Đọc truyện Đạo Thị Vô Tình Khước Hữu Tình – Phiền Lạc – Chương 22
Buổi tối Thường Tiếu xuống bếp xào vài món ăn, cùng Vũ Văn Tuấn ăn cơm chiều, gần đây hai người đều đi sớm về trễ, căn bản không có thời gian cùng nhau ăn cơm.
Lúc ăn, Thường Tiếu hỏi, “Vũ Văn Tuấn, lần trước không phải anh nói đang dạy võ ở một võ đường sao? Tôi muốn đến xem.”
Vũ Văn Tuấn lùa lùa cơm, thuận miệng nói, “Chỗ này xa lắm, ngươi cả ngày không phải đến trường học thì chính là đi làm thêm, thời gian đâu mà đi?”
“Tôi muốn nhìn anh một chút a, cuối tuần này tôi có thời gian, anh vừa mới đến đây không lâu, có nhiều chuyện vẫn chưa biết, tôi sợ anh bị người ta lừa thôi.”
Thường Tiếu ngẩng đầu, vô cùng chân thành nói.
Lời nói của tiểu gia khỏa khiến cho Vũ Văn Tuấn cảm thấy buồn cười, nhưng nhưng khi hắn nhận ra Thường Tiếu đang vô cùng nghiêm túc mà lẳng lặng chăm chú nhìn hắn bằng đôi con ngươi thâm thúy trong sáng, cảm giác buồn cười dường như đã biến thành một tia cảm động.
Hắn đối với thế giới này quả thật còn nhiều chuyện chưa biết, nhưng mặc kệ đi đến đâu, sự tham lam cùng dục vọng của con người vẫn không thay đổi, cho nên lúc hắn còn ở trong thế giới của mình chính là Lăng Tiêu cung chủ một tay che trời, đến nơi này, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, hắn liền có được chỗ đứng vững chắc trong giới hắc đạo.
Hắn không đi gây chuyện với người khác là may rồi, ai lại dám động vào hắn?
Nhìn đứa nhỏ đang trợn tròn đôi mắt trong sáng kia, gương mặt vẫn chưa hoàn toàn mất đi nét thơ ngây giờ đây tràn đầy lo lắng, Vũ Văn Tuấn lấy tay xoa xoa tóc cậu.
“Yên tâm, làm sao người khác lừa ta được?”
Giọng điệu này rõ ràng dẫn theo vô hạn sủng nịch.
Tiểu sủng vật tuy rằng hơi ngốc một chút, không có tiền đồ một chút, nhưng tâm địa lại rất tốt, sự quan tâm của cậu luôn xuất phát từ chân tâm, cũng không phải vì muốn tìm chút lợi gì đó cho bản thân mà làm như vậy.
“Nhưng tôi vẫn muốn đi xem, Vũ Văn Tuấn, dẫn tôi đi nha?”
“Vậy cuối tuần đi.”
Bị năn nỉ dữ quá, Vũ Văn Tuấn thuận miệng nói một câu.
Ngày mai hắn sẽ đi giết Vũ Văn Tuấn, sau đó mang Thanh Ti quay về thời đại của hắn, chờ hắn biến mất, mấy lời tùy tiện nói thế này đứa nhỏ rất nhanh sẽ quên thôi.
Buổi sáng ngày kế tiếp, sau khi Thường Tiếu rời nhà, Vũ Văn Tuấn liền dịch dung, đem súng chuẩn bị thật tốt, tới lúc gần phải xuất môn, hắn xoay người nhìn thoáng qua căn phòng mình đã từng ở.
Đây là nơi đơn sơ nhất hắn từng ở trong suốt cuộc đời của mình, nhưng cũng là nơi thoải mái nhất, thậm chí làm cho hắn có vài phần lưu luyến, nhìn phòng khách được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, trước mắt tựa hồ hiện ra khung cảnh Thường Tiếu nhất quán ngồi xếp bằng ở tấm thảm trải phía trước sô pha, vô cùng chuyên chú xếp sao may mắn.
