Đọc truyện Đạo Mộ Bút Ký Chi Chung Cực Sứ Mệnh – Chương 57: Mộ Xi Vưu 1
Sáng sớm ngày hôm sau, chúng tôi mang theo trang bị tiến vào sau núi.
Vì để che giấu tai mắt, chúng tôi đã phải lòng vòng ở núi cả ngày trời.
Đến ngày thứ ba chúng tôi bước ra như thường, chỉ khi đến được sau núi chúng tôi mới tách ra hành động.
Tiểu Thất là phụ nữ, cho nên để cô và một vài huynh đệ ở lại tiếp tục di chuyển trên núi.
Những người còn lại chúng tôi đi vòng ngôi làng, từ sườn núi phía tây đến hang động.
Đương nhiên chúng tôi sẽ không trực tiếp từ cửa động đi vào, vì trước đó đã phái người đến, cách cửa động vài trăm mét đào mộ đạo động.
Lần này chúng tôi chỉ cần vào theo đạo động đó là được.
Đạo động được mở ở chỗ tương đối kín, một lỗ nhỏ trên vách đá, bên trên còn có dây đằng che.
Lần này người dẫn đầu là một huynh đệ gọi là Đại Thành Tử, thủ hạ đánh được nhất dưới trướng Tiểu Lục, thân hình cao lớn cường tráng, mặc một cái áo khoác màu xám.
Theo thứ tự đi ở đằng sau có Bao Da, Muộn Du Bình, tôi, Bàn Tử, Tiểu Lục, Trần Giang, sau cùng còn có ba người đến từ Trường Sa.
Ba người lần lượt được gọi là Trúc Can, Tiểu Mã Ca và Chu Vĩnh.
Theo trộm động chúng tôi tiến vào một sơn động nhỏ, lúc trước có lẽ là một hang động độc lập.
Có khoảng 10 khẩu súng để trong, là do bọn Bao Da lần trước trộm chuyển đến đây.
Đại Thành Tử thấy tôi đi qua, cậu ta trược tiếp đem nắp rương nhấc lên, lấy ra ba khẩu AK.
Đối với súng đạn gì đó tôi không hứng thú, nếu không phải trường hợp đặc biệt, tôi sẽ không mang theo súng.
Bàn Tử vừa thấy có súng, lập tức vọt lên chộp một cây treo ngay ngực, lại nói thêm: “Bảo bối vẫn là nhất, có bảo bối này liền có cảm giác an toàn.”
Bàn Tử vô cùng si mê các loại súng và thuốc nổ, tuyệt đối có thể hình dung như trúng độc.
Ở cùng nhau lâu rồi, đối với mặt cuồng si này của hắn tôi không có ý kiến.
Tôi tiến đến nột rương khác bên cạnh, nhặt lên một vật ném cho Muộn Du Bình.
Tự lấy một khẩu Browning cho mình, xoay ở trên tay, trọng lượng vừa vặn, rất thuận tay.
Trong tay tôi có một thanh hắc kim đoản đao, bây giờ có thêm một khẩu súng, dùng hai món thế này đã không tồi rồi, không thể tham nhiều.
Tôi nhìn Muộn Du Bình, nhớ tới thanh hắc kim cổ đao.
Tôi nói với Tiểu Lục: “Tiểu Lục, đem đồ ra đi.”
“Vâng.” Tiểu Lục xoay người tiến tới cái rương trước mặt, mở nắp lấy ra một hộp gỗ dài khác, sau đó đi đến trước mặt Muộn Du Bình, đưa cho hắn.
Muộn Du Bình nhìn cái hộp suy tư trong chốc lát mới quyết định tiếp nhận.
Một tay hắn nâng hộp, một tay mở nó ra.
Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của hắn hiện lên một tia kinh ngạc.
Tiếp theo hắn lấy thanh cổ đao ra, chém thử hai nhát, tuy hắn không nói, nhưng từ đôi mắt tỏa sáng ấy, tôi có thể nhìn ra anh rất thích.
“Ai nha nhìn này, hắc kim cổ đao đi với Tiểu ca, đây chính là bảo đao xứng với anh hùng đó.” Bàn Tử đắc ý nói, hệt như hắn mới là kẻ lợi hại vậy.
“Quen thuộc không?” Tôi nói.
Muộn Du Bình ngẩng đầu nhìn tôi, trong ánh mắt lóe lên tia sáng lạ.
