Đảo Thanh Mai

Chương 22: Em phải làm sao bây giờ đây


Đọc truyện Đảo Thanh Mai – Chương 22: Em phải làm sao bây giờ đây

Edit: Ry

Phó Duy vừa định nói gì đó, tôi lập tức chặn họng cậu ta: “Tôi không muốn dính líu đến chuyện của mấy người, cũng không muốn ở đây ôn chuyện gì hết, không mua sách thì mời đi cho.”

Phó Duy đã từng có rất nhiều cơ hội để giải thích với tôi, bây giờ tất cả đã vật đổi sao dời, còn gì để nói nữa? Đây là cửa hàng của Nhạn Không Sơn, tôi không muốn mang phiền phức đến cho anh.

“Mày không phải chủ tiệm, lấy quyền gì mà đuổi bọn tao đi?” Trần An Na thoát khỏi sự kiềm chế của Phó Duy, lại xông tới cãi vã với tôi.

Phó Duy là người rất sĩ diện, trong tình huống bị nhiều người vậy xem như vậy, màu xanh lục của sự xấu hổ dần lấn át màu lam rồi hồng dành cho tôi, trở thành màu sắc chính.

“Được rồi, ở chỗ này ầm ĩ làm gì? Cậu không thấy xấu hổ sao?” Cậu ta thấp giọng trách móc.

“Sao tớ lại phải thấy xấu hổ?” Trần An Na dùng hành động nói cho cậu ta biết, cô ta hoàn toàn không thấy vậy.

Lúc này Tiêu Thiên đã hồi hồn, bắt đầu thuyết phục: “Em gái à, chúng tôi muốn buôn bán, em có thể…”

Anh ta còn chưa dứt lời, Trần An Na đã lớn tiếng, cố gắng để cho cả những người đứng ở trong góc tiệm cũng có thể nghe được rõ ràng: “Tên đồng tính luyến ái ghê tởm này còn không ngại mất mặt thì thôi? Khi nào thì đến lượt tôi mất mặt chứ.”

Tôi mím môi nhìn Trần An Na, và con số đỏ thẫm trên đầu cô ta.

Sau khi đến đảo Thanh Mai, người người đều rất hòa thuận, khiến tôi quên mất sự bài xích của người thường với đồng tính luyến ái.

Số ít sẽ đại diện cho quái dị, đại diện cho sự không thể giải thích, dù bạn có không làm gì, cũng sẽ bị gán lên cái mác “biến thái”.

Người xa lạ mắng hai câu thì thôi, nhưng nếu là người thân hoặc bạn bè, những người mà bạn thật lòng trân trọng cũng làm vậy, thật sự rất đòi mạng.

Chính vì thế, sau khi trải qua chuyện với Phó Duy, mới thấy được sự thông cảm và chân thành của Nhạn Không Sơn đáng quý biết mấy.

Có lẽ tôi sẽ không thể gặp được một người thứ hai giống như anh, thật lòng đối xử bình đẳng với tôi. Có là ba mẹ tôi hay ông nội, tôi cũng không dám chắc bọn họ sẽ tiếp nhận được xu hướng tính dục của tôi.

Mà từ rất lâu trước kia tôi đã quyết định, chừng nào tôi còn chứng cảm giác kèm này, tôi sẽ không come out với họ. Cứ cho là tôi nhát gan đi, nhưng tôi thật sự không muốn nhìn thấy bọn họ miệng nói không sao, con số trên đầu lại thể hiện sự thất vọng và phẫn nộ với tôi.

Vậy mà hôm nay Trần An Na lại đến đây làm loạn, tôi không chắc mình còn có thể giấu diếm được.

Đảo Thanh Mai nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, hàng xóm láng giềng nơi thôn quê cũng không thể nói là tất cả đều biết nhau, nhưng chỉ cần nhà nào xảy ra chuyện gì đó, tin tức sẽ truyền đi rất nhanh trên đảo.

Chút chuyện này của tôi để truyền được đến tất cả mọi người, chắc chẳng cần đến hai ngày.


Điều này khiến tôi cảm thấy hơi tức giận.

“Hai người hẳn là chưa hẹn hò nhỉ.” Tôi hỏi Trần An Na: “Thích một người là sẽ có quyền quản rộng như vậy sao?”

“Mày nói ai xen vào việc của người khác!”

Trần An Na bị tôi chọc trúng chỗ đau, sắc mặt càng trở nên xấu xí, trong mắt bốc lửa, giơ tay muốn đánh tôi.

