Đọc truyện Đạo Mộ Bút Ký Chi Chung Cực Sứ Mệnh – Chương 98: Đánh Giá
Tác giả: Trà Sắc Già Phê
Edit+Beta: Cam
___________________
Uông Tàng Hải đứng trước cửa sổ sát đất, từ trên cao quan sát toàn cảnh thành thị.
Giải Vũ Thần và Trương Khởi Linh đã biến mất suốt một tháng, chính gã tự xưng có mạng lưới tình báo số một thế giới, lại dường như bị bọn người kia lấn át…
“Ting~” Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên cắt đứt toàn bộ suy nghĩ của Uông Tàng Hải.
Vào lúc này người có thể làm phiền gã không nhiều lắm, hơn nữa nếu không phải chuyện cấp thiết cũng sẽ không trực tiếp liên hệ như vậy.
“Xin chào.”
“Uông tổng, lần này đấu thầu xảy ra chút vấn đề.” Giọng người đàn ông ở đầu dây bên kia có vẻ hơi run.
“Sao lại như vậy?” Uông Tàng Hải bình tĩnh vững vàng hỏi, nhiều năm ra sức trên thương trường, đã đối mặt với biết bao gian nan.
Đặc biệt là năm đó đấu với Ngô Tà, tuy thất bại nhưng cũng làm chính mình trọng sinh, ngộ hỏa bất diệt.
“Có một công ty có dự án giống hệt chúng ta, hơn nữa giá đấu thầu của bọn họ cao hơn chúng ta một chút, cho nên…”
“Được rồi, không cần tự bản thân vô năng lại tìm lý do ngụy biện, văn kiện tuyệt mật của công ty thế nhưng bị lộ, cậu nên làm thế nào, chẳng lẽ còn không biết sao?” Uông Tàng Hải nói xong liền ngắt điện thoại, gã rất muốn ném chiếc điện thoại trong tay đi ngay bây giờ.
Gã ở trong lòng hung hăng gọi mấy tiếng “Giải Vũ Thần”, lần đấu thầu này của công ty gã đã cho người điều tra rất kỹ, tuy rằng đối thủ rất mạnh nhưng tuyệt không có khả năng dưới mí mắt gã giở trò, khả năng duy nhất chính là “Giải Vũ Thần”.
……
Ở Trương gia viên không có hè cũng không có đông.
Trương Khởi Linh đứng bên cửa sổ nhìn hai đứa trẻ khoảng ba tuổi đang chơi đùa dưới gốc cây lớn trong sân, xem đến có chút sửng sờ.
Nguyên lai thời gian trôi qua chậm như vậy, chờ đợi một người không có thời hạn, lòng đau đến chết lặng, người vẫn như cũ không xuất hiện.
“Anh như vậy có ý nghĩa gì không?” Giọng Giải Vũ Thần đột ngột vang lên bên cạnh, “Nhớ hài tử chính mình cũng chỉ dám đứng một góc nhìn xem, thật không biết anh đang nghĩ cái gì.”
“Thấy chúng rồi phải nói cái gì?” Trương Khởi Linh có chút bất đắc dĩ, thở dài.
“Muốn nói cái gì liền nói cái đó.” Giải Vũ Thần nói xong tính toán xoay người rời đi, đột nhiên nhớ tới mục đích đến đây của mình: “Ôi, đúng rồi.
Trương trưởng lão nói ở thêm một tháng nữa chúng ta sẽ xuất phát, kêu anh chuẩn bị một chút.” Giải Vũ Thần nói xong xoay người đóng cửa rời đi.
Trương Khởi Linh trong lòng phi thường mâu thuẫn.
Hắn rất muốn đi đến ôm lấy hài tử, nhưng lại sợ từ trong chúng thấy được Ngô Tà, đã bốn năm, nhưng hắn vẫn không tài nào tin chuyện Ngô Tà đã chết, hắn tin tưởng Ngô Tà nói hắn đợi, cho nên hắn vẫn luôn đợi.
……
Uông Tàng Hải tựa lưng trên sofa, trong ánh mắt lộ ra một tia mệt mỏi, chợt nhớ đến công ty trúng thầu, gã liền gọi điện thoại cho thư ký.
“Xin chào chủ tịch.”
“Đem toàn bộ chi tiết việc công ty trúng thầu hôm nay đưa cho tôi…!À, không, cậu kêu Hứa Chính đến một chuyến.” (Hứa Chính tên gốc là Uông Chính, người Uông gia bên ngoài đều có một cái tên bình thường để tiện bề che dấu.
Uông Chính là cánh tay phải của Uông Tảng Hải, trong gia tộc chỉ xếp sau gã)
“Vâng.”
Mười lăm phút sau Hứa Chính vội vội vàng vàng chạy đến công ty, thư ký vừa nhìn thấy Hứa Chính liền tiến lên chào hỏi.
“Chào Hứa tổng!
“Chủ tịch ở nơi nào?”
“Đang đợi ngài trong văn phòng.”
Sau khi xác định được vị trí, Hứa Chính quay người trực tiếp đi về phía văn phòng.
“Cốc cốc”
“Tiến vào.”
“Chủ tịch.”
“Ừm, công ty sau lưng kia ngươi có tra được gì không?”
“Tra được, chỉ có điều…”
“Hửm?”
Hứa Chính đem một xấp ảnh chụp cùng một chồng tài liệu đưa cho Uông Tàng Hải, nói: “Người này đột nhiên nhảy ra, không có bất kỳ tư liệu xác thực nào về hắn cả.”
