Đọc truyện Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search – Chương 7: Bạch Mỹ Mỹ
Đầu tư lớn nhất của hạng mục núi Ngọc Tuyền này là bất động sản Diêu Viễn, là một công ty bất động sản rất lớn mạnh.
Lúc này, chủ tịch Diêu Viễn đang ngồi ở văn phòng cảnh khu, đem người phụ trách tuyên truyền cảnh khu mắng cho xói trán.
Diêu Viễn còn chưa bớt giận, lau mồ hôi trên khuôn mặt béo múp, ngồi đối diện với một người đàn ông trên sofa, cười nói “Xin lỗi, Liễu đại sư, khiến thầy chê cười rồi.”
Người đàn ông được gọi là Liễu đại sư tên là Liễu Dịch, gã mặc một thân áo vải màu đen, cỡ 40 tuổi, tóc thưa thớt đến lạ, nhưng vì để duy trì hình tượng bí hiểm, gã vẫn kiên quyết đem mớ tóc thưa thớt này xõa ngang vai.
Liễu Dịch vuốt tóc mình, nói “Dù sao trách nhiệm đều đẩy lên đầu streamer, yên tâm, dư luận truyền thông bên kia ngài đã khống chế rất tốt, không có tin xấu nào của cảnh khu bị truyền ra.
Huống chi mục đích của chúng ta là câu view, chuyện ngày hôm qua câu còn chưa đủ nhiều à? Chưa chắc đã là chuyện xấu.”
Diêu Viễn tiếp tục lau mồ hôi, còn nói “Tuy sự thật là vậy…!nhưng hôm qua tôi cũng có xem trên Sầu Riêng TV một chút, hình như cây đào bên núi Lăng Vân hồi phục trở lại rồi, hấp dẫn rất nhiều du khách, tôi sợ bên chúng ta bỏ nhiều tiền quảng cáo lễ hội hoa đào rồi lại làm nền cho người ta.
Thầy biết đó, khu du lịch sẽ sớm khởi công, chờ lễ hoa đào hồi vốn…”
Liễu Dịch chặn họng gã, nói “Tôi biết, chắc là có người bên Lăng Vân Quan nhìn ra bố cục phong thủy của chúng ta.
Hiện giờ bài vị của Liễu gia chúng tôi ở giới huyền môn tuy rằng không phải đứng đầu, nhưng ít ra giẫm một Lăng Vân Quan không phải là nói suông.
Ngài cứ yên tâm quảng cáo lễ hội hoa đào, chuyện khác cứ giao cho tôi, ba ngày sau, lễ hoa đào đúng giờ khai mạc, cam đoan sẽ có lượng lớn du khách, tiền vốn rất nhanh sẽ được thu hồi lại.
Mà cây đào bên núi Lăng Vân nhất định sẽ chết.”
Diêu Viễn càng nghe càng yên tâm, ngồi dựa vào lưng ghế, vỗ vỗ bụng của mình, nói “Được thầy chăm sóc, đường đi đều thuận lợi, tất nhiên là tin thầy rồi.
Chậc, chẳng biết ông Hoàng bị điên hay gì, sắp kiếm ra tiền rồi tự nhiên rút lui.”
“Gã không có số tốt như ngài.” Liễu Dịch cười nói “Chờ khu du lịch xây xong mới là tiền vô như nước, bây giờ gã rút, nhất định sẽ hối hận.”
Diêu Viễn gật đầu, mặc sức tưởng tưởng ba ngày nữa từng cọc tiền lớn nhảy vào túi mình.
Ba ngày sau.
Lễ hội hoa đào Ngọc Tuyền đúng giờ khai mạc.
Sáng sớm, Diêu Viễn đã chạy tới cảnh khu, nhìn đến du khách đang tấp nập xếp hàng mua vé ở khu bán vé, tảng đá lớn trong lòng gã cuối cùng cũng rớt xuống, vui vẻ lái xe vào đường dành cho nhân viên đi đến trung tâm cảnh khu.
Lúc xe đi tới cảnh khu, vẻ mặt tươi cười của Diêu Viễn dần tắt đi.
Gã nhìn thấy những nụ hoa đẹp đẽ vốn phải ở trên cành cây đang không ngừng rụng xuống trên mặt đất, mấy cây đào đều buồn bã ỉu xìu, cành cây rũ xuống, tử khí hừng hực.
Diêu Viễn hoảng sợ, lái xe chạy một vòng, tới trung tâm của cảnh khu thì kinh hãi.
Nơi này có mấy trăm cây giống gã dùng rất nhiều tiền để mua, nụ hoa chắc chắn phải nở đẹp nhất.
