Đọc truyện Đạo Mộ Bút Ký Chi Chung Cực Sứ Mệnh – Chương 100: Cải Trang Khôi Hài
Trương Khởi Linh và Giải Vũ Thần sau khi trải qua một tầng cải trang cuối cùng cũng có thể lên đường.
Giải Vũ Thần nhìn mái tóc nhuộm lên vừa xanh vừa tím, còn buộc thành buộc thành đuôi ngựa và tóc mái có hơi dài của Trương Khởi Linh, rốt cuộc nhịn không nổi nữa phá lên cười.
Mặt Trương Khởi Linh vẫn một dạng “ngươi thiếu nợ ta hai trăm vạn”, kết hợp với diện mạo mới mẻ này, càng phá lệ thú vị, Giải Vũ Thần đều cười đến không thẳng người dậy được.
Nói đến loại hình cải trang này linh cảm đều là nhờ Vương Minh.
Lần trước khi Giải Vũ Thần đến bàn khẩu của Ngô Tà, nhìn thấy bộ dạng của Vương Minh liền ghét bỏ ra mặt.
Bất quá loại hình tân ngụy trang này, tuy là có hơi hấp dẫn ánh mắt người ta, nhưng với những tên tình báo kia của Uông Tàng Hải, cố tỏ ra bình thường còn không bằng giống trống khua chiêng mà đi.
Trương Khởi Linh dáng người cao gầy, mặc trên người bộ cánh màu đen, trông vẫn giống hệt ngày xưa.
Bất quá nhìn từ phía sau lại càng thêm cô độc thê lương.
Giải Vũ Thần sang chảnh hơn một chút, tóc đỏ hơi hướng kiểu phá cách, còn cố ý trang điểm tạo khối.
Y không mặc sơ mi hồng phấn nữa mà đổi sang áo phông với quần da.
Trên cổ tay đeo theo mấy sợi dây kim loại lợ nhợ, móng tay cũng cố tình sơn thành màu đen.
Tóm lại bình thường là công tử tiêu soái, bây giờ chính là tên lưu manh điểu ti.
Sau khi cả hai đến song đạo Bạch Hà liền báo danh vào một đoàn du lịch, theo đoàn người đi đến Thiên Trì.
Cũng may song đạo Bạch Hà bây giờ đã trở thành địa điểm du lịch có tiếng, cho nên đột ngột có mấy trăm người ghé thăm cũng không có gì kỳ lạ.
Trương Khởi Linh nhìn chăm chú làn sương mù quay quanh Thiên Trì, bất động.
Đến Thiên Trì ban ngày có rất nhiều người, tưởng ban ngày ban mặt mang ba lô lặng nước, muốn không có người chú ý là không có khả năng.
Biện pháp duy nhất là tạo ra một cái khủng hoảng nhỏ.
Thủy quái ở Thiên Trì tuy chỉ là truyền thuyết, mặc kệ thật hay không thì vẫn có thể lợi dụng một phen.
“Nghĩ cái gì thế?”
Trương Khởi Linh quay người nhìn thoáng qua Giải Vũ Thần rồi tiếp tục nhìn nhìn mặt hồ.
Giải Vũ Thần đột nhiên nhớ đến ngày trước đi qua Thiên Trì, lặp tức y liền biết Trương Khởi Linh đang nghĩ gì.
“Là muốn lợi dụng thủy quái?”
“Ừm.”
Giải Vũ Thần nhìn khắp nơi: “Vẫn là để buổi tối đi.”
“Bây giờ tôi muốn xuống tìm quái vật trong truyền thuyết kia.”
“Xin tự nhiên.”
Trương Khởi Linh cởi bỏ quần áo trực tiếp nhảy xuống hồ, Giải Vũ Thần cảm thấy không thú vị liền tìm một tảng đá ngồi xuống, lấy điện thoại ra chơi.
