Đọc truyện Đảo Thanh Mai – Chương 36: Quá kích thích
Edit: Ry
Tôi vô thức đưa tay chặn trước người Nhạn Không Sơn, hình như là anh cho rằng tôi muốn đẩy anh ra, một bàn tay rộng lớn nắm lấy đầu ngón tay tôi, theo nụ hôn dần sâu mà siết càng thêm chặt.
Buổi chiều tôi vừa mới nói là rất hài lòng anh xong, anh thích hôn thế nào cũng được, hôn mạnh hay nhẹ đều được, bây giờ tôi mà đẩy anh ra, tôi sẽ thành đứa nói mà không giữ lời, đúng kiểu phồng má giả làm người mập.
Với lại… Bỏ qua sự khó chịu vì sau đó tôi bị khó thở, tôi vẫn rất thích anh hôn tôi. Adrenaline tăng vọt, cả người sẽ nóng lên, tê tê, giống như đang bồng bềnh trôi trong mây, rất dễ chịu.
Tôi tưởng là hôm nay sẽ giống như hôm qua, khi tôi không thể thở được nữa, người hóa thành một bãi nước không còn chút tư duy, nụ hôn này cũng sẽ kết thúc. Nhưng chuyện tôi không ngờ được là, Nhạn Không Sơn lại bày thêm trò mới. Anh buông tha cho môi tôi, dời nụ hôn của mình xuống cái cổ.
Những nụ hôn triền miên quyến luyến đi từ vành tai xuống cổ, như mang theo dòng điện, mỗi lần anh hôn tôi là một lần tôi run lên.
Xuống dưới nữa bị chiếc áo thun che lại, anh có vẻ không vui, không nặng không nhẹ cắn một cái trên bả vai tôi như trút giận. Tôi sợ run cả người, tiếng kêu bật ra, có thế nào cũng không ngờ được, mặc dù miệng không bị thứ gì chặn lại, nhưng vẫn bị tình trạng hô hấp dồn dập, tim đập nhanh, cả người choáng váng vì thiếu dưỡng khí.
Mơ mơ màng màng, tôi bị đẩy ngã xuống mặt thảm mềm mại kia.
Ở thời điểm như thế này, hình thể của Nhạn Không Sơn càng có vẻ kinh người, anh hơi đè lên tôi, cả người như tòa núi nhỏ che khuất bầu trời, hoàn toàn bọc lấy tôi dưới thân anh.
Sau đó, tôi lại biến thành một chú linh dương đang hấp hối.
Kẻ đi săn đặt tôi dưới móng vuốt, cũng không vội vã nhấm nháp, nơi này cắn một cái, chỗ kia liếm một chút, như thể đang lấy sự run rẩy không thể khống chế của tôi làm niềm vui, thưởng thức giây phút giãy dụa cuối cùng trước cái chết của chú linh dương bé nhỏ.
So với hôm qua lại càng thêm kinh khủng…
Và rồi, Nhạn Không Sơn cắn một cái ở yết hầu của tôi, dường như đã quyết định muốn bắt đầu ăn tôi từ nơi này.
Chỉ số tâm trạng biến mất thật kìa, nếu như ngày mai nó lại xuất hiện ở cùng một thời điểm như hôm nay, tức về cơ bản có thể xác định là hành vi hôn nhau sẽ tạm thời che đi chỉ số tâm trạng.
Thật thần kì, hôn là được 24 giờ, vậy hành động thân mật hơn sẽ còn lâu nữa sao?
Có biện pháp gì có thể khiến nó biến mất hoàn toàn không?
Lúc này, môi dưới bỗng bị ngón tay thô ráp xoa nắn, tôi điều chỉnh ánh mắt, lập tức thấy Nhạn Không Sơn hơi nhỏm dậy, có chút không vui nhìn tôi chằm chằm.
“Em đang nhìn cái gì?”
Tôi như đứa học sinh tiểu học bị chủ nhiệm bắt quả tang đang chơi điện thoại di động trong giờ, lập tức co rúm lại, sợ hãi nói: “Không, không có gì ạ…”
Lúc nói chuyện, hơi thở ẩm ướt không thể tránh khỏi phả lên đầu ngón tay Nhạn Không Sơn. Anh nhíu mày, có lẽ không quá thích loại cảm giác này, đôi mắt anh bỗng tối sầm, dịch tay ra, chống xuống mặt đất.
“Sợ?”
Tôi không lên tiếng, lắc đầu.
Anh giơ tay lên, mu bàn tay thuận theo cổ tôi rơi xuống nơi kết nối với bả vai. Khi nơi ấy bị ngón tay lướt qua sẽ mang lại chút đau nhức, tôi không nhớ được đó có phải là chỗ vừa bị anh cắn không, nếu vậy thì, có lẽ đã để lại dấu vết rồi.
