Đảo Taroshi

Chương 27


Bạn đang đọc Đảo Taroshi FULL – Chương 27


“Cậu thù tôi đến thế à, bây giờ tôi có giành chú cậu với cậu nữa đâu.”
Chử Tuân quay lại nhìn anh ta, “Ý anh là sao?”
Nhiêu Hà Lý xoa cánh tay tím bầm vì bị Kim Hổ bóp, “Hả? Tôi với Chu Lạc chia tay lâu rồi, cậu không biết à?”
Chử Tuân im lặng, một lát sau mới hỏi: “Từ lúc nào?”
“Lâu lắm rồi, từ hai năm trước, Chu Lạc không nói với cậu à?” Nhiêu Hà Lý bước tới cạnh Chử Tuân, đứng sát Chử Tuân tựa vào lan ca nhìn sàn nhảy bên dưới, “Tôi không biết tại sao cậu và Chu Lạc lại thành ra bế tắc thế này, dù cậu ra nước ngoài bốn năm, nhưng không phải tuần nào Chu Lạc cũng gọi cho cậu sao? Hơn nữa năm nào sinh nhật cậu anh ất cũng bay qua đó thăm…”
“Anh nói gì?! Lặp lại lần nữa!” Chử Tuân mạnh mẽ kéo tay Nhiêu Hà Lý, gầm lên.
Nhiêu Hà Lý bèn lặp lại: “Tôi nói năm nào sinh nhật cậu anh ấy cũng qua đó thăm cậu, không phải cậu không biết chứ?! Trời má, Chu Lạc nghĩ gì vậy, bảo sao cậu hận anh ấy đến vậy.”
Chử Tuân buông tay Nhiêu Hà Lý, thẫn thờ đứng cạnh anh ta.

Cậu mím môi, thân hình cao lớn chán chường sụp xuống, tựa như ngọn núi lửa sắp phun trào.
Nhiêu Hà Lý thấy cậu như vậy, thở dài, “Vốn dĩ là chuyện giữa hai người, tôi không có tư cách nhiều lời.

Nhưng dù sao cũng tại năm đó tôi tiết lộ bí mật của cậu cho Chu Lạc, anh ấy mới đưa cậu đi.

Thật ra mấy năm nay tôi cũng rất áy náy, nhất là khi nhìn Chu Lạc mấy năm nay, tôi lại càng hối hận.”

“Chú ấy làm sao?” Chử Tuân vội hỏi.
“Nửa năm đầu khi cậu vừa đi, ngày nào anh ấy cũng tìm rất nhiều việc để làm, bận rộn như con quay, suốt nửa năm đó anh ấy không chạm vào tôi lần nào.

Sau này không bận nữa, anh ấy lại chẳng làm gì hết, chỉ biết uống rượu.

Ngày nào cũng uống đến say mèm, tôi hỏi anh ấy làm sao, anh ấy cũng không nói, chỉ biết vùi đầu uống.

Đôi lúc say rồi cũng sẽ làm tình với tôi, nhưng tôi cảm giác anh ấy không tập trung chút nào, từ khi đó anh ấy càng ít tìm đến tôi.

Mãi đến hai năm trước khi cậu bị bệnh, khi đó Chu Lạc vừa trở mặt với Trì Chí, tình hình trên đảo rối tung, nhưng vừa nghe cậu bệnh anh ấy đã mua vé sang New York thăm cậu.

Từ New York về, anh ấy cắt đứt hoàn toàn với tôi.

Tôi cứ nghĩ cậu biết hết chuyện này, nào ngờ Chu Lạc lại giấu cậu.”
Bàn tay Chử Tuân đã gồ ghề gân xanh, cậu thở dốc, cảm giác khó thở như bị thứ gì đè nặng.

Nhưng nghe Nhiêu Hà Lý nói xong, cậu vẫn bình tĩnh nói: “Có lẽ là thấy áy náy thôi, nếu không tại sao lại giấu tôi.”
Nhiêu Hà Lý nói tiếp: “Tại sao năm nào anh ấy cũng qua thăm cậu vào ngày sinh nhật, tại sao vừa nghe tin cậu ốm anh ấy đã gác lại tất cả đi tìm cậu? Tôi không bình xét gì hết, tôi nghĩ tự cậu cũng rõ, cậu chỉ không dám thừa nhận thôi.”
Đi giày cao gót quá lâu, Nhiêu Hà Lý cũng thấy mệt.

Anh ta tháo giày, cơ thể nho nhỏ nép bên cạnh Chử Tuân, nói tiếp: “Khi tôi với ở bên anh ấy, tôi rất ghen tị với cậu, bởi vì trong lòng anh ấy cậu luôn là số một, nhu cầu của cậu luôn là quan trọng nhất.

