, không thể phát ra âm thanh nào khác, Nạp Lan Luật như cũ không ngừng mà ở trong cơ thể ra vào, hơn nữa càng ngày càng dùng sức mãnh liệt hơn.


Mỗi một lần hắn tiến vào đều như muốn đem cô xé rách, nhưng thịt vách tường mềm mại vọt tới cảm xúc ma sát kịch liệt tạo ra khoái cảm làm cho cô điên cuồng,. Trong đầu cô bây giờ hoàn toàn trống rỗng, thân thể đã bị chàng trai trên người làm chúa tể.

Nạp Lan Địch cúi người hút vú cô, rượu đỏ cùng hương vị từ vú của cô trượt vào giữa răng môi, hắn tượng giống như quỷ hút máu, đôi môi khêu gợi bị nhuộm thành màu hông đẹp đẽ, không ngừng gặm cắn, càng làm nổi bật màu sắc trắng noãn của bầu vú.

“Ư…” Lam Tĩnh Nghi vô ý thức đẩy ra cái đầu đang cúi trên ngực cô, thân thể cô bị hai chàng trai song trọng dằn vặt, Nạp Lan Địch nắm lấy cánh tay cô, áp chế trên đỉnh đầu, bên môi gọi lên ý cười ta ác.

“A ~~~” Lam Tĩnh Nghi kêu sợ hãi.

Hắn cắn nụ hoa cô, mà một chàng trai khác thì hung hăng xỏ xuyên qua thân thể của cô.

Đêm khuya âm trầm, mà trong phòng ngủ xa hoa ánh đèn lại sáng như ban ngày, hai chàng trai vẫn không ngừng lại, luân phiên đùa bỡn người phụ nữ mảnh mai, trên thân thể cô đã tràn đầy tinh dịch màu trắng đục, huyệt khẩu chật hẹp vẫn không ngừng thừa nhận hai chàng trai,để cho cự căn thô to điên cuồng cắm vào.

Chàng trai hình như không biết thỏa mãn, như muốn ép hết từng giọt chất lỏng thơm lừng từ cơ thể cô .

Hừng đông, bóng đêm mênh mông dần tan, Lam Tĩnh Nghi rốt cuộc cũng ngủ thật say, thế nhưng hai chàng trai tinh lực tràn đầy vẫn còn đang trên người cô phát tiết, dục vọng thật lớn ở huyệt khẩu sớm đã sưng đỏ không chịu nổi cuồng liệt ra vào , nữ tử hai mắt nhắm chặt, trong miệng nhỏ vẫn vô ý thức phát ra tiếng ngâm khẽ, thân thể như búp bê vải lắc lư trong từng trận cuồng phong.

Trong phòng lớn, bể bơi hiện lên từng gợn nước lấp lánh.

Có một chàng trai ngồi trên ghế dựa cạnh bể bơi, đôi mắt đạm mạc mặc dù mở , lại không hề có tiêu điểm, môi của hắn mím chặt, hình thành một độ cung trầm mặc mà kiêu ngạo.

Trần bá đứng ở phía sau chàng trai, lẳng lặng đứng thẳng .

Hiện tại đã gần hừng đông, mà thiếu gia cũng đã ngồi tròn hai canh giờ .

Hắn biết tâm tình thiếu gia không tốt, tim của cậu bị một cô gái làm bị thương, nhưng hắn không biết cô bé kia là ai, cô bé đó vì sao lại có ma lực lớn như vậy, làm cho thiếu giá vôn luôn ổn trọng bây giờ lại có cảm xúc dao động lớn như vậy.

Dường như nhất cử nhất động của cô đều trực tiếp ảnh hưởng đên tâm tình của thiếu gia.

Tiếng chuông dột ngột vang lên phá vỡ sự trầm mặc.

Trần bá cầm lấy điện thoại, cung kính đưa tới, “Thiếu gia, là điện thoại của phu nhân “

Chàng trai đưa tay lấy, dán tại bên tai, trong điện thoại truyền đến thanh âm quen thuộc, “Tứ nhi sao?, là mẹ, con rốt cuộc cũng về nhà, nghe Trần bá nói con đã khuya cũng không về nhà, làm mẹ rất lo lắng. . . Đã. . . Đã xảy ra chuyện gì sao… ?”

“…” Theo góc độ của Trần bá chỉ có thể nhìn thấy đôi môi thiếu gia mím chặt im lặng không nói một lời, thiếu gia trầm mặc, ngón tay nắm chặt di động.


