Đọc truyện Đào Nguyệt – Chương 47: Hồi ức
Bảy năm về trước, Sở Thiên quốc hoàng cung.
Thiên Đào mở to mắt, là đằng kia a, nơi vọng các giữa rừng hoa như mộng, Thái tử ca ca đang chú tâm đọc sách. Tiểu móng vuốt bấu chặt cành cây, khuôn mặt khả ái khẽ cười ngây ngô, hôm nay lại được thấy Thái tử ca ca, nó là đang rất vui!
_ Chủ tử a! Ngài mà còn không mau leo xuống, thân già này sẽ chết mất chết mất!
Lão nhũ nương cùng hơn mười thái giám cung nữ nháo nhào cả lên dưới gốc cây, mồ hôi lớn mồ hôi nhỏ không ngừng tủa ra trên trán. Họ là đang khóc không thành tiếng mà! Tiểu chủ tử mà có mệnh hệ gì, bọn họ chắc chắn sẽ chết không toàn thây a!
_ Các ngươi đừng nháo!
Đằng xa, Thái tử đã tự khi nào đi khỏi vọng các, vô tung biệt tích không còn xác định được nhân ảnh. Tiểu oa nhi khẽ chu chu cái miệng xinh xắn hồng nhuận, bắt đầu thuần thục trèo xuống khỏi cành cây kia, xung quanh vô số tiếng thở phào và reo mừng vang lên.
_ Đều là tại các ngươi, khiến ta lạc mất ca ca rồi!
Thiên Đào lại nghĩ nghĩ, không chờ các cung nhân kịp phản ứng, đã chạy đi về hướng Ngự hoa viên.
………………………………
_ Thái tử Điện hạ, người kia đã rời đi rồi. Sao lại phải tránh mặt đứa bé đó cơ chứ?
Lão thái giám già khẽ nhìn theo cả một đám người đang rối rít chạy theo tiểu thân ảnh kia. Thiếu niên bước ra từ sau thân cây, khẽ hừ lạnh.
_ Phiền phức như vậy, phải tránh.
_ Lão nô lại nghĩ, nếu điện hạ có thể làm thân với đứa trẻ này, tuyệt đối có lợi cho địa vị của người sau này.
Thiếu niên thoáng mỉm cười, chẳng buồn nhìn phản ứng của lão thái giám già, quay lưng bước đi trở về Đông cung.
…………………………………
Thiên Đào nhanh nhảu chạy loạn khắp Ngự hoa viên một lúc, cuối cùng cũng tìm được Phụ Vương và Hoàng thúc của nó. Tiểu nhân ảnh như một mũi tên, lao thẳng vào lòng Vệ vương, chẳng màng phép tắc mà nũng nịu.
_ Phụ vương! Hoàng thúc! Làm sao để được nhìn thấy Thái tử ca ca cả ngày?
Khuôn mặt vốn lúc nào cũng như băng phiến của Vệ vương lúc này bỗng tối sầm, còn Hoàng đế lại cười cười nhìn tiểu oa nhi.
_ Tiểu Đào nhi, lại đây cho Hoàng thúc hôn hôn một cái, Hoàng thúc sẽ chỉ cách cho!
Khuôn mặt của Vệ vương lúc này đã như đáy nồi, thoáng nghe thấy tiếng vật gì đó vỡ vụn, thế mà Tiểu Thiên Đào vẫn không nề hà mà nhảy khỏi lòng cùa Phụ Vương nó, lao thẳng đến chỗ Hoàng đế. Hoàng Đế đắc chí liếc xéo Vệ vương, vê vê hai má bánh bao, nựng nựng hôn hôn cái khuôn mặt quả đào đáng yêu.
_ Tiểu Đào nhi hảo hảo, Hoàng Thúc là nói, chỉ cần ngươi trở thành thư đồng cho Thái tử, nhất định cả ngày có thể nhìn thấy y.
_ Thật sao?- Tiểu Thiên đào mở to mắt trong veo háo hức nhìn Hoàng thúc của nó.
_ Nhưng tại sao ngươi lại muốn nhìn thấy Thái tử cả ngày?- Hoàng đế vui vẻ ôm ôm nựng nựng tiểu thân ảnh đáng yêu kia.
