Đọc truyện Đạo Mộ Bút Ký – Chương 519Quyển 8 –
Tuyết vụn giống như những hạt cát nhỏ nhanh chóng lấp kín mọi khoảng trống xung quanh tôi, kể cả mũi lẫn miệng.
Tôi cố gắng đào bới, chợt phát hiện ra tuyết vụn đã phủ lên mặt hố một lớp cực dày, chôn vùi tôi kín mít như lấp một nấm mồ, dù bới mỏi tay cũng không sao tìm nổi một vị trí có thể thoát ra.
Đến khi không nhịn nổi nữa, tôi bắt đầu hít thở, nhưng vừa hít một cái vụn băng đã chui đầy vào mũi.
Chìm dưới đống tuyết so với chìm vào trong nước có một điểm khác biệt rất rõ ràng, đó là tuyết không phải một khối đặc, bên trong còn chứa vô số không gian nhỏ tràn đầy không khí.
Tôi xoay trái xoay phải, nén tuyết xung quanh lộ ra một khoảng không nhỏ, thở gấp vài hơi. Tuy chưa đến mức hoảng hốt sợ sệt nhưng vẫn cảm thấy lồng ngực tức anh ách, đầu óc choáng váng.
Đúng vào lúc tôi đắm chìm trong tuyệt vọng, bên tai bỗng nghe thấy tiếng động gì đó từ ngoài kia truyền vào. Tiếp theo, đôi tay không ngừng quơ quào loạn xạ bị người nào đó túm lấy, thế rồi toàn thân tôi được kéo ra khỏi hố tuyết.
Tôi há mồm thở dốc, sau đó lại thấy Muộn Du Bình túm lấy gáy áo tôi, dốc sức kéo tôi đứng lên trên nền đất tuyết.
Trước mắt tôi vẫn là một màu hồng phấn mông lung, mờ mờ ảo ảo. Thấy hắn, tôi không dưng nổi giận vô cớ, sẵng giọng: “Anh còn vác xác về đây làm gì?” Bạn dỗi kìa =))))))
Hắn nhìn tôi chằm chằm, lại nhìn vách núi trên đầu rồi đáp: “Tôi nghe tiếng cậu kêu cứu.”
Nền đất tuyết truyền âm cực nhạy, hơn nữa tôi còn ở đầu gió, hắn nghe thấy tiếng tôi cũng không lạ. Tôi chỉ nghĩ bụng, quái, lúc ấy tôi đang ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà anh cơ mà.
Tôi đứng lên, nheo mắt nhìn quanh, lập tức hiểu ra hắn nhất định đã nhảy xuống từ độ cao 30m, trong lòng không khỏi cảm động.
Cuối cùng hắn cũng trở về. Tôi bỗng có cảm giác phải chăng hắn đã thông suốt ít nhiều, đây chẳng phải là cơ hội trời cho để tôi thuyết phục hắn sao? Hắn còn quay lại, chứng tỏ hắn còn lưu luyến thế gian này. Thực ra ảnh chỉ lưu luyến mình anh thôi Tà à, không nghe người ta nói cậu là mối liên hệ duy nhất của tôi với thế giới sao?
Nhưng tôi còn chưa kịp mở miệng, hắn đã giành nói trước.
“Cậu mau theo tôi.” Muộn Du Bình nói, “Đây là một cái khe cụt, càng ngày sẽ càng nhiều tuyết sụp xuống. Trước tiên hãy đi tới trung tâm khe núi này đi.” Hắn chỉ bốn vùng quanh.
Ngay sau đó tôi phát hiện ra nơi này bốn phía đều bị bao phủ bởi những vách núi cao trên 30m, không kiềm được một tiếng chửi thầm.
Tôi nhìn quanh quất bốn phía nhưng hoàn toàn không thấy bất cứ lối đi nào thông ra bên ngoài, kế đó, tôi thấy Muộn Du Bình tự nắm cổ tay mình.
Mặt vẫn hoàn toàn lãnh đạm, nhưng một tay hắn lại đang nắm chặt cổ tay bên kia. Tôi vội hỏi: “Làm sao thế? Anh bị thương à?” Hắn thờ ơ đáp: “Chẳng sao cả, trước khi đến đây tay hơi trật chút thôi, giờ vẫn chưa lành.”
Tôi thở dài một hơi, muốn mang ba lô giùm hắn, hắn lại xua tay ngăn cản. Tôi bỗng nhận ra cánh tay hắn uốn thành một độ cong kì lạ, nhìn qua đủ biết nó đã gãy rồi.