Đọc truyện Đạo Mộ Bút Ký Chi Chung Cực Sứ Mệnh – Chương 19: Muộn Du Bình Đau Ốm
Tác giả: Trà Sắc Già Phê
Edit + Beta: 苏諴
_____________________________
Sau khi MuộnDu Bình tỉnh lại, tôi và Bàn Tử càng bận rộn hơn.
Mỗi ngày ngoại trừ phòng ngừa việc hắn bỏ trốn thì còn phải lo một ngày ba bữa của hắn.
Sinh hoạt hàng ngày của Muộn Du Bình là không thể trông cậy vào Bàn Tử rồi, vì vậy ban ngày tôi lo cơm ba bữa, tối còn kiêm phụ trách bồi hắn ngủ.
Ba ngày sau, bác sĩ nói tình hình hắn đã cơ bản ổn định.
Nhưng vấn đề mất trí nhớ vẫn như cũ chưa rõ nguyên nhân cụ thể.
Tôi với Bàn Tử tính toán, quyết định đưa Muộn Du Bình về nhà an dưỡng.
Như thế cũng coi như có lợi cho việc phục hồi trí nhớ.
Sau khi làm xong thủ tục xuất viện về nhà, Bàn Tử liền nói hắn bên Bắc Kinh còn có việc, liền đi trước.
Muộn Du Bình gần nhất rất nghe lời, không có ý muốn bỏ trốn ra ngoài, chỉ là có nói gì hắn cũng chỉ nghe mà không trả lời, còn rất hay ngủ, nhìn trần nhà, nhìn trần nhà rồi ngủ.
Ba ngày trở lại đây, Muộn Du Bình bắt đầu mở miệng nói chuyện.
Tôi nhớ rõ tôi cố ý đi học cách làm cháo dinh dưỡng dành cho người bệnh.
Tôi đem cháo đã nấu tốt cho hắn nếm thử, muốn cho hắn nếm thử tay nghề của tôi, muốn nhìn xem có hợp khẩu vị hắn hắn hay không.
Hắn nhìn cháo nữa ngày sau đó ngẩng đầu nói “Cảm ơn”, không biết có phải hoa mắt không, tôi thấy mắt hắn nhu hòa đi không ít.
Tôi đối hắn mỉm cười nói: “Tiểu ca, chỗ này là nhà anh, muốn ăn cái gì chỉ cần nói với tôi!”
Hắn chỉ hơi hơi gật đầu rồi cuối xuống ăn cháo.
Nhìn bộ dạng dịu ngoan giống hệt con mèo nhỏ của hắn, thật là muốn đáng yêu có bấy nhiêu đáng yêu, tôi không nhịn được cười trộm.
“Ngô Tà.”
“A” Tôi có chút ngạc nhiên khi thấy Muộn Du Bình nhìn tôi chầm chầm, thật giống đang ăn trộm bị bắt quả tang, “Có việc gì sao Tiểu ca?”
“Có nước không?”
“A…!Có, có.
Anh chờ tôi một lát.”
“Ừm.”
Đây là tình huống gì a, đúng là xem mình thành ông chủ luôn rồi.
Một khắc kia tôi có chút cảm khái số phận thật sầu não, lại đi thỉnh một Phật gia về nhà a.
“Đúng rồi Tiểu ca, gần nhất anh cảm thấy thế nào?”
“…..” Hắn không trả lời mà tiếp tục vùi đầu ăn cơm, tôi lại muốn tẩn hắn rồi, nhưng như vầy không phải chính là biểu hiện nên có của Muộn Du Bình sao? Trước kia hắn đều là như vậy đấy thôi, trừ bỏ đoạn thời gian đi ra từ chung cực lần trước.
“Tôi hai ngày sắp tới phải ra ngoài, có khả năng một tuần mới có thể trở về.
Có việc thì anh cứ gọi cho tôi.
Nga đúng rồi, điện thoại của anh để ở ngăn kéo trong phòng, để tôi tìm rồi đưa cho anh vậy.” Nói xong tôi liền đi vào phòng hắn lục điện thoại ra đưa tới trước mặt hắn.
“Tiểu ca, anh còn nhớ di động dùng như thế nào không?”
Muộn Du Bình đưa chén trên tay cho tôi, lại cầm lấy di động bắt đầu thao tác.
Tôi nhìn chén trên tay mà hóa đá, Muộn Du Bình đây là xem tôi thành bảo mẫu sao? Tuy là những việc này mỗi ngày tôi đều làm, nhưng là bị Muộn Du Bình trực tiếp sai sử, mẹ nó trong lòng vẫn khó chịu muốn chết.
“Ngô Tà?”
Tôi trực tiếp cầm lấy chén dĩa làm như không nghe thấy tiến vào phòng bếp.
