Đào Mềm Ngâm Mật

Chương 16


Bạn đang đọc Đào Mềm Ngâm Mật FULL – Chương 16


Lâm Lăng bị hơi nước trong suối nước nóng hun đến đỏ lên, cậu lau khô tóc, mặc quần áo ra ngoài mua kem với Thẩm Quân Hạo.

Cậu vốn có thể đi một mình nhưng Thẩm Quân Hạo cứ đòi đi theo, giống như sợ cậu đi lạc vậy.
Một tay cậu cầm kem pudding, một tay cầm cây xúc xích nướng, ăn ngon thích ý nhắm mắt lại.
Lâm Lăng đang ăn rất vui vẻ, đột nhìn nhìn thấy hai người cách đó không xa đang đi tới.

Lâm Lăng vốn không chú ý tới bọn họ, nhưng mà một người trong đó thật sự quá cao, làm cho cậu không thể không nhìn người nọ.
Lâm Lăng dùng khuỷu tay chọc chọc Thẩm Quân Hạo, nâng cằm chỉ về hướng kia: “Anh, anh nhìn người kia xem, thật là cao, giống hệt như anh hai của anh vậy.”
Thẩm Quân Hạo không đáp lời, không chớp mắt nhìn chằm chằm hai người kia.
Ban đầu Lâm Lăng còn thắc mắc sao Thẩm Quân Hạo lại không nói lời nào, mà đến khi hai người kia cách bọn họ càng lúc càng gần, cậu mới đột nhiên nhận ra một chuyện vô cùng đáng sợ.
“Ừm…!Hình như thật sự là anh của anh đó.”
Thẩm Việt đang nói chuyện chuyên án với Ninh Nặc Kỳ, ngày thường hắn đã quen có dáng vẻ của người lãnh đạo, luôn có chút không phân biệt công và tư.
Ninh Nặc Kỳ siết chặt nắm tay, trong lòng đã nhiều lần có xúc động muốn đấm cái miệng của người này một cái, nhưng y lại nghĩ Tết nhất không nên đổ máu, để qua mấy ngày nữa lại đánh sau cũng được.

Mặt y không có chút biểu cảm nghe, đột nhiên lại nhìn thấy hai người cách đó không xa.
“…!Nhưng mà chuyện này anh không làm chủ được, cứ nên liên hệ phòng thí nghiệm bên Viện sinh học trước đi, sau đó lại —“
Ninh Nặc Kỳ dứt khoát ngắt lời hắn: “Thẩm Việt, đó là em trai của anh phải không?”
– —
Bốn người ngồi trong quán cà phê, không khí im lặng đến có chút quỷ dị.
Lâm Lăng cảm thấy có chút xấu hổ, ho khan một tiếng: “Hai anh muốn uống gì ạ? Em đi order cho hai anh.”
Thật ra Thẩm Việt vẫn bình thường, nghe vậy lấy một cái thẻ từ trong túi đưa cho Lâm Lăng: “Một ly cafe đá kiểu Mỹ, không bỏ đường.

Một ly sữa nóng, nhiều đường.”
Trên mặt Ninh Nặc Kỳ không có biểu cảm gì, dùng tay chống cằm nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.
Lúc Thẩm Việt vào quán đã cởi áo khoác ra.

Mái tóc của hắn được xịt keo vuốt ngược ra sau, lỗ tai đeo một cái khuyên tai màu đen, mặc một cái áo sơ mi màu đen, bị cơ bắp của hắn nổi lên căng phồng.

Phần cánh tay trái lộ ra ngoài của hắn che kín hình xăm phong cách Gothic màu xanh đen làm người ta hoa mắt, kéo dài đến mỗi một ngón tay.

Lâm Lăng gật đầu, lại nói với Thẩm Quân Hạo: “Anh thì sao?”
“Giống em là được.”
Lâm Lăng đi order, Thẩm Việt mở miệng hỏi: “Sao em lại ở đây? Không phải hôm nay là ngày khai giảng à?”
Thẩm Quân Hạo hỏi lại hắn: “Sao anh lại ở đây? Không phải nói ở nhà với ba mẹ à?”
Thẩm Việt không đáp lời, giữa hai anh em bọn họ có một loại ăn ý đặc biệt đã được nuôi dưỡng từ lúc nhỏ, rất nhiều lúc không cần nói ra lời cũng có thể biết đối phương đang nghĩ gì.

