Đảo Taroshi

Chương 20


Bạn đang đọc Đảo Taroshi FULL – Chương 20


Người đầu tiên nhận ra Chu Lạc mất tích là Sa Sở Lan.

Vốn dĩ hắn hẹn Chu Lạc hôm sau cùng ra cảng Ly bàn chuyện làm ăn, nào ngờ đến tận buổi trưa hắn cũng không gọi được Chu Lạc.
Gọi điện thì tắt máy, lái xe đến căn nhà văn biển lại thấy cửa sổ kéo rèm, hắn ấn chuông mười mấy lần cũng không ai ra mở, Sa Sở Lan bắt đầu hoang mang.
Lần đầu tiên Sa Sở Lan gặp Chu Lạc là bảy, tám năm trước.

Khi đó hắn phải nhẫn nhịn rất khó khăn, vừa phải nơm nớp sống dưới sự đe dọa của Sa Sở Tín, vừa phải âm thầm điều tra cái chết của bố mình, lúc nào cũng nặng trĩu tâm sự, cuộc sống mệt mỏi.
Hôm đó hắn lén chạy ra ngoài khuây khỏa, bất chợt nhìn thấy Chu Lạc dẫn người ra ngoài đánh nhau với người nhà họ Kim.

Danh tiếng của Chu Lạc vang dội, ai ai cũng biết nhà họ Chử có một Diêm Vương mặt ngọc không dễ chơi, dù nổi tiếng là vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Sa Sở Lan nhìn thấy Chu Lạc.
Khi đó Chu Lạc mới ngoài hai mươi, đang là lúc trẻ tuổi sung sức.

Anh cầm hai thanh mã tấu, mặt mày lạnh tay, thấy người là chém, đôi chân thon dài thẳng tắp kia cũng là thứ vũ khí kinh người.

Anh chém một nhát, cẳng chân cũng xé gió vụt qua, gió biển thôi bay tà áo sơ mi trắng, thoáng lộ đường cong rắn chắc mượt ma sau lưng anh.

Da trắng môi hồng, lại là Diêm Vương hừng hực sát khí, ngầu miễn bàn.
Hắn nhìn lại mình, ngày nào cũng nhẫn nhịn mỉm cười, chẳng khác nào con chó vẫy đuôi nịnh chủ.

Từ lúc đó, Sa Sở Lan bắt đầu sùng bái Chu Lạc, mơ mộng trở thành một người đàn ông như vậy.

Mấy năm sau khi điều tra cái chết của bố mình, hắn giở mọi thủ đoạn kéo chú mình xuống ngực, sau đó lập tức ngỏ lời với Chu Lạc.

Khi đó Chu Lạc và Trì Chí mới rạn nứt, đúng lúc cần đồng minh, hắn đổi sự thật mình điều tra được lấy lòng tin của Chu Lạc, trở thành đồng minh của anh.
Hắn luôn niềm nở với Chu Lạc, nhưng cũng rất thông minh, hắn chưa từng vượt qua giới hạn bạn bè.

Vậy nên thỉnh thoảng hắn hơi thân mật quá mức Chu Lạc cũng mặc kệ hắn, huống chi trạng thái của Chu Lạc mấy năm nay đều không tốt, cũng không hơi đâu lo những chuyện lung tung, hắn bèn thân cận với Chu Lạc như vậy.
Hắn có ý với Chu Lạc, Chu Lạc không biết, nhưng Nhiêu Hà Lý lại rõ mồn một.

Mấy năm nay Nhiêu Hà Lý lo chuyện kinh doanh hộp đêm thay Chu Lạc, anh ta rất có khiếu, hơn nữa vốn cũng xuất thân từ hộp đêm, biết rõ mánh khóe làm nghề này.

Sau khi Nhiêu Hà Lý quản lý, hộp đêm dưới trướng Chu Lạc bỗng vụt lên thành hộp đêm ăn nên làm ra nhất đảo Taroshi.
Sa Sở Lan không thể nói rõ quan hệ giữa Nhiêu Hà Lý và Chu Lạc, hắn biết trước đây Nhiêu Hà Lý từng đi theo Chu Lạc, là tình nhân của anh, lý ra hai người họ phải rất thân mật mới phải.

Nhưng Sa Sở Lan lại thấy họ giống đại ca và đàn em hơn, cùng lắm chỉ là đại ca và đàn em thân thiết.
Nhiêu Hà Lý nhìn ra ý đồ của hắn, bởi vậy Nhiêu Hà Lý rất ghét hắn.

