Đảo Thanh Mai

Chương 53: Em nhờ gió biển gửi đến anh một câu


Đọc truyện Đảo Thanh Mai – Chương 53: Em nhờ gió biển gửi đến anh một câu

Edit: Ry

Cảm giác kèm của tôi thật sự biến mất, biến mất hoàn toàn, không còn sót chút gì, 24 giờ qua đi, nó vẫn không xuất hiện trở lại.

Như thế cũng tốt, như thế thì tôi sẽ giống như những người khác, không cần phải nhìn đến mấy con số khó hiểu, càng không phải phải nhìn thấy những buồn vui giận hờn của người khác.

Tôi cũng đã từng nghĩ qua, có được năng lực này, phải chăng mình có trách nhiệm lớn của Thiên Tướng, khác hẳn với người thường, nhưng nhiều năm như vậy rồi tôi chưa từng dùng cái năng lực vô tích sự này làm ra chuyện gì lớn lao. Chỗ hữu dụng duy nhất có lẽ là trong chuyện theo đuổi Nhạn Không Sơn. Nhưng mà cống hiến cực kì nhỏ bé, không cần tính cũng được.

Xét theo mọi khía cạnh thì năng lực này, đối với tôi mà nói, thật sự không có nhiều tác dụng cho lắm, chỉ là sẽ để tôi từ “sẽ nhìn sắc mặt người khác” tiến hóa thành “sẽ cực kì tỉ mỉ quan sát sắc mặt của người khác”.

Xác định là sau 24 giờ chỉ số tâm trạng sẽ không xuất hiện nữa, tôi cũng thả lỏng bản thân, làm tên dê xồm nửa đêm mò đến phòng ngủ của thiên kim tiểu thư, thừa dịp trăng lên mà chui vào sương phòng của tiểu thư, rồi bò lên giường chiếm hết tiện nghi của tiểu thư, ăn xong chùi mép rồi phủi mông không thèm ngoái đầu lại rời đi.

Nhưng tiểu thư lại cực kì yêu tôi, không trách tôi cứ luôn vội vàng chạy về, còn muốn cho tôi chìa khóa nhà mình.

“Anh cho em chìa khóa nhà thật à?” Tôi cầm lấy cái chìa khóa kia, tâm trạng có chút xúc động, thật sự còn vui hơn cả khi nhận được lì xì to đùng từ ba mẹ.

“Không muốn à?” Nhạn Không Sơn giơ tay, ra vẻ muốn lấy lại: “Không muốn thì trả anh.”

Sao tôi có thể để anh lấy lại, vội vàng giấu chìa khóa ra sau lưng, còn dán lưng lên trên tường.

Nhạn Không Sơn vẫn tiếp tục đến gần, ép tôi vào giữa anh và bức tường.

Tôi không còn đường rút lui, càng cố gắng giấu kĩ chìa khóa, nhỏ giọng thanh minh cho bản thân: “Muốn.”

“Nếu như chỉ có thể chọn một.” Anh cúi xuống, môi chạm vào môi tôi: “Em chọn nó hay là chọn anh?”

Tôi suy nghĩ: “Chọn cả hai được không?”

“Không được. Anh nói rồi, chỉ có thể chọn một thôi, bạn nhỏ không nên tham lam.”

Nhưng mà tham lam là bản chất của bạn nhỏ mà.

“Vậy em chọn…”

Tôi chậm rãi mở miệng, nói được một nửa, lại tấn công bất ngờ ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh.

Nhạn Không Sơn đỡ sau lưng tôi, khẽ cười, lồng ngực rung lên đầy vui vẻ.

Cứ thích chọc ghẹo tôi.

Trước khi anh đảo khách thành chủ hôn tôi đến choáng váng, tôi kịp thời ngăn lại động tác muốn tiến thêm một bước của anh.

Anh hơi nhíu mày, hiển nhiên rất bất mãn kiểu mới lướt qua đã ngừng lại. Vừa định lấy tay tôi ra, tôi lại nhanh hơn anh một bước, cắn lên môi dưới của anh, nhẹ nhàng đẩy anh ra, nhanh chóng thoát ra chạy đến bên cửa.