“Trở lại Mỹ đi, Tứ nhi, mẹ thực sự rất nhớ con… Vẫn ngóng trông con có thể tới…”

Điện thoại nhẹ nhàng từ bên tai trượt xuống, ‘ba’ một cái rơi trên mặt đất.

Thân thể Trần bá rung rung một chút, hắn nhìn thấy thiếu gia nhắm hai mắt lại, khóe mắt mỹ lệ có một hàng chất lỏng không biết tên chảy xuống.

Trần bá run rẩy đưa tay nhặt lên điện thoại, đặt lên bên tai, trong điện thoại đã truyền đến tín hiệu bận, bờ môi của hắn lay động lại nói không nên lời, hắn không biết dùng lời nói gì để khuyên thiếu gia, hắn biết rõ trong lòng thiếu gia hẳn là rất khổ sở…

Hôm nay cô không có tiết dạy, nhưng vẫn muốn đến lớp học. Cô ngồi trước bàn làm việc, tinh thần hoảng hốt, mắt mông lung buồn ngủ. Cô mặc trên người một chiếc áo lông màu trắng, bên ngoài khoác một cái áo viền hoa màu hồng nhạt dài gần tới đầu gối, thân dưới mặc váy hoa màu đen. Thân trên áo màu trắng làm cho cô tinh mỹ như búp bê, mà thân dưới váy màu đen thêu hoa lại làm cho người ta thấy ở cô toát ra một mùi vị thành thục của phụ nữ.

Bọn họ rất biết cách trang điểm cho cô.

Thế nhưng cô thực sự mệt mỏi quá, cô giống như con rối để bọn họ tùy ý phát tiết dục vọng, là nô lệ bị bọn họ bắt nhốt, không có tư tưởng, không có tự do.

Đêm qua bọn họ muốn cô cả một đêm, buổi sáng cô thân thể trần truồng dính đầy tinh dịch, toàn thân không có một tia khí lực, hạ thể đau đớn căng phình, cả người như đồ chơi bị rút đi sức sống.

Bọn họ cẩn thận từng li từng tí giúp cô lau sạch thân thể, giúp cô trang điểm mặc quần áo, cô thực sự rất giống con rối để mặc cho bọn hắn bài bố.

Bọn họ vẫn như vậy tuấn mỹ cao to, tinh lực dồi dào, thế nhưng ai sẽ nghĩ tới buổi tối bọn họ giống như là ma quỷ ở trên người cô đòi hỏi vô độ.

“A…” Cô nhẹ nhàng nhíu mày, hạ thể truyền đến một trận ma sát rất đau. Cô chống bàn đứng dậy, cầm lấy chén nước trong tay, nghĩ đến dưới chiếc quần đen này, cô cái gì cũng không mặc, lập tức có một trận nóng xông thẳng lên mặt , cô rất xấu hổ.

Lúc này cửa phòng làm việc nhẹ nhàng bị đẩy ra, Tiêu Anh cùng Kiều Bối Nhi đi vào.

“Cô giáo, chúng em mời cô cùng đi xem bóng rổ” Kiều Bối Nhi vẻ mặt tươi cười.

“Trận bóng rổ nào?”

“Đương nhiên trận bóng rổ của là lớp chúng ta, có cô giáo ở đó nhất định sẽ càng kịch liệt ” Kiều Bối Nhi hưng phấn nói.

“Đúng vậy, cô giáo cùng chúng em đi đi, cô giáo có thể làm trọng tài, nhất định sẽ rất công bằng ” Tiêu Anh nháy mắt khẩn thiết nói.

“Thôi cô không đi đâu….. Các em cứ đi xem là được rồi….” Cô từ chối , bây giờ thật sự cô không muốn động đậy chút nào.


“Đi thôi, cô giáo” Kiều Bối Nhi sảng khoái, mặc kệ mọi việc kéo cô hướng về phía ngoài phòng học. Tiêu Anh thường ngày vẫn cũng cô thân biết giờ này cũng hùa theo đẩy đẩy cô ra ngoài.

Lam Tĩnh Nghi cứ như vậy bị bon họ vừa đẩy vừa kéo đến khu vực thể thao của trường, bên cạnh sân thể thao đã có không ít người vây quanh, phần lớn đều là nữ sinh, các cô bé miệng kêu khẩu hiệu, trên mặt phá lệ đều mang theo nét mặt hưng phấn.

“Lam Tứ, cố lên!”

“Nạp Lan Địch, cố lên “

Hai bên thanh âm không ai nhường ai, nghiễm nhiên trở thành hai đội cổ động viên đối lập với nhau.