Mà hắn cũng không hơi đâu quan tâm đến Nhiêu Hà Lý, hắn chỉ thấy tên dâm đãng này là kẻ thích gây chuyện, nhưng hắn đã quen gặp ai cũng mỉm cười, dù Nhiêu Hà Lý thường xuyên trợn mắt với hắn, hắn cũng phải giả vờ nhã nhặn khách sáo, thật ra hắn muốn đánh tên này lắm rồi.

Có một hôm Chu Lạc hẹn hắn đến hộp đêm của Nhiêu Hà Lý bàn chuyện, hôm đó Chu Lạc không vui, hắn bèn uống rượu giải sầu cùng Chu Lạc, sau đó Nhiêu Hà Lý cũng nhập cuộc, ba người uống say tí bỉ.
Chu Lạc gọi tài xế chở về trước, hắn và Nhiêu Hà Lý vẫn uống tiếp.

Rượu giải muôn nỗi sầu, sự giả dối và xót xa trong lòng hắn nhiều năm qua đều trút sạch trong đêm hôm đó, sau đó không rõ tại sao hai người lại quấn vào nhau, hôm đó say quá, Sa Sở Lan cũng không nhớ rõ.

Hắn chỉ nhớ cơ thể yêu tình này mềm con mẹ nó nhũn, rên cực kỳ êm tai.
Chuyện này có được một lần sẽ có lần thứ hai, sau đó hai người làm với nhau, nhưng họ đều rất ăn ý, chỉ lên giường, không nói đến tình cảm.

Hắn vẫn theo đuổi Chu Lạc, Nhiêu Hà Lý vẫn hay trợn mắt với hắn.

Chỉ lúc không người ở trên xe, trong khách sạn, họ mới lao vào cắn xé nhau như thú dữ, tiến sâu và cơ thể đối phương rồi hòa làm một.
Ngay khi Sa Sở Lan không tìm thấy Chu Lạc, toan gọi cấp dưới đi tìm anh, Chu Lạc bỗng gọi tới.
Giọng Chu Lạc rất khàn, nghe như đang ốm, “Sa Sở, mấy hôm nay tôi thấy không khỏe, không gặp anh đâu, đợi mấy hôm nữa rồi tính.”
Sa Sở lan thấy giọng anh yếu ớt, nhíu mày hỏi: “Anh sao thế? Sao giọng khàn thế? Ốm à? Có nặng không? Sáng nay tôi đến nhà anh không thấy ai ở nhà, anh đang ở đâu?”
“Khụ khụ…” Chu Lạc ho khan hai tiếng, giọng càng khàn hơn, “Tôi sốt quá bị khàn giọng… Shhh… Ở nhà bí bách quá, tôi đến chỗ khác chơi mấy ngày cho khuây khỏa, anh đừng gọi tôi nữa, để tôi yên tĩnh chữa bệnh.”
“Anh đang ở đâu? Tôi đến thăm anh… Ấy…” Sa Sở Lan chưa nói dứt câu, Chu Lạc đã ngắt điện thoại.
Chu Lạc trần truồng nằm trên giường, tay trái bị còng lên đầu giường, tay phải mệt mỏi cầm điện thoại.

Vừa nói xóng câu cuối cùng với Sa Sở Lan, điện thoại trong tay anh đã rơi xuống giường.
“Ôi… Đệt… Mẹ nó cháu mút nghiện rồi đúng không?” Anh cúi đầu khẽ mắng.
Chử Tuân đang mút đầu v* trước ngực anh, tai, cổ, ngực, đầu v*, chỉ cần là phần da lộ ra ngoài, không nơi nào không có dấu hôn đỏ tím.

Tấm chăn mỏng che khuất thân dưới hai người, Chử Tuân khẽ thúc eo, anh cắn môi xuýt xoa một tiếng.

dương v*t của Chử Tuân vẫn chôn trong lỗ sau của anh, vừa rồi khi gọi Sa Sở Lan, Chử Tuân còn không biết vô tình hay cố ý mài quy đầu trong người anh.

