Đảo Taroshi

Chương 41


Bạn đang đọc Đảo Taroshi FULL – Chương 41


Đương nhiên hôm đó Chu Lạc không bắt được Trì Chí, vì hắn ta đã biết tin và chạy trước khi Chu Lạc đến nơi rồi.
Là Chử Tuân báo tin cho hắn ta.
Mấy hôm trước, Chử Tuân vừa về từ Mexico đã tìm Sa Sở Lan, cậu nói hết kế hoạch của mình cho Sa Sở Lan biết, nhờ hắn ta hoàn thiện kế hoạch này giúp mình.

Cậu biết Sa Sở Lan cũng muốn tìm Kim Long để báo thù, mà kế hoạch của cậu chắc chắn tốt hơn Chu Lạc cắm đầu tới đó liều mạng với chúng.
“Chú tôi hoàn toàn không biết Kim Long đang ở đâu, dù các anh cho mở hội xét xử, dẫn lính của phủ giám sát đến Lạc Thành cũng không thể tìm thấy Kim Lòng, chính anh cũng biết điều này mà.”
Sa Sở Lan trầm tư một hồi, “Đúng vậy, tôi vẫn luôn lo nghĩ chuyện này.

Kim Long đã không xuất hiện mười mấy năm rồi, trụ sở nhà họ Kim lại ở sâu trong vùng núi Lạc Thạch, tôi có dẫn lính vác súng qua đó cũng chưa bắt tìm ra gã, nhưng… Tôi lén lút giúp cậu thế này, tới lúc đó chú cậu biết liệu có giết tôi không? Anh ấy thương cậu như vậy, nhỡ biết tôi với cậu lén lút đặt ra kế hoạch quy hiểm như vậy, chắc chắn anh ấy sẽ không tha cho tôi.”
Chử Tuân nói: “Tôi không đi thì chú ấy sẽ đi, chẳng lẽ anh nhẫn tâm để chú ấy dấn thân vào nguy hiểm? Vả lại tôi vẫn còn 50 triệu tiền hàng chưa chuyển cho nhà họ Kim, họ không làm gì thiếu suy nghĩ với tôi đâu.

Huống chi tôi đã cài máy theo dõi vào điện thoại Trì Chí, tới lúc đó anh dẫn người qua trước, chờ Kim Long xuất hiện các anh sẽ ra tay ngay lập tức, không có gì bất trắc đâu.”
“Nói thì vậy nhưng biết đâu chữ ‘ngờ’, nhỡ cậu có chuyện gì…” Sa Sở Lan lắc đầu.
Chử Tuân: “Yên tâm, tôi sẽ cẩn thận, vả lại nhà họ Mạch cũng đồng ý góp sức rồi, tới lúc đó chúng ta có khoảng 200 người của Hi Đảo, nhà họ Mạch cử thêm 300 người, thêm 500, 600 người của anh nữa, hơn một nghìn người cầm súng đột kích, tôi không tin không bắt được Kim Long.”
Sa Sở Lan im lặng hồi lâu, hắn gật đầu, “Được rồi, tôi giúp cậu.”
Vậy nên hôm đó khi tìm thấy A Hồng, hắn không báo ngay cho Chu Lạc mà nhắn tin cho Chử Tuân trước.

Nhận được tin, Chử Tuân lại gọi Maria, Maria có vệ sĩ vệ bên cạnh, là Chử Tuân sắp xếp cho cô khi mới đến Hi Đảo, trong đó có một tên là người của Trì Chí.

Chử Tuân đã biết từ lâu nhưng vẫn vờ như không biết.

Maria nghe điện thoại ngay trước mặt vệ sĩ đó, không lâu sau Trì Chí đã biết tin này, lập tức bỏ chạy.
Lúc này, mọi chuyện vẫn đang diễn ra đúng kế hoạch của Chử Tuân, cậu đã bắt đầu lên kế hoạch từ khi đưa Maria về đảo.