Nhưng giờ đây, bằng mắt thường có thể thấy cây đào đã muốn héo úa.
Diêu Viễn nhanh chóng xuống xe đi xem, đi không được vài bước, liền thấy một đám du khách chặn vài nhân viên công tác lại chất vấn “Cái gì đây? Chúng tôi bỏ bao nhiêu tiền mua vé vào đây để xem mấy cái cây khô này à?”
Nhân viên công tác đổ đầy mồ hôi trên đầu, nói “Xin lỗi, chúng tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, đêm qua rõ ràng còn rất đẹp…”
Một gã du khách khác càng tức giận “Mấy người không thấy mấy cái cây này chết rất quỷ dị à! Nhìn là thấy xúi quẩy rồi…”
Nhân viên công tác muốn khóc rồi, bị quần chúng du khách manh động chất vấn đến nỗi một câu cũng không trả lời được, Diêu Viễn thấy cảnh tượng này, không dám đi về phía đám người, chạy ngược lại về phía xe của mình.
Sau khi rồ ga, gã vội vàng gọi hai cuộc điện thoại, một cái là gọi nhân viên quản lý gieo trồng đến xem cây bị gì, một cái là gọi kêu Liễu Dịch tới.
Một tiếng trôi qua, quản lý gieo trồng giải thích với Diêu Viễn, nói là cây đào bị nhiễm bệnh thường gặp.
Loại bệnh này lây lan rất nhanh, một gốc cây nhiễm bệnh có thể lây cho cả một khu đất, hiện tại nhân viên công tác đang sắp xếp kiểm tra cây bệnh.
Liễu Dịch thong dong đi tới, đến văn phòng, Diêu Viễn vẫn cung kính nói “Đại sư, trên đường thầy tới chắc là thấy tình huống rồi phải không?”
Liễu Dịch nói “Chuyện gieo trồng thì tôi không biết, phải giao cho chuyên gia.
Nếu đúng là có người phá bố cục phong thủy của tôi, vậy thì yên tâm.
tôi sẽ đi núi Lăng Vân nhìn một chút.”
Trong lòng Diêu Viễn tính toán tổn thất, đau lòng không thôi.
Nhưng nghĩ đến trước giờ Liễu Dịch chưa có nhầm lẫn gì, cũng chậm rãi bình tĩnh lại, sau đó nghiến răng nghiến lợi mắng “Vậy làm phiền Liễu đại sư, nhất định không thể để bọn đối diện sống tốt.”
.
Đám người đối diện kia hiện tại đang rất tốt.
Sau khi treo bùa lên, cây đào nhanh chóng khôi phục lại sự sống, khắp núi đều phô ra tiên khí không gì sánh được hấp dẫn con người.
Sơn Hải Nhất Mộng gần đây ngày nào cũng đến livestream, mỗi một lần stream đều hấp dẫn du khách mới tới đây.
Đương nhiên, còn có một số du khách là do núi Ngọc Tuyền bên kia quảng cáo kéo đến.
Mùa hoa năm nay thật ra vẫn chưa tới, nhưng núi Lăng Vân đã chật ních du khách, không ít du khách sau khi xem hoa, cũng sẽ thuận đường đến Lăng Vân Quan tham quan, khiến mấy ngày nay hương khói trong Lăng Vân Quan thịnh vượng không ít, nhóm tiểu đạo sĩ rất vui vẻ.
Nhưng Hứa Thanh Mộc làm chưởng môn đối với việc này lại không quan tâm lắm.
Phần lớn thời gian cậu đều nhốt bản thân ở trong phòng, cố gắng khôi phục linh lực và trí nhớ của mình.
Hôm nay cũng như mọi ngày, Hứa Thanh Mộc ngồi ở trong phòng, bỗng nhiên cảm giác được đầu ngón tay tê dại, cậu cúi đầu nhìn xuống, là ngón tay hôm trước cậu cắn để vẽ bùa.
Không cần nghĩ nhiều cũng biết, người bố trí kỳ lân đá đối diện đã phát hiện khắc hỏa phù, đang chuẩn bị phản kích.
Hứa Thanh Mộc cong cong khóe môi, nâng tay lên, nhẹ nhàng bấm một cái quyết, sau đó nâng tay chưởng một cái vào trong hư không.
Tuy rằng trước mắt chẳng có ai, nhưng âm thanh “Bép” vang lên, giống như trước mặt có ai đó ăn một cái tát.
Tất cả đều trở nên im ắng.