Nơi đó đã trút đầy tinh dịch, miệng lỗ bị chịch vừa đỏ vừa sưng, chỉ cần cử động nhẹ thôi cũng đủ dày vò.
Anh bị Chử Tuân nhốt trong nhà chịch từ tối qua đến bây giờ, nếu Sa Sở Lan không tìm đến, không biết tên súc sinh Chử Tuân này định làm đến bao giờ.
Khi chuông cửa vang lên, Chử Tuân đang siết eo anh thúc mạnh vào phía sau, anh gác đùi trên hông Chử Tuân, Chử Tuân vừa ra sức nắc mạnh vào lỗ sau, vừa dùng tay sục dương v*t giúp anh.

Từ tối qua đến hôm nay anh đã bắn không biết bao nhiêu lần, lúc này chỉ khẽ chạm vào “đứa em” của anh cũng rát như châm kim.

Nhưng khoái cảm tấn công từ hai phía lại vô cùng mạnh mẽ, bàn tay trong bộ còng siết chặt, gân xanh nổi lên, anh đã rên đến khàn giọng, nhưng lúc này vẫn không nhịn được mắng cậu: “A… A… Nhóc súc sinh… Ranh con này… Mẹ nó chậm thôi… Cháu uống thuốc tráng dương đúng không…Aaa… Không dừng lại được đúng không… Haaa…”
Lại thêm một cú dập mạnh, cây hàng to khủng đâm vào lỗ thịt sưng đỏ, tiến vào nơi sâu nhất bên trong anh.

Tuyến tiền liệt đã nhạy cảm đến cùng cực của anh bị đâm run lên, cú dập này quá mạnh, quá dữ, sung sướng nổ tung trong đầu anh như pháo hoa, cháy hừng hực, anh lại bắn.
Chẳng quá lúc này anh đã không bắn được gì nữa, vài giọt tinh dịch trong suốt rỉ ra từ lỗ tiểu, không bắn thêm được gì khác.
Chử Tuân buông chân tay, đè lên người Chu Lạc chặn môi anh lại.


Cậu mò ra sau hông Chu Lạc, bóp lấy cánh mông, mạnh mẽ xoa nắn, dương v*t chôn trong cơ thể anh lại lớn thêm vài phần, Chử Tuân vừa hôn anh, vừa ra sức cắm rút trong cơ thể anh.
Cơ thể vừa đạt cực khoái vô cùng mẫn cảm, nào chịu được cậu làm mạnh mẽ như vậy.

Chu Lạc rùng mình, nước mắt lưng tròng, “Haa… Aaaa… Không được rồi… Đệt…”
“Chú ơi… Chú ơi…” Chử Tuân thúc mạnh vài lần, run rẩy chôn đầu bên cổ anh, một luồng tinh dịch nóng hổi trút vào lỗ thịt đã chứa đầy tinh dịch của Chu Lạc.
“Chử Tuân, đ*t mẹ cháu… đ*t mẹ cháu…”
Chử Tuân thở hổn hển, ngẩng đầu hôn môi anh, “Chú chửi từ hôm qua đến giờ, không mệt ạ?”
Anh hung dữ nhìn cậu, ánh mắt chứa đựng sự tức giận cùng ấm ức, thậm chí còn dào dạt sóng tình.

Chử Tuân không chịu nổi ánh mắt này, cây gậy vùi trong người anh lại cứng lên, cậu cúi xuống ngậm đầu v* anh, nghiền qua lại trong miệng, “Chú ơi, chú là yêu tinh đúng không…”
“Câm ngay!!”
Chử Tuân cắn một hồi mới nhớ ra Sa Sở Lan ở ngoài cửa.

Cậu cởi tay phải của Chu Lạc, mở điện thoại của Chu Lạc rồi đưa cho anh, “Nhiều cuộc gọi nhỡ quá này, xem ra tình nhân nhỏ không tìm thấy chú sốt ruột lắm rồi, gọi cho hắn ta đi, đỡ cho hắn ra gây chuyện phiền phức gì.

Chú cũng không muốn người khác biết chú bị cháu nhốt lại làm đâu nhỉ?”
“Đ*t mẹ cháu!” Chu Lạc đỏ mắt chửi cậu, tìm số Sa Sở Lan.

Dù Chử Tuân là súc sinh, nhưng cậu nói cũng có lý, nếu anh mất tích, chắc chắn Hi Đảo sẽ hỗn loạn.

