Đạo Mộ Bút Ký Chi Chung Cực Sứ Mệnh

Chương 81: Bàn Phi


Đọc truyện Đạo Mộ Bút Ký Chi Chung Cực Sứ Mệnh – Chương 81: Bàn Phi


Thân thể đã khôi phục không sai biệt lắm, thời gian cũng không còn nhiều để tôi lãng phí, nên liền chủ động tìm lão nhân giải quyết chuyện cần giải quyết.
Cuối cùng tôi lại đáp ứng lão nhân hợp tác một lần nữa, để lại thứ bọn họ muốn, sau cùng lưu thêm một phong thư cho Muộn Du Bình.

Sáng hôm sau liền lên đường trở về, Trương trưởng lão an bày hai người cùng tôi đi qua sa mạc, trong đó có Trương Hải Thành và một người khác tên Trương Hải Sơn, Trương Hải Sơn này tôi không quá quen thuộc, cho nên không chú ý lắm.
Cổng ra của Trương gia viên nằm ở một tòa núi không tính là cao lắm, chúng tôi là từ một hang động núi đá đi ra.

Bên ngoài có rất nhiều đá tảng lớn tạo thành một rừng núi đá, tôi cũng không chắc nó có phải là núi đá lúc trước chúng tôi trốn hay không.

Nhưng theo lộ trình đã đi hẳn là không thể.
Sau khi ra khỏi động, tôi quay đầu lại nhìn xem, nhưng mà Trương gia viên đã hoàn toàn biến mất, ngay cả cửa động mà tôi vừa ra khỏi cũng không còn dấu vết nào.

Tôi hỏi qua Trương Hải Thành thì hắn bảo bọn họ có dùng kỳ môn độn giáp để yểm trợ căn cứ này, cho nên dù có là nguyên một quân đội đi đến cũng chưa chắc tìm được.

Lòng tôi thầm nhủ, thôi đừng có mà chém gió, người ta mà cho máy bay đem bom tới thả, xem lúc đó các người phải làm sao.
Chỉ là Trương gia viên này tuyệt đối không phải chỉ mới tồn tại được một hai ngày, như thế nào còn chưa có bị vệ tinh phát hiện? Chẳng lẽ bọn họ là che giấu toàn bộ Trương gia viên chứ không phải mỗi cửa khẩu? Nghĩ tới đây tôi không khỏi cảm thấy ớn lạnh cả người.
Người nhà họ Trương phát minh ra một loại máy móc giúp bọn họ hành tẩu trên sa mạc này, khó có thể nói nó là loại gì, chỉ có đại khái hình dạng giống như xe trượt tuyết, nhưng không cần chó kéo xe, là một người thao tác, hơn nữa còn là dùng điện năng lượng mặt trời.

Vốn dĩ một người một cái, cơ mà tôi là lần đầu động đến thứ này, còn là đang trên sa mạc cơ man là hướng, cho nên tôi liền cùng Trương Hải Thành ngồi chung một máy.
Lần đi vô cùng thuận lợi, chỉ mất ba ngày đã có thể rời khỏi xa mạc.

Chúng tôi nghỉ ngơi tại một nông hộ gần sa mạc một đêm, sau đó hai người bọn họ liền trở về, tôi đánh một cú điện thoại cho Vương Minh, bảo hắn kêu người chuẩn bị trang bị, một tuần sau lại Hoa Âm xx khách sạn gặp nhau, còn tôi một mình ngồi xe đi Thiểm Tây.
Hai ngày sau, Tây An,Thiểm Tây.

Thiểm Tây đối với thổ phu tử như tôi không hề xa lạ, tất nhiên, đối với nhân dân cả nước cũng không hề xa lạ.
Cái địa phương như Thiểm Tây này, không chỉ nhân tài xuất hiện lớp lớp, hơn nữa đại danh đỉnh đỉnh Diên An* cũng trụ tại chỗ này.

Tất nhiên tôi không hứng thú đến những điều đó, cái mà tôi hứng thú là lịch sử càng xa xăm của nó kìa.

*Diên An là một địa chỉ cấp thị ở Thiểm Tây, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, Diên An là điểm cuối cùng của cuộc Trường Chinh, là trung tâm hoạt động của Đảng cộng sản Trung Quốc trong giai đoạn 1935-1948, được coi là thánh địa cách mạng, ở đây có Bảo Tháp và hang động Diêu.

