Đọc truyện Đào Mỏ Tổng Tài Lấy Thân Báo Đáp! FULL – Chương 39
Suốt đoạn đường bay, Khổng Di đọc lại tư liệu về Dương Phàm và hồi tưởng toàn bộ kinh nghiệm xương máu của bản thân từ kiếp trước đến kiếp này.
Cậu thật sự đồng cảm với Dương Phàm, cứ dính với Phong gia là thế quái nào cũng xảy ra chuyện.
Bản thân cậu là điển hình cho ba chữ “xảy ra chuyện”.
Đúng là tạo nghiệt thật chứ.
Kéo bịt mắt từ trên đầu xuống, cậu tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, còn hơn ba tiếng mới tới nơi, mong rằng máy bay hạ cánh an toàn.
Trong lúc Khổng Di bay qua nước khác thì Cáo nhỏ vô cùng hứng chí chơi với A Thước.
“Chú dùng cơ miệng và cổ họng, đọc A nha”, ngón tay múp múp chỉ vào cuốn sách tập đọc cho học sinh tiểu học.
A Thước há miệng, bắt chước đứa nhỏ và khó khăn đọc lên “Ơ…”.
“Là A, chú đọc nhẹ thôi, dứt khoát vào”, Cáo nhỏ khích lệ hắn.
“A…”, nhẹ đến không thể nhẹ hơn.
“Đúng rồi! Mau đọc lại cho quen dần rồi chúng ta tiếp tục đọc chữ B nào”, vỗ tay vui mừng, Cáo nhỏ làm cô giáo đến phát nghiện.
Ngoài cửa phòng là nam nhân da ngăm đang trầm mặc nghe cuộc đối thoại bên trong.
Bác sĩ nói A Thước của y vì lưỡi tổn thương nặng nên phải học nói chậm rãi lại từ đầu, nhưng là…!chỉ mới nghe chữ A mỏng manh trong phòng phát, y cư nhiên có thể nổi lên phản ứng.
Cứng nhắc đi đến phòng vệ sinh giải quyết nhu cầu, hệ thống đột nhiên vang lên thông báo nhiệm vụ mới.
[…]
Căn hộ cao cấp có khác, y như đang ở nhà.
Khổng Di khoái chí vứt vali qua một bên, lăn qua lộn lại trên giường kingsize, không hề tự hỏi tại sao căn hộ đơn lại có giường rộng như này.
Ngủ một giấc hồi sức, cậu vươn vai đón bình minh và gửi tin nhắn báo cho cháu trai biết đã tới nơi, hai đứa có thể qua rồi.
Lục đục đi soạn vali xếp đồ ra, quần áo, giày, dép bông, máy ảnh, tài liệu, laptop, mắt kính và s…!”sổ nhỏ đâu?!”
Cuốn sổ bảo bối cậu dành hẳn một tối ghi chép lại kinh nghiệm xương máu chết đi sống lại từ kiếp trước đến kiếp này…!bí quyết tồn tại.
Khổng Di, lật tung vali đồ chỉ để tìm cái kính thời trang và cuốn sổ nhỏ ghi chép, mắt nhắm mắt mở thế nào lại vấp chân bàn mà suýt té, tông trúng đồ, rớt cả đèn bàn khách sạn.
“Mẹ khiếp!”, đầu tóc rối bù đi mở cửa.
Mời Phong Đình và Bình Phàm vào trong xong, Khổng Di tiếp tục tìm đồ, lại nhận cuộc gọi từ Phong Triệu, đe dọa lão công xong, cậu mới thỏa mãn ngồi xuống ghế, thưởng thức rựu nhẹ.
Cậu có đọc qua tài liệu Phong Triệu điều tra được, đứa nhỏ tên Phàm là Phàm trong…
“Phi Phàm”
Khổng Di giật mình không tin vào tai mình, liền ngồi thẳng dậy hỏi lại lần nữa “cậu nói gì cơ?”.
“Em tên Dương Phàm, Phàm của phi Phàm”, cậu chàng nhẹ cười.
“Bình Phàm”, Khổng Di phản bác.
“Là phi phàm anh ạ”.
Khổng Di tự vỗ đùi mình, cười khoái trá “được!! Thú vị thú vị lắm!!! Suốt hai mươi mấy năm là bình phàm chắc nhàn hạ rồi nhỉ? Đợi Phong tổng mang cuốn sổ bảo bối của tôi đem đến, chúng ta liền hợp tác tìm trò vui~ thấy thế nào nha?”, Khổng Di híp mắt, trong đầu đang suy tính mưu kế để hại người.
Dương Phàm chấp nhận nghe theo lời chỉ bảo của cáo lớn Khổng Di xong thì mời cậu đi dùng bữa.
Được cháu của đại gia bao ăn mà không biết hưởng là đồ ngu.