Hắn đã sớm quên mất thanh đao này, nhưng dù sao vẫn là đao của hắn, hẳn sẽ có ít nhiều cảm giác quen thuộc.
Muộn Du Bình: “Ừm!”
“Đó là đao của anh, chuyện về nó thì sau này rảnh tôi sẽ kể dần cho anh nghe.” Tôi nói.
Muộn Du Bình gật đầu một chút tỏ vẻ đã biết.
Sau đó đem đao dắt vào sau lưng.
“Xuống mộ với Thiên Chân, điều kiện luôn không tồi đâu.” Bàn Tử vừa sờ súng vừa lẩm bẩm.
“Đương nhiên, cũng phải xem Ngô ca tôi là ai chứ.” Bao Da nói.
“Hê hê.
Tiểu tự cậu vuốt mông ngựa cũng không xem tình hình, muốn lấy lòng ông chủ nhà cậu thì cứ làm hài lòng vị kia kìa.” Bàn Tử đem mắt lia tới trên người Muộn Du Bình, bị hắn liếc cho một cái liền im re.
Bàn Tử này không sợ trời không sợ đất duy chỉ sợ Muộn Du Bình.
Xem ra năm đó Muộn Du Bình tay không hạ con Hải Hầu Tử đó đã để lại trong lòng tên này ấn tượng khó phai.
Trải qua ánh nhìn chết người đó, Bàn Tử ngoan hơn rất nhiều.
“Mọi người chọn tốt vũ khí, chuẩn bị xuất phát.” Tôi đem súng vắt trên thắt lưng, cầm đèn mắt sói đi về phía trước, Muộn Du Bình theo sát phía sau, tiếp đó bọn Bàn Tử cũng lục tục tiếp nối.
Trộm động này không ngắn, ước tính đi hơn 5 phút mới đến hang động.
Nơi này cách cửa động không quá xa, còn có thể nhìn thấy một chút ánh sáng.
Tôi dùng đèn mắt sói chiếu khắp nơi, hang này đặc biệt lớn, bề mặt rộng tới 6m, cao chừng 8m tụ thành hình tam giác, dưới rộng trên hẹp.
Chúng tôi tiếp tục đi vào bên trong, không lâu sau đến được một khoảng hang thoáng hơn.
Phía trước có một tế đàn, đoán là do người dân địa phương lập để tế thần.
“Thiên Chân, chỗ này là chỗ nào thế? Còn có thứ đồ chơi này?” Bàn Tử một bên dò xét một bên hỏi.
“Không biết, phỏng chừng là mộ của thủ lĩnh bộ lạc gì đó.” Tôi trả lời đại, chỉ là cảm thấy người này hẳn có địa vị rất cao.
“Này không phải chỉ là một cái động thôi sao? Giờ thành mộ luôn rồi?” Bao Da hỏi.
“Động táng.” Muộn Du Bình trả lời.
Tôi gật đầu tán đồng.
“Vậy chúng ta nhanh đi thôi, chỗ này có cái gì đẹp đâu.” Nói xong Bàn Tử dẫn đâug đi vào trong động.
Nơi này không có gì hữu ích, hắn đã đi tự nhiên chúng tôi cũng phải bước theo.
Động này không chỉ lớn mà bốn phía đều có đường đi, nếu không phải có bản vẽ, khẳng định chúng tôi đã không thấy đường ra ngoài kia.
Trong động có rất nhiều thạch nhũ, có cái cao cái thấp, có cái bị gãy rơi trên mặt đất.
“Sao tôi cứ có cảm giác đang đi vào mê cung nhỉ?” Bao Da nói.
“Mọi người yên tâm, cứ theo sát tôi, không nhằm đâu.” Đại Thành Tử nói.
“Đá chỗ này kỳ quá, một số còn có thể bị ánh sáng xuyên qua, thật là mở rộng tầm mắt.” Tiểu Lục nói.
“Cái này gọi là thạch nhũ, là thứ đá duy nhất hình thành ở trong động đá vôi.
Thứ này mấy vùng Quý Châu, Vân Nam, Quảng Tây có rất nhiều.” Trần Giang nói.
“Vậy là không phải thiên tạo nhỉ?” Bao Da nói.
“Đương nhiên không phải, loại này được hình thành do nước nhỏ giọt.
Nước rỉ từ các khe đá có chứa CO², thấm vào các khe hở trong đá vôi hòa tan canxi cacbonat trong đó.