Theo Wikipedia
Nơi đây là Ung Châu cổ, là nơi sinh ra cũng là nơi chôn cất Viêm Đế và Hoàng Đế.

Đồng thời cũng là cổ quốc Hoa Tư* của của Hoa Tư thị.

Hoa Tư thị là tổ nhân con dân Trung Hoa, sinh ra Nữ Oa Phục Hy, sau Nữ Oa Phụ Hy lại sinh ra Thiếu Điển**, mà Viêm Hoàng nhị đế lại là hậu nhân Thiếu Điển, vì vậy con dân Hoa Hạ cổ và Trung Hoa bây giờ tự nhiên là con dân Hoa Tư thị.

Bất quá đây là thông tin từ phía chính phủ, tự nhiên cùng điều tôi biết có điểm khác nhau, tuy nhiên trọng điểm là giống nhau, cổ quốc Hoa Tư.
*Hoa Tư: nền văn minh cổ đại ở khu vực Hoa Dương trong truyền thuyết, tương truyền rằng dòng họ Hoa Tư được sinh ra ở đây, dòng họ Hoa Tư sau khi ra đời được gọi là bang Hoa Dương, nằm ờ gần bang Hùng.

Truyền thuyết kể rằng Hiên Viên Hoàng Đế đã từng đến thăm đất nước Hoa Tư vào ban đêm.

Theo truyền thuyết Phục Hy, Nữ Oa và Hoa Tư là con của Bàn Cổ.

Theo Baidu Baike
** Thiếu Điển: theo truyền thuyết ông là phụ thân của Viêm Hoàng nhị đế, Thiếu Điển cũng là tên một quốc gia bộ lạc tồn tại trong thời kỳ Tam Hoàng Ngũ Đế, không rõ nguồn gốc xuất xứ của bộ lạc này là từ khi nào.

Theo Wikipedia
Dựa theo thông tin mà lão nhân đã cung cấp, Uông Tàng Hải hẳn đã đem tôn giới giấu ở Hoa Sơn, thuộc Hoa Âm tỉnh Thiểm Tây.

Tôi cho bọn Bao Da một tuần thời gian để chuẩn bị và sắp xếp tư vật đi đến thẳng đến Hoa Âm, còn tôi tận dụng chút thời gian hiếm hoi ấy liên lạc với Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa bên kia đã bắt đầu tiến hành kế hoạch rồi, hơn nữa cũng đã định xong ngày đính hôn cùng Tú Tú, thời gian là 18 tháng sau, cách hiện tại vừa đúng một tháng thời gian.
Tôi không rõ vì sao Tiểu Hoa lại cùng Tú Tú đính hôn, bất quá đây có lẽ là kết cục tốt nhất.

Tiểu Hoa sống rất thực tế, những chuyện cậu ấy làm, nhất định là có lợi nhất.


Những chuyện cậu ấy quyết định, tôi tất nhiên ủng hộ, chỉ hy vọng cậu ấy sẽ vui vẻ với quyết định đó.

Và hiển nhiên, tôi cũng muốn Tú Tú và Hắc Nhãn Kính hạnh phúc.
Tôi ở Tây An vui chơi mấy ngày, cái gì mà Tần tượng binh mã, Hoa Thanh cung,….!Cuối cùng tôi còn đến một trường thành.

Tôi có thể cảm nhận ra, bản thân đang bị theo dõi.

Bất quá không hề gì, tôi chính là cố ý cho bọn họ theo dõi.
Sau khi rời khỏi Trương gia viên, thân thể tôi cũng không có mấy chuyển biến tốt đẹp gì, vẫn thường xuyên ho khan đến hộc máu, nhưng mà đã tốt hơn lúc mới vào sa mạc nhiều, tuy vẫn còn cảm giác cái chết kề cận.
Tôi một mình ngồi xe buýt đi Hoa Âm, thời điểm đi đến bọn Bao Da đã có mặt đông đủ rồi.

Lần đi này bởi vì không có Muộn Du Bình đi cùng nên tôi đã mời Hắc Nhãn Kính hổ trợ, đồ vật mang theo cũng tương đối đầy đủ.

Tôi không hy vọng vì một chút sai lầm mà dẫn cả đội rơi vào nguy hiểm, hay thậm chí mất đi tính mạng.
Nghỉ ngơi một ngày, hai ngày tiếp đó chúng tôi lấy danh nghĩa đi du lịch mà dạo qua một vòng Hoa Sơn.