Khi Maria bị Kim Hổ bắt đầu, cậu đã đến nhà họ Kim ngỏ lời hợp tác với Kim Hổ.

Khi đó thị trường Hi Đảo của nhà họ Kim vừa bị Mexico chiếm, tất nhiên Kim Hổ không vui.

Chử Tuân nói với gã, Mexico bán hàng ở Hi Đảo chỉ để giúp cậu giành lại vị trí thủ lĩnh Thanh Bang cho Chu Lạc, thật ra cậu còn một mối khác lớn hơn muốn bắc cầu cho nhà họ Kim.
Cậu nói phía sau Mexico còn cả thị trường châu Âu và Bắc Mỹ khổng lồ, nhưng họ không có căn cứ sản xuất ma túy nên vẫn luôn thiếu hàng.

Bởi vậy họ muốn đưa hàng của nhà họ Kim sang thị trường Bắc Mỹ, nhà họ Kim mất thị trường nhỏ như Hi Đảo lại đổi được hai thị trường lớn là Bắc Mỹ và Mexico, tất nhiên chúng rất vui vẻ.

Để thuyết phục chúng, Chử Tuân còn đề nghị chúng trích cho cậu 10% hoa hồng.


Chử Tuân đã gửi tiền cho lô hàng đầu tiên vào tài khoản của nhà họ Kim, 50 triệu còn lại thì cậu yêu cậu trao đổi trực tiếp với Kim Long.
Mà hai hôm trước Kim Hổ đã gọi điện cho cậu biết Kim Long đã đồng ý gặp mặt, có điều chỉ được đi một mình, hơn nữa địa điểm gặp mặt là sâu trong rừng núi Lạc Thành.

Cậu đồng ý ngay tắp lự.
Đây là đêm cuối cùng cậu ở cùng Chu Lạc, sáng sớm mai cậu sẽ tới đó.
Trì Chí chạy trốn, mấy hôm nay tâm trạng Chu Lạc đều rất tệ, tối về nhà hai người tắm xong đã lên giường nằm.

Chu Lạc không có hứng, hai người cũng không làm, Chử Tuân đè lên người anh hôn hít, hôn hết lần này đến lần khác, tựa như chú cún đang làm nũng lấy lòng anh.

Anh bật cười, lật người đè Chử Tuân xuống, “Cháu là chó à? Vừa hôn vừa cắn, muốn chú cho gặm xương à?”
Chử Tuân ôm cổ Chu Lạc, vùi đầu vào ngực anh mà cọ, “Đúng ạ, cháu là chó con của chú mà, cháu còn biết sủa nữa cơ, gâu gâu gâu…”
“Ha ha ha, phục cháu thật.” Anh úp mặt vào ngực Chử Tuân cười lớn.
Chử Tuân hôn lên xương quai xanh của anh, nói: “Cuối cùng chú cũng chịu cười rồi, mấy hôm nay chẳng thấy chú cười gì hết.”
Anh ôm hông Chử Tuân, nói với cậu” “Trì Chí chạy rồi, không biết hội xét xử có được duyệt không, nếu không được thì chú sẽ có cách khác, không đợi quân của Sa Sở nữa.

Chú nhất định sẽ báo thù cho bố cháu, cháu yên tâm.”
Chử Tuân không nói gì, hồi lâu sau mới đáp lại: “Được.”
“Chú ơi, chú ngủ sớm đi, mai còn phải dậy sớm nữa.” Chử Tuân hôn môi anh.
Anh cũng hôn lại cậu: “Ngủ ngon, cún con của chú.”
“Ngủ ngon.”
Họ không đóng cửa sổ, gió biển mặn ẩm thổi vào từ cửa sổ màu xanh nhạt, cũng đưa theo mùi hoa thất lý thương vào phòng.

Chu Lạc nhanh chóng thiếp đi giữa hương thơm thoang thoảng, Chử Tuân nhổm dậy, chống lên người anh, đôi mắt cậu sáng rỡ.

