Đạo Quân

Chương 637: Cự Nhiên Tan Vỡ!


Đọc truyện Đạo Quân – Chương 637: Cự Nhiên Tan Vỡ!


Chương 637: Cự nhiên tan vỡ!


Dịch giả: Luna Wong


Thanh Sơn quận, bến tàu biển, lít nha lít nhít thuyền bè to to nhỏ nhỏ đang cập bến, vẫn còn có rất nhiều thuyền chưa thể kịp thời cập bờ, một lượng lớn lương thực đã được vận chuyển đến từ Vệ quốc.


Đợt vận chuyển này không thể so với lần trước Ngưu Hữu Đạo vận chuyển ngựa từ Tề quốc xa xôi về được, lần đó phải đi qua cả Tề quốc và Tấn quốc, khoảng cách từ Vệ quốc đến bên này cũng không tính là quá xa, cho nên trong những vật tư tiếp tế từ tam quốc vận chuyển đến, thì lương thực của Vệ quốc là tới trước nhất.


Trên bờ, một đoàn lớn xe lừa, xe ngựa tụ tập đếm không hết, trong không khí tràn ngập mùi phân và nước tiểu khó ngửi của súc vật.


Không ít tu sĩ Vệ quốc từ trên thuyền đi lên bờ, còn có không ít tu sĩ đứng ở đỉnh thuyền cảnh giới bốn phía, ở bên dưới mặt nước cũng có tu sĩ lặn chìm chìm nổi nổi, phòng ngừa có người đánh lén từ bên dưới.


Trên bờ còn có đại lượng nhân mã trú đóng canh phòng, Thương Triều Tông đích thân dẫn người chạy đến, Tiết Khiếu cũng tự mình dẫn người từ Định Châu chạy đến.


Lương thực được vận chuyển đến cảnh nội nhà nào, thì nhân mã ở nơi châu phủ đó phải phụ trách áp giải, Tiết Khiếu vốn không muốn tới, nhưng vì triều đình bắt hắn phải tới canh chừng, sợ Nam Châu bên này làm tay chân gì đó.


Một tên vừa vu hãm đối phương đoạt nữ nhân của mình bốc lên chiến sự, một tên vừa bị cướp mất 3 quận địa bàn, hai tên trước đó còn đánh nhau ngươi sống ta chết, hiện tại gặp nhau lại cười cười nói nói, trông có vẻ giống như quốc nạn lâm đầu, vì cái chung ta gạt bỏ hiềm khích lúc trước vậy, nhưng kì thực ra thì trong lòng một tên thì thi thoảng lại hừ lạnh, một tên thì cũng chốc chốc lại liếc nhau cười lạnh.


Tiết Khiếu chạy đến đây trong lòng nhiều ít gì cũng có chút lo sợ, cho nên chưởng môn Thiên Hoa Động Phủ Cái Hoan, chưởng môn Tiên Vân phái Vạn Khinh Yên đều phải tự thân xuất mã, mang theo nhân thủ đến hộ tống.


Trên thuyền, một loạt tu sĩ lên bờ đi tới, đi phía trước chính là tu sĩ đại biểu của tam đại phái Vệ quốc, trưởng lão Linh Hư phủ – Thiên Khuyết, trưởng lão Thủ Chính các – Sùng Cổ, trưởng lão Đại Nhạc sơn – Côn Tử Nguyệt, nhìn sắc mặt ba vị này hình như không được tốt lắm.


Vì hộ tống nhóm lương thực này, một đường chưa nói tới bị sóng biển nhồi không ngừng, mà đoạn đường kinh hiểm này còn tận mắt nhìn thấy lượng lớn máu của tu sĩ Vệ quốc chết nhuộm biển xanh, tâm tình có thể tốt mới là lạ.


Song phương chạm mặt, thấy thái độ của mấy vị này chẳng nhiệt tình gì, nên cũng chỉ đành tùy tiện khách sáo một phen, sau đó song phương bàn giao lương thảo.