Đến ngày thứ tư chúng tôi lấy thân phận là nhà thám hiểm, mang theo trang bị tiến vào Hoa Sơn.

Lần này đi có Bao Da, Tiểu Lục, Đại Thành Tử, Trúc Can, Hắc Nhãn Kính và tôi.
Bước vào Hoa Sơn sẽ tạo cho người ta cảm giác ngước nhìn, Hoa Sơn hùng vĩ, hiểm trở và thế núi cheo leo với muôn vàn vách đá dựng thẳng, đỉnh núi tuyệt đẹp, nó lấy hiểm trở làm cái đẹp, bởi thế từ xưa đến nay đã có cách nói “Hoa Sơn thiên hạ hiểm”, “Kỳ hiểm thiên hạ đệ nhất sơn”.
Chúng tôi vừa đến lưng chừng núi thì tìm thấy những lối đi vắng vẻ nằm rải rác bên dưới Đỉnh Tiên.

Theo sách lụa của Trương trưởng lão, chúng tôi nhanh chóng xác định được lối vào.

Hắc Nhãn Kính trở lên đi đầu sau đó là tôi và cuối cùng là Tiểu Lục.
Những đường núi này thông với nhau, nếu không phải có sách lụa chỉ dẫn, nói không chừng chúng tôi đã lạc mất phương hướng rồi.

Sau khi chui qua mấy cái động, chúng tôi đi đến một thông đạo tương đối chật hẹp, chỗ này khá là bí mật, phải lượn qua mấy vòng mới có thể tìm ra.

Chúng tôi nghiêng thân mình đi vào một đoạn ngắn thì đường bắt đầu trở bên rộng rãi và thông thoáng hơn.
Hiện trước mắt chúng tôi là một cổng đá vô cùng đồ sộ, là cửa đá niêm phong.

Loại cửa đá niêm phong này có số lượng lần kích hoạt, và một khi số lần ấy hết, cửa sẽ bị niêm phong hoàn toàn.
Vừa vặn đối với loại cửa đá này tôi có nghiên cứu qua, phía cơ quan này lại chọn trúng hệ thống mã nhị phân, là loại hệ thống đơn giản nhất.

Nhưng tôi không biết cửa này có cơ chế chịu lỗi hay không, nếu không một khi đưa ra phương án sai lầm có khả năng sẽ dẫn đến niêm phong mãi mãi.

Nói chung các hệ thông mật mã nhị phân tương đối đơn giản đều không có cơ chế chịu lỗi, nhưng điều tôi muốn hiện tại là, chuẩn xác không một sai sót.
Tôi cẩn thận qua sát một lát, cửa này vẫn còn một lần mở, mật mã cũng đã tính ra được, đang chuẩn bị ra tay thì bị Hắc Nhãn Kính ngăn lại.
“Làm sao vậy? Có phát hiện gì sao?” Tôi nhìn Hắc Nhãn Kính hỏi.
“Đây hẳn đầu vào ngược lại.” Hắc Nhãn Kính khó có được một lần đứng đắn, nghiêm túc nói.
“Ngược lại?”
“Đúng vậy, cậu có từng nghĩ tới chủ nhân ngôi mộ này là ai chưa?”
Đúng thật không nghĩ tới, nhưng xét theo vị trí mộ địa, nơi này hẳn là một thần tiên huyệt, là của một người biết bói toán.
“Chẳng lẽ là Uông Tàng Hải?”
“Có khả năng.

Nhưng mà nếu thật là Uông Tàng Hải, mật mã sẽ không đơn giản như bề ngoài.”
“Nói cách nhìn của anh đi.”
“Tôi á? Đánh quái thì còn được, còn ba cái cơ quan này, tuy là thấy nhiều, nhưng tôi cảm thấy cậu so với tôi càng hiểu biết về Uông Tàng Hải hơn, nhưng nói đi phải nói lại, nơi này cũng có khả năng không phải mộ Uông Tàng Hải.” Hắc Nhãn Kính lại cười thô bỉ nói.
Mới xem một cánh cửa, tôi làm sao xác định là mộ ai được a.