Chử Tuân vươn tay nhẹ nhàng xoa gò má anh, sau đó cúi xuống hôn môi Chu Lạc, dòng nước lạnh bất chợt chảy vào miệng khiến Chu Lạc choàng tỉnh.

Anh mở mắt nhìn Chử Tuân, thấy cậu đang hôn mình, anh mỉm cười nuốt xuống, mỉm cười mơ màng hỏi cậu: “Gì thế?”
Chử Tuân chăm chú nhìn anh, đôi mắt trầm lắng khó hiểu, “Nước đường đấy, ngọt không?”
Anh mơ màng gật đầu, đáp: “Ừ, ngọt.”
Chử Tuân lại cười, “Vậy ngủ đi, chú ơi, ngủ ngon nhé.”
“Ngủ ngon.”
Mười mấy chiếc xe việt dã rồng rắn chạy trên đường núi quanh co của Lạc Thành, Chử Tuân ngồi trong chiếc xe đầu tiên, bị che mắt bằng một miếng vải đen, bên hông kề một khẩu súng.
Dù đảo Taroshi là một hòn đảo nhiệt đới nhưng địa mạo của nó lại vô cùng phức tạp, rải rác khắp phía Nam là những hòn đảo to nhỏ khác nhau cùng với đường bờ biển dài hẹp, mà địa thế của Lạc Thành ở miền Bắc lại rất cao, đâu đâu cũng là núi đồi với những khu rừng nguyên sơ rậm rạp.


Hang ổ của nhà họ Kim nằm sâu trong một góc rừng ít ai biết đến.
Chiếc xe chòng chành chạy trên đường núi gần một tiếng, sau đó có người dẫn Chử Tuân xuống xe, cậu phải đi bộ thêm gần một tiếng nữa mới được đưa vào một căn nhà nhỏ.
“Cậu Chử, xin lỗi nhé, thiệt cho cậu rồi, chỗ chúng tôi có quy định như vậy đấy.” Kim Hổ tươi cười tháo vải cho Chử Tuân.
Chử Tuân mở mắt nhìn xung quanh, nói: “Không sao, hiểu mà, tôi tới rồi đây, Kim Long đâu?”
“Ha ha ha, đúng là người trẻ tuổi, hấp tấp thật đấy.” Một tràng cười chợt vang lên bên ngoài, Chử Tuân quay đầu lại, đó là một gã đàn ông trung niên thấp bé, mũi khoằm, ánh mắt tối tăm, hình như gã đi lại không tiện lắm, cứ cà nhắc.

Mà lúc này Trì Chí đang ở cạnh gã, răm rắp đi theo.
“Cậu là Chử Tuân? Con trai Chử Xuyên?” Kim Long tới cạnh Chử Tuân, đôi mắt đục ngầu chợt sắc lẹm.
Chử Tuân nhìn thẳng vào mắt gã, đáp lại: “Đúng vậy, tôi là Chử Tuân, con trai Chử Xuyên, ông là Kim Long?”
Kim Hổ hung dữ đẩy cậu, “Nói chuyện kiểu gì đấy, tôn trọng vào.”
Kim Long cười, ra hiệu bảo Kim Hổ lui xuống, “Hầy, không sao, không sao, người trẻ tuổi cá tính chút cũng bình thường.” Kim Long ngồi ra giữa sảnh, Trì Chí cũng đi theo gã, “Nhà họ Chử các cậu vẫn luôn tránh xa ma túy, sao bây giờ cậu lại chủ động hợp tác với nhà họ Kim? Không sợ trái ý tổ tiên à?”
Chử Tuân cười khẩy, “Tổ tiên đã đi lâu rồi, nhưng người đang sống thì vẫn phải sống chứ, không phải sao? Thanh Bang phải nuôi lắm người như vậy, tôi cũng phải nghĩ cách kiếm tiền chứ.