Khi đó tôi chỉ nghĩ anh ấy thương cậu, mãi đến khi cậu đi rồi, nhìn Chu Lạc lúc đó tôi mới hiểu, dù có thương cháu thế nào cũng chỉ có mức độ thôi, nhưng dường như anh ấy không có giới hạn nào với cậu.

Trông Chu Lạc gần gũi vậy thôi, thật ra anh ấy rất lạnh lùng, giữ khoảng cách với tất cả mọi người, đề phòng bất cứ ai.

Nhưng người duy nhất anh ấy không đề phòng là cậu, nếu không mấy trò tiểu xảo đó của cậu sao bỏ thuốc được anh ấy hết lần này tới lần khác chứ?”
Chử Tuân không thể hiện điều gì ra mặt, nhưng lúc này cậu đã tỏa ra khí chất “người sống chớ gần”.


Nhiêu Hà Lý thấy vậy cũng không sợ, thấy cậu chỉ là một con chó sói nhỏ bị chọc trúng tim đen thôi, Nhiêu Hà Lý hí hoáy với bộ móng đỏ, nói tiếp: “Sinh nhật anh ấy, hai người kề vai nhau ngồi trên hành lang trong căn nhà ven biển, nói cười không ngớt.

Lúc thấy anh ấy cười, tôi đã rất khó chịu, Chu Lạc chưa từng cười với ai như vậy.

Chắc cậu không biết, thật ra Chu Lạc không hay cười, trừ khi ở cùng cậu.” 
Nhiêu Hà Lý và Chử Tuân đứng chơi chếch với sàn nhảy, đứng từ đây có thể nhìn thấy toàn cảnh bên dưới.

Nhiêu Hà Lý vừa nói xong, họ đã thấy Sa Sở Lan và chu Lạc cùng đi tới từ bên kia sàn nhảy, đang đứng ngay dưới họ.
Sa Sở Lan đanh mặt nhìn ngó xung quanh, Nhiêu Hà Lý biết hắn đang tìm mình.

Nhiêu Hà Lý cười khổ, đang định lên tiếng, bỗng Chử Tuân đã nói trước anh ta.
“Dù không có anh, vẫn còn nhiều người khác ở bên cạnh chú ấy.” Chử Tuân cúi đầu lạnh lùng nhìn Sa Sở Lan.
“Cậu nói hắn hả?” Nhiêu Hà Lý chỉ vào Sa Sở Lan, bật cười, “Hắn ta chỉ đơn phương thôi, đã thế còn là một kẻ ngốc, cậu không cần để ý đến hắn đâu.

Nếu cậu còn không tin, tôi cho cậu xem một thứ nữa.”
Dứt lời, Nhiêu Hà Lý mở điện thoại ra tìm số Chu Lạc, bấm nút gọi.

Hai giây sau, bỗng có tiếng ghita lanh lảnh vang lên, sau đoạn nhạc dạo vui tươi, giọng hát khàn khàn của thiếu niên cách đó không xa, luồn qua bản nhạc điện tử ồn ào, chậm rãi vang vọng trên hành lang bên dưới, trong trẻo như một giấc mộng hoang đường.
Thật ngọt ngào, nụ cười của người ngọt ngào làm sao

Tựa như hoa nở giữa gió xuân về
Rực rỡ đón gió xuân…
Chu Lạc vừa nhấc điện thoại “a lô” một câu, Nhiêu Hà Lý đã cúp ngay.

Nhiêu Hà Lý nhìn Chử Tuân, nói: “Nghe thấy chưa? Nhận ra giọng mình chứ? Từ ngày cậu đi, anh ấy đã đổi chuông điện thoại thành bài này.”
Nhiêu Hà Lý nhìn hai người đàn ông bên dưới, khẽ nói: “Có lẽ chính anh ấy cũng không rõ lý do, thật ra những người thiếu thốn tình yêu như tôi và Chu Lạc luôn có một lớp kén dày bọc lấy trái tim, sợ người khác tổn thương mình.

Có những lúc vây trong kén lâu rồi, đến khi mình động lòng cũng không biết, cậu nói xem có đáng thương không?”
Chử Tuân không trả lời Nhiêu Hà Lý.

Từ khi nghe tiếng ghi âm cậu hát “Ngọt ngào”, vẻ bình tĩnh cậu ngụy trang cho mình đã xé rách hoàn toàn, hai bàn tay nổi gân xanh siết chặt lan can, tình cảm sôi trào trong mắt không sao ngừng lại, đôi đồng tử xanh nhạt cũng đỏ rực.

Cậu nhìn Chu Lạc, cười khan hai tiếng, vừa cay đắng vừa đau thương.
Chu Lạc, chú là kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo lớn nhất trên đời!!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.