Hắn từng có ý nghĩ mang Thường Tiếu đi cùng, nhưng rốt cuộc vẫn là từ bỏ, Thường Tiếu thuộc về nơi này, tính cách của cậu đơn thuần ngây thơ như vậy, vốn không thể dung hòa vào nơi câu tâm ngu trá* kia, ở đây tuy còn tồn tại nhiều góc khuất đen tối, nhưng so với thế giới của hắn thì vẫn yên bình hơn rất nhiều.
*câu tâm ngu trá: là gian trá, lừa bịp, lợi dụng lẫn nhau.
Vũ Văn Tuấn mở cửa phòng đi ra, bên ngoài diễm dương cao chiếu, sự ấm áp đó khiến hắn trong phút chốc liền quên đi cảm giác ấm lạnh trong phòng.
Việc khánh thành cửa hàng tổng hợp của Kình Phong dự định sẽ thực hiện vào đúng mười hai giờ trưa, nhờ vào tin tức và mánh lới cùng với việc công ty liên tục tung ra các quảng cáo chiêu thị, nên dù vẫn chưa đến giờ, nhưng ngã tư phía trên cửa hàng tổng hợp đã chật ních người, tất cả mọi người đều kiễng chân chờ đợi hoạt động kinh doanh sau phần cắt băng khánh thành.
Vũ Văn Tuấn lúc này đang đứng trên hành lang của một khu nhà trọ cách cửa hàng tổng hợp một con phố.
Đây là toà nhà chưa được rao bán, không có người ở, Vũ Văn Tuấn đứng một bên cửa sổ, đem họng súng hướng về phía con mồi đối diện dao động vài cái, hắn cũng không vội vàng giết đối phương ngay lập tức, bởi vì trước sau cũng biến thành người chết, sẽ không thể khiến hắn sinh khí thêm nữa.
Thế nhưng khi nhìn thấy Thanh Ti đứng bên cạnh Vũ Văn Tuần bộ dáng nói cười oanh oanh yến yến, hắn liền không kiềm được cơn giận, súng ngắn trong tay hắn vốn còn đang mang theo vài phần đùa cợt ngay lập tức thuận thế nắm chặt, thân súng dựng thẳng, họng súng đen ngòm ngắm ngay con mồi ở ngã tư đường.
Trong súng chỉ có một viên đạn, nhưng đối với Vũ Văn Tuấn mà nói, thế là đủ rồi.
Trên gương mặt toát ra sát khí sắc bén, Vũ Văn Tuấn ngón tay nhẹ hướng đến cò súng, mắt thấy tâm nguyện đã sắp đạt thành, ai ngờ đúng lúc này, từ xa lại truyền đến một trận dồn dập những tiếng bước chân, nghe ra được người đang tới cước bộ yếu ớt, hắn chỉ nghĩ đây là nhân viên quản lý toà nhà, tuấn mi hơi nhíu, nhanh chóng đem họng súng hướng về phía người nọ.
Đập vào mắt lại là khuôn mặt quen thuộc xen lẫn vội vàng.
Mái tóc rối bù của Thường Tiếu dưới ánh mặt trời đạm đạm tản ra màu hạt dẻ, gương mặt trắng nõn lại vì chạy nhanh mà một tầng đỏ ửng, hô hấp cũng vô cùng dồn dập, hai tròng mắt long lanh trừng lớn nhìn về phía hắn.
Vũ Văn Tuấn trầm giọng hỏi, “Ngươi sao lại đến đây?”
Thường Tiếu tiến thêm mấy bước, nhìn ra ngã tư đường bên ngoài, rồi quay đầu lại nhìn Vũ Văn Tuấn, lẩm bẩm nói, “Nguyên lai anh thật sự đến đây để giết người.”
Ngày hôm qua khi cậu dọn dẹp phòng, tình cờ phát hiện súng lục Vũ Văn Tuấn giấu dưới đệm ghế.
Thường Tiếu trước giờ là một cậu nhóc luôn tuân thủ pháp luật, thích xem phim chém giết, sùng bái đại hiệp là một chuyện, súng thật dùng để bắn thật hiện hữu trước mặt cậu lại là một chuyện khác, cậu lúc ấy sợ đến mức tay vừa chạm súng liền lập tức rụt lại.
