Bạn đang đọc Đảo Taroshi FULL – Chương 18
Sau khi về đảo, Chử Tuân bắt đầu thường xuyên qua lại với các trưởng lão Thanh Bang, có điều vài ba ngày sau, tin cậu chủ nhỏ nhà họ Sở về Taroshi đã lan truyền khắp đảo.
Tình thế của Thanh Bang lúc này rất vi diệu, Chu Lạc và Trì Chí chia bè phái, dù hai bên không đối đầu trực tiếp để bảo đảm sự ổn định của Hi Đảo, nhưng người sáng suốt đều biết đây chỉ là vấn đề thời gian.
Mà chuyến về nước rầm rộ của Chử Tuân đã phá vỡ sự cân bằng này.
Cậu không chỉ mang danh con trai Chử Tuân về nước, còn đưa bạn gái là trùm ma túy Mexico về, người trên cả hòn đảo này đều dõi theo hướng đi của hòn đảo sau này.
Ngày thứ mười sau khi Chử Tuân về đảo, cậu gửi thiệp mời đến Chu Lạc, phủ giám sát và tất cả những người có máu mặt trên Hi Đảo đến khách sạn cậu đang ở tham gia buổi tiệc.
Chu Lạc không biết Chử Tuân muốn làm gì, nhưng vẫn đến đó.
Ngoài Nhiêu Hà Lý, Chu Lạc còn đến buổi tiệc cùng một người nữa, là Sa Sở Lan, người giám sát mới của phủ giám sát.
Trong bốn năm Chử Tuân rời đảo, ngoài Thanh Bang chia rẽ, trên đảo còn có một sự kiện lớn khác là phủ giám sát đổi chủ.
Sa Sở lan là cháu của người giám sát đời trước, Sa Sở Tín, cũng là con trai của người giám sát trước nữa, Sa Sở A.
Sau khi Sa Sở A chết trong vụ ẩu đả bang phái mười mấy năm trước, Sa Sở Tín đã tiếp quản phủ giám sát.
Khi đó Sa Sở Lan chỉ mới hơn mười tuổi, vẫn còn là một đứa bé không biết gì.
Sau khi bố mình qua đời, hắn rất ỷ lại chú mình là Sa Sở Tín, hiếu thảo với Sa Sở Tín như bố ruột.
Sa Sở Lan có vẻ ngoài ngoan ngoãn đáng yêu, còn rất ngọt miệng, thường xuyên chọc cười Sa Sở Tín.
Sa Sở Tín nghĩ đứa bé ngốc nghếch này không có gì đáng e ngại, bèn nuôi hắn như con chó nhỏ.
Nào ngờ chó nhỏ lớn rồi cũng biết cắn người.
Ba năm trước, Sa Sở Lan hai mươi hai tuổi tạo phản, chặt gãy chân chú ruột của mình rồi giám dưới tầng hầm phủ giám sát, từ đó về sau, phủ giám sát chào đón chủ nhân mới.
Hai năm trước khi Chu Lạc và Trì Chí rạn nứt, Sa Sở Lan chủ động tìm đến Chu Lạc, nói phủ giám sát có thể âm thầm ủng hộ Chu Lạc, đồng thời hắn nói cũng đang điều tra sự thật cái chết của bố hắn năm xưa.
Sa Sở Lan rất niềm nở với Chu Lạc, hắn cao xêm xêm Chu Lạc, ngoại hình lịch sự, đôi mắt phượng dài hẹp đằng sau chiếc kính gọng vàng càng thêm vẻ đa tình và quyến rũ.
Gia tộc Sa Sở là quý tộc trên đảo Taroshi, trước khi những gia tộc ngoại lai này đến đảo, họ là gia tộc được tôn kính nhất trên đảo.
Từ nhỏ Sa Sở Lan đã được nuôi dạy như một quý tộc, lúc nào cũng mỉm cười với mọi người, nho nhã lễ phép, lời nói việc làm đều cẩn thận, khiến người khác không tìm được khuyết điểm.
Hôm nay Sa Sở Lan mặc một bộ vest trắng cắt may vừa vặn, đeo kính gọng vàng, tóc vuốt ngược ra sau.
Hắn lái con xe Bentley màu xanh sẫm, đỗ xe xong bèn khoan thai đến cửa khách sạn.
Chu Lạc và Nhiêu Hà Lý đã chờ sẵn ở đó.
“Đến rồi à, vào thôi.” Chu Lạc gật đầu với hắn.
Hắn rảo bước đến cạnh Chu Lạc, sóng vai với anh, thân thiết cười, “Có phải gần đây anh gầy đi không? Sắp không thấy hông đâu nữa rồi, nhìn vào đau lòng lắm đấy.”
“Trời nóng, không muốn ăn.” Chu Lạc hờ hững đáp lại.
“Xì!” Nhiêu Hà Lý đứng cạnh trợn mắt.