Nhưng cánh tay vừa được nhấc lên, làm thế nào cũng không thể hạ xuống.

Nhạn Không Sơn xuất hiện sau lưng cô ta, nắm chặt lấy cổ tay của cô ta.

“Cô gái, không ai nói với cô là không nên đánh người sao?”

Hẳn là anh ở trong nhà kho nghe thấy động tĩnh nên ra ngoài xem xét.

Trần An Na lắp bắp kinh hãi, quay đầu lại, ánh mắt nhìn từ lồng ngực Nhạn Không Sơn lên, cuối cùng phải ngửa đầu ra mới có thể thấy rõ được khuôn mặt của anh.

Nhạn Không Sơn cao lớn, tầm vóc quá kinh người, rất dễ khiến cho người khác nhìn mà phát sợ. Dù sao thì Trần An Na vẫn là một nữ sinh mới mười tám, giọng điệu lúc mở miệng đã có phần yếu ớt.

“Anh, anh là ai?”

Nhạn Không Sơn cúi đầu nhìn cô ta, lại quét mắt sang Phó Duy bên cạnh, mặt không biểu cảm nói: “Chủ tiệm.” Anh vẫn không buông tay ra: “Nơi này là tiệm sách, không phải chỗ để cãi nhau. Nhân viên của tiệm tôi đã nói, không mua sách mời đi cho.”

Trần An Na dốc sức rút tay về, rất không cam lòng rút lui như thế.

“Anh là chủ tiệm đúng không? Tôi nói cho anh biết…” Cô ta chỉ vào tôi: “Nó là một tên biến thái thích đàn ông, chưa biết chừng sẽ động tay động chân với khách hàng trong tiệm đấy, anh không muốn gặp chuyện phiền toái thì nên đuổi cổ nó sớm đi.”

Phó Duy giật xuống cánh tay của cô ta, sắc mặt càng khó coi hơn: “Cậu nói bậy bạ cái gì vậy? Đủ rồi, đi theo tớ!”

Trần An Na quật cường còn định nói thêm gì đó, Phó Duy đã dùng sức lôi cô ta ra tới cửa.

Cô ta chửi rủa tôi nên cẩn thận, rằng đồng tính luyến ái sẽ gặp báo ứng, còn thấy buồn thay cho ba mẹ tôi.

Cửa thủy tinh một lần nữa khép lại, trong tiệm khôi phục sự yên tĩnh. Trong chốc lát, không một ai nói chuyện.

Tôi biết những chuyện này không phải do lỗi của tôi, nhưng vẫn cảm thấy muốn độn thổ cho xong. Tôi có loại ảo giác đột nhiên bị người ta đào xác lên, trói chặt tứ chi, phanh ra những nội tạng yếu ớt dưới ánh mặt trời cho người người thưởng lãm, đùa bỡn.


Chỉ những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, tò mò không thôi kia đã đủ khiến cho tôi lúng túng vô cùng.

“Dư Miên, qua đây.” Vẻ mặt Nhạn Không Sơn nghiêm túc, gọi tôi đi cùng anh đến phòng nghỉ.

Tôi ấp úng, vô thức siết chặt nắm đấm. Nở một nụ cười ngượng ngùng với Văn Ứng và Tiêu Thiên, tôi theo sát bước chân Nhạn Không Sơn rời đi.

Nhạn Không Sơn khép lại cửa phòng nghỉ, xoay người dựa vào cửa, bình tĩnh nói: “Em không nói cho tôi biết đó là người em thích.”

Anh bị Trần An Na chọc giận rồi, ngay từ đầu chỉ số tâm trạng của anh đã đỏ rực, cái này khiến cho tôi khó có thể xác định được liệu có phải anh đang tức giận vì tôi không.

Đầu óc tôi vẫn đang rối bời, không thể thu hoạch được bao nhiêu thông tin hữu dụng từ lời nói của anh, chỉ sững sờ nhìn anh, phát ra một tiếng “a”, quên cả phản bác.

Ấn đường anh nhíu lại, đối mặt với tôi nửa ngày, chỉ số nhanh chóng tụt xuống, có vẻ càng thêm tức giận.

Tôi không khỏi run lên, có chút sợ hãi.