Thủ mộ linh học theo cậu tĩnh tọa, nhạy bén phát hiện ra hành động kỳ dị của cậu, thuận theo tay áo Hứa Thanh Mộc bò lên tay cậu, có chút lo lắng nhìn tay cậu.
Hứa Thanh Mộc sờ sờ cái đầu đen của nó, cười nói “Không sao.
Lát nữa người kia sẽ tìm đến cửa, cho nhóc xem trò hề.”
Quả nhiên, một lát sau, tiểu đạo sĩ bên ngoài bắt đầu vỡ tổ.
Hạ Tinh Sở tìm cậu, bảo là người của Liễu gia đến, muốn tìm Nhạc Dã Hạc.
Hứa Thanh Mộc đi ra cửa phòng, thuận tiện hỏi tình hình Liễu gia từ Hạ Tinh Sở.
Hạ Tinh Sở lập tức phổ cập khoa học cho cậu.
Liễu gia vài năm nay mới phát triển trở lại, bài danh ở hiệp hội huyền môn không quá cao, nhưng ông Liễu thì rất có năng lực, nên cũng trở thành một quản sự của hiệp hội.
Hứa Thanh Mộc liền cười.
Giống như năm đó, người của huyền môn vẫn rất thích tụ tập bầy đàn, một đám người tụ ở một chỗ cảm thấy bản thân mình là đại biểu của chính nghĩa nhân gian.
Tới khách đường, Hứa Thanh Mộc thấy Liễu Dịch liền không thể nhịn cười.
Năm dấu tay trên mặt gã vô cùng rõ ràng, đỏ rực, vừa nhìn đã thấy đau.
Vẻ mặt Liễu Dịch như bị sỉ nhục, từ Liễu đại sư cao thâm khó dò trở thành ông chú trung niên mặt mày xám tro chỉ bằng một bàn tay tát cách không.
Liễu Dịch nhìn Hứa Thanh Mộc trong chốc lát liền nhận ra đây chính là người đấu pháp với mình, kinh hãi nói “Mày là ai? Khắc hỏa phù là mày vẽ? Nhạc Dã Hạc đâu?”
Hứa Thanh Mộc nói “Nhạc Dã Hạc trốn rồi, bây giờ tôi là chưởng môn của Lăng Vân Quan.”
Liễu Dịch nhìn chòng chọc Hứa Thanh Mộc nửa ngày, căn bản không thể tin được, gã cư nhiên lại không thể phá được thế cục của thiếu niên này, nghẹn một hồi lâu mới mạnh miệng nói “Mày hủy khắc hỏa phù đi!”
Hứa Thanh Mộc khiếp sợ nói “Người huyền môn bây giờ mặt dày vậy hả? Là ông lập kỳ lân đá trước, bị tôi phản kích.
Ông đấu không lại rồi tới đây ăn vạ, thiệt luôn?”
Sắc mặt Liễu Dịch ửng đỏ, sau một lúc lâu mới nói “Lập kỳ lân đá, tất nhiên tự tao có cân nhắc…!Mày đừng có nhiều chuyện! Liễu gia là một trong những quản sự của hiệp hội huyền môn, Lăng Vân Quan cũng là thành viên của hiệp hội, phải nghe theo hiệp hội thống nhất quản lý.”
Hứa Thanh Mộc trở mặt xem thường, nói “Gần đây tôi có học được một câu rất hợp: có ngon thì ra cổng trường gặp tao, dân chơi mà khóc lóc rồi về méc ba méc má à?”
Liễu Dịch cảm thấy bàn tay trên mặt mình càng đau, ấp úng nửa ngày nói không ra lời, rất lâu sau, gã mới tìm được điểm đột phá, chỉ vào sau lưng Hứa Thanh Mộc, lòng đầy căm phãn nói “Mày tu hành mà dám nuôi quỷ!”
Thủ mộ linh trốn phía sau lưng Hứa Thanh Mộc hoảng sợ, run rẩy muốn chuồn đi.
“Ông ăn vạ cũng ngộ ghê á.” Hứa Thanh Mộc cầm thủ mộ linh ra, tiếp tục nói “Bé nhỏ này là do gã họ Hoàng mang ra từ núi Ngọc Tuyền, khu du lịch của mấy người động vào mộ lớn, nên lập tức dừng lại.
Ngay cả cái mộ mà ông cũng không phát hiện được, về nhà khóc với ba má đi, đừng ở đây ăn vạ.”
Nói tới đây Liễu Dịch cuối cùng cũng đứng thẳng lưng, lớn tiếng nói “Đùa nhau chắc! Lúc nhập môn tao học phong thủy đầu tiên, vị trí tao chọn không thể nào có mộ.
