Bạn đang đọc Đảo Taroshi FULL – Chương 29
Năm mười tám tuổi.
Chử Tuân bắt đầu lớn rất nhanh, cậu cao vổng lên, gần bằng anh.
Hình như Chử Tuân cũng có bí mật của riêng mình, bắt đầu giấu anh học đàn, sau giờ học cũng thường xuyên không về nhà, anh nghĩ, có phải cậu hẹn hò rồi không?
Cũng phải, đứa nhỏ lớn rồi, rồi cũng sẽ yêu đương.
Chẳng qua không hiểu tại sao lòng anh lại xon xót, rất khó chịu.
Khi Chử Tuân đàn tặng anh bài “Ngọt ngào”, anh cười nhạo Chử Tuân.
Thật ra anh cố ý làm vậy, vì lúc đó cảm xúc trong lòng anh quá phức tạp, thậm chí anh bắt đầu xôn xao cảm giác muốn ôm lấy Chử Tuân.
Vậy nên anh phải cười thật lớn, muốn xóa bỏ xúc cảm kỳ lạ đó của mình.
Khi Nhiêu Hà Lý cho anh biết bí mật của Chử Tuân, anh ngạc nhiên, anh tức giận, thậm chí anh không dám đối mặt.
Khi đó anh đã kéo lùi cả một tuần mới đối mặt với Chử Tuân, anh giả vờ uống trà an thần, mặc cho Chử Tuân hôn mình, xoa bóp mình, cọ vào phía sau của mình.
Nhưng anh đau đớn nhận ra rằng mình đã cương, mình cương vì Chử Tuân.
Anh tức giận, xoay lại vạch trần Chử Tuân, nhưng Chử Tuân lại nói cậu thích anh.
Chử Tuân thích anh, Chử Tuân thích anh từ năm mười ba tuổi! Sao có thể như vậy?! Anh là chú cậu, anh nuôi cậu từ nhỏ đến lớn, họ là người thân mà.
Anh đã hứa với Chử Xuyên sẽ chăm sóc cho cậu, bảo vệ cậu, để cậu sống một cuộc đời bình thường, sao cậu có thể yêu anh được?!
Không được! Chử Tuân không được yêu anh, mà anh cũng không được… cũng không thể…
Anh đưa Chử Tuân ra nước ngoài, nhưng vẫn không yên tâm.
Sao mà anh có thể yên tâm chứ, mười mấy năm qua Chử Tuân chưa từng rời xa anh ngày nào.
Vậy nên anh bảo Triệu Lỗi đi theo cậu.
Triệu Lỗi theo anh từ nhỏ đến lớn, lăn lộn với anh từ thuở còn ở xóm nghèo Lạc Thành, hắn là người anh tin tưởng nhất.
Anh dặn Triệu Lỗi phải chăm sóc tốt Chử Tuân bằng mọi giá.
Cứ vậy, chính tay anh đẩy đứa nhỏ mình nâng niu trong tay đi mất, đẩy Chử Tuân rời xa anh.
Khoảng thời gian Chử Tuân vừa đi, ngày nào anh cũng mất ngủ, căn nhà ven biển về đêm tối tăm cô quạnh, ngoài tiếng gió và sóng biển, anh không nghe được âm thanh nào khác.
Không có ai quấn lấy anh gọi “chú ơi” nữa, cũng không còn ai rúc vào lòng anh, cọ mái đầu mềm mại vào người anh.
Anh thường xuyên trơ mắt nhìn trời đêm hửng sáng.
Đêm khuya, anh nằm trên giường gọi Chử Tuân.
Chử Tuân cầu xin anh, cậu nói “Chú cho cháu về đi, cháu không muốn xa chú đâu.” Nhưng ở bên kia điện thoại, anh chỉ cắn môi nói “Không được”, sau đó lập tức cúp máy.
Anh vung quay ném hết mọi thứ trên tủ đầu giường xuống đất, những mảnh vụn thủy tinh rơi rào rào.
Ban này anh cố gắng bận rộn rất có thể, đến đêm lại mất ngủ, dần dần cơ thể cũng không chống đỡ được.
Nhiêu Hà Lý bảo anh đi khám, muốn bác sĩ kê thuốc hỗ trợ giấc ngủ cho anh, anh không chịu.