“Không phải tôi đang trách em.” Nhạn Không Sơn có chút ảo não gãi đầu một cái, dường như là đang nói chuyện với tôi, lại như đang tự nói với mình: “Em nên nói với tôi, không, không có gì nên hay không, tôi đang nói cái chuyện ngu si gì vậy…”

Tôi dần khôi phục lại, mở miệng giải thích: “Không phải, cậu ta… Phó Duy với em không phải loại quan hệ đó. Trước đó bọn em là bạn, em cho là cậu ta thích em, nên, nên đề nghị với cậu ta có muốn thử xem sao không. Cậu ta cảm thấy em quá kì quái, kể lại chuyện đó cho người khác, sau đó em trở thành thằng biến thái thích đàn ông, đại khái là như vậy…”

Tôi sờ tìm sô pha rồi ngồi xuống, cũng không tức mấy, chỉ là rất oan ức.

“Em rất xin lỗi, khiến cho tiệm mình gặp phải phiền phức như vậy.” Tôi xoắn hai tay, cúi đầu: “Dù sao thì nhân viên mới cũng đã đến, em… Ngày mai em sẽ không đến làm nữa.”

Phòng nghỉ rất yên tĩnh, Nhạn Không Sơn rất lâu không trả lời.

Tôi đoán, anh đã ngầm đồng ý.

Thằng chó Phó Duy, có phải bát tự của tôi và thằng đó khắc nhau không? Nếu không thì sao tôi vừa gặp phải thằng đó đã xui xẻo, muốn nói chuyện yêu đương cũng bị nó phá vậy?

Tôi cậy viền móng tay, dựa vào đau đớn làm giảm buồn bực trong lòng.

Tiếng bước chân vang lên, Nhạn Không Sơn ngồi xuống trước mặt tôi, đè lại tay của tôi.

“Không phải, Dư Miên… Em, em không có gây ra phiền toái, tôi không có ý trách em.”


Tay tôi run lên, gần như bị nhiệt độ của tay anh làm bỏng, lông tơ khắp người dựng đứng, chảy ra từng giọt mồ hôi.

Dường như anh hiểu lầm phản ứng của tôi, khẽ nói “Xin lỗi” rồi thu tay về.

“Em có thể ở nhà nghỉ ngơi hai ngày.” Anh đứng dậy: “Nhưng tôi để em nghỉ không phải vì em gây ra phiền toái mà là vì sợ hai người kia lại đến làm phiền em.”

Lòng tôi khẽ nhúc nhích, tôi ngẩng lên nhìn anh.

Chỉ số trên đầu anh đã không còn màu sắc nào, mặc dù giá trị không cao, chỉ ở 65, nhưng anh thật sự không giận tôi.

“Cám ơn anh.”

Anh đang xem mớ tóc vừa bị mình làm rối bời, hết cách chống nạnh nói: “Đợi đến lúc tôi thật sự làm chuyện gì đó xứng đáng để em phải cám ơn hẵng nói.”

Tôi nhếch khóe môi, cười với anh một cái: “Chính là bây giờ đó.”

Với tôi mà nói, được đối xử như một người bình thường, đã là một chuyện cực kì đáng để cảm tạ.

Nhạn Không Sơn nhìn tôi nửa ngày, đột nhiên giơ tay vò đầu tôi. Anh vò rất mạnh, cũng rất dùng sức.

Từ lúc anh thỉnh thoảng biến vàng với tôi, anh gần như không tiếp xúc tứ chi với tôi nữa. Đại khái là từ sau “Chỉ Vũ Tế”, đây là lần đầu tiên anh thân mật với tôi như vậy.

Tôi hơi nheo mắt lại, chưa kịp nhấm nháp sức mạnh ấm áp này, anh đã nhanh chóng rút tay về, xoay người đi ra khỏi cửa.

“Em ở lại nghỉ ngơi một chút đi, tôi ra ngoài làm việc trước.”

Cửa phòng nghỉ mở ra lại đóng vào, và rồi cả không gian chỉ còn lại mình tôi.

Tôi ngã xuống ghế sô pha, vùi mặt vào giữa hay tay, có chút tuyệt vọng hét lên từng câu trong lòng: “Làm sao bây giờ? Em rất thích anh… Thật sự thật sự rất thích anh… Làm sao bây giờ? Em phải làm sao bây giờ đây?”

Tôi cho là chuyện sẽ được truyền đi rất nhanh, ở nhà hai ngày, tôi đã làm tốt chuẩn bị đợi ông nội truy hỏi.

Nhưng không có, ông nội và hàng xóm láng giềng vẫn như trước, đối xử với tôi không có gì khác lạ.

Mặc dù tôi thấy kì lại, nhưng cũng chỉ cho là Văn Ứng và Tiêu Thiên là người tốt, không phải kiểu người hay khua môi múa mép.