Hôm nay Nhiêu Hà Lý mặc một bộ sườn xám màu đen, bên dưới thêu hoa, cổ áo khoét từ xương quai xanh đến ngực, phơi bày một mảng da trắng muốt.
Da Nhiêu Hà Lý vốn trắng, khung xương cũng nhỏ, mặc sườn xám bó sát càng lộ rõ đường cong.
Anh ta xỏ đôi guốc cao màu đỏ sậm, lườm Sa Sở Lan xong rồi lắc hông mặc kệ hai người.
Sa Sở Lan nhìn bóng lưng anh, đôi mắt chợt lóe.
Lúc này trong sảnh đã rất đông đúc, phần lớn là các gia tộc có tiếng nói trên Hi Đảo.
Chu Lạc và Sa Sở Lan vừa vào hội trường, mấy người kia đã nhao nhao chào hỏi, Chu Lạc không thích xã giao, qua quýt vài câu rồi mặc kệ Sa Sở Lan, chuồn trước.
Anh ra vườn hoa nhỏ sau sảnh, tựa vào lan can châm điếu thuốc.
Đôi lúc gió biển sẽ cuốn những tiếng cười nói bên trong tới chỗ anh, Chu Lạc lẳng lặng rít hai ngụm, bực dọc kéo cổ áo.
Anh thấy Chử Tuân rồi, vừa vào cửa đã thấy.
Chử Tuân đen hơn trước, vì cậu là con lai, ban đầu Chử Tuân rất trắng, còn trắng hơn cả anh.
Bâu giờ trông cậu còn đen hơn anh một chút, cũng cao hơn.
Cậu mặc vest đen đứng đó, dáng người cao lớn, mọi người xung quanh đều không cao bằng cậu, chí ít cũng phải 1m9.
Bên cạnh Chử Tuân là một cô bé rất cao, tóc vàng mắt xanh, rất xinh đẹp.
Lúc hai người nói chuyện, Chử Tuân sẽ ân cần cúi xuống trước mặt cô, bàn tay tự nhiên đặt sau lưng cô gái, thoạt trông vô cùng thân mật.
Không biết vì sao khi thấy cảnh tượng này Chu Lạc lại hơi khó thở.
Anh chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi, sau đó bỏ lại Sa Sở Lan, chạy ra vườn hoa hít thở.
Tiếng bước chân bỗng vang lên sau lưng, anh quay người lại, là Chử Tuân.
Hôm nay Chử Tuân mặc vest đen, áo sơ mi đen, quần đen, giày da đen.
Trước đây Chử Tuân không thích đi giày xa, chê nó gò bó quá, bây giờ cậu lại xỏ đôi giày da bóng loáng lại gần anh, hỏi: “Sao chú không vào trong?”
Giọng anh bỗng hơi căng thẳng, “Trong sảnh bí quá, ra ngoài hít thở… Cháu về rồi sao không về nhà?”
Chử Tuân không trả lời anh mà rút một điếu thuốc, sáp lại gần Chu Lạc, “Cháu xin tí lửa.”
Khi Chử Tuân lại gần, anh ngửi thấy mùi thuốc lá rất nồng, xen lẫn cùng mùi thơm của tuyết tùng và gỗ trầm hương.
Trước đây Chử Tuân rất ít hút thuốc, cũng không xịt nước hoa, cậu luôn chỉ mang mùi của nắng và hoa thất lý hương.
Hai điếu thuốc chạm vào nhau, tia lửa đỏ rực chợt lóe lên rồi tắt lịm.
Bàn tay sau lưng Chu Lạc siết chặt, anh hỏi lại: “Tại sao không về nhà?”
Chử Tuân nhả một ngụm khói, nói: “Chú, năm nay cháu 23 rồi, cũng đến tuổi tính chuyện ở riêng rồi.
Hơn nữa cháu đã có bạn gái, ở chung với chú không tiện.”
Chu Lạc không nói gì, chốc sau mới trả lời lại: “Tùy cháu.”
Nói xong bèn xoay người bỏ đi.
Chử Tuân bỗng gọi anh lại: “Người vừa đứng với chú là ai thế?”
Thật ra từ khi Chu Lạc vào sảnh, cậu đã nhìn thấy anh.
Chu Lạc gầy hơn nhiều, sắc mặt mệt mỏi, vành mắt thâm xì, như thể đã lâu lắm rồi chưa được ngủ ngon.
Sa Sở Lan và Chu Lạc đứng cạnh nhau, lúc nào hắn cũng chăm chăm nhìn Chu Lạc, thái độ rất thân thiết.
Lúc phục vụ qua đưa rượu còn đặt tay lên lưng Chu Lạc, mà Chu Lạc cũng không né tránh.
Chu Lạc quay lại nhìn Chử Tuân, Chử Tuân cười, “Chú đừng hiểu lầm, cháu chỉ tò mò thôi.