Sau khi lái xe về biệt thự, anh vào bếp tìm số trà an thần còn lại, tự pha một cốc lớn như Chử Tuân vẫn luôn pha cho anh.
Anh nhìn cốc trà màu vàng nhạt, chua xót mỉm cười, khuôn mặt vốn tiều tụy lại càng thêm bệnh tật.
Anh uống cạn cốc trà, thầm nghĩ, cuối cùng đêm nay cũng ngủ ngon rồi.
Thật ra anh vẫn luôn tình nguyện uống cốc trà ấy, dù là trước đây, hay bây giờ.
Cuộc sống của anh trôi đi trong chết lặng, sau khi uống hết số trà còn lại, anh lại mất ngủ, cảm giác thèm ăn giảm sút, thường chỉ ăn một nữa, chẳng mấy chốc đã gầy rộc.
Lần đó anh cúp điện thoại, sau đó mỗi khi anh gọi Chử Tuân đều không nghe máy.
Đến cơ hội duy nhất được nghe giọng Chử Tuân cũng không còn, nhưng tất cả là do anh, anh không trách Chử Tuân.
Anh nghĩ hẳn Chử Tuân hận mình lắm, hận người chú giả dối, ích kỷ, dối trá, hèn nhát như anh.
Không lâu sau đó là sinh nhật Chử Tuân, anh rối trí suốt một tuần liền, cuối cùng vẫn không chịu nổi, mua vé máy bay đến New York.
Anh không cho Chử Tuân biết, chỉ mình Triệu Lỗi biết anh đến đó.
Chử Tuân nói mùa đông New York lạnh lắm, thật ra anh cũng biết, anh từng đến New York vào mùa đông, bông tuyết như lông ngỗng bay đầy trời, sân trường bao phủ trong màu trắng xóa.
Khi đó Chử Tuân ngồi trong phòng học, cậu mặc một chiếc áo len cao cổ màu đen, da đen đi nhiều, vẻ mặt lại càng lạnh lùng hơn.
Anh và Triệu Lỗi đứng ngoài cửa sổ nhìn Chử Tuân suốt nửa tiếng.
Nửa tiếng sau, anh lại lên chuyến bay sớm nhất về đảo Taroshi.
Sinh nhật thứ hai của cậu, anh vẫn lén lút đi lén lút về.
Triệu Lỗi từng nói: “Đại ca, hay anh nói cho cậu chủ nhỏ biết đi, dù cậu chủ nhỏ không nói ra, nhưng ai cũng biết cậu ấy nhớ anh sắp điên rồi.”
Anh im lặng cúi đầu, hồi lâu sau mới nói: “Đừng nói cho nó, đừng nói gì hết.”
Khi Triệu Lỗi nói với anh Chử Tuân bị ốm, anh đang bận rội đấu đá với Trì Chí trên đảo, ngày nào anh cũng có vô số công việc cần làm.
Nhưng ngay sau khi nhận điện thoại từ Triệu Lỗi, anh không còn tâm trạng làm chuyện gì khác nữa.
Lại một đêm mất ngủ, hôm sau, anh mua vé chuyến bay sớm nhất, vượt qua hai mươi tiếng trên trời từ Hi Đảo đến New York.
Triệu Lỗi nói Chử Tuân đã uống thuốc, giờ đang ngủ, ban ngày cậu sốt 40 độ, giờ đã đỡ rồi, chỉ còn 38 độ.
Anh vào phòng Chử Tuân, đến bên giường cậu.
Mặt Chử Tuân vùi trong chiến gối trắng, trông cậu hốc hác vô cùng.
Trước đây Chử Tuân rất ít ốm, hòn đảo nhiệt độ quanh năm trung bình không thấp hơn 25 độ khiến cậu không có cơ hội bị sốt.
Mà ở bên kia Thái Bình Dương, đứa nhỏ của anh lại bị đau ốm dằn vặt đến võ vàng.
Anh run rẩy đưa tay ra, tựa như chạm vào thứ báu vật đã vụn vỡ, nhẹ nhàng xoa má Chử Tuân.
Chử Tuân gầy đi nhiều quá, gò má nhô lên, càng khiến cậu thêm góc cạnh.
