Đọc truyện Đảo Thanh Mai – Chương 30: Kết thêm bạn mới
Edit: Ry
Tôn Nhụy hẹn tôi ra quán giải khát trên phố Nam Phổ, nói là tiệm mới mở, cậu ấy cũng chưa từng vào, muốn dẫn tôi đến uống thử.
Cửa hàng nhỏ lấy màu hồng làm chủ đạo, mặt hướng ra phố có lắp kính thủy tinh, ánh nắng chiếu vào trong tiệm, khiến cho ánh sáng tràn ngập không gian.
Tôn Nhụy gọi một ly parfait dâu tây, tôi lật khắp menu, cuối cùng chọn một cốc trà ô long vị nho có vẻ không quá ngọt.
“Tức là bây giờ cậu bị loại rồi à?” Sau khi anh chàng phục vụ đi mất, Tôn Nhụy chống khuỷu tay xuống mặt bàn, mười ngón tay đan vào nhau, đỡ cằm nói: “Thấy hôm đó anh ấy lo cho cậu như vậy, bé Thu Thu rơi xuống nước cũng không trách cậu, tớ còn tưởng là cậu sẽ xong trước tớ chứ.”
Tôi nhìn chằm chằm vào mặt bàn, khóe môi nở nụ cười khổ: “Chắc tình cảm của anh ấy với tớ chỉ là kiểu quý thằng em nhà bên thôi.”
Kí ức quay trở lại đêm qua.
“Em nói lại lần nữa đi?”
Nhạn Không Sơn ngoái đầu lại, nhưng nói câu đó xong, cả người anh xoay hẳn lại.
Tôi thấy phản ứng của anh lớn như vậy, trong lòng cũng thấy hơi thấp thỏm, cảm thấy có phải mình lại nói sai gì rồi không, bây giờ anh hỏi lại khiến tôi không dám trả lời.
“Sao lại không nói nữa?” Trên mặt anh hoàn toàn không còn ý cười, lời nói cũng mất đi độ ấm, chỉ số trên đỉnh đầu từng chút một nhiễm đỏ.
Mà tôi thậm chí còn không biết vì sao anh lại tức giận.
“Không… Được không?” Tôi nắm lấy một bên cửa, chuẩn bị anh xông lên đánh là tôi sẽ đóng cửa ngay lập tức.
Nhạn Không Sơn cười, là kiểu tức quá hóa cười.
“Em có thể thử xem.” Tôi còn chưa kịp vui vẻ, anh đã tiếp tục nói: “Nhưng nếu em thật sự làm vậy, trong lòng tôi em cũng không khác gì những người đó. Em có hiểu không hả, Dư Miên?”
Cả người tôi run lên, tay càng thêm siết chặt cánh cửa.
Tôi hiểu, nếu như tôi thật sự làm vậy, tôi sẽ biến thành bạn giường của anh, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Anh không có nhu cầu thì sẽ không cho phép tôi đến nhà anh, cũng sẽ không giúp tôi soi đường trong đêm đen, càng sẽ không vừa dịu dàng vừa cưng chiều xoa đầu tôi nữa.
Tôi rũ mắt, không nói được cái nào tệ hơn cái nào. Cứ như bây giờ yêu anh mà không có được, hay là, có được cơ thể anh nhưng vĩnh viễn không thể tiến vào trong trái tim anh?
Bên tai truyền đến tiếng thở dài không biết đã là lần thứ mấy trong đêm nay của Nhạn Không Sơn.
“Vậy đi, tạm thời em đừng đến tiệm nữa. Tìm Tôn Nhụy ra ngoài chơi nhiều hơn, kết thêm bạn mới, đừng nghĩ về mấy chuyện hoang đường kia nữa.”
Mấy phút trước tôi còn thấy may mắn vì anh không bắt tôi phải tránh xa anh, bây giờ đã gặp báo ứng, đúng là làm người không thể vui mừng quá sớm.
Rõ ràng anh cũng đã vàng với tôi rất nhiều lần, ngủ một tí thì có làm sao?
“Vậy buổi tối, em có thể đến nhà anh được không?”
Anh im lặng, một lúc lâu sau mới trả lời: “Đừng tới nữa.”
Dứt lời, tiếng bước chân vang lên, anh đi rồi.
Tôi đứng tại chỗ ngây người một lát, đóng lại cửa sân, sau đó tựa vào cửa chậm rãi ngồi xuống, ôm lấy hai chân, vùi mặt vào trong đầu gối.
Tôi không muốn yêu nữa. Tôi tràn ngập đau khổ mà nghĩ. Yêu đương không thích hợp với tôi.