Căn cứ sổ sách Vệ quốc giao tới bên này, 10 vạn xe lương thực, trừ đi 3 vạn xe Triệu quốc giữ lại, còn lại vì tiết kiệm nhân lực, nên toàn bộ vận chuyển đi đường biển.

Ở trên biển chịu đựng đủ các loại bất trắc về sau, cũng chỉ còn lại được 8 thành, ước chừng khoảng 5 vạn xe.


Sổ sách bàn giao xong, việc còn lại chính là kiểm kê, một nhóm lao dịch đông đảo lên thuyền giở lương, lại chất lên trên xe, trên bến tàu một mảnh bận rộn.


Lúc này, trên không trung có bốn con phi cầm bay tới, một con Xích Liệp điêu, ba con Hắc Ngọc điêu.


Ngưu Hữu Đạo, Quản Phương Nghi suất lĩnh chưởng môn ba phái Thanh Sơn quận chạy tới. 


Bốn con phi cầm hạ xuống đất, dẫn tới sự chú ý của mọi người, Thương Triều Tông có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Đạo gia gửi thư nói không gặp mình lại xuất hiện, bèn mau chóng bước tới chào hỏi.


Sau khi một đám tu sĩ liếc mắt ghé xem, thì có không ít người ánh mắt như có như không liếc về phía một nam tử mặc áo thêu bông đang lặng lẽ bước đi theo bên cạnh Ngưu Hữu Đạo tới.


Đằng sau Thương Triều Tông cũng cùng với Ngưu Hữu Đạo bước tới, cùng chào hỏi tu sĩ phía bên Vệ quốc, song phương một phen khách khí, người tam đại phái Vệ quốc đều rất nghiêm túc dò xét Ngưu Hữu Đạo, thanh danh còn tại đó mà.


Được biết Tiết Khiếu cũng có ở đây, Ngưu Hữu Đạo quay nhìn tìm, nhìn thấy thì cười nói: “Tiết đại nhân cũng tới à, lá gan thật đúng là không nhỏ nhỉ, còn dám chạy tới đây, khi Nam Châu ta không người sao?”


Không nghĩ tới ở trước mặt mọi người đối phương lại không nể mặt mũi như vậy, Tiết Khiếu nghiêm mặt đáp lại: “Nam Châu của ngươi? Vương gia, đây là tên trọng phạm đã giết Yến sứ triều đình tại Kim Châu kia a, không phải nói đã không có quan hệ gì với vương gia nữa rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây.”


Ngưu Hữu Đạo chống kiếm trước người, cười lạnh: “Miệng lưỡi bén nhọn, còn dám dông dài, ngươi có tin bây giờ ta giết chết ngươi triều đình cũng không dám đánh cái rắm hay không! Đã tới đây rồi còn muốn đi à?”


Lời này nào có chút để triều đình vào mắt nào, có thể nói là ở trước mặt mọi người trực tiếp khinh nhờn triều đình luôn.


Một bên Lam Nhược Đình đang bàn giao đám quan viên phía dưới dỡ hàng xuống thuyền, thấy tình thế không đúng, tranh thủ thời gian chạy đến.


Thần sắc của Thương Triều Tông cổ quái, rất hiếm khi thấy Ngưu Hữu Đạo bày ra bộ dáng công nhiên phách lối như vậy.


Quản Phương Nghi đầu gắn trâm vàng cài tóc hơi nhíu mày, quạt tròn trong tay chậm rãi ve vẩy.


Mặt của Tiết Khiếu biến sắc, quả nhiên không còn dám nhiều lời, trong lòng liên tục kêu khổ, hắn đã không muốn tới, triều đình còn bắt hắn tới làm chi.

Chưởng môn Thiên Hoa Động Phủ Cái Hoan, chưởng môn Tiên Vân phái Vạn Khinh Yên lập tức tiến lên đến bên người Tiết Khiếu bảo hộ, Vạn Khinh Yên trầm giọng nói: “Ngưu Hữu Đạo, ngươi không nên quá mức hung hăng.”


Ngưu Hữu Đạo: “Thế nào, hai vị cũng muốn lưu lại cùng hắn sao?”