Đẹp thật, anh thầm nghĩ, Tiểu Tuân của anh lớn rồi, trở thành một người đàn ông rất đẹp, nhưng anh lại tự tay đẩy cậu đi.
Chử Tuân như cảm nhận được anh, cậu cọ má lên tay anh, khẽ gọi: “Chú ơi… Chú…”
Khi ấy, mọi kìm nén và lý trí của anh đều bị cuốn trôi.
Như ma xui quỷ khiến, anh cúi đầu, nhẹ nhàng nâng mặt Chử Tuân, hôn lên môi cậu.
Nụ hôn mập mờ này vô cùng chóng vánh, chẳng đáng là bao trong mười mấy năm cuộc đời bầu bạn của họ, nhưng một chốc bé nhỏ này lại mang theo sức mạnh có thể cuốn phăng tất thảy, khơi dậy sóng gió kinh người trong lòng Chu Lạc.
Anh trợn trừng mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú ngay phía trước, bỗng chốc, anh cảm giác như có dòng điện chạy qua cơ thể mình.
Chu Lạc rùng mình, lùi về sau bốn, năm bước, thảng thốt che miệng, anh không dám tin mình lại làm ra chuyện này.
Anh hốt hoảng bỏ chạy, khi ra cửa còn va vào giá treo áo trong phòng.
Tiếng đổ vỡ đánh thức Chử Tuân, cậu mơ màng mở mắt, thấy cửa phòng mình mở toang, giá treo đồ lại đổ xuống từ lúc nào.
Cậu chỉ nghĩ đây lại là “kiệt tác” của tên Triệu Lỗi hấp ta hấp tấp kia, bèn mặc kệ trùm chăn lên đầu, chẳng mấy chốc đã lại mê man.
Nếu thời gian được quay trở lại, nếu Chử Tuân tỉnh lại sớm hơn dù chỉ một chút, cậu sẽ thấy người cậu ngày nhớ đêm mong đang kinh hồn bạt vía đứng đầu giường cậu.
Khi đó cậu sẽ nắm lấy tay anh thổ lộ hết tình yêu vô cùng vô tận của mình, cậu sẽ vùi trong lòng anh làm nũng, cầu xin anh ở lại, hoặc đưa cậu đi.
Chỉ cần một phút thôi, cuộc đời của hai người sẽ được viết lại, nhưng tiếc nuối lớn nhất trên đời này chính là không có “nếu như”.
Thời gian sẽ chỉ bước về phía trước, người đã đi qua sẽ chẳng thể quay đầu, mà đã bỏ lỡ cũng chỉ đành đợi lần sau gặp lại.
Chử Tuân mãi mãi không biết đêm mùa đông ở New York ấy, từng có người trân trọng ôm mặt cậu, đặt lên môi cậu một nụ hôn đầy cay đắng.
Về đảo Taroshi, Chu Lạc lập tức cắt đứt hoàn toàn với Nhiêu Hà Lý.
Đêm khuya, anh nằm trên sô pha trong căn nhà ven biển, ca khúc “Ngọt ngào” Chử Tuân hát tặng anh vang lên từ điện thoại, hết lần này đến lần khác.
Anh cười khổ, tự tuốt cho mình, anh tưởng tượng hình ảnh Chử Tuân hôn anh, xúc cảm khi Chử Tuân mơn trớn cơ thể anh, cuối cùng anh ngửa cổ, như một con thiên nga sắp chết, liên tục bắn tinh trong tiếng hát của Chử Tuân.
Bắn xong, anh mệt mỏi nằm trên sô pha cười lớn.
Nực cười làm sao, anh vốn nào phải kẻ ngây thơ, anh đã nếm thử hương vị tình dục từ lâu, nhưng Chử Tuân lại là mối tình đầu của anh.
Một gã đàn ông 28 tuổi, mối tình yêu của mình lại là đứa bé mình nuôi nấng, đúng là mỉa mai!
Cười mãi, cười mãi, một giọt nước mắt dần chảy ra từ khóe mắt anh, rồi nhanh chóng tan biết trong đêm đen nóng nực.
Ngoài gió biển, không ai biết tâm sự của anh..