Đọc truyện [Đạo Mộ Bút Ký] Mười Năm Sau – Chương 1
Nhiệt độ đã ấm lên.
Tôi đã cai thuốc được một thời gian, nhưng lúc này không kìm được mà châm một điếu. Mặt trời đang lên cao, sương sớm và oi bức làm tôi cảm thấy có chút nóng ruột, khói thuốc có thể khiến tôi bình tĩnh lại.
“Có khi anh ta đã đi từ lâu rồi.” Bàn Tử ở bên cũng rít một hơi thuốc: “Cậu biết tính tình anh ta mà, chúng mình hẵng còn lương thiện chân chất lắm, toàn bị lão nhân gia người ta lừa.”
“Vậy thì coi như là anh ta đắc tội tôi triệt để rồi.” Tôi suy nghĩ một chút, không phải là không có khả năng này. Thế nhưng tôi cũng không biết nếu “khả năng” này trở thành thực thì tôi nên tức giận, hay là mừng cho hắn đây nữa.
Bia mộ Phan Tử dần dần hiện ra rõ ràng trong nắng sớm, chữ khắc mới nãy có hơi u ám, từng nét bút nét vạch rất quen thuộc với tôi. Đó là do tôi tự tay viết, chữ mẫu trên đó cũng đã bong tróc hết ra rồi.
Suốt một thời gian rất dài tôi vẫn không thể chấp nhận được sự thực rằng Phan Tử đã không còn ở bên tôi nữa. Hôm nay, tôi đã đón nhận kết cục này rồi, mười năm sau, cho dù không có anh ấy, tôi ngồi trước bia mộ cũng không có bất cứ một chút dao dộng nào.
Có tảng đá liều mình cũng muốn biến thành người, mà tôi, lại vô thức biến thành một tảng đá.
Bàn Tử trút một túi gai tiền giấy xuống trước mặt Phan Tử, dùng bật lửa đốt. Tôi lấy từ trong túi ra mấy điếu Bạch Sa, đè lên trên tiền giấy.
“Cái đệch, nhà giàu thế mà chẳng cho Đại Phan tí hàng cao cấp nào.” Bàn Tử nói.
“Đây là tự chuẩn bị cho mình đấy.” Tôi nói với anh ta như thế. Nếu lần này không thành, vậy số thuốc lá này trước cứ gửi giùm chỗ Phan Tử.
Đùa chứ, nếu chú Ba cũng ở dưới ấy, có khi hai người này phải đại náo Diêm Vương một trận chờ tôi xuống hưởng vinh hoa phú quý ấy chứ. Tôi chuẩn bị cho mình một tí thứ yêu thích không sai mà. Bàn Tử lẩm bẩm nói gì đó trước mộ Phan Tử, tôi đại khái cũng biết anh ta nói gì. Nhiều năm thế rồi, cũng chả buồn nghe, chả buồn khinh bỉ nữa.
Một đống tiền giấy, đốt chừng 15 phút mới xong. Tôi đứng lên, Bàn Tử cũng đứng lên, chúng tôi nhìn nhau.
Bàn Tử tóc mai đã có chút sợi bạc, nhưng khí tức anh ta vẫn chẳng thay đổi chút xíu nào, mà tôi thì đã thay đổi nhiều lắm.
Dù nói thế nào đi nữa, một người đã trải qua hết thảy, thì không thể bỏ qua giờ khắc này.
“Đi đi, đừng có làm bộ nữa.” Bàn Tử vỗ tôi: “Ráng mà tìm về cảm giác của ngày xưa, đây là lần cuối cùng rồi, chúng mình phải làm việc này cho thật vui vẻ mới được.”
Chúng tôi ra ngoài nghĩa trang công cộng, có mấy người làm thuê đang gọi điện thoại không ngừng. Thấy chúng tôi đến thì qua đón, tôi vẫy vẫy cổ tay để bọn họ nhận lệnh, bọn họ ai nấy đều chạy về phía đoàn xe.
Đám lố nhố vây quanh đoàn xe vẫn chưa thông. Tôi đi qua bọn họ, đèn xe lập lòe, có thể nhìn thấy ở trong xe từng đôi từng đôi mắt, tất cả đều tràn đầy ham muốn.
Dù cho đến tận bây giờ, đến thời điểm này, đám người này vẫn có đôi khi sẽ phạm sai lầm như cũ. Một đoàn xe đông như thế tập trung ở nơi này, quá thu hút sự chú ý của người khác.
Có bao nhiêu người, tôi thật không nhớ rõ. Trong suốt mười năm này, tất cả những người đã ở bên tôi, sẵn lòng giúp đỡ tôi, tất cả, đều đã ở đây, trên con đường này. Đây là toàn bộ tài sản của cậu Ba Ngô gia rồi.
Tôi và Bàn Tử lên chiếc xe Jeep, chị câm ngồi ghế bên cạnh tài xế đưa cho tôi chiếc bộ đàm. Tôi mở tần số rồi quát to một câu: “Tất cả người Ngô gia, bấm còi để báo với Phan gia các người một tiếng: Chúng ta đi.”
Vang vọng khắp núi khắp đồng, ở nơi tôi có thể nhìn thấy, ở nơi tôi không thể nhìn thấy, đó là tiếng còi ô tô vang động rung trời.
“Xuất phát, chúng ta đến một nơi rất mát mẻ, nghỉ mát qua mùa hè này.” Nói xong, tôi ném bộ đàm về trả cho chị Câm.
Tiếng động cơ đoàn xe khởi động nổ vang, Bàn Tử nhìn ra ngoài cửa sổ. Di động tôi vang lên, cầm lên, là tin nhắn của Tiểu Hoa.
Đoàn xe ở Bắc Kinh và Trường Sa đã xuất phát trước.
Tôi hít sâu một hơi, day day gương mặt không chút biểu tình nào của mình.
Mười năm rồi.