“Em đang run.” Nhạn Không Sơn bỗng hóa thân thành một thám tử, không bỏ qua cho bất kì dấu vết nào, chỉ để vạch trần lời nói dối của tôi: “Không sợ thì sao lại run?”
“Không phải là vì sợ…” Tôi đè lại tay anh, ngón cái cọ lên mu bàn tay anh: “Là vì nhột.”
Có lẽ cũng có chút sợ. Tôi sợ anh sẽ ăn tôi thật. Ánh mắt của anh trông như đang muốn moi ra từng miếng xương của tôi, để rồi nuốt sạch tôi từ đầu đến chân.
Nếu như không phải là Nhạn Không Sơn, tôi chắc chắn sẽ bỏ chạy vì sợ, nhưng anh là Nhạn Không Sơn, tôi biết Nhạn Không Sơn sẽ không làm tổn thương tôi, nên tôi mới không chạy trốn.
Nhạn Không Sơn im lặng nhìn tôi thật lâu, rồi anh đột nhiên ngồi dậy, tránh khỏi người tôi.
“Không còn sớm nữa, em về ngủ đi.”
Kết thúc rồi sao?
Không nói rõ được trong lòng là mất mát hay là thở phào nhẹ nhõm, tôi bò dậy từ dưới đất. Trong quá trình bò dậy, tôi cảm nhận được cái địa phương khó nói kia đang rất tràn trề sinh lực, đội quần phồng lên, chẳng qua là bị áo thun rộng rãi che khuất nên mới không khiến tôi xấu mặt.
Chỉ trong phút chốc, nửa người tôi như muốn bốc cháy, ngay cả mắt thường cũng có thể thấy được cánh tay tôi biến thành màu hồng.
Vừa rồi… Vừa rồi Nhạn Không Sơn ở gần tôi như vậy, có phải anh đã phát hiện ra rồi không?
Vậy anh có thế không?
Tôi lén lút liếc sang vị trí mấu chốt của anh, phát hiện ra anh cũng không khá hơn là bao.
Mắt nhìn đàn ông của Tôn Nhụy không được tốt cho lắm, nhưng mắt nhìn thằng em thật sự là không chê vào đâu được.
To thật đấy…
“Đừng nhìn lung tung.”
Tôi giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía Nhạn Không Sơn, anh không hề giấu giếm phản ứng sinh lý của mình, rất thẳng thắn gác chân lên, dường như đang chờ nó tự nhiên biến mất. Anh như vậy khiến cho tôi có vẻ thật hèn mọn.
Tôi gãi mũi, dời ánh mắt đi: “Ừm… Em, em định nói với anh là, gió, chuông gió bị em làm vỡ rồi. Em xin lỗi, em sẽ mua một cái mới đền cho anh.”
“Không cần.”
Tôi sững sờ, tầm mắt quay trở lại: “Hả?”
Anh nhặt điều khiển ti vi từ dưới đất, bật lên thản nhiên như không, trên màn hình lập tức truyền tới tiếng nhạc của một chương trình tạp kĩ nào đó.
“Tôi bảo là, không cần.” Sự chú ý của anh tập trung hết vào ti vi, dường như chỉ đang bớt ra chút thời giờ để trả lời tôi một câu, cũng không quan tâm đến chuyện chuông gió.
Tôi cẩn thận quan sát nét mặt của anh, xác định anh thật sự không để ý, lúc này mới chào tạm biệt anh rồi ra về.
Tôi ngâm nga đi về nhà, ông nội vừa mới xem xong phim, tay đang bưng ấm trà lớn chuẩn bị lên lầu đi ngủ.
Ông nhìn thấy tôi, cũng hỏi thăm tôi một chút, bỗng nhiên, ánh mắt ông cố định ở cổ tôi, kêu một tiếng “ôi chao”.
“Miên Miên à, cổ con bị làm sao vậy? Bị con gì cắn à, sao lại đỏ thế?”
Tay tôi lập tức đập lên cổ, căng thẳng tới nỗi lông tơ cũng dựng hết lên.
“Con không biết nữa, chắc, chắc là muỗi độc đó.”
Ông nội không chút nghi ngờ: “Vậy thì muỗi này độc lắm đó, trên bàn trà có tinh dầu đấy, con nhớ bôi lên nha.”
Tôi che cổ gật đầu lia lịa: “Vâng, ông cũng đi ngủ sớm đi ạ.”