“Em chọn cái này.” Tôi lắc lắc cái chìa khóa trong tay, xoay người chạy mất, không cho anh cơ hội bắt được tôi.

Thời gian vui sướng luôn ngắn ngủi, chớp mắt đã hết năm ngày, chỉ còn lại hai ngày cuối cùng của kì nghỉ.

Buổi tối ông nội nấu chè, bảo tôi mang hai chén sang nhà hàng xóm.

Tôi bưng khay phát hiện ra mình không bấm được chuông cửa, đành phải đứng ngoài cửa gào lên gọi người.

Một lát sau, cửa mở, phía sau cửa lại không phải Nhạn Không Sơn, mà là một người đàn ông cao gầy xa lạ.

Tôi sững sờ tại chỗ, không biết nên xưng hô như thế nào với anh ta.

“Em không đi nhầm đâu, tôi là bạn của A Sơn, vào nhà đi.”

Gật đầu chào anh ta, tôi đi vào trong nhà.

Nhạn Vãn Thu đang ngồi dưới đất chơi game, tập trung tới nỗi không biết là tôi đến. Nhạn Không Sơn đang cầm chén trà còn bốc hơi đi ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy tôi thì cũng cực kì thoải mái giới thiệu tôi với người đàn ông cao gầy.

“Diệp Sâm, bạn từ hồi cấp ba của anh.” Anh đặt chén trà xuống, chỉ vào tôi: “Dư Miên, tôi đã kể cho ông rồi.”


Tôi đặt khay chè lên bàn trà, quay người vươn tay với Diệp Sâm, dùng giọng điệu lễ phép tiêu chuẩn nói: “Em chào anh ạ.”

Diệp Sâm có ngoại hình phổ thông, người cao gầy, điểm được coi là tương đối nổi trội chính là chiều cao không khác lắm với Nhạn Không Sơn.

“Anh cao thật đấy…” Tôi bắt tay anh ta, vô tình buột miệng nói ra suy nghĩ trong đầu.

Diệp Sâm tươi cười: “Tôi và A Sơn hồi cấp ba đều ở trong đội bóng rổ của trường.”

Bảo sao.

“Miên Miên, anh mang món gì tới thế?” Cuối cùng Nhạn Vãn Thu cũng chơi xong một màn, có lòng dạ để ý tới những thứ khác, bé con ghé vào trên bàn trà, cẩn thận bưng lên một bát chè, ngây ngất ngửi mùi hương: “Thơm quá đi mất, là cho em ạ?”

Tôi nói: “Không biết nữa, ông nội bảo là cho bé gái đáng yêu nhất đảo Thanh Mai uống.”

Nhạn Vãn Thu cầm lấy thìa: “Là em đó.”

“Khoan.” Nhạn Không Sơn lấy mất cái thìa trong tay cô bé, đặt về chỗ cũ: “Rửa tay trước đã.”

Nhạn Vãn Thu hơi bĩu môi, thấy rất phiền phức, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy đi vào trong nhà vệ sinh. Có lẽ là Nhạn Không Sơn sợ bé con rửa qua loa nên cũng đi theo phía sau.

Trong chốc lát, phòng khách chỉ còn lại tôi và Diệp Sâm. Đối với người xạ lạ vừa mới làm quen được mấy phút, ở chung một chỗ như vậy quả thực hơi lúng túng.

Tôi hắng giọng, cố gắng tìm một chút đề: “Ngại quá, em không biết là có khách nên chỉ mang hai chén chè sang.”

Diệp Sâm vội vàng xua tay: “Không sao không sao, tôi ăn cơm tối no lắm rồi, em có lòng cho tôi cũng không ăn được.”

Lại là một khoảng lặng im.

Diệp Sâm nói: “Ừm, chuyện của em và A Sơn, cậu ta nói hết với tôi rồi.”

Tôi giật mình, không dám chắc việc Diệp Sâm nói chính là điều tôi đang nghĩ, chỉ lặng lẽ nhìn anh ta, không nói gì.

Anh ta mỉm cười, chỉ vào cái đồng hồ tôi đeo bên tay trái.

