Đọc truyện Đạo Ma Nhị Đế – Chương 94: Vì nghĩa quên thân
Tung Sơn có ba ngọn chánh, ngọn giữa là Tuấn Cực, ngọn bên tả là Thái Thất, ngọn bên hữu là Thiếu Thất.
Ngôi Thiếu Lâm tự được kiến tạo trên đỉnh Thiếu Thất Phong về phía bắc.
Chỉ còn đêm nay nữa thôi là đến kỳ ước hẹn của Vô Cực phái.
Toàn khu chùa chìm trong trầm tịnh lạnh lùng.
Đêm nay, lại không trăng sao, bóng tối dày đặc, đưa tay ra trước mắt không thấy ngón.
Đêm tối gió lạnh quét vù vù, cành tùng lả lướt, chạm lá xào xào.
Tất cả đều mang ghê rợn gieo xuống toàn sơn thế Thiếu Thất Phong.
Cảnh tịch mịch nhưng lòng người rộng rả, ai ai cũng khẩn trương ngay từ hoàng hôn vừa xuống, mặc dù còn những một đêm dài.
Người ta khẩn trương đến độ quên cả thở.
Bỗng từ nơi tòa viện dành cho Vô Cực phái, chín bóng người bay vút lên không, rẻ về Tuấn Cực Phong.
Dĩ nhiên họ lướt đi rất nhanh.
Người đi đầu là Châu Thiên Nhậm, và theo sau lão ta chính là tám vị hộ pháp trưởng lão.
Khi gần đến Tuấn Cực Phong, theo lệnh của Châu Thiên Nhậm, hai trưởng lão ở lại đó tìm chỗ nấp kín.
Còn lại bảy người, họ cứ đi, không lâu lắm, hai người tách rời nội bọn, lưu lại, tìm chỗ nấp.
Đoàn người chỉ còn năm, đi luôn đến một khoảng đất cao bằng mặt. Họ dừng chân tại đó.
Châu Thiên Nhậm cười lạnh mấy tiếng, tự thốt:
– Đúng rồi! Chính là chỗ này đây!
Đoạn lão quát:
– Soát kỹ!
Bốn hộ pháp phân làm hai nhóm, mỗi nhóm lao mình về một phía rừng hai bên cạnh, thoáng mất dạng.
Hai địa điểm đó không rộng lớn lắm, bốn trưởng lão lục soát một lúc trở về chỗ cũ, báo cáo:
– Chẳng có gì khả nghi cả!
Châu Thiên Nhậm hừ một tiếng, lộ vẻ khinh miệt:
– Hòa thượng Thiếu Lâm đó dám làm trò gì khác chứ?
Bỗng lão hỏi:
– Không phát hiện ra người nào của bọn chúng sao?
Bốn trưởng lão thoáng lộ thần sắc khác thường, lắc đầu đáp:
– Không tìm gặp tung tích một hòa thượng Thiếu Lâm nào!
Châu Thiên Nhậm cười lạnh:
– Phổ Tế to gan thật! Dám hí lộng bổn tòa! Bổn tòạ..
Từ nơi vách núi gần đó có tiếng niệm phật hiệu vang lên.
Châu Thiên Nhậm đỏ mặt, lão thẹn quá hóa giận, quắc mắt nhìn về phía đó.
Một ánh lửa chớp lên, rồi một ánh nữa tiếp nối, nơi có hai mồi lửa cháy lên.
Dưới ánh lửa, hai tiểu sa di xuất hiện.
Chúng cử cao hai mồi lửa, phân ra hai bên đứng nghiêm.
Từ dưới mặt đát, Phổ Tế đại sư nhô lên, theo sau đại sư còn có mười hai hòa thượng khác, tác trung niên.
Phổ Tế đại sư vận cà sa đỏ, mười hai hòa thượng kia mặc cà sa vàng.
Châu Thiên Nhậm cười lạnh thầm nghĩ:
– Có nghi vệ khá đấy!
Lão trầm giọng hỏi:
– Phổ Tế! Ngươi ước hẹn lão phu đến đây để làm gì?
Với khẩu khí đó, lão tỏ rõ sự cuồng ngạo cao độ, trong con mắt của lão Phổ Tế chẳng có nghĩ gì.