Khi nước hòa tan canxi cacbonat nhỏ giọt từ trên đỉnh của hang động, canxi hòa tan trở lại rắn do nước bay hơi và thoát ra khỏi khí cacbonic, nó sẽ tích tụ dần dần theo thời gian rồi thành như vậy.” Trần Giang nói.
“Không ngờ lão Trần có kiến thức phết.” Tiểu Lục nói.
“Bất quá là mấy cái thường thức, tôi cũng là do năm đó đến Quý Châu làm việc cho Hoa gia mà biết đấy.
Lúc đó chúng tôi vào một cái hang động, nhìn thấy đủ loại hình dáng đá, cũng hiếu kỳ lắm, lúc đấy người dẫn đường là dân địa phương đã nói vho chúng tôi.” Lão Trần nói.
“Mấy cục đá này đẹp như vậy, cậu nói xem nếu đem ra ngoài bán sẽ được bao nhiêu tiền?” Bàn Tử nói với tôi.
“Này giống như mua heo vậy, còn phải xem phẩm chất với kích thước nữa.” Tôi trả lời.
“Vậy bằng giá thịt heo hả?” Bàn Tử hỏi lại.
“Tôi nói anh nghĩ cái gì vậy hả? Này là cái gì, là cục đá, đáng giá đến nổi anh phải lấy ra ngoài không?”
“Cũng đúng, nhưng mà lấy một chút hẳn không có vấn đề gì đâu?”
“Được a, nhưng mà tới lúc đấy anh không có sức mà lấy thêm minh khí đâu nha.”
“Còn minh khí, lần nào không phải cửu tử nhất sinh, cuối cùng cái gì cũng không mang ra được? Còn cái loại thâm sơn cùng cốc này, có thể có gì tốt?”
“….”
Mấy người chúng tôi cứ như vậy ta một lời ngươi một lời đi suốt tới 3 giờ chiều mới ngừng lại.
Chúng tôi đến một cái động thất, sở dĩ gọi như vậy là vì nơi này bố trí như một gian nhà ở.
Trừ bỏ nơi chúng tôi đến, hình như không còn nơi nào có thể đi.
“Đến cùng rồi hả?” Bàn Tử hỏi.
“Bàn gia đừng vội.” Đại Thành Tử nói xong liền cằm đèn mắt sói đi tới góc phía tây, tiếp theo lấy đèn rọi lên phía trên, thình lình xuất hiện ngay đó một cửa hang đủ cho một người đi qua, mặt trên tương đối tối, không thể ước định chính xác độ cao, bất quá rất tròn trịa, khả năng là do người mở.
“Lên thế nào?” Bàn Tử hỏi.
“Đợi đã.” Đại Thành Tử nói xong lấy từ trong bao ra một con cần câu, hướng bên trong cửa động vói vào, chỉ thấy cậu ta động tay hai cái, một sợi dây thừng liền buông xuống.
Trên dây thừng còn có mấy cái gúc.
“Được rồi, có thể đi lên, chỉ là bên trên rất kỳ quái, mọi người nhớ cẩn thận.” Đại Thành Tử nói xong liền dẫn đầu bò lên, tiếp đó là tôi.
Hai tay tôi nắm lấy dây thừng, đôi chân hoạt động cố gằng bò lên trên.
Lúc đến nơi tay tôi đều đã cỏ cả, may mà không quá cao, chỉ khoảng 8m.
Ngay sau đó Bàn Tử lên tới: “Thiên Chân mau kéo Bàn gia cái, đờ ra đó làm gì?”
“Không phải là đang kéo sao? Tôi thấy anh vẫn nên giảm béo đi, cẩn thần đem Đại Thành Tử kéo xuống.” Tôi vừa nói vừa buông dây thừng đi kéo hắn.
Bàn Tử hình thể to lớn, cửa động này chỉ vừa đủ cho hắn lọt qua, còn phải nén khí, tôi thấy mặt hắn đều nghẹn đỏ cả rồi.
Khi chúng tôi bò lên có thể nhờ vách động mượn lực, chỉ là Bàn Tử ở đó đã tràn đầy hết chỗ, lấy cái gì mà mượn lực.
Toàn là nhờ tôi và Đại Thành Tử kéo hắn lên tới.
Vừa lên tới Bàn Tử đã lăn ra thở, tôi và Đại Thành Tử cũng mệt không kém.
Tiếp theo là bọn Tiểu Lục, cuối cùng mới đến Muộn Du Bình, chỉ thấy hắn chạy lấy đà, tay nắm lấy dây thừng, hai chân đạp vách đá nhảy đi lên..