Đảo Môi Tiểu Bảo Bối Nhi

Chương 20


Đọc truyện Đảo Môi Tiểu Bảo Bối Nhi – Chương 20

Toàn Cơ sơn trang được xây dựng trên một nhánh núi của Thái Sơn, lợi dụng cảnh trí thiên nhiên của Thái Sơn này mà bố trí, chẳng những là kiến trúc to lớn ở phương bắc, lại còn là lâm viên tinh xảo của Giang Nam.

Ở tiểu viện trong một góc của sơn trang- nơi bọn Long Nghị Vân trụ vì có một dòng suối nhỏ chảy qua nên gọi là “Thủy Du viên”, hơn nữa thập phần bí mật yên lặng, mai hương thản nhiên tỏa trong không khí, mấy cây thương tùng xanh mượt tuy là đầu xuân còn mang hàn ý thế nhưng lại làm cho người ta cảm thấy được một cỗ xuân phong, ở nơi này không cho phép hạ nhân tiến vào, cam đoan cũng đủ quyền riêng tư. Vừa đúng lúc để cho hai người đầy “nhiệt huyết” ở cùng một chỗ, dù sao người vương phủ bọn hắn mang đến cũng biết quan hệ của hai người, cũng không còn cái gì gọi là tránh hiềm nghi.

Long Nghị Vân cũng không chú ý tới việc để người của mình đến qua lại với Toàn Cơ sơn trang, làm Toàn Cơ sơn trang chủ nhân Nam Cung Hiên phải lại đây thăm hỏi.

“Tứ gia, ở nơi này có thoải mái không?” Nam Cung Hiên ân cần thăm hỏi.

“Đa tạ Nam Cung minh chủ, nơi này cũng không tệ lắm.” Long Nghị Vân đạm mạc cười, trong lòng âm thầm nói, ngươi không mang theo người đến quấy rầy thì rất tốt, thế nhưng bên ngoài vẫn là xởi lởi nói,“Vị này chính là?”

Theo phía sau Nam Cung Hiên chính là một lục y thiếu nữ, gương mặt phù dung mày liễu mi hợp, bộ dạng thập phần đoan chính, Long Nghị Vân đánh giá một chút, nữ hài tử kia lập tức cười, trong nét tươi cười có vài phần tự đắc, nhìn qua xem ra là đối với dung mạo của mình thực tự tin, nhìn nàng chân mang hài da ngưu, bên hông quấn một nhuyễn tiên (roi) đen nhánh, thoạt nhìn cũng là người tập võ.

“Tứ gia, đây là tiểu nữ Mộng Điềm, Mộng Điềm, vị này chính là Long công tử.” nhị nữ nhân này của Nam Cung Hiên năm nay mười bảy, đúng là đã đến lúc nên tuyển vị hôn phu vừa ý, nếu có thể đặt việc hôn nhân này lên cửa Khánh Vương gia thì địa vị giang hồ của mình liền càng được củng cố.

“Mộng Điềm ra mắt Long công tử.” Chúc Mộng Điềm tiến lên thi lễ, sóng mắt trong suốt, can đảm thẳng ánh nhìn chằm chằm vào Long Nghị Vân, ánh mắt tóe lửa làm cho Long Nghị Vân cũng có chút không chịu nổi.

Càng chủ yếu chính là, ánh mắt này có thể làm bộ như đang nhìn mà lại như không nhìn, thật là hoàn hảo a, Long Nghị Vân có thể cảm giác rõ ràng ở phía sau lưng còn có một đôi mắt to bắn ra băng tiễn lạnh lẽo, lại còn cách bình phong chăm chú nhìn vào lưng của hắn, dưới lãnh nhiệt giáp công làm nét tươi cười trên mặt Long Nghị Vân trở nên hơi cứng đờ, Bảo Bối nhi như thế nào rồi? Chẳng lẽ là bị đánh thức khiến nhóc mất hứng?

“Không cần phải khách khí, là ta cùng Bảo Bối nhi ở trong này quấy rầy, nếu như có chỗ thất lễ thỉnh Nam Cung minh chủ cùng tiểu thư thứ lỗi. Bảo Bối nhi tỉnh sao? Đi ra ra mắt Nam Cung minh chủ đi.” Long Nghị Vân gọi Bảo Bối nhi ở bên trong thất ra, ai, vốn muốn cho Bảo Bối nhi nghỉ tạm trong chốc lát, xem ra vẫn là bị tới làm phiền.