Ve sầu không biết mệt mỏi tiếp tục rỉ rả, tràn trề sức sống để người khác phải thán phục. Trước đó tôi cảm thấy bọn chúng hát rất hay, bây giờ lại cảm thấy có hơi inh ỏi, khiến cho đầu cũng sắp nổ.
Ve đực rung lớp màng mỏng có dạng như cái loa ở phần bụng, dùng chúng để phát ra âm thanh có tần số cao thu hút ve cái. Tiếng kêu này chính là bản tình ca của ve đực, cũng là để cho ve cái có thể định vị được nó ở chốn hẹn hò.
Thật sự… Quá đáng ghét!
“Đừng hát nữa, khó nghe chết đi được!” Tôi bực bội quát người trình diễn không biết tên.
Dường như đối phương hơi ngừng lại, sau đó lại càng hát to hơn.
Tôi tức muốn chết, lao vào nhà đóng cửa sổ lại, nằm sấp trên chiếu dùng gối che đầu, ngăn lại tiếng ve như có như không ở khắp mọi ngóc ngách.
“Được rồi, đừng nghĩ về Nhạn Không Sơn nữa.” Tôn Nhụy ra vẻ kinh nghiệm đầy mình: “Biện pháp tốt nhất để điều trị trái tim bị tổn thương bởi tình yêu là gì, biết không?”
Tôi lắc đầu, biểu thị mình không biết.
“Là bắt đầu một tình yêu mới đó!” Tôn Nhụy vỗ bàn một cái.
Tôi giật mình, nửa ngày mới nhận ra cậu ấy vừa nói cái gì, chậm chạp “À” một tiếng.
“À cái gì mà à. Cậu không thể treo cổ trên một thân cây được, tuổi như này, điều kiện như này, chẳng lẽ lại sợ không tìm thấy được một Nhạn Không Sơn thứ hai à?” Tôn Nhụy nói xong, chính cậu ấy cũng cảm thấy tức giận: “Giả vờ giả vịt, lại còn chê cậu nhỏ. Đây là lần đầu tiên tớ nghe có người chê chó sữa mười tám tuổi là nhỏ đấy? Anh ta có phải là đàn ông không vậy!”
Làm anh em tốt với nhau, Tôn Nhụy cũng rất đứng về phía tôi mà nói chuyện, nhưng nói gì thì nói, mấy thứ như tính hướng và thiên hướng vốn có*, thật sự không dễ thay đổi như vậy.
*Mình nghĩ ý em Miên Miên ở đây là anh chim én vốn thích con gái (thiên hướng vốn có), và xu hướng tình dục (tính hướng) của anh này cũng là con gái. Nguyên văn là: 性取向和性癖这种东西. Mình cố gắng biến tấu đi một chút cho nó nghe mượt vì đoạn này dùng mấy cụm từ hơi tối nghĩa.
“Được rồi, đừng nói chuyện của tôi nữa. Cậu đã tóm được Văn Ứng chưa?” Tôi hỏi.
Nét mặt Tôn Nhụy lập tức thay đổi, cả người đều lộ ra sự “đắc ý”, vừa ưỡn ẹo vừa nói: “Cậu cũng không nhìn xem tớ là ai, nữ theo đuổi nam tớ chưa bao giờ thua.”
Tôi rất hoài nghi, lần trước đi núi Uyên Ương, Văn Ứng rõ ràng còn chưa biến hồng với cậu ấy, miễn cưỡng mà nói, có lẽ cậu ta cũng có chút thiện cảm với Tôn Nhụy, muốn thử tiếp xúc xem sao. Nhưng tính đến bây giờ mới qua có mấy ngày mà đã thành? Vậy cũng quá đột ngột rồi.
Có lẽ là thấy được sự nghi ngờ của tôi, Tôn Nhụy nở nụ cười xinh đẹp, giải thích với tôi: “Hôm đó ở trên núi tớ phấn đấu quên mình làm anh hùng cứu người, khiến cho tâm hồn Văn Ứng rung động vô cùng, chưa đến hai ngày đã bị tớ tóm gọn, nói là muốn tớ làm bạn gái anh ấy. Bây giờ tớ đang tính ngày…”
“Ngày gì?”
“Ngày hoàng đạo để ăn sạch anh ấy.” Tôn Nhụy vừa dứt lời đã liếm môi, y hệt mấy nữ yêu tinh thèm nhỏ dãi thịt Đường Tăng trong Tây Du Ký.
Tôi không khỏi giật mình, từ tận đáy lòng yên lặng cầu nguyện cho Văn Ứng.