Khổng Di quyết định dắt Dương Phàm đến nhà hàng Pháp sáng trọng, trêu ghẹo Dương Phàm một hồi thì nghiêm túc chọn món ăn đắt tiền.
“Anh ơi, sao anh gọi là Cáo lớn vậy ạ?”, Dương Phàm tò mò hỏi.
Khổng Di với động tác quấn mỳ trang nhã, nhẹ giọng đáp “vì con của anh với Phong Tổng gọi là Cáo nhỏ đó”.
“A? Con ruột hay con nuôi vậy anh?”
“Đứa nhỏ đó được thụ tinh trong ống nghiệm ra”, Khổng Di nhếch môi tiếp tục đáp.
Bữa ăn này khiến Phong Đình đen mặt Mail cho Phong Triệu “chú nhớ gửi lại tiền ăn cho con!”.
Phong Triệu ngạc nhiên nhìn Mail, chậm chạp hồi âm “chút tiền ăn đó mà cháu cũng muốn tính toán chi li với người nhà sao? Thật không hào phóng mà”.
Phong Đình co rút khoé miệng, cạn lời rồi.
[…]
Khổng Di khinh bỉ Phong Triệu khi anh điềm tĩnh đến mức có thể vừa hành sự tạo nhân loại vừa gọi vid cho cháu trai.
“A…!ân…!đừng cười như vậy”, ôm lấy cổ anh, cậu nhướng mày liếc nhẹ qua điện thoại, muốn bao nhiêu câu dẫn liền có bấy nhiêu câu dẫn.
“Nhìn tôi”, anh siết mạnh eo Khổng Di, điên cuồng hôn môi cậu, cự vật to lớn không ngừng đỉnh vào sâu tận gốc rễ.
Gần sáng mới hành sự xong nên lúc hai người nắm tay nhau vào công ty thì Phong Đình và Dương Phàm đã ra ngoài làm công chuyện.
Phong Triệu an vị ở trong phòng cùng Khổng Di hết tò mò Đông Tây lại táy máy Nam Bắc.
Tìm được một xấp giấy ghi linh tinh của Dương Phàm, cậu bắt đầu soạn soạn đọc đọc để xem có chuyện gì thú vị không.
Đọc kỹ tờ giấy chi chít chữ lại lần nữa, cậu liền phất tay với Phong Triệu, đi ra khỏi phòng.
Phong Triệu nheo mắt nhìn bóng lưng vừa khuất sau cửa của Khổng Di.
Có cảm giác lão bà lớn gan hơn hồi trước rồi?
“Triệu Nghi này, Tiểu Nữ là ai thế?”, Khổng Di mon men tới bàn thư ký.
“À, tiểu Nữ là cấp dưới của Phong Đình, phòng ban **…!”, gõ gõ mặt bàn, Triệu Nghi cười nói.
[…]
“Cô cứ nghe lời tôi làm như vậy, như vậy, như vậy là sẽ xử lý được song sinh của cô”, Khổng Di thao thao bất tuyệt, còn chỉ điểm cho tiểu Nữ những mưu kế để xử kẻ nào làm khó dễ cho cô.
Khổng Di với khuôn mặt thỏa mãn trở lại văn phòng.
Nhìn thấy Dương Phàm thì cậu liền nhào đến cực kì hào hứng nói ” Cái kế hoạch hoành tráng trên bàn của cậu, tôi đã chuyển giao và phân phó cho tiểu Nữ nha~ giờ chúng ta chỉ cần chờ con mồi lọt bẫy nghen!”.
Lại chui tọt vào lòng Phong Triệu, líu ríu kể rằng mình đã làm thế nào, thế nào thế nào.
Anh nhẹ hôn trán khích lệ cậu “giỏi lắm”.
Phong Đình lỡ nói mấy lời không tin tưởng gì đó, Khổng Di liền xù lông “đi về nước! Chúng ta không ở đây nữa!”.
Phong Triệu liếc mắt nhìn qua cháu mình đang chột dạ, quyết định dắt Khổng Di ra ngoài giải khuây.
“Trưa gọi pizza nhé? Phần combo đặc biệt tháng 12.
Í í! Tặng kèm gối đầu trái ớt này!”, cậu đi bên cạnh anh, tay lướt lướt điện thoại đặt món.
“Đặt đi, giờ tôi dắt em đi ăn món ngọt”, Phong Triệu xoa đầu cậu.
Đến tiệm bánh nhỏ Dương Phàm từng làm thêm, Phong Triệu theo lời cháu mình gọi vài cái bánh ngon nhất, chờ Khổng Di chọn nước xong thì tìm một chỗ thoáng mát ngồi xuống.
Khổng Di câu wifi gọi cho cục cưng.
“Ba ba”, giọng ngái ngủ vang lên, theo sau là camera được bật.