Vì đại cục, anh chỉ còn cách khàn giọng gọi điện cho Sa Sở Lan.
Chử Tuân điên rồi, anh cũng sắp điên theo Chử Tuân rồi.
Tối qua Chử Tuân vừa sờ vừa liếm, sau khi anh bắn xong, cậu vẫn không chịu thả ra.
Chử Tuân ôm hông anh kéo anh ra mép ghế, để anh ngồi lơ lửng.

Anh không biết Chử Tuân định làm gì, chỉ nghe thấy tiếng đóng mở nắp chai, sau đó Chử Tuân ngồi trước mặt anh, ngón tay lạnh lẽo lướt qua khe mông, đâm vào lỗ sau.
“A…”
Nơi chưa từng có ai ghé thăm bỗng bị vật lạ đâm vào, anh đau toát mồ hôi, “Chử Tuân, mẹ nó, cháu… điên rồi đúng không? Rút ra… Mau rút ra… A…”
“Đau ạ? Vậy cháu nhẹ hơn nhé, chú đừng căng thẳng, thả lòng nào, lúc chú dạo đầu cho mấy tình nhân nhỏ của chú chú làm thế nào, chú phải có kinh nghiệm chứ.” Chử Tuân vừa nói vừa đẩy ngón tay vào, lần này cậu có vẻ tức giận, đâm thẳng qua nếp nhăn đỏ mềm vào cơ thể anh.
“A… A…”
Quá đau! Cũng quá nhục nhã.
Chu Lạc là ai? Là tên côn đồ mười mấy tuổi đã nổi tiếng giới anh chị vì sự tàn nhẫn, trước giờ đánh nhau chỉ có anh đánh người khác, chịch người khác cũng là người ta ngoan ngoãn nằm ra cho anh chịch.

Anh chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ bị một thằng ranh bé hơn mình bảy, tám tuổi làm nhục thế này, nhất là thằng nhóc là đứa trẻ anh nuôi nấng.

Phẫn nộ, xấu hổ, và khó tin quyện vào nhau, khiến anh gồng mình, mà anh càng căng thẳng, Chử Tuân lại càng khó vào, anh cũng càng đau đớn.

“Chử Tuân, cháu chết chắc rồi, biết không? Chú không tha cho cháu đâu, chú phải giết chết cháu, thằng nhãi ranh, aa…”
Chử Tuân đổ rất nhiều gel bôi trơn ra tay, chậm rãi tiến vào lỗ nhỏ phía sau.

Dù Chử Tuân tức giận, nhưng suy cho cùng cậu vẫn không nỡ thấy Chu Lạc đau đớn, một tay cậu di chuyển trên dương v*t của anh, từ từ tuốt phần thân dương v*t.

Không biết Chử Tuân học từ đâu, chẳng mấy chốc anh đã lại cứng, khoái cảm nhanh chóng lan ra từ dương v*t, Chu Lạc thả lỏng, cuối cùng Chử Tuân cũng vào được ba ngón tay.
Ngón tay dính dớp gel bôi trơi chậm rãi khai thác thành ruột siết chặt.

Tay còn lại của Chử Tuân vuốt ngày càng nhanh, lỗ sau của anh cũng ngày càng thả lỏng, ngón tay trong cơ thể bắt đầu đâm vào rút ra, chẳng mấy chốc vách thịt đã mềm ẩm, cắn nuốt ngón tay cậu.

Chử Tuân càng làm càng ngang ngược, ngón tay khuấy đảo trong cơ thể anh, cậu bất chờ đâm phải một cục thịt nhỏ lớn cỡ hạt dẻ, Chu Lạc lập tức run rẩy, dòng điện chạy dọc sống lưng, anh không khỏi rên rỉ: “Uhm…”
“Đây đúng không chú?” Chử Tuân cười gian xảo, ba ngón tay khép lại cùng mạnh mẽ tấn công khu vực đó, tay còn lại cũng tăng tốc, cậu lột bao quy đầu của Chu Lạc, xoa nắn quy đầu nhạt màu.
“Ưm… Đừng tuốt nữa… Đệt… Không được… Chử Tuân… Aaa…”
Anh lại bắn lần bữa, tinh dịch dính đầy tay Chử Tuân.

Song không đợi anh kịp thở dốc, Chử Tuân lại tuốt dương v*t anh, ngón tay cũng xảo quyệt đâm thẳng vào tuyến tiền liệt.