Cơ hồ đồng thời, nam tử áo thêu bông đang đứng chắp tay kia rảo bước, từ từ tiến bước lại gần, trong mắt Cái Hoan và Vạn Khinh Yên rõ ràng cùng toát ra vẻ kiêng kị.


Trưởng lão Linh Hư Cốc Thiên Khuyết lên tiếng nói: “Chúng ta tới đây không phải là để xem các ngươi nội chiến.”


Trưởng lão Đại Nhạc sơn Côn Tử Nguyệt nói tiếp, “Yến quốc sắp sửa mất nước đến nơi, có tinh thần như vậy, không bằng để giành nhất trí đối ngoại đi.”


Đối với một màn này, bọn hắn có thể nói là khá bất mãn, vì bảo đảm Yến quốc, tu sĩ Vệ quốc chết biết bao nhiêu người, kết quả vừa đến đã thấy nội bộ Yến quốc như này, chân chính khiến bọn hắn cảm thấy ức cho những người đã chết kia, mà sắp tới bọn hắn còn phải tiếp tục trợ giúp nữa.


“Yến quốc gian thần lộng quyền, hận không thể đồ sát sạch sẽ, để mấy vị chê cười rồi.” Ngưu Hữu Đạo quay người qua cười ha ha một tiếng, tiếp theo đưa tay ra mời, “Mấy vị lênh đênh trên biển đã vất vả rồi, xin mời vào trong dịch trạm nghỉ ngơi.”


Một đám người thong dong bước đi, đám người Tiết Khiếu thì lại khẩn trương cao độ lên, âm thầm tập trung nhân thủ lại cảnh giác.


Đợi sau khi an trí cho mấy vị khách quý xong xuôi, nhóm Ngưu Hữu Đạo ra bên ngoài dịch trạm đứng nhìn cảnh bận rộn trên bến tàu, Phí Trường Lưu lên tiếng thử hỏi, “Đạo gia, thật sự muốn động thủ với Tiết Khiếu sao?”


Đám Thương Triều Tông tức thì cùng nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo.


Ngưu Hữu Đạo làm một bộ không thèm để ý, “Hiện tại ai có rảnh để ý đến hắn, hù dọa một chút thôi. Hắn tới đây chính là để nhìn chằm chằm nhóm lương thực này, không hù cho hắn co cụm nhân thủ lại, để cả đám đó tự do mở to hai mắt ra nhìn ngó chằm chằm, dễ bị lộ tẩy sớm à?”


Thì ra là thế, đám Phí Trường Lưu bừng tỉnh đại ngộ, Thương Triều Tông cùng Lam Nhược Đình quay mặt nhìn nhau.


Quản Phương Nghi hé miệng cười một cái, phát hiện người này xấu từ tận trong xương tủy a.

Thương Triều Tông khó khăn lắm mới được gặp Ngưu Hữu Đạo, dưới ánh mắt ngăn cản của Lam Nhược Đình vẫn không thể nào nhịn xuống, vẫn là mở miệng nói với Ngưu Hữu Đạo, “Đạo gia, tổ chim bị phá thì trứng nào còn có thể nguyên vẹn, nếu như Nam Châu ngồi nhìn nữa, vậy Yến quốc nguy rồi. Đạo gia. . .”


Ngưu Hữu Đạo lên tiếng cắt ngang, “Vương gia, triều đình cũng không gấp, ngươi gấp cái gì? Yên tâm đi, Yến quốc không dễ đổ như vậy.”


Thương Triều Tông còn muốn nói gì đó, bị Lam Nhược Đình kéo lại. . . . . .


Chờ đến khi toàn bộ lương thực trên thuyền được dỡ hết, tiếp xuống là bàn giao các khoản mục sổ sách, Ngưu Hữu Đạo lập tức chào hỏi đầu não Nam Châu xong rời đi, chuyện khoản mục còn lại giao cho người phía dưới làm.


Nhu yếu phẩm cần thiết cho tiền tuyến, không thể để chậm trễ được, sau khi lương thực chất lên xe xong lập tức xuất phát, đại quân Nam Châu sẽ hộ tống đến khu vực cảnh nội.


