Đọc truyện Đào Mỏ Tổng Tài Lấy Thân Báo Đáp! FULL – Chương 29: Âm Mưu
Nuốt ngụm cháo cuối cùng, Khổng Di xoa xoa bụng mình, thẳng thừng ợ lên một tiếng khiến hộ sĩ bật cười.
“Cậu đáng yêu thật đấy, nào, uống nước ấm đi, tôi dọn chén rồi quay lại với cậu”, cô gái này là do A Thước gọi đến chăm sóc cậu, Phong Triệu bận chuyện công ty còn A Thước cũng có lịch trình bận rộn.
Chỉ còn mình cậu vì bị tai nạn nên thành đứa rảnh rỗi…
“Chiều nay tôi ghé thăm cậu nhé, thèm ăn gì không để tôi đi mua cho”- Thi Thi gửi tin nhắn đến.
“Thèm thịt…”- chậm chạp nhắn tin lại.
Khổng Di liếm mép “thịt Phong Triệu càng tốt”.
Sờ băng vải trên đầu, cậu thật sự không hiểu tại sao cạnh bàn có thể cứng được như vậy.
Hai đứa phản diện kia tốt nhất nên cút về nước đi, giống như cách bà chị kia biến mất thì càng tốt, vào thẳng nhà thương điên không ai thương tiếc, ở ngoài xã hội chỉ giỏi tạo nghiệt thôi.
“Tiền lương chưa kịp nhận, thẻ ngân hàng chưa kịp cầm nóng tay, năm lần bị hại tạm nghỉ phép, bảy lần vào viện hay xuyên không…!lão thiên gia thật sự không thuận mắt bản thân mình có tiền mà”, khe khẽ thở dài.
Cầm phim ct não của Khổng Di lên xem, đảm bảo vết thương dần khép, không có di chấn gì lưu lại, bác sĩ nhẹ nhõm ngồi xuống ghế, day hai bên thái dương “may là cứu kịp…”.
Nếu bác sĩ không phải trọng sinh giống Khổng Di, còn lâu hắn mới vớt mạng cậu lại được, híp mắt suy nghĩ về chuyện của Khổng Di, hình như lần đầu gặp cậu, hắn chỉ biết cậu thật đáng thương.
“Này, có thể tìm hiểu quá khứ của Khổng Di cho tôi được không?”, gọi cho nam nhân, A Thước hỏi.
“Được bảo bối, tôi sẽ liên hệ Phong Triệu để lấy thông tin cho em”, nam nhân cười đáp.
Phong Triệu nhướng mày nhìn nam nhân đang tủm tỉm trước mặt mình, bất đắc dĩ phất tay “tôi sẽ gửi Mail cho cậu, bù lại vụ đảo Hawaii phải để tôi góp cổ phẩn vào”.
“…!được “, sao lúc nào cũng là góp cổ phần cho nhau vậy? Tách ra không được à…!nam nhân trưng bộ mặt đã đen còn đen hơn rời khỏi phòng làm việc của Phong Triệu.
Thư ký nhìn bóng lưng nam nhân, lại cúi đầu tiếp tục hoàn thành đơn chuyển công tác.
“Tóc tôi khi nào mới mọc lại như cũ…”, sờ lên quả đầu lởm chởm, đến tận vài hôm sau Khổng Di mới phát hiện tóc cậu bị cạo đi khi bác sĩ tiến hành tiểu phẫu.
“Ây dà, tóc cậu cưng mà, không sao không sao đâu “, Thi Thi cười ha hả, cắm bông vào bình.
Khổng Di nhàm chán nhìn Thi Thi “tôi muốn thịt..
ăn thịt cho tóc dài ra mau hơn..”
“Chờ Phong Triệu ghé qua ôm cậu ngủ thì đòi thịt ổng, chứ bác sĩ của cậu không cho tôi mua thịt nha”, Thi Thi hạ giọng xuống.
Khổng Di đảo mắt, chúng ta hiểu nhau thiệt đó.
“Gì?! Phong Triệu không đến?! Sao kì vậy chứ…!hôm nay tôi thèm thịt..”, ủ rũ nhìn bác sĩ và nam nhân kia, Khổng Di buồn thối ruột mà.
“Hôm nay là ngày cậu ta phải về nhà chính định kỳ, nếu cậu ta không về, công ty sẽ bị cha tịch thu lại…!dù là công ty do Phong Triệu dựng nên “, A Thước trợn trắng mắt, gia quy thật khắm mà.
Nằm bẹp trên giường bệnh, Khổng Di thiết nghĩ bản thân sẽ khóc huhuhu vì nghẹn do thiếu thịt mất.