Vả lại tôi chỉ đứng giữa bắc cầu ăn tí tiền hoa hồng, cũng không tính là trái ý tổ tiên mà, đúng không?”
Kim Long híp mắt cười, “Được, cậu thông minh hơn bố cậu đấy, bố cậu cố chấp quá mức nên mới có kết cục đó.

Nhìn đi, lúc đó tôi cũng bị đám người ngoại quốc kia chém gãy cái chân này.

Dạo này việc làm ăn kém quá.”
“Ai mà chả vậy chứ.” Chử Tuân khẽ cười, giọng nói rất trầm.
Kim Long uống một hớp trà, “Được rồi, cậu nói người bên Mexico yêu cầu cậu nói chuyện trực tiếp với tôi, giờ cậu đã gặp tôi rồi, nội dung hợp tác tôi cũng rõ rồi, nếu hai bên không còn vấn đề gì nữa thì cậu cũng nên chuyển nốt 50 triệu còn lại đi.”
Chử Tuân giả vờ lơ đãng nhìn ra ngoài cửa.
Một hàng bảo vệ cầm súng đứng ngoài cửa, núi rừng xanh biếc phía xa vẫn tĩnh lặng… Sa Sở Lan vẫn chưa đến.
Trong kế hoạch ban đầu của họ, Trì Chí hẳn phải gặp Kim Long trước Chử Tuân.

Trì Chí trốn khỏi nhà họ Chử, đáng lý ra Kim Long phải gặp Trì Chí trước, xác nhận với hắn ta chuyện Chử Tuân muốn hợp tác rồi mới đồng ý gặp Chử Tuân.

Nhưng không ngờ Kim Long lại cẩn thận đến vậy, một tiếng trước khi Chử Tuân xuất phát máy theo dõi trong điện thoại Trì Chí mới bắt đầu di chuyển tới vùng núi Lạc Thành.

Để đề phòng người họ Kim nghi ngờ, Sa Sở Lan đành phải đợi chiếc xe đón Chử Tuân đi nửa tiếng rồi mới xuất phát.
Vậy nên bây giờ Chử Tuân cần kéo dài thời gian.

Trầm ngâm một hồi, Chử Tuân ngẩng đầu nhìn Trì Chí, Trì Chí cũng khiêu khích cười với cậu, hắn ta bưng tách trà Long Tỉnh lên nhấp một ngụm.
Chử Tuân cười khẩy, “Việc hợp tác của chúng ta đúng là không có vấn đề gì, tôi cũng có thể chuyển ngay 50 triệu cho ông, nhưng bây giờ tôi có một điều kiện.” Cậu chỉ về phía Trì Chí, nói: “Các ông giao tên này cho tôi.”
Nụ cười trên mặt Kim Long vụt tắt, đôi mắt đục ngầu chăm chăm nhìn Chử Tuân, vô cùng áp bức, “Làm ăn buôn bán phải dứt khoát, bây giờ cậu lại đột nhiên tăng giá, không có chuyện đấy đâu chàng trai trẻ ạ.”
“Đây là kẻ thù đã giết mẹ tôi, bây giờ hắn ta đang bị cả Thanh Bang truy nã, nếu chúng ta hợp tác, không bằng nhà họ Kim nể mặt tôi đi? Giao tên này cho tôi, nhất định tôi sẽ trả công hậu hĩnh.”
“Thù oán giữa các cậu không liên quan đến nhà họ Kim chúng tôi, nhưng nếu tôi đã thu nhận thì sẽ bảo đảm an toàn cho hắn ta, nếu không thì chúng tôi cũng đuối lý quá.”
Không liên quan đến các người? Chẳng lẽ ma tuý của Trì Chí lúc đó không phải các người đưa hắn ta sao? Viên thuốc màu xanh chưa từng xuất hiện trên thị trường đó không phải đồ của nhà họ Kim các người sao? Đến giờ các người lại phủi sạch sành sanh thế này.
Chử Tuân cúi đầu gằn giọng nói: “Nhà họ Kim bảo vệ hắn ta như vậy, chẳng lẽ các ông cũng nhúng tay vào cái chết của mẹ tôi?”
“Cậu nói năng kiểu gì thế, cái chết của mẹ cậu tất nhiên không liên quan đến nhà họ Kim.