Chúc Mộng Điềm không nghĩ tới tiếng nói Long Nghị Vân vừa dứt thì từ trong phòng bước ra một thiếu niên, thiếu niên này nhìn qua tuổi không lớn, bộ dáng đại khái mười mấy tuổi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn mài ngọc thế còn mang theo một tia trẻ con, chung quanh đôi mắt to thản nhiên xuất hiện một vòng thâm đen biểu hiện không ngủ ngon, cái miệng nhỏ nhắn anh hồng hơi hơi thũng có chút mất hứng, sau khi đi ra còn mở miệng ngáp một cái.

Bảo Bối nhi ở trong lòng đầy một bụng khí, ngươi thử ngẫm lại đi, hắn vừa mới bị ăn sạch ngày hôm qua, sáng sớm mới vừa thức dậy vốn sẽ không thoải mái, kết quả liền xuất hiện một đống người đến quấy rầy, trước là Nhị ca, lại đến thầy trò Cung Thiên Lãng, sau đó Nhị ca lại quấy rầy trong chốc lát, thật vất vả mới đuổi được Nhị ca đi, vừa mới ăn điểm tâm thì Lâm Dự Chi chạy tới bàn chuyện, kế tiếp Nam Cung Hiên đến, sau đó lại từ khách *** chuyển đến Toàn Cơ sơn trang, vừa mới ổn định xong Vân ca mới cho hắn nghỉ một lát, không đợi đến khi hắn ngủ thì bên ngoài lại nhảy ra cái cô hai ở nơi nào la lối dài dòng cùng “Long công tử” ra mắt, chuyện này các ngươi cũng không vội chứ a?!


“Nam Cung bá bá nhĩ hảo, ta còn nghĩ đến ở nơi này thật sự giống như ngài nói sẽ không ai quấy rầy, cho nên vừa mới chợp mắt một chút, không đúng lúc đi ra gặp khách, thứ tội thứ tội.” Bảo Bối nhi tại thời điểm khó chịu cũng không còn tâm tình để cho người khác cao hứng.

“Ngươi!” Chúc Mộng Điềm vừa nghe lời này trên gương mặt tươi cười lập tức biến đổi, tiểu tử này tuổi không lớn thế nhưng miệng còn không buông tha người, dám đối với phụ thân mình vô lễ! Chính là phụ thân liếc nhìn nàng một cái ngăn cản nàng mở miệng, nàng đành phải tức giận không nói, tương lai còn dài, nhất định sẽ tìm được cơ hội giáo huấn hắn.

Nam Cung Hiên vừa nghe, trong lòng đã thầm mắng,thế nhưng trên mặt vẫn là tươi cười khả cúc (sáng lạn),“Thạch Tiểu công tử, ta chỉ là muốn các ngươi gặp tiểu nữ Mộng Điềm tuổi sấp xỉ nhau, có thể cho Mộng Điềm đi theo các ngươi ngao du phụ cận mà dẫn đường lẫn giải buồn, không nghĩ tới đã quấy rầy Thạch Tiểu công tử đang mộng đẹp, lão phu xin lỗi,vì ngươi mà bồi tội vậy.”

“Nam Cung bá bá quá khách khí, như thế nào không biết xấu hổ để cho lệnh thiên kim đi theo chúng ta giải buồn chứ?” Bảo Bối nhi liếc mắt nhìn Long Nghị Vân một cái,“Vân ca chỉ cần cùng ta ở một chỗ sẽ không buồn, đúng hay không, Vân ca?” Ngươi dám nói không đúng thử xem!

“Đúng vậy, không dám phiền toái tiểu thư.” Long Nghị Vân được dịp mở rộng tầm mắt nga, bình thường Bảo Bối nhi ở trước mặt hắn nhu thuận đáng yêu, ngẫu nhiên làm nũng đùa giỡn, chưa từng nhanh mồm nhanh miệng không buông tha người như vậy.

“Long công tử không cần đa lễ, gọi ta Mộng Điềm là được rồi.” Đối với Long Nghị Vân, Chúc Mộng Điềm cười đến thực ngọt, cùng ta ở một chỗ so với cùng tiểu tử khó hầu hạ kia không phải tốt hơn sao? Tin tưởng chuyện này Long công tử nhất định có thể chấp nhận.

“A! Như vậy sao được, nam nữ có khác a, Vân ca sao có thể tùy tiện gọi tên ngươi! Người lễ nghi không thể không trách! Ngươi nói có phải hay không?! Nam Cung tiểu thư?” Hừ, dám nhìn Vân ca của ta như vậy, chán ghét!