Anh vừa mới bắn tính, đang là lúc dương v*t nhạy cảm nhất, cậu tuốt mạnh như vậy, Chu Lạc đau như bị kim châm, không người đàn ông nào chịu được cái đau này.
Anh thét lên, gắng sức vùng vẫy, “Đệt, đau đau đau… Mẹ nó đừng có tuốt nữa… Aaaa…”
Chử Tuân cho anh uống thuốc, lúc anh người anh mềm nhũn, giãy giụa cũng vô nhục.

Chử Tuân cởi trói chân tay, gác hai chân lên vai mình, cậu quỳ giữa đùi Chu Lạc, một tay nắm dương v*t đã chuyển sang màu tím, tay còn lại khuấy đảo trong lỗ thịt đỏ tươi.
Chử Tuân nhìn chăm chăm động nhỏ đỏ ửng trước mắt, nhìn ngón tay mình cắm vào rút ra, tựa như dương v*t của cậu đã cắm trong lỗ  đít của chú nhỏ, thỏa sức đâm vào.
“Không… Đừng… Ưm….

A….”
Đau nhức dữ dội cùng khoái cảm nghiêng trời lệch đấy cùng ập tới, Chu Lạc lại bắn tinh lần nữa dưới sự tấn công gần như điên cuồng của Chử Tuân, mà chỉ cách lần bắn tinh trước hai phút.
Người anh nhũn ra, mồ hôi ướt sũng lồng ngực đầy dấu hôn, thấm ướt khiến hai đầu v* sưng đỏ càng thêm quyến rũ.
Chử Tuân tháo còng tay cho anh,  sau đó bế ngang người anh lên.

Chu Lạc cao 1m85, cân nặng trên 70, vậy mà Chử Tuân lại bế anh lên không hề tốn sức, anh cũng không còn sức đâu phản kháng, tay chân mềm nhũn, dương v*t vẫn đau.
Chử Tuân đặt anh lên giường, rồi lại còng tay anh lên đầu giường.

Cậu kê một chiếc gối xuống hông anh, sau đó ngập hai đùi lại, cơ thể anh bị cậu cuộn thành hình cung, bờ mông phanh ra, lỗ sau hướng lên, tư thế này thật sự rất trái nghóe, nếu dây chằng không khỏe có khi đã đứt đôi vì Chử Tuân rồi.
Lúc này, Chử Tuân bỗng tháo miếng vải che mắt anh xuống, “Chú ơi, mở mắt ra nhìn đi.”
Song anh lại không có dũng khí mở mắt, lúc trước không thấy gì còn có thể giả vờ không có chuyện gì xảy ra, lúc này Chử Tuân đã tháo miếng vải, anh lại không còn dũng khí mở mắt.
Chử Tuân mỉm cười, cúi đầu liếm lên lỗ sau của anh.
Lưỡi mềm mại nóng ấm, xúc cảm giác hẳn ngón tay, Chu Lạc nắm tay siết đầu giường, giọng nói cũng run rẩy: “Chử Tuân!!”
Lưỡi Chử Tuân rất linh hoạt, cậu liếm láp từng nếp uốn bên ngoài trước, mỗi lần chạm lưỡi là một lần Chu Lạc run rẩy.

Chử Tuân cười càng vui, tiếng nước bọt nhóp nhép không ngừng vang lên, chẳng mấy chốc từ cổ đến ngực Chu Lạc đã đỏ bừng.

Chử Tuân banh hai cánh mông Chu Lạc, lỗ nhỏ giữa mông hơi mở ra, đầu lưỡi linh hoạt như rắn luồn vào trong.
“Haaa…”
Người Chu Lạc ướt sũng, lồng ngực đẫm mồ hôi, lỗ sau cũng bị kích thích chảy nước dào dạt, cơ thể anh như chìm trong nước biển, khiến anh sắp chết đuối.

Anh chưa từng biết mình lại nhạy cảm thế này, cũng chưa từng nghĩ có một ngày lại bị đứa trẻ mình nuôi lớn chơi đùa đến rên rỉ thất thanh.