Hơn nữa còn ra cái thứ quỷ quái xấu xí như này, không thể nào tao không biết được!”
Thủ mộ linh sửng sốt một chút, nó nghe hiểu những lời này, bất thình lình nhảy ra đứng trên vai Hứa Thanh Mộc nhe răng nhếch miệng, chỉ vào đầu Liễu Dịch chí chóe gì đó.
“Đến quỷ mà ông cũng công kích? Nó cũng đâu có muốn lớn lên thành như vậy đâu.
Đầu ông cũng hói mà chê người khác xấu.” Hứa Thanh Mộc sờ sờ thủ mộ linh, an ủi nói “Quên đi quên đi, đừng giận, nhóc dễ thương mà, về sau gọi nhóc là Bạch Mỹ Mỹ nha.”
“Còn Bạch Mỹ Mỹ nữa, tiêu chuẩn thẩm mỹ của mày…!tao không có hói!” Bỗng nhiên Liễu Dịch phản ứng lại, vội la lên “Mày tính lảng sang chuyện khác à? Bây giờ đang nói vụ mày nuôi quỷ! Mày đúng là thứ yêu nhân bàng môn tà đạo, nhanh chóng hủy bỏ khắc hỏa phù của mày, nếu không Liễu gia và hiệp hội sẽ không bỏ qua!”
Hứa Thanh Mộc giận dữ nói “Nếu sớm biết ông chỉ biết khóc lóc om sòm thế này tôi sẽ không đến đây, không muốn nói nhảm với ông nữa, ngoan, về hiệp hội tìm ba tìm mẹ bú sữa đi.”
Mặt Liễu Dịch đều phồng thành màu gan heo, nhưng hiện tại gã không có đường lui, dự định tiếp tục dùng hiệp hội áp chế Hứa Thanh Mộc.
Hứa Thanh Mộc không muốn nghe gã nói đi nói lại nữa, nghĩ nghĩ rồi nói “Nếu không thì vầy đi, chúng ta đánh cược…!đất ông chọn có đại mộ, năm ngày sau hạng mục của ông sẽ bị dừng.”
Nghe nói như thế Liễu Dịch như bắt được cọng rơm cứu mạng, lập tức ngừng ăn vạ, vội vã nói “Được! Viết ra giấy đi, nếu mày thua, lập tức hủy bỏ khắc hỏa phù, Lăng Vân Quan cũng phải chuyển đi.”
Hứa Thanh Mộc ghét bỏ liếc Liễu Dịch một cái, nói “Vậy cược cái kính bát quái trên eo ông đi.”
Liễu Dịch “hừ” một tiếng, đắc ý dạt dào “Mày cũng tinh mắt đó, kính bát quái này của tao…”
Hứa Thanh Mộc xen vào họng gã “Mặc dù chỉ là đồ bỏ, đem gác chân cũng được.”
Liễu Dịch cảm thấy vô cùng nhục nhã, còn muốn làm ầm lên thì đột nhiên cảm giác bàn tay trên mặt ẩn ẩn đau.
Gã không thấy rõ sâu thâm thiếu niên trước mặt này, cũng không muốn gây nhiều chuyện nữa.
Cắn ra lấy ra lá bùa chu sa, nhanh chóng viết xuống đủ loại hệ quả phản phệ nếu làm trái với cá cược, sau đó lấy máu, ấn dấu tay, kí tên, liền mạch lưu loát.
Hứa Thanh Mộc giơ ngón tay cái với gã, nói “Xem ra ông rất tự tin.”
Liễu Dịch hừ lạnh một tiếng, nói “Mày không dám ký?”
Hứa Thanh Mộc nhận lấy, trước khi chuẩn bị ký tên, cậu viết thêm “Không thực hiện cá cược sẽ bị rụng tóc, biến thành địa trung hải.” Sau đó thoải mái ký tên của mình.
Liễu Dịch cảm giác bản thân đã bị chơi xỏ, tức giận đến nỗi rụng mất vài cọng tóc, liếc Hứa Thanh Mộc một cái, chép lại tờ chứng từ kia rồi bỏ chạy.
Hứa Thanh Mộc nhìn theo bóng dáng của Liễu Dịch, nói “Lại đây Bạch Mỹ Mỹ, vẫy vẫy tay chào tạm biệt với mái tóc khỏe mạnh của vị đại sư này lần cuối nè.”
.
.
Editor: có ai hồi đi học bị hẹn ra cổng trường chưa? 🙁