Ông nội vừa lẩm bẩm ngày mai phải phun thuốc muỗi trong vườn, vừa chậm rãi đi lên trên nhà.
Tôi thấy ông đi lên rồi mới bỏ cái tay trên cổ ra, chạy ù vào nhà vệ sinh nhìn.
Chỗ nối liền cổ với bả vai có một dấu hôn đỏ thẫm, còn thấy được dấu răng mơ hồ, trông như này chưa chắc ngày mai ngày kia đã tan hết.
Cũng may là ông nội lớn tuổi rồi, thị lực không tốt, suy nghĩ đơn giản, không nhìn ra đây là cái gì, nếu không thì bộ phim yêu đương thắm thiết sẽ biến thành phim đạo đức gia đình mất.
Ngày hôm sau thức dậy, tôi lại xem dấu hôn kia, phát hiện ra vết răng đã hoàn toàn biến mất, nhưng vẫn còn rất đỏ. Tôi đặc biệt tìm một miếng băng dán cá nhân dán lại chỗ đó, chỉ cần không kéo cổ áo xuống là sẽ không ai chú ý đến.
Lúc lên xe, có vẻ Nhạn Không Sơn không để ý tới sự tồn tại của băng cá nhân. Anh giống như có hai khuôn mặt, ban đêm nhiệt tình như lửa, ban ngày xa lạ khách khí, trước kia còn có thể cười đùa với tôi, bây giờ một lời cũng không thèm nói.
Hầy, hôn rồi sẽ không thấy được chỉ số tâm trạng của anh nữa, không hôn thì lại thèm, sao làm người lại khó như vậy chứ?
Đợt tổ chức lễ tế Chỉ Vũ có cả một đội quay phim người nước ngoài tới làm phóng sự, lúc rời đi, thợ quay phim còn đứng nói chuyện với Nhạn Không Sơn rất vui vẻ, nói là sẽ gửi cho anh một món quà nhỏ.
Lúc đầu tưởng là nói đùa, không ngờ hôm nay quà gửi đến thật.
Nhạn Không Sơn lấy từ trong cái hộp được chuyển phát nhanh ra một bức ảnh được đóng khung gỗ, hơi ngẩn ra.
Khung ảnh làm từ gỗ hồ đào, được trang trí bằng những hoa văn màu vàng đơn giản, rất chất lượng.
Tôi tò mò tiến tới, muốn xem xem ảnh chụp cái gì, vừa nhìn cũng sửng sốt.
Đó là ảnh chụp chung của tôi và Nhạn Không Sơn vào ngày tế Chỉ Vũ. Tôi và anh cùng ngồi trên kiệu thần, một người dùng quạt tròn che khuất mặt, người kia đeo mặt nạ, tay chống đỡ chiếc dù lớn.
Ống kính tập trung lấy nét trên người chúng tôi, đoàn người đông đúc xung quanh đều bị làm mờ.
Tôi và Nhạn Không Sơn nằm gọn trong ống kính, kiểu chụp “chính diện” như vậy, chỉ có mấy người thợ quay chụp phim làm tài liệu hôm đó chụp được.
“Như ảnh đám cưới ấy nhỉ.”
Tôi tí nữa thì cho rằng mình đã nói ra tiếng lòng, giật cả mình, một lát sau mới phát hiện ra những lời này là do Tiêu Thiên nói.
“Đây là ông chủ à?” Chú hơi nhận ra Nhạn Không Sơn, rồi chỉ vào tôi ở bên cạnh: “Còn đây là ai thế? Con gái nhà nào mà xinh vậy? Ông chủ, ông có thấy rung rinh không?”
Chú ấy không tham dự lễ tế Chỉ Vũ nên không biết “cô gái” kia lại không phải là con gái.
“Đây là em.” Tôi chỉ vào mình.
Tiêu Thiên kinh ngạc, vẻ mặt kiểu “Sao thế giới này lại trở nên như vậy, giữa người với người liệu có còn lòng tin không”.
“Thầy Tiêu à, để em bổ sung kiến thức cho thầy.” Tôi phổ cập cho chú ấy những tri thức liên quan tới lễ tế Chỉ Vũ, tiện thể buôn một tí về lịch sử yêu đương của Thiên Nữ trước đó.
Cuối cùng bức ảnh kia được Nhạn Không Sơn treo ở trên một mặt tường trong tiệm, không phải chỗ rất bắt mắt, nhưng nó ở bên cạnh kệ sách “Phong tục tập quán dân tộc”. Khách hàng nào có hứng thú với phong tục, có lẽ cũng sẽ thấy hứng thú với bức ảnh mà tiến tới quan sát.
