Đạo Quân

Chương 25: Ra Ngục (1)


Đọc truyện Đạo Quân – Chương 25: Ra Ngục (1)

Nguồn: Tàng Thư Các

Nói cách khác, hắn đã là phu quân của chưởng môn Thượng Thanh Tông rồi. Ngưu Hữu Đạo lại càng mơ hồ không hiểu rốt cuộc Thượng Thanh Tông có ý gì với mình. Hắn không có đầu mối, cũng không có ai nói bất kỳ điều gì.

Lại một năm gió xuân nữa thổi tới…

Dưới gốc cây đào tươi tắn như vĩnh viễn không bao giờ tàn lụi, một thanh niên anh tuấn vuông vắn chắp tay đứng đó, vừa kiên nghị vừa nội liễm, khí chất ôn hòa điềm tĩnh, mái tóc dài buộc rối đuôi ngựa sau đầu có vẻ lười biếng. Đây chính là Ngưu Hữu Đạo.

Ngày tháng thoi đưa, chớp mắt một cái, Ngưu Hữu Đạo đã bị giam cầm năm năm, một thiếu niên đã trở thành một thanh niên rất có phong độ. Nếu là một người thanh niên khác có khi đã bị cuộc sống buồn chán này ép tới hỏng, nhưng hắn vẫn ổn. Kiếp trước tu dưỡng, kiếp này cũng được lợi, hắn điềm tĩnh hơn, đả tọa tu luyện, thanh tĩnh vô vi, coi như bế quan tu luyện.

Việc đã đến nước này hắn cũng không vội, hắn tin rằng sớm muộn gì mình cũng có thể rời khỏi nơi này, dựa vào năng lực của mình mà rời khỏi. Dù Thượng Thanh Tông không cung cấp tài nguyên cho mình tu luyện nhưng truyền pháp hộ thân phù trong cơ thể chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn.

Hiện giờ, hắn mới luyện hóa hấp thu được hai đạo truyền pháp hộ thân phù trong cơ thể, nhưng tu vi đã đạt tới Luyện khí đỉnh phong. Tu vi ngày càng cao, đương nhiên tốc độ luyện hóa truyền pháp hộ thân phù sẽ ngày càng nhanh. Đây chính là thực lực của hắn!


Chưa đề cập tới việc phân cấp tu vi trong truyền thuyết như Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh. The lời Đồ Hán nói, trong thiên hạ này chẳng có mấy cao thủ có tu vi đạt cấp Nguyên Anh kỳ. Những người có thể đạt đến cấp Nguyên Anh đều là cao thủ hàng đầu còn cấp bậc Kim Đan cũng là cao thủ tương đối khá rồi.

Hiện nay Thượng Thanh Tông chỉ có ba vị trưởng lão đạt tới cảnh giới Kim Đan, trước kia còn có hai người nữa nhưng hai vị cao thủ Kim Đan kỳ Đường Mục và Đông Quách Hạo nhiên đều đã ra đi, những người còn lại cùng thế hệ với hai người chỉ ở cảnh giới Trúc Cơ. Năm ngoái Chưởng môn Đường Nghi đã mời ba vị trưởng lão liên thủ giúp mình đột phá cảnh giới Trúc Cơ còn những đệ tử khác vẫn đang ở cảnh giới Luyện Khí. Vì vậy, ước lượng một chút thì tu vi hiện tại của hắn ở Thượng Thanh Tông cũng không hề thấp, có điều hắn biết chừng mực không thể hiện ra thôi. Trước khi có thể tự bảo vệ mình, hắn không có ý định để lộ.

Hiện giờ hắn rất vui vẻ, ở đây có ăn có uống, lại yên tĩnh, là nơi tốt để yên tâm tu luyện. Nghe nói bên ngoài thế đạo hỗn loạn, chưa chắc đã tìm được nơi nào thanh tu tốt hơn nơi này, vì thế hắn cũng không vội rời đi. Thư thả tâm tình một lát, Ngưu Hữu Đạo nằm trên ghế dưới gốc cây, nghe hương hoa đào thoang thoảng.

Dưới màn đêm, Kinh thành Yến quốc rực rỡ đèn hoa, cửa hàng san sát, đường sá rộn ràng người qua lại, rất phồn hoa náo nhiệt, dường như cuộc sống lầm than của dân chúng bên ngoài không liên quan tới nơi này, dường như vô số ăn mày trốn rúc trong các xó xỉnh tối tăm là thuộc về một thế giới khác.

Trong một tòa phủ đệ đề tên “Tống phủ” lại đang nháo nhào, đây là phủ đệ của Đình Úy đại nhân Yến quốc, Tống Cửu Minh.

Một chiếc xe ngựa đi vào, một nam tử chùm kín trong áo choàng xuống xe, vuốt râu bước lên bậc thang, khá nghênh ngang. Một người hầu vội vàng từ trong phòng gấc đi ra, khom lưng chào: “Tào tiên sinh!” Một gác cổng khác vội chạy vào thông báo.


Ngoài cửa có mấy lời đáp lại, một nam tử bước nhanh ra đón lấy, người còn chưa ra cửa đã chắp tay cười ha ha chào: “Cơn gió nào thổi Tào tiên sinh tới nơi này thế này? Mau, xin mời vào!” Đây là trưởng tử của Tống Cửu Minh – Tống Toàn đi ra đón người.

Tào Phụng Đoạt này tuy không có chức vị gì nhưng gã là một trong các mưu sĩ phụ tá bên Đại Tư Không, vậy mới khiến cho Tống Toàn tự mình ra đón. Hai người chào nhau, sóng vai cùng vào thẳng phòng khách trong nội viện dùng trà.