Trong người đó có vẻ rất thân với chú, cháu còn tưởng là người chú mới nhận.”
Chu Lạc: “Hắn là người giám sát mới, Sa Sở Lan.”
“À, người nhà Sa Sở à? Vậy lát nữa cháu phải làm quen mới được.”
Chu Lạc vốn không muốn đôi co với cậu, nhưng anh vẫn không nhịn được quay lại, “Lần này cháu về rùm beng như vậy để làm gì?”
Chử Tuân hút một hơi thuốc, bình tĩnh nhìn anh: “Tất nhiên cháu cũng có chuyện cháu muốn làm.
Cháu không thể nép dưới cánh chú mãi được.
Mấy năm nay ra ngoài cháu cũng tỉnh rồi, năm đó cháu còn nhỏ, chưa biết điều nên mới làm vậy với chú.
Bây giờ cháu đã trưởng thành rồi, cũng đã tìm được người mình yêu.
Sau này sẽ không làm phiền chú nữa, chú yên tâm.”
Chử Tuân im lặng nhìn cậu, lát sau mới nói: “Tốt nhất là vậy.”
Nói xong, anh xoay người vào sảnh.
Tối hôm đó Chu Lạc uống rất nhiều, đến khi buổi tiệc kết thúc anh đã say bí tỉ.
Sa Sở Lan ôm eo dìu anh lên xe mình, Nhiêu Hà Lý cũng đi theo, hai người đưa Chu Lạc về căn nhà ven biển.
Đợi hai người đi rồi, Chu Lạc nằm ngẩn người trên sô pha phòng khách.
Anh không mở đèn, phòng khách tối mịt, vô cùng yên tĩnh.
Hồi lâu sau, bỗng có tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên, loang choang vài tiếng, vang vọng trong căn nhà yên tĩnh.
“Đm! Đm!!” Chu Lạc chửi thề hai tiếng, giơ tay lên che mắt.
Lúc này, trên đường quốc lộ ven biển ngoài nhà Chu Lạc, chiếc xe Bentley màu xanh sẫm đang lắc lư không ngừng, tiếng rên rỉ hứng tình vọng ra từ trong xe.
“A… Ừm… Anh chậm thôi… Mẹ anh chậm thôi… Anh là súc sinh à?”
Tiếng mắng nũng nịu vừa mới dứt, người bên trên lại càng mạnh bạo hơn, ra sức đâm vào hai phát.
Nhiêu Hà Lý hét lên, móng tay cào một vết dài thấy máu sau lưng Sa Sở Lan.
“Em mặc dâm như vậy không phải muốn tôi chịch em à, bé dâm?” Sa Sở Lan vứt kính gọng vàng sang một bên, bộ vest trắng trên người đã tấm lấm vết son đỏ.
Mà Nhiêu Hà Lý cũng chẳng khá khẩm hơn, Sa Sở Lan gác hai đùi anh ta lên vai, hai chân giạng rộng, lỗ sau đã bị Sa Sở Lan đâm sưng, thịt hồng bị kéo ra ngoài.
Sườn xám của anh ta bị xé từ hai bên sườn, te tua nằm trên người Nhiêu Hà Lý.
Nhiêu Hà Lý vừa thở dốc vừa mắng: “Anh có biết bộ sườn xám này đắt thế nào không?… Haa… A… Anh vừa sờ vào đã xé rách luôn rồi… Mẹ nó, anh n*ng đến mức nào vậy… Aaa… Suốt ngày chỉ lẽo đẽo theo đại ca của bọn tôi… Anh xem đại ca có thèm nhìn anh lần nào không….
Aaaa… Đ!t mẹ anh…”
Sa Sở Lan giữ eo anh ta, đâm mười mấy phát vào tuyến tiền liệt, hắn xé nốt phần áo trước ngực Nhiêu Hà Lý, gặm cắn đầu v* anh ta, “Sao? Em ghen à?”
Nhiêu Hà Lý cắn môi, “hứ” một tiếng: “Tôi ghen vẹo gì? Nếu hôm đó tôi không có say có đến lượt con mẹ anh ** tôi không? Chúng ta cùng lắm là bạn chịch thôi, tôi mắc gì phải ghen?”
Sa Sở Lan vân vê mông anh ta, “Đúng vậy, hai chúng ta là bạn chịch, tôi chịch em sướng là được, chuyện khác em không cần quan tâm.”
“Mẹ anh, tôi đang nhắc nhở anh đấy… Aaa..
Anh với đại ca tôi trùng số rồi… Anh muốn theo đại ca tôi thật… Thì phải như tôi… Nằm xuống cho người ta ** ha ha ha… Aaaaa….”
Sa Sở Lan ôm thắt lưng anh ta, lật người lại đâm vào từ đằng sau, “Cười tiếp đi, hôm nay tôi không chịch em phát khóc thì không dừng, bé dâm!”.