Nếu như trong tiệm ít khách, đến trưa chúng tôi sẽ ăn cơm chung với nhau, nhưng nếu như đông khách thì sẽ chia nhóm.
Hôm nay có khá nhiều khách nên Tiêu Thiên ở bên ngoài trông tiệm, tôi và Nhạn Không Sơn vào phòng nghỉ ăn cơm trước.
Ăn gần xong thì tôi nhận được một cú điện thoại, không có hiển thị tên người gọi, là một dãy số xa lạ.
“A lô?”
“Dư Miên, là tôi nè.”
Thật không thể tin được, Lạc Phi Lãng đã im hơi lặng tiếng nhiều ngày bỗng gọi điện cho tôi.
Tôi liếc sang Nhạn Không Sơn ở bên cạnh, đổi thành tư thế đưa lưng về phía anh, hạ giọng: “Có chuyện gì không?”
Giọng nói Lạc Phi Lãng sang sảng: “Hôm Chủ Nhật chỗ tôi tổ chức lễ hội âm nhạc ở bãi biển, cậu có muốn tới chơi không?”
“Tôi không có hứng thú với âm nhạc nên thôi.” Tôi không chút nghĩ ngợi đã từ chối.
“Một chút hi vọng cũng không cho tôi à?” Giọng điệu khoa trương của anh ta bỗng thấp xuống: “Tôi vẫn rất thích cậu.”
“Không được. Chủ Nhật ba tôi tới chơi, tôi không rảnh.”
Chắc anh ta cho rằng tôi đang bịa đại một lí do qua loa để từ chối mình, rõ ràng không tin: “Ba cậu? Thế thôi vậy, hẹn cậu lần sau.” Tôi cho là cuộc gọi chỉ đến đây là hết, anh ta bỗng dùng một giọng điệu lấy lòng hỏi tôi: “Đúng rồi, cậu có số điện thoại của Nhạn Không Sơn…”
Tôi không cho anh ta cơ hội để nói hết, bình tĩnh ấn nút “Kết thúc cuộc gọi”, sau đó chặn số điện thoại của anh ta.
“Lạc Phi Lãng à?” Tiếng Nhạn Không Sơn vang lên từ sau lưng tôi, tôi lập tức nổi da gà: “Em vẫn còn liên lạc với cậu ta?”
Tôi cũng không biết sao mình lại chột dạ, nhưng tôi chột dạ thật, giống như một ông chồng khốn nạn bị vợ mình bắt quả tang đang gọi điện hú hí với bồ nhí.
Cái kiểu kinh hồn bạt vía rồi sởn gai ốc… Thật quá kích thích.
“Không phải, là Tôn Nhụy.”
Nhạn Không Sơn đứng dậy, thu dọn hộp cơm trên bàn, giống như không hề bận tâm: “Nghe như giọng con trai.”
“Cậu ấy…” Tôi nghĩ nát óc: “Bị cảm ạ.”
Nhạn Không Sơn nhướng mày, có hơi buồn cười nhìn tôi: “Bị cảm? Với thời tiết này?”
Tôi ngượng ngập cười: “Chắc là bật điều hòa thấp quá.”
Ánh mắt anh đi xuống, bỗng dừng ở trên cổ tôi: “Em bị thương à?”
Tôi sờ lên cổ, sờ đến phần băng cá nhân bị nhô ra khỏi áo, có hơi xấu hổ nói: “Không ạ, nhưng…”
“Không thì sao lại dán cái này?” Anh giơ tay lên, mục tiêu rõ ràng, sượt qua mặt tôi, nhẹ nhàng bóc miếng băng dán cá nhân kia ra.
Băng cá nhân bị bóc ra kéo theo da thịt, tạo ra đau đớn nho nhỏ. Tôi như bị người xé xuống tấm màn che cuối cùng, trong chốc lát cả tay lẫn chân đều luống cuống không biết nên để đâu.
“À, hóa ra là cái này.” Dường như lúc này anh mới nhận ra, bên dưới băng cá nhân là dấu vết hôm qua anh để lại: “Xin lỗi, hôm qua hơi quá đáng. Em muốn che nó à? Để tôi tìm trong tiệm xem có băng dán cho em không nhé.”
Không biết vì sao mà cứ có cảm giác gật đầu sẽ có chuyện không tốt xảy ra…
Mặc dù không nhìn thấy chỉ số tâm trạng của Nhạn Không Sơn, nhưng cái hệ thống nhận thức gần như thành bản năng vẫn còn tồn tại một chút trong cơ thể tôi, hoặc cũng có thể gọi nó là “giác quan thứ sáu”.
“Không cần đâu ạ.” Tôi gượng cười và nói: “Cứ để nó thế cũng được.”