Nơi gương mặt của Phổ Tế đại sư, niềm hối hận thoáng hiện lên, đại sư nghĩ:
– Khinh miệt người trước, để sau đó bị người khinh miệt trở lại, chung quy cũng tại ta!
Nếu ta không để Vô Tình lệnh chủ dụ hoặc, thì làm gì ngày nay có kẻ dám gọi ta Phổ Tế này, Phổ Tế nọ?
Đại sư thở dài.
Qua một phút, đại sư hỏi lại:
– Quý chưởng môn có thể vào động cùng bần tăng mật đàm chăng? Ở đây, tai núi, mạch rừng, bất tiện lắm.
Đại sư vẫn giữ giọng cung kính, và luôn luôn lấy thái độ một kẻ bội nghịch, mong nương tựa vào ngoại lực.
Châu chưởng môn cười lớn:
– Phổ Tế, giả như ngươi mưu toan ám toán lão phu, thì đúng là ngươi đến lúc tàn kiếp rồi vậy.
Phổ Tế đại sư chấp tay chữ thập:
– Nếu quý chưởng môn nghi ngờ, xin phái một vị hộ pháp vào trong động trước quan sát.
Chưởng môn sẽ thấy tấc lòng thành thật của bần tăng.
Châu Thiên Nhậm lạnh lùng:
– Đã giao kết với Vô Tình lệnh chủ, lão phu hẳn phải là người có hạng lắm chứ, khi nào lại để mắc lừa ngươi mà ngươi hòng tỏ lộ một thái độ đại phương?
Lão day qua một bên, bảo:
– Thiềm và Lý nhị vị sư đệ hãy vào động xem qua sự tình rồi trở lại đây thông báo cho lão phu biết.
Hai trưởng lão họ Lý và họ Thiềm lãnh lệnh đi liền. Họ được hai tiểu sa di đưa vào động, ngay ở dưới mặt đất.
Động, thay vì ăn ngang vào hông núi, lại ăn thông xuống sâu, bên dưới phân ra làm hai gian, ngoài và trong.
Động trống rỗng, bốn phía vách bằng phẳng, đứng sừng sựng không có một dấu vết nào đáng nghi ngờ, Chỉ có cửa động là một phiến đá lớn, dày độ năm thước.
Chính đó là vật duy nhất khiến cho ai ai cũng phải nghi ngờ.
Hai trưởng lão trở lại thuật đúng tình hình với Châu Thiên Nhậm.
Châu Thiên Nhậm gọi Phổ Tế đại sư hỏi:
– Cửa dày như thế có tác dụng gì?
Phổ Tế đại sư đáp:
– Động vốn có cửa như vậy thừ lâu rồi, chẳng phải do bần tăng kiến tạo. Vả lại, công lực của chưởng môn cao thâm như thế đó, lại sợ bọn bần tăng mười lăm người bao vây sao?
Châu Thiên Nhậm tự thị mình luyện được thần công vô địch, không xem các hòa thượng đó vào đâu cả, đảo mắt nhìn quanh bọn hòa thượng một lượt, đoạn cười lạnh, thốt:
– Biết được như vậy là khá đó! Vào trước đi, lão phu theo ngươi vào sau!
Phổ Tế đại sư vòng tay:
– Bần tăng vào đó chờ nghinh tiếp chưởng môn!
Phổ Tế đại sư và mười hai hòa thượng cà sa vàng vào trước, để hai tiểu sa di cầm mồi lửa đứng đó chờ.
Châu Thiên Nhậm phân phó hai trưởng lão đứng bên ngoài cửa động trấn thủ, phòng mọi bất trắc.
Hơn thế, lão lại còn buộc một tiểu sa di ở bên ngoài với hai vị trưởng lão đó, còn lão thì dẫn Thiềm và Lý trưởng lão do tiểu sa di kia hướng dẫn vào động.
Sở dĩ lão buộc một tiểu sa di ở ngoài là để khi có biến, hai trưởng lão uy hiếp tiểu sa di mở cửa động.
Lão vừa qua khỏi cửa động, một tiếng bình vang lên, cánh cửa đóng lại liền.
Châu Thiên Nhậm cười rợn:
– Phổ Tế! Nếu ngươi sanh tâm bất lương thì đừng trách lão phu tàn độc. Cho ngươi biết cả bọn ngươi mười bốn người sẽ chẳng còn một ai sống sót với lão phu!