“Ngủ sớm đi Khổng Di, mai Phong Triệu đến thì đòi thịt gấp đôi!”, A Thước xoa đầu cậu trấn an.
Đúng vậy, Khổng Di gật đầu liên tục, ngày mai sẽ đòi nằm trên!
Phong Triệu đánh xe đi đường vòng, ngang qua bệnh viện mới qua đường chính.
“Mày bị rảnh à?”, chị gái ngồi ghế phó lái bó tay nhìn em trai.
“Bảo bối của em vào viện”, đạm mạc trả lời.
Chị gái 囧 …!em trai là đồ thê nô!
Gia đình anh có một truyền thống.
Cứ mỗi năm sẽ có một ngày tụ họp cùng ăn một bữa cơm, bất kể ở đâu trên trái đất, cho dù có bay lên vũ trụ cũng phải bắt đĩa bay mà về.
“Tụi nhỏ về chưa?”, lái xa vào trong dinh thự, anh đi mở cửa xe cho bà chị đang vờ quýs tộcs.
“Phong Ái, Phong Thanh về từ hôm qua, Mộc Khiết chút nữa mới đáp máy bay, Diên thì chưa được nhà thương điên thả”, chị gái này chính là trưởng phòng của Khổng Di, tên Mộc Tần, có em sinh đôi tên Mộc Phi, là con của dì và cậu út Phong Triệu.
“Hai đứa về rồi…”, phu nhân lớn tuổi đi đến ôm Phong Triệu, ôm xong thì nhìn qua ngó lại, nhìn đằng sau, khẽ cau mày “người yêu con đâu?”.
Phong Triệu “…?”
“Cái người hồi con còn học cấp ba nói quen con đấy, hồi hôm đi mua sắm mẹ gặp nó mà? Nó nói con và nó đang giận dỗi nhau thôi”
“Cậu ta chết cách đây khá lâu rồi, mẹ không nhớ?”
“Cậu ấy nói người chết là song sinh của mình? Vì đau khổ mà tạm chia xa con…”
“Mẹ, con hiện tại có người mới, mẹ đừng quan tâm đến chuyện tình cảm của con”, nói rồi anh lách người qua phu nhân, vào nhà chào hỏi mọi người.
Phu nhân cau mày, đi vào phòng tìm chồng mình.
“Dì Mộc Phi đâu rồi con?”, Mộc Khiết hỏi Mình Thiều.
“Dạ đang trên phòng nghỉ ạ”, Mình Thiều ngoan ngoãn đáp.
“Phong Triệu! Con lên đây nói chuyện với ta một chút”, phu nhân đứng trên cầu thang nhìn xuống.
Ngay lúc anh vừa bước lên lầu, phu nhân vừa nắm tay anh, thành khẩn nói “quay lại với Quan đi con, mẹ sẽ không cản hai đứa nữa, thay vì quen với tên trai bao kia, Quan vẫn tốt hơn”.
“Mẹ, mẹ lầm rồi, tên trai bao mới là người con bao bọc yêu thương, Quan mẹ nói, chết từ mùa thu năm ấy, chết cả trong lòng con rồi”, anh gỡ tay mẹ ra, thở dài.
“Nếu…!nếu con không nghe lời, mẹ…!mẹ chết cho con xem!”, mẹ anh run rẩy nói.
“Mẹ muốn thì nói thằng nhóc Quan đi mà chết, tại sao lại bênh vực cho người dám lừa dối bè bạn, xúi em trai con kết giao lại với nó chứ? Hừ, không có cửa đâu!”, cô gái rời phòng, tức giận màn nói chuyện của mẹ và em trai.
Em trai cô đủ nhận thức để biết người nó yêu thương và kề bên là ai, sao có thể bị tác động bên ngoài vùi dập được.
Nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, có làm có chịu gió lay không đổ nha.
“Con thì biết gì chứ ? Lo mà chăm sóc bản thân đi!”, phu nhân bất mãn nhìn con gái.
Chồng phu nhân đã nói về Khổng Di cho cô nghe, từ lúc Phong Triệu bắt đầu bao nuôi Khổng Di, ông đã biết hết mọi việc, chỉ có điều..
đây là chuyện tình cảm của con trai, ông không có quyền xen vào.
Phu nhân cảm thấy con mình tự hạ thấp bản thân quá nhiều.
“Mẹ, hôm nay con về để ăn bữa cơm gia đình.
Nếu mẹ không muốn con rời đi trước bữa ăn thì đừng nhắc lại chuyện này nữa”.
Bữa ăn gia đình diễn ra xuông sẻ.
Ai cũng chịu ở lại nhà chính, trừ Phong Triệu.