Căn cứ theo lộ tuyến mà Trương trưởng lão cung cấp, muốn tiến vào cửa thanh đồng trừ bỏ cầm theo quỷ tỉ đến bên ngoài thanh đồng môn ra, thì chính là từ mật động bên dưới Thiên Trì đi vào.
Trương Khởi Linh biết rõ, vào mùa thu thường thường mười ngày nữa tháng sẽ xuất hiện hiện tượng hút lũ*.
Một khi việc hút lũ xảy ra, hồ nước nháy mắt sẽ giảm ngay xuống mười mấy centimet.
Khi thủy triều quay trở lại, mực nước sẽ trồi lên làm đảo lớp bùn đất bên dưới.
Lúc này mọi người sẽ nghĩ ngay bên dưới có quái vật.
Đây cũng chính là nguyên nhân phát ra truyền thuyết về thủy quái ở Thiên Trì.
Lần này hắn nhảy xuống, mục đích chính là tìm cái cửa động kia.
(Đây là do tác giả diễn giải, không có thật nên mọi người không cần quá để ý, còn về truyền thuyết Thiên Trì có quái vật là thật hay giả, tác giả chưa từng đến, Cam cũng chưa từng đến nếu mọi người hứng thú có thể tìm hiểu thêm).
*Nguyên lí hút lũ hay siphon, là hiện tượng thủy động lực hút chất lỏng mà không cần máy bơm, Chất lỏng ở vị trí phía trên lấp đầy một cấu trúc hình ống hình chữ U ngược (gọi là xi phông) và sau đó mở ra vị trí phía dưới.
Sự khác biệt về trọng lượng của chất lỏng ở hai đầu xi phông gây ra sự chênh lệch áp suất chất lỏng, có thể đẩy chất lỏng qua điểm cao nhất và xả xuống đầu dưới.
Theo Wikipedia.
____________
Lúc Giải Vũ Thần chơi trò chơi, thời gian rất nhanh đã trôi qua.
Mãi một giờ sau mà Trương Khởi Linh vẫn còn chưa có trở lên, sẽ không phải là có chuyện gì chứ? Giải Vũ Thần ở một bên nhìn mặt hồ, nhìn đến có chút bực bội.
Vì lại lần nữa hấp dẫn sự chú ý của mọi người, Trường An và Bằng Các cùng nhau lái xe đến song đạo Bạch Hà.
Người nhà họ Trương không quen mặt y, cho nên vẫn theo kế hoạch cũ mà tiến hành.
Mặt khác mục tiêu mà cả hai gia tộc chú ý đã xuất hiện, cho nên việc thu hút sự chú ý càng diễn ra suông sẻ hơn.
Một chiêu này của Trường An thật sự quá hiểm, chỉ cần không cẩn thận liền vạn kiếp bất phục.
Đương nhiên y cũng không dám quá phô trương, chỉ là thời điểm khi đến, ở lúc mọi người vẫn chưa phản ứng lại, y liền ở trên phố dạo một vòng.
Phải biết rằng với dung mạo bây giờ của Trường An, còn có thêm một chiếc Ferrari, nhất thời liền có thể so sánh với dàn sao hạng A.
Tại một khách sạn cao cấp ở song đạo Bạch Hà.
Uông Tàng Hải và Vương Tòng Nhân đang cùng nhau uống rượu.
Uông Tàng Hải: “Hình như bọn họ đang muốn hành động, gần đây xuất hiện một số người trông không mấy giống khách du lịch.”
Vương Tòng Nhân: “Khoảng bao nhiêu?”
“Không nhiều, đại khái dưới một trăm.”
“Xem ra chúng ta là bị coi thường.”
“Nói không chừng còn có đội người phía sau?”
“Ngươi cho rằng họ vẫn còn là Trương gia trước kia sao? Hừ! Có thể xuất ra hai trăm người đã là không tồi rồi.”
Uông Tàng Hải nâng ly rượu trong tay nhấp một ngụm, nói: “Cũng đúng.”
Đúng lúc này di động cả hai cùng vang lên.