Lão trầm giọng hỏi:
– Ngươi muốn nói gì với lão phu?
Phổ Tế đại sư vụt đổi thái độ, cất giọng sang sảng:
– Châu Thiên Nhậm! Ngươi ỷ thị thần công vô địch, xem thường phái Thiếu Lâm, bổn tòa ước hội ngươi tại đây không có gì phải nói với ngươi. Chỉ thách ngươi phá trận Đơn Ngươn La Hán của bổn tòa, xem sở học của ngươi cao thâm đến đâu.
Đại sư phất ống tay áo cà sa.
Mười hai hòa thượng lập tức đảo bộ, đứng vào vị trí lập thành trận thế.
Tiểu sa di cầm mồi lửa lập tức lùi lại, đứng sát vách:
Song phương sắp sửa động thủ, bỗng Lý trưởng lão hỏi:
– Chưởng môn có nhận thấy sự khác lạ trong thái độ của Phổ Tế chăng? Hãy khoan động thủ, chưởng môn! La Hán trận của Thiếu Lâm tự, đối với chúng ta chẳng có gì đáng kể, làm gì chúng chịu nổi khi chúng ta liên thủ tấn công? Thế mà chúng vẫn lập thành lại còn thách thức chúng ta? Hẳn là bên trong có lý do đáng gờm đó.
Châu chưởng môn giật mình, thầm nghĩ:
– Lý sư đệ có lý! Nhưng Phổ Tế có âm mưu gì chứ?
Lão do dự một chút. Vốn là một hồ ly, chẳng bao giờ lão hành động hồ đồ! Nếu có một điểm nghi hoặc nào là lão phải tìm hiểu tận tường, có hiểu rồi lão mới chịu bắt tay vào việc.
Bỗng lão bật cười ha hả:
– Tốt! Tốt lắm! Ta phải lãnh giáo sở học của các ngươi, xem cái trận Đơn Ngươn La Hán của Thiếu Lâm phái lợi hại như thế nào!
Lão phất cánh tay áo, bàn tay ló ra, lão đánh luôn một chưởng sang bọn Phổ Tế đại sư.
Phổ Tế đại sư cả mừng, hét lên một tiếng:
– Khá lắm đó, Châu Thiên Nhậm!
Đại sư lướt tới liền.
Châu Thiên Nhậm thấy ra, Phổ Tế đại sư bất cố đến bản thân, khích môi điểm một nụ cười.
Đồng thời lão phất ngược ống tay áo, thu chưởng kình về.
Một tiếng ầm vang lên, rung chuyển cả không gian trong động. Chưởng kình đánh tới nhưng lại đích ở phía sau, cái đích đó là cánh cửa động đá dày hơn năm thước.
Phiến đá nứt ra, khe hở khá lớn, gió bên ngoài lùa vào mát lạnh.
Đá nát rơi xuống rào rào.
Còn Phổ Tế đại sư thì nhào hớt tới, bởi Châu Thiên Nhậm thu chưởng kình, kháng lực tiêu tan, Phổ Tế đại sư mất chỗ chịu, phải nhào tới luôn.
Tung một đạo chưởng phong đánh nứt một phiến đá dày năm thước, Châu Thiên Nhậm quả có công phu phi phàm.
Bọn hòa thượng Thiếu Lâm khiếp vía, thừ người như những pho tượng.
Phổ Tế đại sư lo sợ hơn ai hết, dùng pháp truyền âm khuyến khích đồng môn:
– Các vị sư huynh đệ! Châu lão tặc quả là tay lợi hại thật! Tuy nhiên chúng ta lấy cái chết hẹn với lòng, thì tuyệt đối không nên để lão thoát ra khỏi động. Giả như chúng ta không thể tiếp cận lão thì phải đồng thời dùng chưởng lực đập nổ hỏa pháo nơi mình, nhất định cùng lão đồng y quy tận.
Bọn hòa thượng đó là những người tâm phúc của Phổ Tế đại sư, họ đã tiếp tay đại sư mưu phản giành ngôi chưởng môn năm trước.
Bây giờ Phổ Tế đại sư hối cãi, họ cũng hối cãi luôn, và quyết liều chết giết cho được Châu Thiên Nhậm để chuộc tội.