Trên ảnh chụp là một nam nhân chừng 25, 26 tuổi, dáng người thon dài, mặc trên mình một chiếc áo gió màu trắng.
“Có thể là Giải Vũ Thần hay không?”
“Không, chúng tôi đã kiểm tra ảnh chụp rất kỹ, không có mang mặt nạ.” Uông Chính tiếp tục nói: “Người này xuất hiện vào hai năm trước, hơn nữa khoảng thời gian trước hắn vô cùng điệu thấp*, gần đây mới hoạt động thường xuyên hơn.
Công ty của hắn tuy không phải rất lớn, nhưng các công ty con đều là loại phi thường có thực lực.”
*Điệu thấp: nhẹ nhàng mềm mỏng, không vếnh váo huyênh hoang.
“Hay hắn chính là cổ thế lực thứ ba?”
“Không thể khẳng định, căn cứ từ tài liệu có được, hắn hoàn toàn không có liên hệ với Giải Vũ Thần, thậm chí bọn họ còn không có giao thiệp một lần.”
“Hừ! Công việc kinh danh của Giải Vũ Thần, mà công ty mới phát triển này lại là ngôi sao duy nhất trên bầu trời, nói bọn họ không giao thiệp, ngươi có tin được không?”
…..
Hứa Chính đi rồi, Uông Tàng Hải lặp tức liên lạc với Vương Tòng Nhân.
“Vương tổng, cổ thế lực thứ ba đã ra tay.”
“Tôi đã biết được.”
“Chẳng lẽ…”
“Công khai trúng thầu, tăng giá, sau lưng giở trò.”
“Vậy bây giờ nên làm thế nào, nếu không…” Trong mắt Uông Tàng Hải lóe lên một tia hung quang.
“Vô dụng, người này hành tung bất định, căn bản không thể tìm ra cơ hội ra tay.” Vương Tòng Nhân dừng một chút nói tiếp: “Đúng rồi, trong nội bộ bên ông có xuất hiện tình huống bất định nào không?”
“Không có, làm sao vậy?”
“Lời đồn không ngừng, bên trong tộc đã bắt đầu khủng hoảng.”
“Lại là chiêu này, kia phải làm thế nào?”
“Vẫn còn chống đỡ được.”
“Chúng ta phải để hắn chết không có chỗ chôn!”
Uông Tàng Hải ngắt điện thoại, sắp xếp mọi người đuổi giết người trong bức ảnh, người nọ chính la Trường An, Trường An cũng chính là Ngô Tà sau khi sống lại.
Sau khi sống lại, Ngô Tà có được toàn bộ ký ức, cũng chân chính trở thành Bằng Vũ.
Bởi vì ở Ma tộc Bằng Vũ là Thượng quân, sợ mặt khác gia tộc hoài nghi, tự nhiên không thể dùng.
Mà Ngô Tà, bởi vì đã chết nên cũng không thể dùng.
Kêu Tề Vũ lại càng không thích hợp.
Trường An đang ở trong nhà thảnh thơi uống trà, khóe miệng lộ ra tia cười tà.
Bằng Các tự rót cho chính mình một ly rượu vang, đi qua.
“Không được hoàn mỹ lắm!” Trường An tay cầm ly chuyển chuyển, khóe môi mang theo nụ cười nghiền ngẫm.
“Đạt thành mục đích là được.” Bằng Các nhấp một ngụm rượu đáp trả.
“Người đoán xem bọn họ sẽ aấp xếp bao nhiêu người đến đối phó tôi?”
“Phỏng chừng so với lệnh truy nã còn bỏng tay hơn.”
“Nóng không được bao lâu, bắt phạm nhân cũng phải cần tiền.”
“Đến, cạn ly!” Bằng Vũ rót cho Trường An một chung rượu đầy.
“Cạn ly.”
…..
Nửa tháng sau, Vương Tòng Nhân và Uông Tàng Hải tại một hội sở tư nhân ở Bắc Kinh gặp nhau.
“Ting~” Điện thoại Uông Tàng Hải vang lên.
Uông Tàng Hải lấy điện thoại ra, mày nhíu một chút bắt đầu trả lời trước mặt Vương Tòng Nhân.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Chủ tịch, tổng bộ công ty xảy ra chút vấn đề.”
“Là vấn đề gì?”
“Một số người đối với kế hoạch của chúng ta đưa ra nghi vấn.”
Uông Tàng Hải rất rõ ràng, việc làm một số người thực chất là đại bộ phận người, nếu không cũng không ở căn cứ đã gọi cho gã.
Uông Tàng Hải cảm thấy vô lực, vượt qua vô số lần, lại không ngờ sẽ bị cùng một vấn đề quấy nhiễu.
Gã cảm thấy tất cả đều là âm mưu quỷ kế của Ngô Tà.
“Chúng ta…!Chúng ta khả năng lại bại.” Uông Tàng Hải có chút vô lực nói.
“Uông huynh.” Vương Tòng Nhân nhìn Uông Tàng Hải nói: “Chúng ta vẫn còn một cơ hội.”
“Cơ hội gì?”
“Đoạt lấy tứ linh, phá hư nghi thức.”
“Chúng ta phải tìm người Trương gia ở đâu?”
“Đi Trường Bạch sơn chờ.” Trên mặt Vương Tòng Nhân hiện lên nét dữ tợn: “Bọn họ đang chơi dương đông kích tây.”
“Vương huynh cao kiến.”.