“Cậu ta nói với tôi là tìm được một cậu bé rất tốt, tặng cả đồng hồ của chị cho cậu bé đó rồi. Thật ra lúc vừa nghe tôi cũng giật hết cả mình, phải biết là lần trước tôi gặp cậu ta, cậu ta vẫn còn thề son sắt là mình sẽ độc thân cả đời, không ngờ không chỉ nhanh chóng có người yêu, mà còn cứ thế cong luôn.”

Không nhìn thấy chỉ số tâm trạng, tôi cũng không biết anh ta đến cùng nghĩ về mình như thế nào, nhưng thấy thái độ của anh ta vẫn rất thân thiện, có cảm giác không phải đến để khởi binh hỏi tội.

“Cho nên… Anh thấy không yên tâm, muốn đến xem em thế nào?” Tôi suy đoán.

Diệp Sâm mỉm cười: “Tôi chỉ là bạn của cậu ta thôi, sao quản được nhiều như thế? Chẳng qua là khá tò mò, không biết người đã bẻ cong Nhạn Không Sơn là người như thế nào mà thôi.”

“Vậy anh gặp rồi, thấy em là người nhưu thế nào?”

Diệp Sâm liếc mắt nhìn về phía nhà vệ sinh, làm bạn cả chục năm với Nhạn Không Sơn, quả nhiên rất hiểu rõ anh.

“Em hoàn toàn trái ngược với loại hình mà cậu ta thích, nhưng vừa thấy em, tôi đã hiểu vì sao cậu ta lại thích em.”

Anh ta nói vậy lại khiến tôi tò mò: “Vì sao?”

Diệp Sâm suy nghĩ, giọng điệu có sự sâu xa khó hiểu, mang vẻ huyền bí: “Khí chất của em và hòn đảo này rất giống nhau, cậu ta thích đảo Thanh Mai, đương nhiên cũng sẽ thích em.”

Đây là lần đầu tiên tôi gặp một người so sánh tôi với đảo Thanh Mai. Khí chất của hòn đảo là cái gì? Rất vững vàng à?

Không đợi tôi hỏi thêm, Nhạn Vãn Thu đã rửa tay xong đang chạy ra, cuộc trò chuyện của tôi và Diệp Sâm cứ thế bị gián đoạn.

“Vậy tôi về trước đây, có việc sẽ liên lạc với ông.” Diệp Sâm cầm lấy áo khoác trên ghế sô pha, nói rồi đi ra ngoài.

Nhạn Không Sơn làm chủ nhà, đương nhiên cũng sẽ ra ngoài đưa tiễn, trong phòng khách chỉ còn lại tiếng Nhạn Vãn Thu đang say sưa ăn chè.

Xuyên qua tấm rèm ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Diệp Sâm cũng không vội đi ngay, mà đứng lại ở trong sân cùng Nhạn Không Sơn nhả khói.


Chưa biết chừng là đang nói về tôi.

“Miên Miên, lát nữa anh có chơi với em không?”

Tôi thu tầm mắt lại: “Chơi trò gì? Mario à?”

Nhạn Vãn Thu lắc đầu: “Không phải, hôm nay chú Diệp mang đồ chơi mới cho em.”

Tôi còn tưởng là Diệp Sâm mua cô bé game mới, kết quả là Nhạn Vãn Thu ăn chè xong, lấy từ trong ngăn tủ ra một cái hộp giấy, bưng đống đồ trong hộp ra mới biết đó là một bộ cờ tướng Trung Quốc.

Bàn cờ là gỗ thật, nhưng quân cờ lại được điêu khắc lập thể, mã là mã, pháo là pháo, từng quân đều sinh động như thật.

Tôi: “…”

Nếu không phải trông quân cờ còn có chút thú vị, tôi suýt chút nữa tưởng đây là bàn cờ của ông nội. Diệp Sâm lại tặng cho trẻ con một trò chơi thú vị đến vậy sao?

“Em biết chơi không?” Tôi giúp cô bé bày quân cờ ra hai bên.

“Có ạ.” Nhạn Vãn Thu nói.

“Nhưng mà anh không biết chơi.”

“Em biết, đầu óc anh vốn không tốt mà, nên em sẽ dạy cho anh.”

“… Đầu óc anh khỏi rồi.”

Nhạn Vãn Thu kinh ngạc ngẩng đầu: “Anh khỏi rồi? Làm thế nào vậy?”