Nam Cung tiểu thư?! Bảo Bối nhi cùng Long Nghị Vân liếc nhau, chẳng lẽ, nàng chính là Nam Cung Đại tiểu thư mà Lâm Dự Chi nói đến? Người quản lý sinh ý Toàn Cơ sơn trang? Hai người trong lòng đang nghi hoặc lại nghe Chúc Mộng Điềm có một tia tức giận mở miệng.

“Ta không gọi là Nam Cung tiểu thư! Ta gọi là Chúc Mộng Điềm!”, Chúc Mộng Điềm liếc mắt nhìn Nam Cung Hiên một cái “Phụ thân! Ngươi không cùng bọn họ nói rõ ràng sao?” Thân là tiểu nữ nhi được sủng ái nên bản thân Chúc Mộng Điềm trứơc giờ luôn mang theo một cỗ tính khí điêu ngoa thiên kim phú gia.

“A, là như vầy, ta nguyên bản là họ Chúc cho nên đại nữ nhi sẽ mang họ Nam Cung, tiểu nữ nhi thì theo họ Chúc của ta, gia phụ chính là tiền Binh bộ thị lang, tiểu nữ từ nhỏ theo gia mẫu lớn lên, chỉ ở nhà quan lại to lớn nên cũng không giống võ lâm nữ nhi bình thường.” ý của Nam Cung Hiên lần này là nâng địa vị nữ nhi của mình lên, tỏ vẻ Chúc Mộng Điềm là khuê nữ có giáo dưỡng, xuất thân cũng không cùng với giang hồ thảo khấu bình thường.

Chỉ là đoạn giải thích của hắn một chữ cũng chưa lọt vào tai hai người bọn họ, tất nhiên đã minh bạch người này không phải người bọn hắn muốn tìm, nói cách khác, không cần cùng nàng giao tiếp, có thể xem nhẹ.


Bảo Bối nhi giơ tay lên che lại miệng mà ngáp, tuy rằng thực buồn ngủ nhưng hai người kia vẫn không đi, hắn cũng không thể đi. Bởi vì Bảo Bối nhi cảm thấy bộ dáng Chúc Mộng Điềm nhìn Vân ca tựa như một con miêu đang nhìn con ngư trong bát, rõ ràng miêu nhìn ngư chảy nước miếng, đáng tiếc con ngư trong bát mà nàng nhìn này là của Bảo Bối nhi, đồ của mình bị người khác ngấp nghé, Bảo Bối nhi không thể khoan dung, Vân ca là của mình, tuyệt đối không thể để cho mèo hoang nhà khác cướp đi, cho dù là một con miêu thực hung dữ có kèm theo huyết thống chứng minh có võ cũng không thể.(liên tưởng ấn tượng=]])

Thật vất vả mới nhìn nữ nhân nhà Nam Cung không mời mà tự đến tiễn bước đi, Long Nghị Vân cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, dù sao nơi này cũng là địa bàn của người ta, cho dù không thích thì Long Nghị Vân cũng không thể trực tiếp thỉnh chủ nhân chạy lấy người, tuy rằng trong lòng cũng là thập phần khó chịu cái thứ bốc đồng kia, chính là ít nhiều gì cũng phải bận tâm đến thân phận của mình, hắn làm khâm sai tới nơi này cũng không thể cùng Nam Cung Hiên vốn cùng triều đình luôn duy trì quan hệ rất khá mà trở mặt.

Bất quá, Bảo Bối nhi còn sinh khí.

“Như thế nào rồi?” Chứng kiến Bảo Bối nhi mất hứng mâng mê cái miệng, Long Nghị Vân vội đi tới hỏi.

Bảo Bối nhi quay đầu đi không để ý tới hắn, Vân ca phá hư, vừa rồi còn hướng cái nàng Chúc Mộng Điềm kia cười hì hì, Bảo Bối nhi sinh khí không để ý tới hắn, quay đầu cho hắn một cái ót.

“Tiểu quai, như thế nào rồi? Thân mình còn không thoải mái sao?” Long Nghị Vân còn đang lo lắng sợ tối hôm qua thân thể Bảo Bối nhi lần đầu thể nghiệm sẽ không khoẻ.

Bảo Bối nhi đã đem chuyện này tạm thời quên đi thì vừa nghe xong lại nghĩ tới, lập tức vừa thẹn vừa giận, cái chỗ bị người chạm qua còn mơ hồ không thoải mái, bởi vì đã thượng dược qua nên cái loại cảm giác kỳ quái này không phải là đau, chính là lại không giống với lúc bình thường, chỉ cảm thấy kỳ quái nói không nên lời.