Hắn dùng khóe mắt lướt qua Ninh Nặc Kỳ, ý là còn không phải là vì em ấy à?
Thẩm Quân Hạo cũng không mở miệng, chỉ là nhướng mày, dùng ánh mắt nói: Ai mà chả biết.
Lúc ba mẹ không có, Thẩm Việt tự nhiên đảm nhận chức phụ huynh.

Hắn xụ mặt nghiêm túc nói: “Chừng nào em khai giảng?”
“Đầu tháng 9.”
Thẩm Việt cứ cảm thấy thằng nhóc này không nói thật, lại hỏi một lần: “Thật không?”
Thẩm Quân Hạo cười cười: “Thật.”
Thẩm Việt lại hỏi: “Em đến đây hồi nào?”
“Tới hồi sáng nay, ngày mai về.”
“Vậy buổi tối có thể cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Thẩm Việt thấy Ninh Nặc Kỳ không nói câu nào, tự nhận ra mình đã bỏ quên y, thế là hắn nắm lấy bàn tay thon dài của người nọ, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay y.
Ba người bọn họ đều không phải người thích nói chuyện, thế là lại bắt đầu im lặng.

Thẩm Quân Hạo ngẩng đầu nhìn Lâm Lăng đang đứng chờ order phía trước, đột nhiên rất nhớ dáng vẻ Lâm Lăng vô tư vô lo lảm nhảm bên tai anh.
Anh nói với hai người kia: “Em đi giúp em ấy một chút.”
Lâm Lăng thấy anh lại đây, vội vàng khẽ nói: “Anh, vừa rồi em thấy không khí thật lạnh lẽo, anh hai và chị dâu…!nhìn qua rất hung dữ.”
Thẩm Quân Hạo nghe vậy nói: “Lát nữa em nhất định không được gọi anh ấy là chị dâu đó, nếu không anh ấy sẽ nổi điên.

Anh ấy tên Ninh Nặc Kỳ, em gọi anh Tiểu Ninh là được.”
Lâm Lăng trừng to mắt: “Nhưng trước kia anh cũng gọi như vậy mà?”
Thẩm Quân Hạo cười nói: “Anh là em của anh trai anh, anh ấy không có cách đối phó anh.”
Lâm Lăng và Thẩm Quân Hạo cầm cà phê lại bàn, Thẩm Việt nhận lấy đồ uống, đặt cái ly sữa nóng nhiều đường trước mặt Ninh Nặc Kỳ.

Thẩm Quân Hạo mở miệng nói với Lâm Lăng: “Tiểu Lâm, lần trước em đã gặp anh hai của anh rồi đó.

Vị này là anh Tiểu Ninh, chẳng phải sau này em muốn học ngành sinh hóa à? Anh Tiểu Ninh chính là sinh viên hóa học, em có thể nhờ anh ấy giúp đỡ em.”
Lâm Lăng cười gật đầu với Ninh Nặc Kỳ: “Anh Tiểu Ninh.”
Ninh Nặc Kỳ bị gọi tên, nở nụ cười với Lâm Lăng: “Em là Tiểu Lâm đúng không? Em bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười bảy, năm nay em tốt nghiệp.”
Ninh Nặc Kỳ uống một hớp cà phê, thoáng nhíu mày, bị Thẩm Việt nhìn thấy.
Thẩm Việt hỏi: “Sao thế?”
“Không đủ ngọt.” Ninh Nặc Kỳ nhìn hắn.
“Anh đi lấy cho em thêm chút đường.” Thẩm Việt nói rồi đứng dậy, đi đến quầy lấy đường cho y.
Ninh Nặc Kỳ hít sâu một hơi, thả lỏng dựa vào đệm sô pha bên cạnh: “Em muốn theo chuyên hóa à? Ngành này rất vất vả, quanh năm suốt tháng phải cắm cọc trọng phòng thí nghiệm, cô đơn lắm đó.”
Lâm Lăng gật đầu: “Em đã nghĩ kỹ rồi, em có hứng thú với ngành này, không muốn theo ngành khác.”
“Em muốn thi vào trường nào?” Ninh Nặc Kỳ hỏi.
“Em muốn vào F đại.” Lâm Lăng nghĩ đến đại học mơ ước của mình, hưng phấn nói.
Ninh Nặc Kỳ trêu ghẹo: “Được đó, đến lúc đó phải gọi em là đàn em rồi.”
Giọng nói của Ninh Nặc Kỳ du dương, khi nói chuyện âm cuối sẽ vô thức hơi hơi cao lên, giơ tay nhấc chân đều có loại ngại ngùng kiềm nén như được nuông chiều từ bé.