_ Vì Thiên Đào yêu Thái tử ca ca a!
Cái bàn kế bên Vệ Vương bỗng nát vụn. Hoàng đế cao cao tại thượng phun hết ngụm trà vừa mới uống, ho sặc sụa.
_ Khụ…Tiểu Đào nhi, Ngươi là vừa mới nói gì a?
Tiểu oa oa hồn nhiên lập lại câu nói gây ra biết bao sóng gió sau này.
_ THIÊN ĐÀO YÊU THÁI TỬ CA CA!
Một bầu không khí im lặng.
Từ đó về sau, Thiên Đào bị cấm đến Đông cung, còn Thái tử bị cấm đến gần nơi có Thiên Đào. Phải đến bốn năm sau, cả hai mới lại một lần tái ngộ.
……………………………………..
Sở Thiên Đào mười lăm tuổi, thiếu niên tuyệt sắc văn võ song toàn. Mái tóc đen dài mượt như tơ được vấn lên bằng thiết quan bạch ngọc khảm hoa tinh xảo. Đôi mắt trong veo như hồ thủy mùa xuân, một cái liếc nhìn cũng khiến chim sa cá lặn. Năm đó thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Sở Thiên quốc, không ai khác chính là tiểu vương gia của Vệ vương phủ.
Thái tử hai mươi tuổi, anh hùng suất thiếu niên trăm năm có một, một thân vương giả oai phong tuấn lãng, văn thao võ lược, mưu trí hơn người, xét trong hơn mười hoàng tử vương tôn, tài năng của y là xứng đáng để kế vị nhất.
Tuy nhiên người tài thường có nhiều kẻ ganh ghét đem lời gièm pha với Hoàng đế, hơn nữa Mẫu hậu của y đã qua đời từ lâu, sớm không có thế lực chống đỡ hậu thuẫn, ngôi vị Thái tử có thể giữ được đến tận hôm nay, đã là một kỳ tích của người trẻ tuổi.
Hoàng gia mỗi năm đều một lần tổ chức săn bắn tại Bạch hổ sơn, Thái tử, hoàng tử và các vương tôn đều phải đến tham dự. Đây cũng là cơ hội duy nhất hàng năm Thiên Đào có thể nhìn thấy dù chỉ một chút nhân ảnh của người kia, thiếu niên tất nhiên là vô cùng háo hức a~
_ Thiên Đào, nơi dã sơn hoang vu này không thích hợp với ngươi, Trẫm muốn ngươi là nghỉ lại trong lều đi a.
Thiếu niên tuyệt sắc khẽ liếc nhìn hoàng đế đang cưỡi trên con Thần mã Phi Vân.
_ Hoàng thúc! Thiên Đào đến đây là để đi săn a!- Ánh mắt thiếu niên sáng lòe lòe nhìn về hướng lều trại nơi Thái tử đang trụ lại.
Vệ vương nãy giờ đứng cạnh im lặng, nay trầm tĩnh lên tiếng.
_ Người đâu! Mang thứ kia đến cho bản vương!
Ngay lập tức một tốp thị vệ mang vào một rổ toàn những tiểu động vật nào thỏ nào miêu nào cẩu xù lông nhỏ nhỏ tròn tròn mềm mềm đặt trước mặt Thiên Đào. Mí mắt thiếu niên co giật, này là có ý gì a? Nhận được hiệu lệnh của Hoàng đế, những tiểu động vật kia lập tức được thả ra chạy khắp nơi trong hoàng trướng.
_ Khi nào Đào nhi bắt lại hết những tiểu động vật này trong Hoàng trướng, mới được phép ra ngoài đi săn.
Nói rồi Hoàng đế và Vệ vương rời đi, để lại thiếu niên đang mếu máo giữa trướng, xung quanh mấy tiểu động vật cứ thế mà nhảy mà chạy tán loạn. Nhưng nó là ai a? Nó làm sao có thể chỉ vì điều này mà bỏ cuộc a? Thiếu niên khẽ cười cười, mắt đào trong vắt thầm nhìn một lượt tính toán.