Vẫn chỉ có thể từ cơ quan tìm ra manh mối thôi.
Đang lúc chúng tôi hồi tưởng vụ việc vấn đề, bên ngoài đột nhiên truyền đến những thanh âm vang dội.
“Con mẹ nó, hệt như cái mê cung, cũng không biết bọn Thiên Chân đi đến nơi nào rồi.”
Là giọng Bàn Tử, gia hỏa này thế nào cũng không chịu an phận, còn không phải đã kêu hắn về quê dưỡng lão sao, giờ người cũng đã chạy tới đây rồi.

Chỉ là, làm sao hắn biết mà tìm được đến đây, tôi đưa mắt nhìn phía Hắc Nhãn Kính.
“Đừng nhìn tôi, tôi chỉ báo lịch trình cho mỗi Hoa nhi gia thôi.” Hắc Nhãn Kính vô tội nói.

“Bàn gia, anh nói xem lão Tà Đế bụng dạ đen xì ấy có thể đi đâu? Tôi cứ có cảm giác chúng ta đã lạc đường rồi ấy.” Đây là giọng trẻ hơn, có chút ra vẻ, vừa nghe là biết ngay của Lê Thốc.

Này rốt cuộc là tình huống gì, tiểu tử Lê Thốc làm sao lại ở đây, chẳng lẽ Trường Sa bên kia đã sảy ra chuyện?
Tôi lập tức chui ra: “Bàn Tử?”
“Này! Tiểu Thiên Chân, rốt cuộc cũng tìm được cậu, có nhớ Bàn gia không!”
“Các ngươi sao lại ở đây?”
“Này nói ra dài lắm, đi thôi, chúng ta vào, vừa đi vừa nói chuyện.”
“….”
“Ai da! Hẹp như vậy, Bàn gia phải chịu khổ rồi.”
Tôi nhìn Bàn Tử hoàn toàn đem khe hở lấp đầy, thật sự thấy có chút lo lắng, vì thế tiến lên lấy tay kéo, phía sau Lê Thốc hỗ trợ đẩy.
“Tôi nói các người nhẹ tay! Nhẹ tay! Bàn gia sắp đứt ra hết rồi, cho tôi thở thở cái a!”
“Anh mẹ nó nói giảm béo cũng tới 800 lần rồi, làm sao bây giờ trông càng béo thế hả.”
“Còn không phải do dạo gần đây ở Hàng Châu điều dưỡng hay sao.

Bàn gia bảo đảm với cậu, lần này về nhất định sẽ giảm, giảm thành dáng quý phi cho cậu luôn!”
“Phì.”
Tôi quây đầu lại nhìn thấy Hắc Nhãn Kính đang ôm bụng cười đến lắt lư tới lui.
“Hóa ra Tiểu Tam gia sắp nhận thêm một trắc phi.” Hắc Nhãn Kính trêu đùa.
“Hắc ái khanh, Bàn phi này trẫm liền ban thưởng cho anh nhé.”
“Ai da, thật đáng ghét, Tà Đế phúc hắc chuyên sủng hoàng hậu còn chưa nói, bây giờ còn muốn ruồng bỏ thần thiếp.” Bàn nương nương nũng nịu nói, làm một thân da gà tôi thi nhau trổi dậy.

Bất quá từ khi nào tôi biến thành Tà Đế phúc hắc rồi?
“Vị Bàn phi này thần không thu phục nỗi đâu.” Hắc Nhãn Kính vẫn cười tươi như trước nói.
“Ối! Kẹt rồi! Thiên Chân, đừng có kéo nửa! Bàn gia không thở được!”
Tôi buông lỏng tay đang kéo hắn ra: “Kêu giảm cân rồi mà anh đâu có nghe, bây giờ trách ai.”
“Cậu thì biết cái gì, một thân mỡ này của tôi biết bao người ao ước, cầu mà không có được kìa.”
Chỉ thấy Bàn hít một hơi thật sâu rồi thở ra, sau đó nói, tôi đếm một hai ba, các cậu cùng kéo.
Hắn đây là nói với tôi và Lê Thốc, Lê Thốc bị che ở bên ngoài, cũng không biết tình hình ra làm sao, bất quá cậu ta cũng gầy, chắc là không sao.
“Một, hai, ba!” Bàn Tử vừa hô “ba” xong, tôi cũng dùng hết sức kéo, thế mà thật sự lăn vào được, còn thiếu chút nữa thì đè trúng tôi.

Ngay sau đó, Lê Thốc cũng nghiêng người chui vào tới..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.