Sợi dây trong não anh cũng đứt đoạn.
Anh chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Chử Tuân đang  liếm láp giữa hai mông mình, mà lúc này anh đang ở trong phòng ngủ căn nhà ven biển!!
Chử Tuân như đoán trước được phản ứng của anh, cậu ngẩng đầu lên khỏi lỗ thịt đỏ hồng, lẳng lơ mỉm cười, đôi mắt xanh nhạt như lốc xoáy cuốn anh vào đó, kéo anh xuống vực thẳm dục vọng, anh hít một hơi rồi chán chường nhắm mắt lại.
Lúc này miệng lỗ đã ướt dầm, khi lưỡi Chử Tuân rút ra, thành ruột còn quyến luyến quấn lại.
Chử Tuân nâng dương v*t sưng cứng của cậu lên, đặt trước lỗ đít Chu Lạc, “Chú ơi, cháu vào nhé.”
Chu Lạc cắn môi, cuối cùng lại im lặng.

Lý trí của anh đã bị cảnh tượng vừa rồi nuốt chửng, Chử Tuân chơi đùa cơ thể anh trong nhà của họ, trong chính căn nhà họ chung sống mười mấy năm, cảm giác tội lội bủa vây anh, anh không lên tiếng, Chử Tuân lại cúi xuống cắn tai anh, “Chú, sao chú không chửi nữa?!”
“Đ*t thì đ*t đi, nói nhiều thế làm gì!” Anh bực dọc mở mắt, Chử Tuân bèn nhân lúc này thúc thẳng vào người anh.
“Cháu chỉ muốn chú nhìn cháu vào trong chú, muốn chú không thể ngó lơ tình cảm của cháu nữa.

Chu Lạc, từ giờ về sau chú là người của cháu rồi.”
Chử Tuân cúi người, thì thầm bên tai anh như kẻ điên.

Bộ phận thô dài đỏ bừng xuyên qua lỗ thịt mềm mại, từng chút một, từng tấc một, đến khi cả cây cùng ngập trong cơ thể anh.
Dù Chử Tuân đã mở rộng giúp anh, nhưng nơi đó chưa từng đón thứ gì thô to đến vậy đâm vào, anh vẫn rên lên đau đớn, đến khi Chử Tuân vào hết, trán anh đã ướt mồ hôi.
Chử Tuân lại không nôn nóng, cậu chậm rãi nghiền ép bên trong, hai tay xoa bóp mông Chu Lạc, vừa hôn vừa nói: “Chú ơi… Chú… Cháu yêu chú… Chú biết chúa đã tưởng tượng ngày nào bao lâu rồi không…”
Chu Lạc cắn môi không nói gì, phản ứng của anh như chọc giật Chử Tuân, Chử Tuân bỗng siết hông anh, nhanh chóng đâm rút.
Trước khi anh tỉnh lại, Chử Tuân đã tự tuốt cho mình, lúc này dương vậy cậu cứng như bàn ủi.

Chử Tuân cắn môi anh, vòng eo săn chắc khỏe khoắn ra sức thúc vào, con c*c nóng rẫy xuyên qua từng tấc thịt mềm cắm vào nơi sâu nhất.
Chu Lạc quá mẫn cảm, một người đàn ông như anh quá mẫn cảm.

Chử Tuân chỉ mài nhẹ vào miếng thịt kia anh đã run rẩy không ngừng, Chử Tuân rút dương v*t ra, trên đó ướt sũng gel bôi trơn và nước dâm chảy trong lỗ đít Chu Lạc.

Mắt Chử Tuân tối sầm, ghìm hông cắm vào thật mạnh.  Lúc này, cậu chỉ mải mê đâm vào miếng thịt mềm nho nhỏ kia, khoái cảm mạnh mẽ và tê dại lan từ nơi hai người giao hợp đến khắp cơ thể Chu Lạc.

Chu Lạc không nhịn được nữa, há miệng rên rỉ: “Haaa….

Chử Tuân… Mẹ cháu… Aaaa….

Ưm…”
“Chú ơi… Sao chịch chú thích thế…”
Chử Tuân thở dài, mở khóa còng tay.

Thật ra lúc này cậu không cần trói Chu Lạc nữa, người anh đã mềm nhũn, Chử Tuân giữ hông anh, để anh quỳ trên giường rồi cắm vào từ phía sau.

Chử Tuân chịch anh ngày càng nhanh, tiếng dập vào xương chậu vang lên, hai cánh mông trắng nõn cũng bị va đến sưng đỏ.
Chử Tuân đã điên rồi, cậu dùng đủ mọi tư thế khác nhau cắm vào cơ thể anh, bắn vào sâu trong anh hết lần này đến lần khác.

Họ như hai con chó hoang đang giao cấu, không ngủ nghỉ, từ đêm tối đến khi trời sáng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.