…………………………
Sở Thiên Thái tử uy phong lẫm liệt cưỡi kỵ mã dẫn đầu các hoàng tử bắt đầu cuộc thi săn bắn hàng năm, chẳng mấy chốc đã bỏ xa hàng người phía sau cả một đoạn dài. Sau một canh giờ, Thái tử đã săn được hơn mười loại thú quý, thế nhưng y vẫn không ngừng lại quay về, mà tiếp tục phi ngựa tiến vào vùng rừng sâu hơn.
_ Điện hạ! Nơi này phòng vệ lỏng lẻo, lại là nơi rừng núi hoang vu e không tiện cho thân phận của Người, nếu như có thích khách thì…
_ Ta sẽ không sao!- Nam tử trẻ tuổi khẽ cười tự tin- Nơi này mới có cái ta cần săn, những thứ tầm thường kia sẽ không giúp ta chiến thắng được! Còn Thích khách, hừ, bản điện hạ là ai mà phải sợ bọn chúng cơ chứ?
_ Thuộc hạ mạo phạm, chủ tử thứ tội.- Cận vệ khẽ cúi đầu, im lặng phi ngựa cùng Thái tử tiến sâu vào rừng cây.
Càng vào sâu, tán cây càng rậm rạp, ánh nắng yếu ớt xuyên qua phản chiếu mập mờ những hình thù kỳ lạ. Đoàn người khẽ đi chậm lại, yên lặng di chuyển, chờ dấu hiệu của con mồi.
Một tiếng động khẽ, Thái tử nhanh chóng rút cung, một mũi tên uy lực lập tức bắn về nơi kia.
_ Á á!!!
Trước sự sửng sốt của nam tử, từ bụi rậm một bóng trắng vội bay ra né tránh mũi tên một cách thần kỳ. Xung quanh vô số tiếng hít khí vang lên. Cái bóng trắng kia, thì ra là một con Bạch hổ uy vũ to lớn. Nhưng thứ khiến cho nam tử và các cận vệ phải kinh ngạc, là do bóng người thoáng hiện ra trên lưng lão hổ công. Thiếu niên tuyệt mỹ thoáng mỉm cười, mắt đào trong vắt liếc nhìn nam nhân đang sững người không thốt nên lời kia.
_ Không ngờ hân hạnh trở thành con mồi của Thái tử điện hạ, thất lễ thất lễ rồi!
Thiên Đào vui vẻ nhảy khỏi lưng hổ, để mặc cho lão hổ công khẽ gầm gừ dụi đầu vào lòng của cậu.
_ NGươi là ai?- Nam nhân nhanh chóng lấy lại phong thái như bình thường, thầm quan sát đánh giá người trước mặt.
Thiếu niên thoáng xịu mặt xuống, một tầng nước nhanh chóng lấp loáng trên đôi mắt hồ thủy xinh đẹp.
_ Thái tử ca ca a! NGươi là không nhận ra ta thật sao?
Một cận vệ khẽ đến bên nói nhỏ.
_ Điện hạ, người này là tiểu vương gia của Vệ vương, Sở Thiên Đào.
Nam nhân khẽ cứng người. Thiếu niên bắt đầu muốn khóc.
_ Thiên Đào, ngươi là đang kháng chỉ…
Lời nói còn chưa chấm dứt, vô số tiếng rít gió phát ra trong không trung.
_ CÓ THÍCH KHÁCH!
Rất khó có thể nhìn ra tâm trạng của Thái tử lúc này, chỉ thấy hắn nhanh chóng phi ngựa đến ôm lấy ngang eo thiếu niên mà vắt lên lưng ngựa.
_ Bám chắc vào!
Nam tử vừa dùng cán cung tránh đi vài ám khí, vừa phi ngựa chạy ra khỏi vòng vây mai phục.
_ Chủ tử cẩn trọng, trên ám khí có độc!
Tiếng giao chiến càng ngày càng diễn ra khốc liệt. Nhưng chỉ trong vòng một khoảng thời gian ngắn, hơn phân nửa số cận vệ đã bị tiêu diệt. Những thích khách kia bắt đầu vây lấy thái tử, bọn chúng đều một thân hắc y quỷ diện ghê rợn, sát khí trên người hoàn toàn khác với lũ thích khách bình thường nam tử hay đôi phó.
_ Là BÁCH QUỶ DẠ HÀNH!
……………………………………..