Ban đầu Lâm Lăng còn cảm thấy có thể Ninh Nặc Kỳ sẽ khó gần, nhưng khi thật sự giao tiếp với người này, cậu mới phát hiện hình như anh Tiểu Ninh cũng không có đáng sợ như cậu tưởng tượng.
Lâm Lăng đột nhiên nhớ tới một câu trước kia không biết đọc ở đâu, muốn chinh phục một người mạnh mẽ thì phải mạnh mẽ hơn người đó.

Thẩm Việt rất dữ dằn, thế mà lại ân cần tri kỷ giúp Ninh Nặc Kỳ làm tất cả mọi chuyện, vậy rốt cuộc Ninh Nặc Kỳ là một người như thế nào?
Thẩm Việt từ quầy quay về, lấy cái ly của Ninh Nặc Kỳ để xuống trước mặt mình, xé mở gói đường, bỏ thêm hơn nửa gói vào ly cà phê của Ninh Nặc Kỳ rồi dùng muỗng khuấy đều.
“Thử xem, không đủ thì bỏ thêm.” Thẩm Việt nói.
Lâm Lăng thấy thế, hỏi Ninh Nặc Kỳ: “Anh Tiểu Ninh, anh thích đồ ngọt ạ?”
Ninh Nặc Kỳ nếm một hớp, không nhíu mày nữa, gật đầu với Lâm Lăng: “Ừm.

Anh huyết áp thấp, lâu dần lại thích ăn ngọt.”

“Em cũng thích ăn ngọt.” Lâm Lăng hơi hơi cúi người, thoải mắt đặt tay lên bàn, “Lát nữa em sẽ đề cử cho anh vài món em thích, ăn ngon lắm đó.”
Thẩm Việt yên lặng lắng nghe, lần trước lúc hắn gặp Lâm Lăng, Lâm Lăng chỉ dám núp bên người Thẩm Quân Hạo, dáng vẻ ít nói.

Lần này gặp lại Lâm Lăng, cậu đã chủ động nói chuyện với Ninh Nặc Kỳ.

Xem ra thằng em gặp người nói tiếng, người gặp quỷ nói tiếng quỷ kia của hắn đã dạy dỗ cậu rất tốt.
– —
Ban đêm, hai anh em nhà họ Thẩm ra khỏi khách sạn mua thịt nướng BBQ và bia, Lâm Lăng thì ở trong phòng chờ khách sạn cùng Ninh Nặc Kỳ đợi hai người bọn họ trở về.
Dường như giữa Lâm Lăng và Ninh Nặc Kỳ có một lực hấp dẫn vô hình không tên, rõ ràng đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau nhưng lại rất thân thiết rất nhanh.

Lâm Lăng rất thích Ninh Nặc Kỳ, Ninh Nặc Kỳ đẹp, cậu lại là đứa trời sinh sùng bái những người tài giỏi, rất có hảo cảm với Ninh Nặc Kỳ.

Lúc Ninh Nặc Kỳ nói đến kiến thức chuyên ngành vừa nghiêm túc lại vừa rộng rãi, hút hồn nhóc học sinh trung học như cậu đến choáng váng.

Tuy rằng tính tình Ninh Nặc Kỳ không được tốt, nhưng dường như lại phá lệ khoan dung với Lâm Lăng.

Mỗi lần y bị Lâm Lăng lải nhải hỏi chuyện ồn ào đến muốn nhíu mày thì lại đối diện với đôi mắt trong sáng chân thành như chú chó nhỏ kia, trong nháy mắt làm y đánh bay tất cả cơn nóng nảy.
Lâm Lăng ngồi xếp bằng trên giường, thần bí lấy cái bình nhỏ màu đỏ từ trong túi ra.

Chuyện gì bọn họ cũng đã nói với nhau cả rồi, giờ cũng không kiêng kỵ gì chuyện đó đâu nhỉ.

Lâm Lăng ngồi đối diện Ninh Nặc Kỳ khẽ nói: “Anh Tiểu Ninh, cái này rất dễ ngửi, hơn nữa mỗi lần dùng chỉ cần một chút là được.”
Ninh Nặc Kỳ duỗi tay nhận lấy lọ gel bôi trơn, nhíu mày quan sát một chút: “Là dầu sao? Nhìn có vẻ khó rửa sạch.”
“Vâng, cũng tàm tạm.