Nhưng mà đội xe vừa mới ra khỏi Thanh Sơn quận không lâu liền xảy ra vấn đề, xe vận chuyển lương thực xảy ra vấn đề.


Tiết Khiếu dẫn đám người phóng ngựa phi nước đại trước sau đội lương, vừa chạy vừa xem xét.


Ngay từ đầu, Tiết Khiếu cũng không có quá để ý, xe cộ đi trên đường có chút bị hư hao là rất bình thường, chỉ có thể vừa đi vừa mang đội thợ sửa chữa.


Về sau phát hiện tần xuất xe cộ hư hao bỗng dưng cao dọa người, không thể không tự mình ra mặt xem xét.


Vừa xem xét cái liền phát hiện vấn đề, xe cộ hắn mang từ Định Châu bên kia tới không gặp vấn đề gì lớn, vấn đề cơ bản đều xuất hiện ở trên xe cộ của Nam Châu, xe của Nam Châu phần lớn là mới chế tạo, chất lượng khá có vấn đề.


Trước mắt, bao tải chứa lương đổ ngã đầy đất, xe vận tải cũng tan vỡ nằm một chỗ.


Tiết Khiếu nhảy xuống ngựa, nhặt một khúc gỗ từ xe vỡ lên, mặt lộ ra vẻ hận đến nghiến răng nghiến lợi, cầm roi ngựa gõ gõ vào khúc gỗ, giọng căm hận nói với các trưởng lão tam Vệ quốc đang nhìn: “Cự nhiên tan vỡ luôn! Đây là xe lương thực nát gì vậy, nếu chỉ hỏng vài bộ phận linh kiện ta còn có thể lý giải được, đi đường chở nặng có chút thế mà có thể tan vỡ như vậy, không khỏi cũng quá mức khoa trương đi.”


Trưởng lão Thủ Chính các nói: “Vậy liền nhanh triệu tập thợ tới sửa chữa đi, sửa xong thì tăng thêm chút tốc độ đuổi cho kịp đội ngũ.”


Tiết Khiếu kém chút nữa bị câu này chọc cho tức đến bật cười, xem như phục những người không biết chút gì về quân sự này, thật đúng là đứng đấy nói chuyện không đau eo.


Thế nhưng đau ở chỗ là lại không tiện trách cứ được, chỉ có thể lắc đầu thở dài: “Hỏng một chút linh kiện còn dễ sửa chữa, sửa đơn giản một chút là sài được, cái này tan ra thành từng mảnh như thế, còn sửa thế nào được? Đây không phải là chỉ bị hỏng một chút xíu, mà là từng nhóm từng nhóm vỡ tan thành từng mảnh a, sao sửa hết được? Chẳng lẽ ba vị trưởng lão vẫn chưa có nhìn ra sao? Xe bị hỏng trên cơ bản đều là xe do Nam Châu chuẩn bị, Nam Châu đây là có chủ tâm muốn giữ nhóm lương thực này lại làm của riêng a!”


Sắc mặt của ba vị trưởng lão dần dần đen lại, vì hộ tống nhóm lương thực này, Vệ quốc bị chết nhiều tu sĩ như vậy, thật vất vả vận chuyển qua đường biển, đã đưa đến tận cảnh nội Yến quốc rồi, kết quả lại còn gặp cảnh người Yến quốc nội bộ quấy rối.


Ba người kém chút tức giận đến thổ huyết, trưởng lão Đại Nhạc sơn Côn Tử Nguyệt trầm giọng nói: “Lập tức thông tri cho thành quách lân cận, mau chóng trưng thu xe cộ, ta ngược lại muốn xem thử, ai dám kháng mệnh!”

Tiết Khiếu ai thán nói: “Trưởng lão, vô dụng, đã có chủ tâm quấy rối, có thể nghe lệnh chúng ta mới là lạ.”