Về sau tôi mới biết, hóa ra Nhạn Không Sơn đã lén lút nói chuyện với hai người.

“Có cái gì cho con cơ?” Còn chưa hết ngày nghỉ, mẹ tôi đột nhiên gọi điện tới, nói muốn tôi đến chỗ bà một chuyến.

Mặc dù đảo Thanh Mai có tàu thủy và xe buýt đến đây, nhưng cả đi cả về sẽ mất ít nhất là bốn tiếng, thật sự không tiện lắm. Tôi muốn hỏi bà là đồ gì vậy, có thể gửi qua bưu điện không, nhưng nghĩ bà có lẽ sẽ không vui nếu tôi hỏi vậy nên lại nín trở về.

“Vâng, mai con đến.”


Quyết định với mẹ xong, tôi cúp điện thoại, chẳng bao lâu sau đó Nhạn Vãn Thu đã ở dưới nhà gọi tôi, muốn cùng tôi đi thăm mèo con.

Mèo con uống sữa chó có vẻ cũng rất tốt, bây giờ béo trắng mập mạp, so với lúc nhặt được bọn nó đã to hơn một chút, cực kì hòa thuận với đám chó con, thường lăn với nhau thành một đống.

“Mai phải vào thành phố à?” Trên đường đưa Nhạn Vãn Thu về, cô bé đột nhiên nói ngày mai không đến thăm mèo con được, phải vào trong thành phố.

“Phải đến bệnh viện ạ.” Cô bé đá cục đá nhỏ trên đất, nói với tôi: “Tháng nào cũng phải đi, đến nói chuyện với bác sĩ.”

Mặc dù không biết cô bé ” đến nói chuyện với bác sĩ” là có ý gì, nhưng đúng lúc tôi muốn đến chỗ mẹ, như thế tức là có thể đi nhờ xe rồi?

Sau đó, tôi hỏi Nhạn Không Sơn chuyện đi nhờ xe, anh hỏi nơi tôi cần đến, nói cho tôi là phải đưa Nhạn Vãn Thu đến bệnh viện trước, buổi chiều mới có thể đưa tôi đến chỗ mẹ.

Có thể ngồi xe miễn phí là quá tốt rồi, đương nhiên tôi không nói hai lời đã đồng ý.

Sáng sớm hôm sau, tôi tạm biệt ông nội, ngồi trên xe Nhạn Không Sơn đi đến thành phố Cầu Vồng.

Đi hết cây cầu lớn bắc qua biển, sau hai tiếng lái xe, chúng tôi đến trung tâm thành phố, dừng trước một bệnh viện có vẻ lâu đời.

Đến lúc đó tôi mới biết được, bệnh viện mà Nhạn Vãn Thu nhắc tới không phải là bệnh viện trị liệu thông thường, mà là bệnh viện chuyên khoa về tư vấn tâm lý sức khỏe.

Từ một năm trước Nhạn Vãn Thu đã bắt đầu tiến hành trị liệu can thiệp dành cho trẻ em khuyết tật ở đây, việc này có thể giúp cô bé điều tiết nội tâm, hòa nhập với quần thể.

Nắm tay Nhạn Vãn Thu, tôi và cô bé đi ở phía trước, Nhạn Không Sơn theo phía sau.

Bé con ngâm nga giai điệu, để cho tôi đoán tên bài.

“Em ngâm lại đi…” Ánh nắng hơi chói, nướng cho người ta không ngừng đổ mồ hôi.

Cô bé lại bắt đầu ngâm nga, sau đó đột nhiên đứng lại, hơi giật mình nhìn về phía trước.

Tôi cũng đứng lại, nhìn theo ánh mắt của cô bé.

Một bóng người xinh đẹp đứng ở phía trước, không biết phát hiện ra chúng tôi từ lúc nào, đang nhìn thẳng về bên này, trong mắt chứa ý cười.

Nói chính xác hơn là, đang nhìn Nhạn Không Sơn.

Tôi khẽ giật mình. Tiêu Trướng Nguyệt?

Mấy ngày trước mới thấy cô ấy trên ti vi, tôi không thể nhận nhầm được. Gần như là vô thức, tôi quay đầu nhìn về phía Nhạn Không Sơn.

Lúc này Nhạn Không Sơn đã thấy cô ấy, cũng đứng lại không đi tiếp.

Tôi và Nhạn Vãn Thu bị kẹp ở giữa bọn họ, tiến không được mà lùi cũng không xong, cảm thấy thật dư thừa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.