Có bọn họ hợp sức rồi, Phổ Tế đại sư mới ngầm chôn hỏa pháo tại động này, trong mình cũng mang luôn hỏa pháo, trên nổi dưới cũng nổ theo.
Sau đó đại sư ước hội Châu Thiên Nhậm đến đây.
Châu Thiên Nhậm tuy nghi ngờ, song không phát hiện kịp thời nên vào động bây giờ có hối cũng đã muộn rồi!
Phổ Tế đại sư liên lạc với các đồng môn xong, vận công từ từ bước tới.
Mười hai hòa thượng kia từ từ bước theo.
Châu Thiên Nhậm vô cùng phẫn nộ, song cố trấn định tâm thần, cười lạnh thốt:
– Phổ Tế! Nếu ngươi bước tới một bước nữa, lão phu đánh chết ngươi lập tức!
Lão đưa tay ngang ngực, sẵn sàng phát chưởng.
Phổ Tế đại sư càng mừng, không ngẩng đầu không nói năng, cứ bước mãi càng phút càng gần.
Bỗng một tiếng bình vang lên, chấn dội màn tai mọi người trong động.
Liền theo đó có tiếng gọi thất thanh vọng vào:
– Chưởng môn hãy cẩn thận! Nơi mình bọn hòa thượng Thiếu Lâm có lôi hỏa dược đấy!
Tuyệt đối không nên gần chúng!
Thì ra ở bên ngoài hai trưởng lão nghe tiếng cửa vang lên do Châu Thiên Nhậm tung chưởng kình phá vỡ, biết là bên trong có biến, lập tức uy hiếp tiểu sa di, bức hắn cung khai sự tình.
Song tiểu sa di gan lỳ, chẳng những không sợ, trái lại còn nhào tới, chạm mình vào người một trưởng lão.
Một hỏa pháo trong mình tiểu sa di nổ lên, cả hắn lẫn vị trưởng lão đó đều chết.
Vị trưởng lão kia nhờ đứng xa nên thoát nạn, tuy nhiên không khỏi hãi hùng.
Lão suy theo đó ức đoán tất cả các hòa thượng đều có mang hỏa pháo nơi mình nên cảnh cáo Châu Thiên Nhậm.
Châu Thiên Nhậm biến sắc chưa biết làm gì, Phổ Tế đại sư hét lên:
– Tiến!
Mười hai hòa thượng áo vàng cùng bức dồn tới.
Họ lướt tới không cần xử dụng một chiêu thức nào cả, cốt làm sao cho người chạm người là được.
Bọn Châu Thiên Nhậm trước tình thế đó không dám tung chưởng, sợ trúng người, trúng luôn hỏa pháo, nên chỉ lo loay hoay cố tránh.
Song phương phút chốc trở thành một lũ diễn trò cút bắt, bọn Phổ Tế đại sư quyết chạm người, bọn Châu Thiên Nhậm vừa tránh người vừa chực dịp phá cửa mà ra.
Nếu Châu Thiên Nhậm có dịp tung chưởng kình một lần nữa là cánh cửa phải vỡ vụn, bọn ba người của lão sẽ thoát đi dễ dàng.
Phổ Tế đại sư cũng biết vậy nên cứ áng ngữ mãi nơi cửa.
Nhưng chẳng lẽ cứ tương trì như thế đó mãi?
Phổ Tế đại sư bỗng kêu lên:
– Các sư huynh đệ! Bây giờ chính là lúc chúng ta chuộc tội đây! Tất cả cùng hy sinh, miễn sao cho Châu lão tặc chết thì thôi.
Chính lão đưa tay lên trước.
Mười hai hòa thượng kia cùng đưa cao tay.
Tất cả cùng định đấm vào hỏa pháo nơi mình, hỏa pháo nổ lên họ chết đã đành, mà bọn Châu chưởng môn cũng khó sống, bởi lòng động rất hẹp, song phương rất gần nhau.
Bọn Châu Thiên Nhậm không dám chạm vào, thì các nhà sư phải thí mạng.
Bọn Châu Thiên Nhậm sợ toát mồ hôi lạnh, cầm chắc phải chết.