Đương nhiên là không thể nói thật rồi.

Ánh mắt tôi dao động, nói với cô bé: “Khỏi rồi, đột nhiên có một ngày thức dậy bỗng khỏi hẳn.”

Nhạn Vãn Thu gật đầu, tiếp tục bày quân cờ ra.

“Vậy thì tốt rồi, về sau anh chính là một người khỏe mạnh.”

“…”

Nhưng trước kia anh cũng vẫn khỏe mạnh mà.

Tiễn Diệp Sâm xong, Nhạn Không Sơn quay vào nhà, trên người còn có mùi thuốc lá chưa tan đi.

Nhạn Vãn Thu đang dạy tôi di chuyển như thế nào, thấy Nhạn Không Sơn trở về, bèn giao cái nhiệm vụ gian khổ này cho anh.

Nhạn Không Sơn khoanh chân ngồi xuống bên cạnh tôi, vừa ăn chè vừa chỉ huy tôi đánh với Nhạn Vãn Thu. Nhưng toàn do anh quyết định, tôi lại cảm thấy không thú vị, bèn cấm anh nhắc nhở tôi, muốn tự mình chơi.

Cuối cùng đương nhiên là thua nhiều thắng ít, chỉ thắng được hai ván, còn là do Nhạn Vãn Thu thấy tội quá nên nhường cho tôi thắng.

Đến mười giờ, Nhạn Vãn Thu hài lòng lên lầu đi ngủ, tôi dọn dẹp khay, cũng chuẩn bị đi về.

“Diệp Sâm có dọa em không? Cậu ta là bạn tốt của anh. Hai ngày trước anh nói với cậu ta mình có bạn trai, cậu ta rất tò mò, nhất định phải đến gặp em.” Nhạn Không Sơn từ sau ôm lấy tôi, kéo tôi vào trong ngực anh.

Tôi nghiêng đầu, để mặc anh vùi đầu vào cổ mình, trở tay xoa đầu anh.

“Không có, anh ấy thú vị lắm, còn nói là em giống đảo Thanh Mai.”

Nhạn Không Sơn bật cười: “Ví von kiểu gì vậy.”


Tôi nhún vai, biểu thị anh không biết thì tôi càng không biết.

“Anh ấy nói là anh thích đảo Thanh Mai, cho nên cũng sẽ thích em.”

“À, hóa ra là ý này.”

Tôi thấy anh có vẻ hiểu được, bèn hỏi: “Nghĩa là sao?”

Nhạn Không Sơn không trả lời ngay mà còn kéo dài thời gian.

Tôi hỏi lại lần nữa, anh mới chậm rãi mở miệng: “Tức là, em và đảo Thanh Mai, đều cho người khác một cảm giác rất thoải mái. Ở bên em rất dễ chịu, nói chuyện với em rất dễ chịu, chỉ nhìn em thôi cũng thấy rất dễ chịu…” Anh dừng lại một chút, bổ sung một câu: “Dù có làm gì, ở đâu, cũng đều rất dễ chịu.”

Lúc anh nói những lời này, đều là nói ở bên tai tôi, hơi thở không ngừng phả vào trong lỗ tai. Thổi cho mặt tôi nóng bừng không ngớt, cực kì hoài nghi lời nói của anh có hàm ý khác.

Nhưng mà không được, tôi đã dùng hết sạch hàng tồn kho rồi, cứ làm tiếp tôi sẽ ăn không tiêu.

Tôi nhắm mắt lại, lẩm nhẩm tám điều vinh quang và tám điều xấu hổ, ép xuống sự khô nóng trong cơ thể.

“Ồ, vậy sao, hiểu rồi, em phải về đây.”

Tôi ngồi dậy muốn đi, Nhạn Không Sơn thấy kế sách không thành công, cũng không trêu tôi nữa, nhưng vẫn không buông tay ra.

Anh lại lần nữa ôm tôi vào trong lòng, chuyển đề tài: “Ngày mai anh đưa em đi.”

Ngày mai là ngày nghỉ cuối cùng, đến tối là tôi phải có mặt ở trường.

“Đưa em đến bến tàu là được rồi, thành phố Cầu Vồng quá xa, anh đi đi lại lại cũng mất bốn tiếng.”