“Nếu bà còn muốn có cháu bồng, tốt nhất đừng chọc vào nghịch lân của nó”
“Hừ…!song tính thì sao? Em vẫn ưa Quan hơn! Anh này, hay là chúng ta…”
[…]
Nhẹ đẩy cửa phòng bệnh, anh tiến đến bên giường Khổng Di, mượn ánh sáng đèn đường mỏng manh, hôn nhẹ lên môi cậu.
Khổng Di tỉnh rồi, tỉnh từ lúc có tiếng cửa rất nhẹ mở ra, ghì chặt cổ anh, cậu hôn đáp lại.
Khí tức trên người anh khiến cậu không lầm vào đâu nổi, khẽ thì thào “thèm thịt…”.
“Được, tôi cho em thịt”, khẽ cười, Phong Triệu chậm rãi cởi áo bệnh nhân của Khổng Di ra.
[…]
Đêm qua như mộng, Khổng Di hé mắt, bóng lưng của anh đập vào mắt cậu, bóng lưng vững chắc với những vết “mèo cào”.
Cậu vờ nhắm mắt ngủ, đến lúc trán nhận được nụ hôn và tai nghe tiếng đóng cửa, cậu mới hoàn toàn thức giấc.
Dụi dụi mắt, cậu lầm bầm “đồ nhát gan…!rõ ràng có thể làm tới sáng, lại sợ bác sĩ đi ngang là sao ấy, cuối cùng cũng chẳng chịu bắn vào trong mình”, xoa nhẹ bụng tròn, Khổng Di nheo mắt “mau ra đời nhé con, cha muốn được ăn thịt heo kèm nước sốt mayo…”
Đứa nhỏ như có cảm tính, đạp bụng cậu một cái, Khổng Di 囧 “Cha đùa thôi mà cục cưng…”
Tập tễnh đi vệ sinh cá nhân, chờ điều dưỡng đem đồ ăn sáng đến, chờ tới giờ bác sĩ khám vết thương, một ngày nhàm chán của Khổng Di lại bắt đầu như vậy.
A Thước đem dụng cụ nhạc vào phòng, dưới ánh mắt khó hiểu của Khổmg Di, ranh mãnh cười “luyện tay nghề”.
Đàn cầm, nếu Khổng Di là kỹ chuyện nức tiếng thì A Thước là kỹ nghệ nổi danh quanh vùng.
“Bác sĩ giấu thật kỹ tay nghề, tôi không nghĩ bác sĩ là đồng hương đâu”, chậc lưỡi cảm thán.
“Sợ dọa chạy cậu, thời nay dù có kể cũng ít ai nghĩ là thật, họ luôn nghĩ trọng sinh hay xuyên không chỉ là trong tiểu thuyết”, bác sĩ xoa cằm.
“Bác sĩ trọng sinh bao giờ?”
“Lúc cậu lên 19…”
Khổng Di triệt để câm lặng, bác sĩ của cậu trọng sinh như thế chẳng khác phải cày y lại từ đầu sao?
“Trí nhớ thân xác nào rất tốt…!nên không phải học lại”, bác sĩ trầm mặc nói.
Trò chuyện đến khi trời tối, A Thước tiêu sái rời đi với cây đàn.
Vết thương của Khổng Di vào ngày nữa có thể tháo băng ra, không có gì đáng ngại nữa.
Giao đàn cho thủ hạ của nam nhân, A Thước trở lại phòng nghĩ, tiếp tục xem drama cuộc đời Khổng Di.
“Nếu tôi mà hiểu rõ Khổng Di sớm hơn, tôi sẽ nhận nuôi cậu ấy”, chứ không phải tiếp tục chăm sóc cho Khổng Di như bổn phận trọng trách bản thân phải thay thân xác này thực hiện.
“Đừng tự trách, không phải lỗi của em, là chuyện quá khứ rồi, huống chi đứa nhỏ ấy cũng giấu em”
Chống cằm nhìn Mail, tiếp tục xem câu chuyện.
_____
…!cầu ai đó vớt xác tớ với…!(;ω;) cùng tớ nghĩ nội dung tiếp theo…!não tớ trôi trong màn đêm rồi…
Xì poi:
Đứa nhỏ mặt lấp lem bùn đất vội vã chạy về nhà, người mẹ nát rựu của bé đang tức giận gào thét đập đồ, vừa thấy bé liền ném vật thể đang cầm trên tay về phía bé
“Nghiệt chủng! Mày lại chạy đi đâu đó?! Tao làm đĩ kiếm tiền nuôi mày ăn học, mày lại đi lông bông tìm con nào thằng nào?!”
Đứa nhỏ sợ hãi trốn vào góc, mặc kệ người mẹ tiếp tục chửi rửa, bé chỉ mong mẹ không muốn giết chết bé như những ngày trước.