Bỗng từ trong một thạch động có lối thông bí mật với động đó có tiếng quát vọng ra:
– Các vị đại sư không được hồ đồ!
Song phương cùng giật mình, cùng nhận ra người phát thoại là ai rồi!
Tất cả cùng ngẩng mặt lên, kịp thời trông thấy Triệu Sĩ Nguyên ung dung bước ra.
Phổ Tế đại sư hấp tấp gọi to:
– Các vị sư huynh đệ lập tức xuôi tay xuống! Có Triệu thiếu lệnh chủ đến đó!
Phổ Tế đại sư day qua Triệu Sĩ Nguyên, tiếp:
– May mà Thiếu lệnh chủ lên tiếng sớm, chứ nếu không thì ắt khó tránh liên lụy.
Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười:
– Đại sư cho rằng hỏa pháo đó sẽ làm hại được người khác à?
Phổ Tế đại sư trố mắt như không hiểu Triệu Sĩ Nguyên nói gì.
Chàng tiếp luôn:
– Muốn cho hỏa pháo có hiệu lực giết người thì người phải ở gần hỏa pháo. Trong một khoảng cách nào đó, hỏa pháo sẽ vô hiệu đối với địch. Châu Thiên Nhậm vốn là tay thiện dụng hỏa khí, lão ta thừa hiểu điều ấy, hơn nữa lão còn có thể vận khí tạo thành một vầng cương khí che chở bên ngoài, mà cũng không chắc gì hỏa pháo của đại sư lại có thể làm nổ luôn địa lôi chôn dưới đất. Cho nên đại sư liều lĩnh chỉ thiệt thân, chớ không làm gì hại được địch.
Phổ Tế đại sư sửng sờ.
Bình sanh lão ta có xử dụng đến hỏa pháo lần nào đâu mà hiểu được cái tầm hiệu năng của nó?
Bất quá vì nóng lòng chuộc tội, lão quyết đồng quy ư tận với đối phương vậy thôi!
Bây giờ nghe Triệu Sĩ Nguyên giải thích, lão mới nhận thức là mình quá hồ đồ!
Châu Thiên Nhậm cười lớn:
– Triệu Sĩ Nguyên ngươi khổ tâm như vậy để làm gì? Ngươi có biết là ngươi hồ đồ không? Ngươi có biết là ngươi cứu sống bọn nào đó chăng?
Triệu Sĩ Nguyên lạnh lùng:
– Ta cứu sống cao tăng Thiếu Lâm, ta cứu sống đệ tử Phật môn!
Châu Thiên Nhậm hừ một tiếng:
– Một bọn phản nghịch Phật môn.
Phổ Tế đại sư hổ thẹn, cúi mặt.
Triệu Sĩ Nguyên bật cười ha hả:
– Còn ngươi? Ngươi mắng ngoại nhân hay tự mắng mình?
Châu Thiên Nhậm biến sắc:
– Triệu Sĩ Nguyên! Ngươi dám diễu cợt lão phu à? Liệu hồn, lão phu sẽ có thái độ đấy!
Bỗng một tiếng ầm vang lên, một luồng kình đạo từ bên ngoài bay vào, đập vỡ cánh cửa, đá vụn rơi ào ào.
Một lỗ trống lớn bày ra, ánh sáng mờ mờ chiếu vào, từ bên trong thấy rõ bên ngoài có năm bóng người xuất hiện.
Thấy năm người đó, Châu Thiên Nhậm bật cười vang dội:
– Triệu Sĩ Nguyên, chính ngươi tự nổi lửa đốt mình đấy nhé! Đã thoát đi được thì cứ thoát, lại còn dấn thân vào rập! Ngu như thế có chết cũng đừng oán trách lão phu!
Triệu Sĩ Nguyên khoát tay về phía Phổ Tế đại sư, bảo:
– Các vị đứng qua một bên đi, nhường cục diện này cho bổn lệnh chủ thu xếp.
Phổ Tế đại sư lập tức vẫy tay gọi bạn đồng môn cùng nép qua một bên vách động.
Triệu Sĩ Nguyên hoành thân án ngữ trước các hòa thượng Thiếu Lâm, hướng về Châu Thiên Nhậm, cao giọng thốt:
– Bổn lệnh chủ chờ xem Vô Cực phái làm gì?