Khi bước ra tôi thấy hắn cứ nhìn tôi chằm chằm.
Đôi mắt hắn như hố đen có thể hút lấy toàn bộ sinh mệnh, tôi có chút không dám nhìn thẳng.
“Cậu muốn đi nơi nào?”
Nháo cả nữa ngày thì ra là gia hỏa này sợ tôi đi mất.
“Tiểu ca, anh có thể yên tâm.
Khoảng thời gian tôi đi này Lê Thốc sẽ thay tôi chăm anh.”
Muộn Du Bình nghe xong cũng không có nói chuyện, chỉ là lặng lẽ đi ra ghế thái sư nằm phơi nắng.
Tôi không khỏi có chút cảm khái: “Ai, đúng là muộn du bình*, thật nhàm chán.”
* Đã giải thích ở chương 13
Hôm qua lại nhận được điện thoại của Vương Minh, có vẻ việc ở Trường Sa thật sự rất nghiêm trọng, nhưng thật sự tôi không nghĩ ra được bên đấy có thể xảy ra vấn đề gì được.
Còn có mẹ của tôi, bà ấy muốn tôi về ăn một bữa, nói đã lâu rồi không có cùng nhau ăn.
Mặc dù tôi đoán họ không phải thân sinh ruột thịt của tôi, nhưng như vậy thì có làm sao? Cuộc đời của tôi tất cả giống như giả tạo, nhưng tình cảm họ dành cho tôi đều là chân thật, đó đều là việc không thể nào nghi ngờ.
Nếu đi Trường Sa, tất nhiên không thể không đi thăm họ được.
Buổi sáng ngày thứ ba, lúc đang thu dọn hành lý, tôi phát hiện túi của Muộn Du Bình thế mà đặt ở phòng khách, quần áo ở phía sau ban công cũng không thấy đâu, chả lẽ hắn muốn đi tìm kí ức?
Tôi ngồi ở sofa nhìn túi của Muộn Du Bình, chờ hắn về giải thích rõ ràng với tôi.
Vì giúp hắn mau chóng khôi phục, từ khi trở về từ bệnh viện, buổi sáng mỗi ngày tôi đều dẫn hắn đi tập thể dục.
Đêm qua lại vì xem tư liệu Vương Minh gửi mà đến khuya mới ngủ, sáng không dậy nổi mà bỏ qua không đi.
Thời điểm này chắc cũng tầm giờ hắn trở về.
Tôi nghe thấy một tiếng vang trầm đục, tiếp theo là Muộn Du Bình mặc quần áo thể thao màu trắng mở cửa đi vào.
“Tiểu ca,” Tôi đột nhiên trở nên sợ hãi, không dám hỏi tiếp hắn muốn đi nơi nào “….!túi của anh sao lại ở chỗ này?”
“Cùng cậu đi.”
“Tôi chỉ là đi Trường Sa một chuyến, thân thể anh hiện tại vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, tôi cảm thấy anh vẫn là ở đây dưỡng bệnh thích hợp hơn.” Bên đó tình huống như thế nào cũng không rõ, hơn nữa anh còn đang mất trí nhớ.
“Thân thể tôi tốt hơn cậu.”
“A…” Tiểu tử này nói chuyện có thể khiến người ta sặc chết mà, mang theo cũng được, ít nhất có thể thấy hắn, chính mình cũng yên tâm chút.
“….Vậy được rồi.”
Tiểu ca nói xong liền trực tiếp đi tắm rửa, chờ mọi thứ đều chuẩn bị tốt muốn đứng dậy đi thì nhận được điện thoại của Bàn Tử.
“Uy!”
“Thiên Chân a! Dạo này Tiểu ca thế nào a?”
“Cái gì mà thế nào? Tiểu ca gần đây rất tốt, anh ấy còn nói chuyện nữa.”
“Cậu ấy không chấp nhất vấn đề ký ức nhiều quá chứ?”
“Anh ấy không nói, nhưng cơ bản vẫn là rất để ý, thường xuyên một mình ngồi trong phòng ngẩn người nhìn trần nhà.”
“Thời điểm cậu ấy mất trí nhớ không phải vẫn luôn như vậy sao?”
“Ánh mắt không có giống, à đúng rồi, tôi sắp sử cùng Tiểu ca sang Trường Sa, có việc gì qua bên kia lại nói.”
“Ok.”
Nguyên do là bởi vì gần đây thật sự quá bận, không có thời gian mà dẫn Muộn Du Bình đi làm chứng minh thư.
Nên chúng tôi chỉ có thể lái xe từ đây qua Trường Sa.
______________
Chủ nhật tuần này Cam có việc đột xuất nên làm gấp chương này đăng trước.
Nếu không có gì ngoài ý muốn thì chủ nhật tuần sau mình sẽ đăng chương lại bình thường nhé:3.