Khi nghe đến hai cái tên này, Lam Tĩnh Nghi kinh ngạc quay đầu nhìn về phía sân bóng.

Nạp Lan Địch và Lam Tứ cùng mặc đồng phục học sinh màu đen nhưng lại không chút nào giống với người thường, cực kỳ nổi bậc như hạc giữa bầy gà! Bọn họ ở trên sân không ngừng chuyển động tranh chấp bóng, mái tóc ngắn mỏng manh tao nhã thường ngày theo các bước di chuyển không ngừng tung bay, ông trời hình như đặc biệt ưu ái cho bon họ, bọn họ cho dù trong thời điểm tóc tai bù xù rối loạn, rơi lung tung trên mặt, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều thu hút tầm mắt của mọi người. Mỗi một thần thái hay động tác đều mỵ hoặc khôn cùng.

Không phải nói thi đấu với lớp khác sao, thế nào bây giờ lại trở thành Nạp Lan Địch thi đấu với Lam Tứ? Lam Tĩnh Nghi suy nghĩ.

Đột nhiên cô cảm thấy có một ánh mắt lạnh lùng bắn về phía mình, quay đầu nhìn lại đã Nạp Lan Địch đang nhìn về phía cô. Cô hoảng hốt cơ thể co quắp hạ thân lại bắt đầu đau đớn. Cô nhớ lại tối hôm qua, hắn cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn thân thể cô, nhìn nơi tư mật của cô, không ngừng cuồng liệt ở trên người cô đòi hỏi.

Mà bây giờ cũng là thân hình tuấn mỹ như từ truyện tranh bước ra ấy, cũng là tròng mắt đen như hắc bảo thạch kia, cùng với gò má ướt đẫm mồ hôi bị mái tóc đen ẩm ướt tán loạn che khuất, dù trong tay hắn mang theo bóng cũng không quên nhìn về phía cô.

Còn chàng trai Lam Tứ vốn vẫn như sa mạc bàn đạm mạc căn bản đang quay lưng lại với cô, dường như không phát hiện được sự tồn tại của cô. Đôi chân dài của hắn vẫn liên tục chuyển đông trên sân bóng, dường như trời sinh đó chính là địa bàn của hắn, hắn căn bản không biết lúc này hắn có bao nhiêu sức quyến rũ hấp dẫn người khác.

“Lam Tứ, cố lên “

“Nạp Lan Địch, cố lên” đội cổ động viên vẫn bừng bừng khí thế cổ vũ cho hai bên, cạnh tranh khốc liệt không hề có ý nhường nhịn bên nào

“Cô giáo,cô ủng hộ ai?” Kiều Bối Nhi kéo kéo cô hỏi.

Đôi mắt đen tối, âm trầm kia vẫn chăm chú nhìn cô, làm cô lạnh sống lưng không có cách nào thoát ra ánh mắt đó

“Cô giáo… !”

“A” cô giật mình tỉnh giấc.

“Cô giáo ủng hộ Nạp Lan Địch hay Lam Tứ?” Kiều Bối Nhi lại hỏi. Tiêu Anh đặc biệt nhìn cô, chờ đợi đáp án.

“Cô…” Cô nhìn nhìn diễn biến trong sân, Nạp Lan Địch hình như nghe được nội dung câu chuyên của các cô, con ngươi đen nhìn thẳng về phía cô, trong lòng cô vô duyên vô cớ bắt đầu khẩn trương.

“Cô giáo khó xử àh, thực sự rất khó lựa chọn sao ?, nhưng mà thái độ em rất rõ ràng nha, em ủng hộ Nạp Lan Địch, Tiêu Anh đương nhiên ủng hộ Lam vương tử của cô ấy…” miệng Kiều Bối Nhi khép khép mở mở nói liên tục, Tiêu Anh kéo kéo vạt áo cô ta ý muốn ngăn cản cô nói tiếp.

Lam Tĩnh Nghi căn bản không quan tâm lời nói của cô ta, trong lòng cô đang rất căng thẳng, bởi vì Nạp Lan Địch vẫn đang nhìn cô.


Hắn rốt cuộc có nghiêm túc chơi bóng hay không?

“Cô giáo ủng hộ ai, em cũng rất muốn biết đáp án” âm thanh trong suốt như suối truyền đến lại làm cho Lam Tĩnh Nghi hoảng sợ, Nạp Lan Luật không biết lúc nào đã xuất hiện trước mặt cô.