Dù sao cuối cùng…!cái kia cũng sẽ đi vào…” Lâm Lăng hơi đỏ mặt: “Vốn cũng không dễ rửa sạch.”
Lâm Lăng tiếp tục nói: “Dù sao em cũng không dùng thường xuyên, nhiều khi em không cần dùng cái này…”
Ý của Lâm Lăng là lúc cậu và Thẩm Quân Hạo làm dạo đầu thì sẽ giúp Thẩm Quân Hạo dùng nước bọt bôi trơn, không cần gel bôi trơn cũng có thể tiến vào.

Nhưng lời này vào tai Ninh Nặc Kỳ liền thay đổi ý nghĩa, y nghe vậy thì âm thầm kinh ngạc —— như thế nào gọi là nhiều khi không cần dùng cái này?
Thẩm Quân Hạo nhìn qua to cao như vậy thế mà lại nằm dưới rất nhiều lần?!
Y thật sự không thể tưởng tượng nổi bộ dáng bé trai nõn nà có thể véo ra nước như Lâm Lăng ở trên sẽ có dáng vẻ như thế nào, nhưng mà tốt xấu gì Ninh Nặc Kỳ cũng sống hơn hai mươi năm, không đến nỗi vì chút chuyện giường chiếu riêng tư của người ta mà khiếp sợ không thôi.

Y đằng hắng một tiếng, mặt ngoài tỏ vẻ không có gì nói: “Cũng tốt…”

Lâm Lăng còn đang tự huyên thuyên, vốn không nhận thấy được tâm lý Ninh Nặc Kỳ đã chịu đả kích lớn cỡ nào.
Cửa truyền tiếng mở khóa lạch cạch, Lâm Lăng lập tức dựng lỗ tai lên, lăn xuống giường đi giúp Thẩm Quân Hạo cầm đồ.
Suối nước nóng bốc hơi, hơi nóng mờ mịt.

Bốn người quây quần quanh cái bàn đá bên cạnh suối nước nóng, Lâm Lăng muốn duỗi tay lấy bia trên bàn lại bị Thẩm Quân Hạo nắm lấy cổ tay kéo lại.

Anh đưa một ly trà sữa trân châu cho Lâm Lăng: “Uống cái này.”
Thẩm Quân Hạo để ý thấy Ninh Nặc Kỳ nhìn chằm chằm mình.

Anh cứ cảm thấy ánh mắt Ninh Nặc Kỳ nhìn mình hơi là lạ, nhưng lại không nói được là lạ chỗ nào.
Lâm Lăng cắm ống hút vào ly trà sữa, vui sướng nâng ly với ba người.
“Kính Thẩm đại ca, kính anh Tiểu Ninh, kính anh ——”
Cậu cứ vậy mà trở thành bé út trong nhà, được mọi người thương yêu, hưởng thụ tất cả khoan dung và chiều chuộng.
Nửa đêm, Lâm Lăng bị Thẩm Quân Hạo lôi về phòng mình.

Cuối cùng Lâm Lăng vẫn được uống rượu, nhưng vẫn chưa đến nỗi say như chết.

Cậu híp mắt dính chặt lên người Thẩm Quân Hạo, giơ chai bia lên nốc mặc cho Thẩm Quân Hạo kéo cậu đi.
Ninh Nặc Kỳ cũng có chút say, dựa vào trước cửa sổ nhìn cảnh đêm lấp lánh ánh đèn bên ngoài.
Bốn bề vắng lặng, Thẩm Việt ôm lấy y từ sau lưng, nhẹ nhàng siết người vào lòng.
“Thẩm Việt…” Giọng nói của y rất khẽ, mang theo cảm giác say, giống như chú mèo lười biếng đang liếm vuốt.
“Ừ?”
Ninh Nặc Kỳ đột nhiên cười rộ lên, quay đầu lại nhìn chằm chằm Thẩm Việt, lại giơ tay vòng ra phía sau quấn lấy cổ hắn, nhẹ nhàng vuốt ve vành tai đeo khuyên của người nọ.
“Em trai anh bị đè.

Anh có biết không?” Ninh Nặc Kỳ nói.
Thẩm Việt nhướng mày: “Sao em biết?”
Tâm trạng Ninh Nặc Kỳ tốt nên lặp lại lời Lâm Lăng nói với mình cho Thẩm Việt nghe một lần nữa.
Thẩm Việt nghe vậy thì ngẩn ra trong chốc lát, sau đó dúi đầu vào cổ người nọ cười lên.
“Em cũng có thể không dùng thứ đó.” Thẩm Việt cắn vành tai lạnh lẽo của y.
– —
Mèo: Chương sau là chương cuối nha mọi người.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.