Bến tàu có chuyến tàu thủy đến thẳng bến xe của trường, vừa xuống thuyền đi hai bước là đến trạm xe, thật ra cũng rất thuận tiện.

Anh lẳng lặng không nói gì.

Tôi cảm nhận được sự mất mát của anh, giọng nói càng thêm nhẹ nhàng, an ủi chú ngỗng trời không có cảm giác an toàn này.

“Tuần sau là em lại về rồi, nhanh lắm. Cố gắng đợi thêm hai tháng nữa là đến nghỉ đông rồi.”

Nhạn Không Sơn từ đầu đến cuối vẫn duy trì tư thế cũ, không chịu ngẩng đầu lên, giọng nói lộ vẻ buồn bực.

“Thật muốn giấu đi áo lông vũ của em, để em không thể đi đâu được nữa.”

Tôi ngây người nửa ngày mới hiểu được anh đang nói gì, trong lòng vừa thấy chua xót vừa thấy buồn cười.

Bạn vĩnh viễn không biết rằng cách một lớp da thịt, trái tim trong lồng ngực đối phương sẽ vì bạn mà rộn rã đến mức nào đâu.

Ai có thể ngờ được cái người bình thường ngầu như vậy, thật ra lại dính người ấu trĩ đến nhường này?

“Được, anh giấu đi, cởi sạch quần áo của em, nhốt em vào trong gác xép.”

Nhạn Không Sơn càng ôm chặt lấy tôi, anh nói: “Nếu làm như vậy thật, em sẽ khóc.”

Cho nên không phải là không muốn làm, mà vì sợ tôi sẽ khóc ư? Mặc dù trọng điểm có không đúng cho lắm, nhưng…

“Em còn lâu mới khóc.”

Anh bật cười: “Vậy hôm qua trong mắt em có cái gì?”

“Nước.” Tôi nói mà mặt không đổi sắc: “Mắt tự chảy nước đó.”

Nhạn Không Sơn hiển nhiên cũng bị câu trả lời của tôi làm cho bất ngờ, ngẩng đầu lên không thể làm gì khác ngoài nhìn tôi.

Chúng tôi cứ đối mặt như vậy trong một lát, rồi không hẹn mà cùng bật cười ha hả.

Cười đủ rồi, tôi tựa vào trán anh: “Em sẽ trở về với anh, chắc chắn đấy.”

Nhạn Không Sơn “ừ” một tiếng.

“Dù em có bay đến bao xa, anh vẫn sẽ chờ em trở về.”

Chạng vạng tối ngày thứ hai, Nhạn Không Sơn lái xe đưa tôi đến bến tàu.

Ông nội vẫn như trước đứng ở cửa sân vẫy tay chào tôi, trước khi lên xe, tôi bỗng nghe thấy tiếng mèo kêu, quay đầu lại nhìn thì hóa ra là Tiểu Hoa đã về.


Tiểu Hoa gầy đi trông thấy, một chân trước hình như què rồi, không biết là đã trải qua một phen mạo hiểm như thế nào.

“Ôi trời ơi, cuối cùng mày cũng biết quay lại rồi? Mày đã đi bụi những đâu thế, ngay cả con của mình cũng mặc kệ là sao? Nhưng đừng lo, A Hoàng đã giúp mày nuôi con đấy, nếu rảnh thì mày nhớ sang cám ơn người ta nha!” Ông nội cong đầu gối, khom lưng nói chuyện rất chân thành với con mèo hoa nhỏ.

Mặc dù ông luôn phàn nàn con mèo hoa này trộm cá ướp muối của ông, nhưng thấy Tiểu Hoa không có việc gì, thật ra ông còn vui hơn bất kì ai khác.

“Miên Miên, con đi đường cẩn thận nha, ông đi lấy chút thịt cho Tiểu Hoa.” Ông nội đứng dậy, vội vàng vẫy tay với tôi: “Tiểu Hoa, mày ở đây chờ tao một chút nhé!”

“Ông nội, đi từ từ thôi, đừng có chạy!” Tôi kêu lên với bóng lưng của anh, cũng không biết ông có nghe thấy không.