“Hừ!” Bảo Bối nhi phun khí từ mũi vẫn là không để ý tới hắn, dứt khoát xoay thân đi, liền đem một đầu tóc đen nhánh cùng bóng dáng lưu lại cho Long Nghị Vân.

“Tiểu Bảo Bối nhi tổ tông, ngươi làm sao mất hứng hay không thoải mái, phải nói thì Vân ca mới biết được a! Nếu có thì ta cùng ngươi chịu tội, lần sau sẽ không hề tái phạm, ngươi không nói Vân ca làm sao biết a?” Long Nghị Vân từ sau lưng ôm lấy Bảo Bối nhi, thật sâu hít vào mùi thơm của cơ thể trên người nhóc, một bên mềm giọng dỗ dành, một bên ôm giai nhân, Long Nghị Vân ngửi thấy hương thơm từ người nhóc phát ra, tâm tư liền rung động, nhịn không được lấy đầu ngón tay nhẹ vỗ về sợi tóc nhu êm đen bóng.

“Vân ca!” khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Bối nhi đỏ lên, Long Nghị Vân thế nhưng ở bên cổ hắn cắn nhẹ, bàn tay lén trộm tiến vào trong nội y của Bảo Bối nhi.


“Bảo Bối nhi của huynh mất hứng cái gì?” Bảo Bối nhi cố gắng giãy dụa khiến hành động sỗ sàng của Long Nghị Vân tiến hành thật sự khó khăn, đành phải thở dài hỏi.

“Cái cô Chúc Mộng Điềm kia vì cái gì nhìn chằm chằm vào ngươi cười?” Bảo Bối nhi quên sạch bàn tay đang ở trong quần áo mình, chuyển lại khởi binh hỏi tội.

“Ta làm sao biết?! Ta lại không chú ý. Ta chỉ chú ý Bảo Bối nhi thôi!” Long Nghị Vân cẩn thận nghĩ nghĩ thật sự nghĩ không ra, Chúc Mộng Điềm nở nụ cười sao?! Thật sự là không rõ lắm.

“Minh chủ không phải nói chọn rể cho nữ nhân sao? Ta trước nói cho ngươi, ta chán ghét cái cô Chúc Mộng Điềm kia, ngươi muốn kết hôn với nàng thì ta sẽ không để ý ngươi nữa.” Bảo Bối nhi nghĩ đến ý đồ của Nam Cung Hiên, trong lòng bỗng dâng lên chua ngoa.

“Bảo Bối nhi! Ta hỏi ngươi, ngươi có biết tối hôm qua chúng ta làm cái gì?” Long Nghị Vân nghe được Bảo Bối nhi nói có chút đau đầu, Bảo Bối nhi còn không hiểu được phần tâm của mình đối với nhóc.

“Không phải giải độc sao? Cung Thiên Lãng nói cho ta biết nha!” Bảo Bối nhi cái hiểu cái không, bất quá có chút ngượng ngùng.

“Không phải, Bảo Bối nhi, việc chúng ta làm chỉ có vphu thê mới có thể làm.” Long Nghị Vân quyết định cùng Bảo Bối nhi giải thích rõ.

“Chính là chúng ta không phải phu thê nha! Thế nhưng vẫn làm, làm sao bây giờ a?” Bảo Bối nhi vẫn là không rõ.

“Không phải phu thê, việc chúng ta làm chính là ngươi bị ta chiếm tiện nghi.” Nói như vậy với người Thạch gia so ra dễ hiểu hơn đi?

“Như vậy sao được?! Người Thạch gia chúng ta không thể để cho người khác lợi dụng, đại ca sẽ phạt ta. Làm sao bây giờ? Cái tên phá hư này, thế nhưng chiếm tiện nghi ta!” Đại ca từ nhỏ đã dạy không thể để cho người khác lợi dụng, nếu biết nhất định sẽ phạt Bảo Bối nhi!

“Còn có biện pháp bố cứu (=chữa lửa =]]).” Ha ha ha ha, Bảo Bối nhi, ngoan ngoãn nhảy đến trong lòng của ta đi!

“Có biện pháp bổ cứu?! Ngươi nói mau ngươi nói mau!”

“Chính là cùng ta làm phu thê a!” Đây mới là mục đích cuối cùng của Long Nghị Vân.