Đương nhiên cậu sẽ không khờ dại mà cho rằng đó là món đồ chơi bình thường, nhớ đến hành động gần đây cùng cách tiêu tiền như nước của Vũ Văn Tuấn, Thường Tiếu liền đối với cái cớ dạy võ trong võ đường kia sinh ra nghi ngờ, sau đó cậu lại phát hiện tờ rơi quảng cáo khai trương cửa hàng tổng hợp của Kình Phong bị vứt trong sọt rác, không chần chừ thêm cậu ngay lập tức suy xét đến tính nghiêm trọng của vấn đề.
Cũng không phải do Thường Tiếu nhạy bén, mà do ngày trước lúc tình cờ chạm mặt Vũ Văn Tuần, sát khí của Vũ Văn Tuấn quá mức rõ ràng, khiến cho tiểu gia khỏa mãi mãi cũng không quên được.
Cho nên lúc sáng sau khi cậu ra khỏi nhà liền núp ở một chỗ không xa chờ đợi, thấy Vũ Văn Tuấn đón taxi rời đi, cậu cũng nhanh chóng bắt xe chạy theo, xe cộ tấp nập, Vũ Văn Tuấn tự nhiên cũng không thể phát hiện bị cậu theo dõi.
Bất quá lúc đi vào tòa nhà này Thường Tiếu lại tốn không ít thời gian, tuy rằng cửa tòa nhà bị khóa đã được Vũ Văn Tuần mở sẵn, nhưng cánh cửa sắt phía ngoài rất cao, cậu vất vả lắm mới có thể leo vào, đợi đến khi cậu xuôi theo thang lầu tìm hết tầng này đến tầng khác mới tìm đến đây, Vũ Văn Tuấn đã ở trong tư thế sẵn sàng giết người.
May sao tới kịp.
Thường Tiếu ấn hạ họng súng của Vũ Văn Tuấn, kì thật là Vũ Văn Tuấn tự động buông xuống, nếu không, lấy khí lực của cậu đương nhiên không có khả năng khiến nó dịch chuyển.
“Tại sao? Tại sao lại muốn giết người?”
“Không liên quan đến ngươi, lập tức rời đi cho ta!”
Bị khiển trách, mặt Thường Tiếu càng thêm ửng đỏ.
“Là bởi vì anh cho rằng Vũ Văn Tuần cướp đi tình nhân của anh, cho nên anh giết bọn họ? Vũ Văn Tuấn, anh thật nông cạn!”
Vũ Văn Tuấn mày kiếm chau thành một đoàn.
Ngoại trừ Thường Tiếu, chưa ai dám ăn nói với hắn như thế, mà tiểu gia khỏa kia tựa hồ đem sự sủng ái thường ngày của hắn coi như một loại yếu nhược, cho nên mới dám tái đi tái lại, tái đến lần thứ ba càng láo xược hơn.
“Ta đếm đến ba, lập tức rời đi!”
“Tôi không đi đâu hết, cũng không để cho anh giết người, Phó Thanh Ti cùng Vũ Văn Tuần rõ ràng là yêu nhau, anh dựa vào cái gì chỉ với một câu thương cậu ấy lại đi chia rẽ bọn họ? Huống chi, tôi căn bản không nhìn thấy tình yêu của anh, nếu anh yêu một người, sao lại có thể ngày ngày đi tìm phụ nữ trác táng, sao lại tổn thương người ta, tôi cảm thấy tình yêu của anh thật sự rẻ mạt không đáng một xu!!”
Nếu không phải vì muốn tránh rước thêm rắc rối, Vũ Văn Tuấn tin rằng hắn đã sớm tát cho tiểu gia khỏa này ngoẻo sang một bên, Thường Tiếu đôi mắt hàm chứa sợ hãi, nhưng không vì lẽ đó mà cậu lùi bước, ngược lại xông lên nắm chặt một tay cầm súng của hắn.