Ăn xong kem, Tôn Nhụy đi tìm Văn Ứng, còn tôi thì một mình về nhà.
Vừa mới vào cửa, điện thoại vang lên tiếng nhận được lời mời kết bạn, tôi mở ra xem, đối phương là con trai, ảnh chân dung là một con Husky, tên là một chuỗi tiếng anh, nói là bạn của Tôn Nhụy.
Tôi tưởng rằng Tôn Nhụy xảy ra chuyện gì, vội vàng đồng ý kết bạn.
Đối phương nhanh chóng gửi tới một tin nhắn cực kì đúng quy củ “Chào cậu”, thêm một cái biểu tượng mặt Husky đáng yêu.
Tôi thấy có vẻ không đúng lắm, thế là nhắn cho Tôn Nhụy hỏi xem là chuyện gì đã xảy ra.
“Đấy là đồng nghiệp lúc trước cùng làm cứu hộ bãi biển với tớ, học đại học năm thứ ba, chó săn nhỏ dương quang, 0 hay 1 đều ngon. Trước kia tớ không biết cậu thích con trai, có tài nguyên cũng không dám kết nối. Bây giờ biết rồi, đương nhiên là nước phù sa không chảy sang ruộng người ngoài.” Tôn Nhụy gửi sang một cái nhãn dán hình đôi mắt quyến rũ: “Yên tâm, tớ hỏi rồi, kĩ thuật của anh ta ok lắm.”
Tôi: “…”
Xin lỗi, nhưng người tôi còn không biết thì sao phải quan tâm xem kĩ thuật của anh ta có ok hay không?
Tôi lại nhảy sang giao diện chat với vị chó săn nhỏ kia. Anh ta đã giới thiệu xong rồi, 21 tuổi, cao 1m85, sinh viên năm thứ ba đại học, khoa thể dục, tên là Lạc Phi Lãng.
“18 tuổi, cao 1m75, sắp thành sinh viên, Dư Miên.” Tôi cũng vô thức nhắn lại giới thiệu bản thân theo cách của anh ta, làm xong mới nhớ ra mấu chốt không phải là cái này, mà phải nói rõ với anh ta: “Thật ra bây giờ tôi có người thích rồi, trong thời gian sắp tới không có ý định dứt tình ra đi.”
“Tôi biết, Tôn Nhụy kể rồi. Nhưng không sao, khi nào cậu dứt tình thì cứ đến tìm tôi, lúc nào tôi cũng hoan nghênh cậu.”
Tôn Nhụy chắc chắn đây là cứu hộ bãi biển chứ không phải Hải Vương* hả? Cái cách nói chuyện này thật sự rất “biển”.
*Chỉ mấy cha trăng hoa, không thèm bắt cá hai tay luôn mà dùng hẳn lưới đánh cá =))
Tôi tùy tiện gửi lại một cái biểu tượng gật đầu, vội vàng kết thúc cuộc nói chuyện với anh ta.
Tôn Nhụy ở bên kia lại gửi tin nhắn tới, nói là cuối tuần này vườn trái cây nhà cậu ấy định tổ chức một hoạt động gia đình cho nhà trẻ, cần mấy người tình nguyện đến duy trì trật tự, hỏi tôi có rảnh không.
Bây giờ thứ tôi thừa nhất chính là thời gian, không nghĩ nhiều đã đồng ý.
Đến cuối tuần, tôi chào ông nội xong bèn đi đến vườn trái cây nhà Tôn Nhụy.
Lần này hoạt động được tổ chức ở vườn đào, tháng 7 là mùa đào chín, nhà họ Tôn có một mảnh rừng đào rất lớn, mỗi cây đều quả to đùng nặng trĩu cành, đi ngang qua còn có thể ngửi được mùi đào thơm ngát.
[Nhiệt liệt hoan nghênh phụ huynh, các bạn nhỏ và thầy cô của nhà trẻ Mặt Trời Lớn trên đảo Thanh Mai đến hái quả!]
Tôi nhìn tấm băng rôn to đùng treo trên vườn đào, đầu nổ “đùng” một cái, cứ thế sững sờ.
Nhà trẻ Mặt Trời Lớn là chỗ Nhạn Vãn Thu học mà?
Hoạt động gia đình, tức là Nhạn Không Sơn cũng sẽ đến?
“Sao cậu không nói với tớ là nhà trẻ Mặt Trời Lớn?” Tôi hỏi Tôn Nhụy.