Chờ một lát, Tống Cửu Minh mặc thường phục mặt mày trắng nõn khoan thai đi tới, dù là dung mạo hay khí sắc cũng đều được bảo dưỡng rất tốt, hai người trong phòng đứng lên chào.

Tào Phụng Đoạt chắp tay hành lễ: “Xin chào Đình Úy đại nhân!”

Tống Cửu Minh ừ một tiếng, đi thẳng tới chủ vị ngồi xuống, nghiêm túc thận trọng hỏi: “Tào tiên sinh đích thân tới là lão đại có gì ra lệnh sao?”

“Đúng vậy!” Tào Phụng Đoạt đáp, lại hạ giọng nói: “Ngày mai Nhi tử Thương Triêu Tông của Ninh Vương Thương Kiến Bá sẽ ra tù.”


Ở trong sảnh nói chuyện một lúc, Tống Toàn đi ra cửa, đứng đó gọi: “Lão tam!”

Một người đàn ông có vài nét hao hao giống ông ta liền bước nhanh tới, chính là Tống Thư phụ thân của Tống Diễn Thanh. Vào sảnh một lát, Tống Thư lại vội vàng bỏ đi. Quay về trạch viện phủ đệ của mình, vừa vào cửa nhà, ông ta nói với lão bộc ra đón: “Gọi Diễn Thanh tới gặp ta!”

Lão bộc hơi khó xử: “Thiếu gia không có nhà, thiếu gia ra ngoài đi gặp bạn rồi.” Ông ta cũng không biết Tống Diễn Thanh chạy đi lêu lổng nơi nào, đoán chừng đại khái là mấy nơi kia.

“Lập tức gọi về gặp ta!”

Lão bộc kia chỉ đành làm theo, cúi người đi ra.

Tống Thư đứng ngẩn người chăm chú nhìn vào ánh nến, sắc mặt càng lúc càng tối đi, không biết đang nghĩ gì. Trọn vẹn một canh giờ sau, Tống Thư mới bị tiếng bước chân gấp rút bên ngoài làm phân tâm. Dừng suy nghĩ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tống Diễn Thanh vội vàng đi tới.

“Cha, cha tìm con có việc gì sao?”

Từ khi Đường Nghi lấy chồng, Thượng Thanh Tông không còn có chút hứng thú gì đối với Tống Diễn Thanh nữa, ở lại đó không bao lâu sau hắn ta liền quay về Kinh thành.


Tống Thư nhìn hắn ta từ trên xuống dưới dò xét, thấy mặt vẫn chưa lau sạch vết son phấn lập tức nổi giận quở trách: “Suốt ngày chỉ biết lê la nơi phong nguyệt, ba ngày hai lần Phương Nhi chạy đến tìm ta khóc lóc sướt mướt, không lo tu luyện cho tử tế đi.”

Phương Nhi mà ông ta nói đến là phu nhân của Tống Diễn Thanh, do Tống gia cưới cho hắn ta sau khi hắn ta về được một thời gian ngắn.

Tống Diễn Thanh cúi đầu thì thầm: “Béo quá khó coi chết đi được. Lúc đầu con đã bảo là không cưới, cha không nên ép con.”

“Khó coi đâu mà khó coi? Không phải chỉ là hơi mập thôi sao?” Tống Thư trừng trừng mắt chỉ vào mũi nhi tử mắng ầm lên: “Ta cảnh cáo con, cha nàng ta nắm mấy vạn đại quân tinh nhuệ của Kinh kỳ, phía sau còn có môn phái tu hành làm chỗ dựa. Tốt xấu gì con cũng phải khách khí với người ta một chút, nếu chọc giận ông nội con, con cũng biết hậu quả rồi đấy!”

“Được rồi, được rồi, con biết rồi!” Tống Diễn Thanh bất đắc dĩ cười khổ, nói: “Cha, nói chuyện chính đi, cha tìm con có chuyện gì?”

Tống Thư bình tĩnh lại một chút rồi trầm giọng nói: “Con lập tức thu dọn một chút rồi mau chóng về Thượng Thanh Tông…”

“A!” Tống Diễn Thanh ngẩng đầu, từ chối ra mặt: “Con không đi! Ở đấy rách nát vắng tanh, người ở đấy cũng ngu ngốc. Cha, thứ lỗi cho con nói thẳng, Thượng Thanh Tông chẳng có tác dụng gì, dính vào còn dễ sinh ra phiền toái nữa. Con cũng không hiểu tại sao ngày xưa cha lại chạy đến Thượng Thanh Tông làm đệ tử nữa? Làm vậy không phải tự chuốc lấy phiền phức cho mình sao?”

Tống Thư trầm mặc một lát mới thong thả đáp: “Việc đã đến nước này cha cũng không ngại nói với con mấy điều. Lúc trước Ninh Vương Thương Kiến Bá chưa từng thua trận, đại quân đánh đâu thắng đó, uy chấn chư quốc, chính là trọng thần có danh tiếng nổi danh nhất Yến quốc, còn có Thái tử làm chỗ dựa. Lúc Đại Yến kiến quốc, tổ sư khai sơn của Thượng Thanh Tông công cao chí vĩ được phong làm quốc sư, có thể nói, cho tới giờ Thượng Thanh Tông vẫn có giao tình với hoàng thất Yến quốc, quan hệ của Thương Kiến Bá với Thượng Thanh Tông cũng không tệ. Chính vì vậy, khi ấy để kiếm đường lui cho Tống gia ta, ông nội con mới đưa ta tới Thượng Thanh Tông. Ai ngờ, người tính không bằng trời tính, đột nhiên Tiên đế mắc bệnh mà băng hà, khi lâm chung để lại di chiếu truyền ngôi cho đương kim bệ hạ. Đến lúc đó, tình thế của Thương Kiến Bá thay đổi đột ngột, mới thành ra như bây giờ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.