Ba người không tin tà, muốn giải quyết ngay tức thì, kết quả khi truyền tin tức đến thành quách phụ cận, quan chức nơi đó nói đã nhận được quân lệnh của vương gia trước đó, sẽ toàn lực phối hợp giúp vận chuyển lương thực, sau cũng lập tức làm như thật vậy hạ bố cáo toàn thành, kêu gọi bách tính nào có xe lập tức đưa ra cống hiến, kẻ nào dám tư tàng cất giấu sẽ nghiêm trị các loại…vân vân.


Đừng nói chứ, đúng là kêu gọi hoành tráng vậy nhưng thật đúng là trưng thu được một chút, hai ba chiếc mà thôi, có thể có ích lợi gì.


Đây điển hình chính là: Trên có chính sách, dưới có đối sách, người phía dưới không phải người của mình, làm chuyện gì đều có thể bày đủ trò.


Ba vị trưởng lão Vệ quốc còn kém chút nữa là tức giận dẹp không làm nữa, thế nhưng đến vậy rồi mà đi quẳng xuống, bỏ dở nửa chừng như thế có lỗi với những người đã chết kia, trở về cũng không có cách nào giao nộp.


“Trá!”


Ba vị trưởng lão nổi giận đùng đùng giục ngựa phi nước đại, thoát ly đội vận lương, đi tìm Ngưu Hữu Đạo tính sổ sách, may mắn chỉ mới vừa ra khỏi Thanh Sơn quận chút, cũng cách Nhà Tranh sơn trang không xa.


Đồng thời đưa tin về cho Vệ quốc bên kia, báo cáo lại tình huống.


Tiết Khiếu cũng khẩn cấp đưa tin về cho triều đình Yến quốc, xin nhờ tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp giải quyết, Ngưu Hữu Đạo đã công khai uy hiếp muốn tính mạng của hắn, hắn ở Nam Châu bên này một chút tính tình cũng đều không dám hó hé. . .  . . .


Khách quý ghé chơi, Ngưu Hữu Đạo tự nhiên đích thân đi ra chiêu đãi, dâng nước trà tốt nhất lên.


Đinh linh lang cang! Uống cái rắm trà, Sùng Cổ vừa thấy mặt liền nổi giận, phất ống tay áo một cái, trực tiếp đánh bay chén trà vỡ nát tại chỗ.


Trong thủy tạ, đối mặt ba vị trưởng lão nổi giận đùng đùng, Ngưu Hữu Đạo đưa tay ngừng người đứng ở hai bên trái phải đang nhìn chằm chằm trong này, một mặt vừa kinh ngạc hỏi thăm: “Ba vị trưởng lão vì sao lại tức giận như vậy?”


Sùng Cổ chỉ vào cái mũi hắn giận dữ mắng mỏ, “Ngưu Hữu Đạo, có phải ngươi  chủ tâm muốn đối nghịch với ba phái chúng ta phải không?”


Ngưu Hữu Đạo làm bộ dáng chấn kinh, “Sùng trưởng lão vì sao nói ra lời ấy?”


“Ngươi bớt ở đó giả bộ hồ đồ đi, những xe lương thực kia là xảy ra chuyện gì. . .” Sùng Cổ oang oang kể lại việc lượng lớn xe chở lương thực đang đi thì bị tan vỡ kia.


Ngưu Hữu Đạo đày mặt nghiêm túc lên: “Không dối gạt ba vị trưởng lão, Nam Châu trước đó có đánh một trận với Tiết Khiếu Định Châu, lúc ấy liền đã trưng thu của bách tính rất nhiều xe chở lương thực, nhưng đánh nhau hao tổn quá lớn, bách tính còn chưa kịp thong thả phục hồi lại sức, lại lần nữa trưng thu, bách tính Nam Châu thật sự đã không bỏ ra nổi nữa. Nhưng vì muốn hoàn thành việc triều đình bàn giao, những phu thợ thủ công của Nam Châu thật sự có thể nói là đã gấp rút đẩy nhanh tốc độ, quá vội vàng, trước đó ta cũng đã có lo lắng về những chiếc xe lương thực kia, không nghĩ tới vẫn thật sự xảy ra chuyện.”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.