Nhưng Trì Chí là người lớp trước, nếu hắn ta đã chạy từ Hi Đảo sang nhờ cậy tôi, tôi cũng không thể bán đứng hắn ta vì chút tiền chứ? Chàng trai trẻ này, sống trong giới phải có nghĩa khí, đừng đuổi cùng giết tận quá.

Vả lại cậu nói hắn ta giết mẹ cậu, thế có bằng chứng không?”
Bằng chứng? Rõ ràng những kẻ này biết rõ mà vẫn dám đòi bằng chứng, vậy thì cậu sẽ diễn tiếp với họ.
Chử Tuân bỗng nhiên đứng dậy, hùng hổ đi về phía Kim Long và Trì Chí.

Kim Hổ đang định đứng dậy ngăn cản Kim Long đã lắc đầu với gã.

Trước khi tới đây họ đã lục soát Chử Tuân, cả điện thoại cũng đã vứt ngoài thành, Kim Long không lo lắng.
Chử Tuân đến cạnh Trì Chí túm cổ áo hắn ta, “Bằng chứng? Đương nhiên là tôi có bằng chứng, tôi đã tìm thấy con gái của người giúp việc cạnh mẹ tôi năm đó rồi, chính ông đã đưa thuốc phiện cho bà ấy.

Ông có dám thừa nhận không Trì Chí?”
Trì Chí cười mỉa, lắc đầu nói: “Cậu nói gì thế? Tôi không hiểu.”
“Ông…” Chử Tuân còn muốn nói gì đó đã nghe thấy tiếng súng vang lên từ bụi cây bên ngoài.

Âm thanh này vang lên quá bất chợt, mọi người trong phòng lập tức nhìn về phía đó.

Lúc này Chử Tuân đang đứng ngay cạnh Kim Long và Trì Chí.

Nhân lúc không ai chú ý, cậu buông Trì Chí ra, nhào qua chỗ Kim Long bóp cổ ông ta.
Kim Hổ quay qua thét lên một tiếng, Sa Sở Lan bên ngoài đã dẫn quân đội của phủ giám sát xộc vào, còn vài trăm người khác đang nhảy từ trên máy bay trực thăng xuống.

Cả ngọn núi bị bao vây từ bên ngoài, cuộc đấu súng dữ dội lập tức bùng lên giữa hai phe, tiếng súng đùng đoàng vang lên không ngớt.
“Oắt con, thả bố tao ra, nếu không ông giết chết mày.” Kim Hổ hung ác chửi Chử Tuân, nhưng gã không dám lại gần cậu.

Chử Tuân giấu một con dao cực mỏng trong tay áo, lúc này lưỡi dao đang kề trên cổ Kim Long.
“Đứng im, mày còn nhúc nhích tao sẽ cứa đứt cổ ông ta.” Chử Tuân kẹp cổ Kim Long nhích dần ra ngoài.

Bảo vệ xung quanh Kim Hổ và Kim Long đều chĩa súng về phía cậu.

Chử Tuân chỉ chú ý đến Kim Hổ và những kẻ cầm súng kia, nhưng cậu lại quên mất một người.

Khi cậu bóp cổ Kim Long kéo gã ra ngoài, Trì Chí đứng ngay cạnh cậu.

Vốn dĩ cậu không chú ý đến gã đàn ông hèn yếu này, song khi cậu tiếp tục lùi lại, một khẩu súng lạnh băng kề sát ót cậu.