“Cùng ngươi làm phu thê? Có chỗ tốt gì?” Không có chuyện ưu đãi  thì người Thạch gia sẽ không làm, như bây giờ không phải tốt lắm sao?! Bảo Bối nhi có chút hưng trí suy tính, nhìn bộ dáng Long Nghị Vân thực hưng phấn tất sẽ rất xem trọng chuyện này, làm một thương nhân thì “Treo giá” chính là thực lao mà hắn luôn nhớ rõ!

“Bảo Bối nhi thích cùng ta ở một chỗ không?”

“Thích.” Cũng không tệ lắm a, cùng hắn một chỗ thì sự cố của mình gần đây xảy ra ít đi rất nhiều, dù sao có người lúc nào cũng khắc khắc nhìn chằm chằm thì muốn xảy ra chuyện cũng rất khó.

“Không lấy chồng như lời ta thì ta sẽ cưới người khác, nói vậy sẽ không thể giống hiện tại cùng ngươi ở một chỗ.”

“A? Không nên không nên! Bảo Bối nhi không cần ngươi cùng người khác một chỗ!” Này cũng thật là có điểm nghiêm trọng, Bảo Bối nhi nghĩ đến việc hắn cùng người khác ở một chỗ trong lòng liền rầu rĩ, rốt cuộc có nên đáp ứng cùng hắn làm phu thê hay không? Bất quá lý do này rất khó dùng để thuyết phục đại ca đi?!“Còn có cái khác không?”

“Còn có a, nếu cùng ta làm phu thê thì về sau sinh ý của Thạch gia ta chắc chắn sẽ luôn chiếu cố a! Về sau vật dụng của hoàng thất đều dùng của Thạch gia thật là không tốt sao?” Hơn nữa với món lợi hấp dẫn này, Bảo Bối nhi gian thương dưới sự giáo dục to lớn của Thạch gia rất khó cự tuyệt chứ?!

“Ân…… Còn có như vậy sao?” Bảo Bối nhi rất muốn đáp ứng, bất quá,“Lấy được thì có  gì quý” Ý tứ này không phải là Bảo Bối nhi chỉ có một cho nên phải tận lực nâng giá sao? Hì hì, những gì đại ca đã dạy chính mình sẽ không quên!

“Bảo Bối nhi, nếu ngươi không đáp ứng ta chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của Nam Cung Hiên cưới nữ nhi của hắn, nói vậy cũng chỉ có thể cùng nàng ta ôm và hôn, theo lời của ngươi chính là chiếm tiện nghi, ngươi nhất định không muốn như vậy đi?” Xem ra tiểu gia hỏa muốn mượn gió bẻ măng, Long Nghị Vân đành phải lấy lui vì tiến, cưới một tiểu gian thương thì không mặc cả sao được?!

“Không muốn không muốn! Ta không cần …… Ta đáp ứng ngươi, ta và ngươi làm phu thê là được rồi!” Bảo Bối hoảng hồn ôm lấy Long Nghị Vân, nói giỡn, như thế nào cũng không thể trộm gà không được còn mất nắm gạo a!

Long Nghị Vân vui vẻ cười to, ôm lấy Bảo Bối nhi hôn hai cái,“Bảo Bối nhi, về sau ngươi chính là người của ta, là người của Long gia.” Rốt cục cũng đã đem tiểu Bảo Bối nhi lừa gạt tới tay, chuyến đi này của mình quả nhiên không tệ.

“Hừ!” Xem hắn bộ dáng vui vẻ giống như chiếm được tiện nghi, Bảo Bối nhi hừ nhẹ một tiếng lập tức bị hành động đem áp đến trên giường của Long Nghị Vân la hoảng lên,“Ngươi làm gì?”

“Ngoan! Chúng ta muốn làm của phu thê phải thường làm chuyện này, ngươi rất khuyết thiếu luyện tập, chúng ta nên hảo hảo luyện tập một chút!” Long Nghị Vân cười buông sa trướng trên giường xuống, hắn cùng tiểu gian thương Bảo Bối nhi này ở chung một chỗ cũng học được mấy chiêu, sao có thể dễ dàng để mình có hại, trả giá lớn vậy phải từ trên người Bảo Bối nhi đòi lại, ha ha! Đối với chuyện luyện tập này hắn chính là nhạc mà không bỉ (vui vẻ mà không bị coi là bỉ ổi=]]), càng nhiều càng tốt a!

“Không cần…… A…… Ngô……” thanh âm chống cự của Bảo Bối nhi dần dần mỏng manh xuống, một lát sau chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp cùng rên khẽ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.