Hai người phân biệt ra hai nơi tiếp nhận điện thoại của chính mình.
Vương Tòng Nhân vừa tiếp điện thoại, không lâu sau liền đấm một cái thật mạnh lên tường.
Tin bên Uông Tàng Hải khả năng cũng ngoài ý muốn nên vẫn chưa chú ý đến bên này, thẳng đến khi Vương Tòng Nhân ném phăng di động trên tay phát ra tiếng vang thật lớn, gã mới nhận ra mà đi qua dò hỏi nguyên nhân.
“Vương huynh?”
“Kế toán và mấy giám đốc công ty tôi cùng nhau cuốn tiền chạy, mấy lão bất tử bên bổn gia cũng không biết vì cái gì nháo đòi thoát khỏi xí nghiệp Vương thị.
Còn có ở lại thì muốn tôi từ bỏ, ngươi nói có buồn cười không?” Vương Tòng Nhân kích động nói, lúc sau liền mệt mỏi ngồi trên sofa.
“Giải Vũ Thần và Trường An đó đều bị chúng ta bức đến không dám xuất đầu lộ diện, đến tột cùng là làm thế nào được?”
“Nơi này hẳn có vấn đề.” Vương Tòng Nhân không khỏi sởn tóc gáy, nói tiếp: “Vừa rồi ông nhận được tin tức gì?”
“Trường An đi đến song đạo Bạch Hà, ta đã sai người toàn diện đuổi giết.”
Trong mắt Vương Tòng Nhân lóe lên tia sáng tàn bạo, thật giống như muốn đem bọn người đó ăn sống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thật quá quắt, cùng lắm thì cá chết lưới rách với bọn chúng!” Sau đó đánh một quyền thật mạnh vào sofa.
…..
Chờ khi Trương Khởi Linh bước ra khỏi hồ, đã là hai giờ sau.
Giải Vũ Thần nhìn thoáng qua, thở dài trong lòng, cũng may là chưa có sức mẻ gì.
“Đi lâu như vậy.” Giải Vũ Thần vừa chơi trò chơi vừa hỏi.
“Tìm đường một chút.”
“Ừm, có tính toán gì không?”
“Chờ đêm nay nước lên.”
…..
Vương Tòng Nhân và Uông Tàng Hải không giống nhau, gã là một mưu lược gia.
Những chuyện phát sinh gần đây đều làm cho gã có cảm giác thất bại.
Cái Ngô Tà trong truyền thuyết này gã chưa từng gặp qua người thật.
Những ảnh chụp của y đều khiến gã cảm thấy khó tả, tóm lại là rất kỳ quái.
Bỏ những tấm ảnh chụp trên tay xuống, cẩn thận phân tích những chuyện phát sinh dạo gần đây.
Cuối cùng gã đưa ra kết luận, đây là một âm mưu đã được ấp ủ từ lâu, ít nhất cũng là 30 năm trở lên, y ban đầu hạ ra con tốt, chỉ là bây giờ đã qua sông.
Đầu tiên là Ngô Tà chết, sau đó là Giải Vũ Thần và Trương Khởi linh đem sản nghiệp tài chính của gã phá sập, sau đó biến mất.
Tiếp đó Trường An xuất hiện, mặc kệ bọn họ có ngăn cản thế nào, hai gia tộc của bọn họ vẫn là ở trong vòng xoáy âm mưu, vấn đề cũ vẫn xảy ra không ngừng…
“Không tốt!” Vương Tòng Nhân vỗ mạnh lên bàn, ánh mắt dần trở nên tàn nhẫn.
Gã lập tức liên hệ với Uông Tàng Hải.
“Uông huynh, mau, ngừng mọi hoạt động đuổi giết Trường An, lập tức phái người đến tuyết sơn.
Còn có, mau chóng điều tra về vợ của Giải Vũ Thần và cả Hắc Hạt Tử kia!”
“….”
“Trước đừng nói gì cả, chờ tôi đến tìm ông.”.