Khuôn mặt bầu bĩu với mắt nhắm mắt mở của cục cưng làm Khổng Di bật cười.
“Sao con dậy sớm vậy?”
Cục cưng ngáp dài “con chờ ba ba báo rằng nhân loại đã được tạo thành”, nói rồi tiếp tục dụi mắt.
Khổng Di 囧 trừ chuyện muốn có em ra cưng không còn ham mê gì nữa à?
“À ba ba biết không? Chú A Thước tập nói được đến chữ L rồi đó!”, cục cưng chống tay lên cằm, khúc khích cười “mà ông già kì lắm ba ba ạ, chỉ cần là A Thước nhầm lẫn đọc A hay Ơ, Ư gì đó là ông già lại vào phòng wc ạ”.
Khổng Di ngó qua ngó lại xem có ai nhìn đến bàn bên này hay không, giọng cục cưng trong trẻo rành mạch với loa ngoài thật gây chú ý mà.
“Nói Cáo nhỏ vệ sinh răng miệng rửa mặt rồi ăn sáng đi, đồ ngọt tới rồi”, Phong Triệu mở miệng cắt ngang cuộc tâm tình.
Cục cưng bắt đầu trách cứ ba ba và bố vì lén đi ăn ngọt mà không mang theo bé v..v..
Khổng Di bất đắc dĩ chủ động kết thúc cuộc gọi.
Vừa ăn bánh vừa tức giận trừng mắt với Phong Triệu “sao anh lại nói con rằng chúng ta đi ăn ngọt làm gì? Con bé này thù dai lắm!”.
Đến trưa lại ăn pizza, nhận gối đầu hình quả ớt với khuôn mặt ngốc nghếch, cậu bật cười vui vẻ “nhìn mặt y chang cục cưng”.
Phong Triệu đứng cùng Phong Đình, nhìn hai người kia thay phiên nhau xử lý pizza, tâm trạng anh thoáng chốc mềm mại.
Dùng tiền mà trói buộc Khổng Di bên người rồi dùng tâm đem lại sự ấm áp cho em ấy, cứ như vậy cũng tốt đẹp.
“Cuối tuần chúng ta trở về”, giúp cậu xoa bụng, anh cưng chiều nói.
“Nhưng mà chúng ta chưa tạ…”, cậu liền bụm miệng lao khỏi giường.
Nhìn Khổng Di vội vã chạy vào phòng vệ sinh, ánh mắt Phong Triệu thoáng loé lên.
Máy bay vừa hạ cánh, anh liền mang cậu đi gặp bác sĩ riêng, một người bạn thân cũ được nhà anh trọng dụng.
“Chúc mừng cậu, cậu đã mang thai, dù chưa rõ hình hài do chưa đủ tháng, nói lão công nhà cậu đình chỉ hành sự trong vài tháng tới nhé”
Biết tin Khổng Di lại có thai, anh cũng vui vẻ, trừ Phong Triệu vì anh không thể chạm vào cậu trong vài tháng.
“Nghỉ dưỡng để hồi phục sinh lực đó bố”, Cáo nhỏ an ủi anh, “để em con ra đời thì bố lại tiếp tục cùng ba ba tạo nhân loại cho con”.
Phong Triệu nhướng mày nhìn cục cưng, bố và ba ba chỉ là máy đẻ để tạo nhân loại cho con thôi à?
“Con sẽ trở thành đại tỷ! Dắt huynh đệ muội đi hành tẩu giang hồ này!”
囧 Hình như mấy nay Minh Thiều cũng có xem phim kiếm hiệp thì phải, còn cày game võ lâm, thiệt là quan ngại quá sức mà.
Quả thật là Cáo nhỏ theo chân Minh Thiều Đi xem phim kiếp hiệp, bé chưa được động vào máy tính nên game gì gì đó anh đẹp trai chơi, bé không tham gia cùng được.
__________
Chương 40 hoàn rồi (*ー`*) còn một hai cái phiên ngoại nữa.
Spoil:
Khổng Di bị nghén.
Ăn vào liền nôn ra.
Tâm trạng cáu kỉnh.
Cọc cằn lại cay nghiệt.
Trừ Phong Triệu cũng không ai dám tới gần Khổng Di.
Nam nhân da ngăm nói A Thước rằng y sẽ đi công tác vài tuần, là nhiệm vụ cuối cùng hệ thống giao cho y.
Hắn tỏ vẻ hiểu mà gật đầu.
“Anh thương em”, hôn lên môi A Thước, nam nhân da ngăm thì thào.
“E…em…!t…!hương…!anh”, A Thước trúc trắc đáp lời, hắn cười khổ, chua xót thay cho chính bản thân.
May mắn, hắn có nam nhân ở bên, nếu không có nam nhân, có lẽ hắn cũng chẳng còn tồn tại trên đời.