Tôi lên xe, vẫn không ngừng nhìn lại, qua kính sau của xe thấy được Nhạn Vãn Thu nhanh chóng chạy từ trong nhà ra, rồi ngồi xổm trước mặt Tiểu Hoa nhìn nó, hình như là đang thay ông nội theo dõi Tiểu Hoa.

“Mẹ của Đại Bạch Nhị Bạch về rồi à?” Nhạn Không Sơn hỏi.

Thời gian dần trôi, tôi không thấy được Nhạn Vãn Thu và Tiểu Hoa nữa, không thể làm gì khác ngoài thu tầm mắt lại.

“Vâng, về rồi, có cảm giác nó đã đi rất xa.”

Nhạn Không Sơn không suy đoán xem những ngày này Tiểu Hoa đã đi những đâu, cũng không cảm thán cảnh ngộ của nó, nghe vậy chỉ nói bốn chữ: “Trở về là được.”

Tôi dựa vào ghế, thở phào nói: “Ừm, trở về là được.”

Trở về là đủ rồi.

Lái xe đến bến tàu chỉ mất khoảng nửa tiếng, tôi lấy hành lý xuống xe, Nhạn Không Sơn cũng xuống xe.

Anh xoa đầu tôi, dặn tôi đi đường cẩn thận.

Tôi ôm lấy anh, rồi mau chóng buông ra: “Nhớ phải viết thư cho em đấy.”

Anh mỉm cười, nói được.

Trong chớp mắt tôi có một ảo giác như mình đã trở lại thời kì xe ngựa qua lại, chỉ có thể thông qua từng lá thư mà bày tỏ tình yêu.

“Đi lên đi.” Nhạn Không Sơn nhìn con thuyền.

Còn có mười phút nữa là sẽ ngừng soát vé, dù có nuối tiếc đến đâu cũng đành phải chia ly.

Tôi cẩn thận bước đi, mang theo hành lý bước vào cửa soát vé, đi lên đến thuyền rồi, tôi vẫn có thể thấy Nhạn Không Sơn đứng tại chỗ chưa đi.

Tìm đến ghế của mình rồi ngồi xuống, rất mau sau đó, con tàu vang lên tiếng còi, chậm rãi rời bến.

Mắt đã không còn thấy được bóng dáng Nhạn Không Sơn, nhưng tôi có cảm giác, anh vẫn đang đứng đó, đưa mắt nhìn tôi rời đi.

Tôi biết, chút tình cảm này chỉ vừa mới bắt đầu, sau này sẽ còn rất nhiều chông gai đang chờ chúng tôi.

Đây cũng không phải là tình yêu truyền thống mà công chúng có thể tiếp nhận, tôi và Nhạn Không Sơn có lẽ sẽ còn bị rất nhiều thứ không thể tưởng tượng được ngăn cản.

Cuộc đời không thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, rồi cũng sẽ có những khi mệt mỏi, mất mát.

Nhưng không sao, tôi có nơi để trở về, có bến cảng để nghỉ ngơi, có đảo Thanh Mai sẽ vĩnh viễn chờ tôi. Tôi sẽ không e sợ tương lai, càng sẽ không e ngại những thử thách mà cuộc đời mang đến.

Tôi biết tôi không chỉ có một mình, tôi biết sẽ luôn có người ở bên tôi cùng tôi vượt qua.

Năm tháng trôi đi, đảo Thanh Mai sẽ vĩnh viễn tồn tại, tình yêu của tôi dành cho anh cũng sẽ như mùa hè trên đảo, vĩnh viễn không phai mờ.

Gió biển tanh mặn, xuyên qua khung cửa quét lên mặt tôi.

Tôi mấp máy môi với lòng bàn tay đang mở, sau đó nắm chặt lại, vươn nắm tay không có cái gì ra ngoài cửa sổ, mở năm ngón ra, như thể đang vứt thứ gì ra ngoài.

Làm xong những chuyện này, tôi nhắn cho Nhạn Không Sơn một cái tin.

[Em nhờ gió biển gửi đến anh một câu, nó đã truyền đến chưa?]

[Rồi.]

[Nó nói gì thế?]

[Nó nói, anh yêu em.]

HOÀN CHÍNH VĂN.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.