Người cầm súng chính là Trì Chí.
Trì Chí dí súng vào đầu cậu, lạnh lùng nói: “Tiểu Tuân à, tôi không ngờ cậu còn diễn giỏi hơn tôi đấy, bỏ dao xuống ngay.”
Tiếng súng ngoài cửa vẫn chưa dứt, tiếng kêu la liên tục vọng vào trong.

Quân đội của phủ giám sát cộng thêm người của Hi Đảo và Tháp Cốc lên tới hơn nghìn người, tất cả đều có súng.

Họ tập kích từ bên ngoài nhân lúc người nhà họ Kim không đề phòng, người họ Kim thương vong thê thảm, cục diện đã nghiêng về một phía.
Sa Sở Lan phá tan vòng vây dẫn bốn, năm kẻ thân tín chạy vào trong sảnh, không ngờ hắn lại bắt gặp ngay cảnh Trì Chí dí súng vào đầu Chử Tuân.
“Chử Tuân!” Sa Sở Lan lập tức giơ súng nhắm vào đầu Trì Chí, “Chúng mày đã bị bao vây rồi, biết điều thì mau thả cậu ấy ra.”
Nhưng Trì Chí lại không thèm đếm xỉa đến Sa Sở Lan, hắn ta ghìm sùng vào Chử Tuân, hung dữ nói: “Thả Kim Long, nếu không tao sẽ bắn chết mày.

Nếu tao đã dám giết bố mẹ mày thì cũng dám giết thằng oắt con như mày, có tin không?”
Chử Tuân cười khẩy, “Có giỏi thì ông bắn đi…”
“Đừng! Đừng kích động!” Sa Sở Lan vội vàng lên tiếng ngắt lời Chử Tuân.
Chử Tuân ghì tay, cổ Kim Long đã bị cứa rách da bắt đầu chảy máu, Kim Hổ và đám thuộc hạ chĩa bốn, năm họng súng đen ngòm về phía Chử Tuân.

Người của Sa Sở Lan cũng đã bao vây căn nhà từ bên ngoài, đều chĩa về phía người nhà họ Kim.

Bỗng chốc bầu không khí trong sảnh giương cung bạt kiếm.
Sa Sở Lan không dám mạo hiểm tính mạng của Chử Tuân, Chử Tuân mà có chuyện gì thì Chu Lạc giết hắn mất.

Dù sao người của hắn ta đã bao vây cả ngọn núi rồi, đằng nào người nhà họ Kim cũng không thoát được.
Hắn nói với Trì Chí: “Ông có yêu cầu gì thì nói ra, đừng kích động, nếu ông làm hại Chử Tuân thì khỏi đàm phán gì hết.” Nói xong hắn lại hét lên với Chử Tuân: “Chử Tuân, cậu thả Kim Long ra, đừng kích động, chú cậu vẫn đang đợi cậu đấy.”
Mắt Chử Tuân chợt loé, lúc này cậu mới nới lỏng bàn tay đang bóp cổ Kim Long.
Kim Hổ lập tức chạy lại dìu Kim Long, đưa gã cùng trốn sau lưng Trì Chí.

Trì Chí biết họ không dám mạo hiểm tính mạng Chử Tuân, bèn dí súng vào Chử Tuân, nói: “Cho bọn tao một chiếc xe.”
Sa Sở Lan nhìn Chử Tuân, sầm mặt gật đầu.
Một lát sau, Trì Chí giữ Chử Tuân, hắn ta cùng Kim Long, Kim Hổ lên một chiếc xe việt dã.

Mấy tên lính của phủ giám sát bất ngờ nổ súng, bắn chết mấy tên vệ sĩ vẫn chưa kịp lên xe.

Nhưng chiếc xe việt dã đã chạy xa trong màn mưa tiếng súng.
Sa Sở Lan nhìn chiếc xe việt đã đang lao đi trên đường núi, mắt hắn tối sầm nói với người bên cạnh: “Gọi điện cho Chu Lạc, ngay lập tức!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.