Hắn vuốt nhẹ lông mày, người ngoài nhìn vảo cảm thấy động tác đó ưu nhã như thiên sứ, nhưng cô biết rõ hắn đang uy hiếp cô.

“Nạp Lan Luật” Kiều Bối Nhi thét chói tai, tiến lên nắm chặt cánh tay Nạp Lan Luật.

Nạp Lan Luật nhăn mày, biễu môi, “Lấy móng vuốt của cô ra” âm thanh lạnh lùng không một chút độ ấm. Điều kỳ lạ hơn là hoa hậu giảng đường, tiểu thư giàu có luôn luôn kiêu ngạo Kiều Bối Nhi thế nhưng lại ngoan ngoãn thả tay hắn ra, cười ngọt ngào nhìn Nạp Lan Luật, giống như lời nói vừa rồi của hắn làm cho cô cực kỳ hài lòng.

Hắn tại sao lại nói chuyện với Kiều Bối Nhi bằng thái đội như vậy? Lam Tĩnh Nghi nhẹ nhàng nhíu mày.

“Câu hỏi này rất khó trả lời sao? Cô giáo hình như rất băn khoăn” Nạp Lan Luật nghiền ngẫm nhìn cô, ánh mắt uy hiếp.

“Tôi… A…” Ánh mắt cô đột nhiên mở to, nhìn vào sân bóng.

Lam Tứ đột ngột đoạt được bóng trong tay Nạp Lan Địch chạy về phía rổ , cô không khỏi giống mọi người trong sân phát ra một tiếng kinh hô, Nạp Lan Luật cũng đảo mắt nhìn vào trong sân .

Sau đó lại là một tiếng thét kinh hãi, Lam Tứ nhảy lên cao. Đường bóng tạo một vòng cung tuyệt đẹp rơi vào trong rổ, động tác kia liền mạch lưu loát, đẹp vô cùng. Toàn sân trường vang lên tiếng hoan hô.

Anh mắt Lam Tĩnh Nghi cũng không khỏi nhìn về phía Lam Tứ,ánh mắt mang theo một tia tán thưởng lặng lẽ toát ra, chính cô cũng không cảm thấy.

Đúng vậy, đối mặt với một Lam Tứ như vậy, một Lam Tứ sôi nổi nhiệt tình, nhìn thấy động tác đánh bóng của hắn, không có người nào không phát ra tán thưởng từ tận đáy lòng.

Cô không dám nhìn Nạp Lan Địch, cô không biết khi đánh bóng thua Nạp Lan Địch có biểu tình gì? , cô không cách nào tưởng tượng nổi vương tử kiêu ngạo như hắn, trước mặt nhiều người bị Lam Tứ đánh bại sẽ có vẻ mặt như thế nào?.

“Mọi người cứ xem tiếp đi, cô có việc muốn đi trước” cô nhanh chóng đứng dậy muốn chạy trốn, nhưng ngay lập tức bị một cánh tay bắt lại.

“Cô giáo, cuối cùng ai thắng ai thua còn chưa phân rõ tại sao lại bỏ đi” tay hắn nắm chặt cô, làm cô không thể di động, bên cạnh, Tiêu Anh và những người khác mắt đều không nháy mắt nhìn về phía sân bóng, không có ai chú ý tới bọn họ.

“Buông tôi ra” cô nhẹ giọng, hi vọng hắn có thể buông tha cho cô.

Hắn cười nhẹ, buông cô ra. Cô lại nhìn vào sân bóng, lúc này quả bóng thần kì đã trở lại tay của Nạp Lan Địch, động tác của hắn rất ưu mỹ, như con tuấn mã, phi nhanh trên đường đua.

Toàn trường lại xôn xao, tất cả mọi người đều biết Nạp Lan Địch ném bóng chưa lần nào hỏng, kết cục 1 đấu 1 này hình như đã rõ ràng, Nạp Lan Địch và Lam Tứ hai đại vương tử quả nhiên thực lực ngang nhau, trận thi đấu này nhất định sẽ càng ngày càng đặc sắc.

Trong lúc tình cảm quần chúng còn đang kích động, mọi người nhiệt huyết sôi trào .

Quả bóng trong tay Nạp Lan Địch được tung lên, ánh mắt mọi người nóng bỏng nhìn theo hương bay của quả bóng.

Lam Tĩnh Nghi căn bản không thể nào nghĩ tới đường bóng mạnh mẽ, tốc độ nhanh kinh khủng kia lại bay về hướng cô, ngay lúc cô không hề phòng bị, quả bóng rổ nặng nề đập vào ngực cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.