“Có chuyện gì à? Mặt Trời Lớn có vấn đề gì à?” Mặt cậu ấy tràn đầy sự vô tội: “Đây là chỗ ba tớ liên hệ để tổ chức hoạt động, tớ cũng không biết là nhà trẻ nào đến hôm nay mà.”
Tôi cố nén cảm giác muốn thở dài, khoát tay với Tôn Nhụy, bảo cậu ấy là không sao, không sao hết, chỉ là lát nữa có thể Nhạn Không Sơn và Nhạn Vãn Thu cũng đến, sẽ hơi lúng túng tí thôi.
Tôn Nhụy vội hít một hơi: “Lúng túng đến vậy á?”
Tôi nhìn đỉnh đầu cậu ấy xanh lè rồi, vui mừng nghĩ, quả nhiên là anh em tốt của tôi, còn xấu hổ thay cho tôi nữa.
Kết quả mới nghĩ như thế xong, phía sau lại truyền đến một tiếng gọi vui tươi chói lọi.
“Tôn Nhụy!”
Tôi nhìn theo hướng tiếng gọi, lập tức thấy một thanh niên có làn da ngăm đen, dáng người khỏe đẹp cân đối đi từ trong vườn cây ra, đi về phía chúng tôi. Anh ta mặc một chiếc áo thun phối với quần bò đơn giản, lúc nhìn thấy tôi thì hai mắt sáng lên, lộ ra hàm răng trắng lóa.
Tôi tưởng là bạn của Tôn Nhụy, không ngờ anh ta lại đi thẳng về phía tôi.
“Khỏe không, Dư Miên, tôi là Lạc Phi Lãng.” Anh ta vươn tay.
Cho nên đây mới là mục đích chính Tôn Nhụy gọi tôi tới làm tình nguyện viên, là để nối dây tơ hồng cho tôi?!
Tôi bắt tay Lạc Phi Lãng, khống chế nụ cười giả dối trên mặt, nhìn sang Tôn Nhụy bên cạnh: “Không ngờ nhanh như vậy đã gặp anh rồi.”
Ánh mắt Tôn Nhụy bay tán loạn, tìm đại một cái cớ rồi lủi mất.
“Cậu giống y hệt những gì Tôn Nhụy miêu tả.”
Tôi và Lạc Phi Lãng đứng ở cổng vườn cây, trước người là một cái bàn dài, trên bàn dài là từng cuốn sổ kí tên khác nhau cùng với rổ nhỏ để lát nữa phát cho các phụ huynh.
Tôi không quá hăng hái thuận theo anh ta, hỏi lại: “Tôn Nhụy miêu tả tôi như thế nào?”
Anh ta xoay người, lưng tựa vào bàn, dùng một loại ánh mắt mập mờ đảo khắp người tôi.
“Nói là cậu rất ngon miệng.”
Tốt lắm, đừng nói nữa, tôi sắp bị mặn chết rồi.
Cũng may là sau đó có không ít phụ huynh và trẻ con lục tục đến, bận bịu hướng dẫn họ kí tên các kiểu khiến cho Hải Vương cũng không tìm được cơ hội trêu chọc tôi nữa.
Chín giờ hơn, dòng người thưa dần, sổ kí tên cũng sắp chật kín chữ kí. Đúng lúc tôi chuẩn bị thu dọn thì thoáng nghe được tiếng của Nhạn Vãn Thu truyền tới từ chỗ rẽ.
“A Sơn, mau lên, muộn mất rồi!”
“Do con cứ nằm ỳ trên giường đấy.”
“Ai bảo cậu không gọi con dậy sớm!”
Tôi căng thẳng nắm chặt cây bút kí tên trong tay, ánh mắt rơi xuống chỗ kia, quả nhiên, một giây sau, hai bóng người một lớn một nhỏ xuất hiện trong tầm mắt của tôi.
Nhạn Vãn Thu kéo tay Nhạn Không Sơn, vội vàng muốn để anh bước nhanh hơn. Nhạn Không Sơn lại không nhanh không chậm duy trì tốc độ của mình, mặc kệ cô bé có lôi kéo thế nào thì anh vẫn bình chân như vại.
Chỉ mới mấy ngày không gặp mà tôi cảm giác như đã qua rất lâu.
Nhạn Vãn Thu chợt nhìn thấy tôi, cô bé hơi sửng sốt, không nói hai lời đã buông tay Nhạn Không Sơn, chạy về phía tôi, vừa chạy vừa gọi í ới.
“Miên Miên! Miên Miên kìa!” Bé con như một viên đạn phi vào trong ngực tôi: “Miên Miên, sao lâu rồi anh vẫn không đến thăm em, em nhớ anh lắm.”