Đọc truyện Đạo Ma Nhị Đế – Chương 87: Lòng dạ cha mẹ
Triệu Sĩ Nguyên ra ngoài rồi, Triệu Bồi Nhân day qua Dương Xuân, hỏi:
– Nhờ đại sư huynh chuẩn bị một tiệc rượu mọn cho cha con tiểu đệ mừng nhau.
Có được chăng?
Cái ý của Triệu Bồi Nhân rất rõ rệt, trong tiệc rượu đó hiển nhiên là chỉ có cha con, chồng vợ họ Triệu, chứ vợ chồng Dương Xuân không thể có mặt.
Dương Xuân bật cười ha hả:
– Được chứ!
Lão nắm tay vợ, lôi ra ngoài.
Cổ Mộ Liên gọi:
– Khoan, đại sư huynh!
Vợ chồng Dương Xuân đứng lại:
– Tam muội sợ vợ chồng ngu huynh không chuẩn bị chu đáo à?
Cổ Mộ Liên mỉm cười:
– Triệu Sĩ Nguyên lúc nhỏ rất thích cái món đậu hủ nấu với khoaị..
Dương Xuân cười, chận lại:
– Rất dễ! Ngu huynh sẽ dặn đầu bếp!
Cổ Mộ Liên lắc đầu:
– Không cần! Đại sư huynh cứ cho người mang vật liệu vào đây, tiểu muội sẽ làm cho nó ăn.
Bà kê khai người thứ cần dùng.
Dương Xuân gật đầu:
– Cũng được!
Dương Xuân ra khỏi phòng rồi, Cổ Mộ Liên đến cạnh Triệu Bồi Nhân, hỏi:
– Đại ca nghĩ sao về việc Sĩ Nguyên đơn thân độc lực xâm nhập Vô Tình cung?
Triệu Bồi Nhân cười lớn:
– Còn nghĩ làm sao nữa? Hiền muội không tin tưởng nơi con à? Cứ yên trí đi!
Đoạn lão hỏi:
– Hiền muội đòi những món đó có thể dùng mà chế ra một thứ thuốc trợ hỏa được chăng?
Cổ Mộ Liên gật đầu:
– Được chứ! Cần chế ngay bây giờ à?
Bỗng bà kêu lên:
– Phải rồi! Đại ca uống thuốc trợ hỏa đó, lập tức khôi phục công lực, Sĩ Nguyên đi rồi, đại ca âm thầm theo sau, giúp nó một taỵ..
Triệu Bồi Nhân lắc đầu, thở dài:
– Sự tình cách biệt hai mươi năm rồi, dù có khôi phục công lực, ngu ca cũng không khôi phục nổi cái oai lực thời xưa. Và như là không mong gì dằn mặt Tào Duy Ngã nổi. Cho nên chúng ta đừng nghĩ đến chuyện tiếp trợ Sĩ Nguyên!
Cổ Mộ Liên cau mày:
– Chẳng lẽ chúng ta cứ để mặc cho Sĩ Nguyên mạo hiểm?
Bỗng đôi mắt của Triệu Bồi Nhân sáng lên:
– Ngu ca đâu có ý đó, hiền muội!
Cổ Mộ Liên hỏi gấp:
– Thế đại ca tính sao?
Triệu Bồi Nhân đáp:
– Ngu ca đã nghĩ ra một biện pháp lưỡng toàn!
Cổ Mộ Liên trố mắt:
– Biện pháp gì?
Triệu Bồi Nhân cười lẹ:
– Ngu ca định bảo hiền muội chế cái món “Châu chi” đó, cho Sĩ Nguyên dùng, giúp nó phục hồi công lực, xử dụng Thiên Linh Tam Thức. Nó sẽ không còn sợ Vô Tình cung đông người.
Cổ Mộ Liên lo lắng:
– Cho nó dùng rồi, còn đâu cho đại ca, để đại ca khôi phục công lực? Châu chi rất khó kiếm đó, đại ca?
Triệu Bồi Nhân cười lớn:
– Miễn là con có nối chí cha được là đủ rồi! Ngu ca có khôi phục được công lực cũng tốt, không được cũng tốt! Huống chi ngu ca còn sống được bao lâu? Thì giành làm chi một món có thể giúp con nó nên sự nghiệp? Hẳn là hiền muội phải đồng ý với ngu ca.
Cổ Mộ Liên thở dài:
– Bất quá tiểu muội lo cho đại ca, nên nói thế thôi, chứ đồng ý thì đương nhiên là đồng ý rồi.
Triệu Bồi Nhân vỗ tay vào vai vợ, mỉm cười:
– Mất một ngu ca, mà đặng ba con! Chúng nó lập được sự nghiệp rồi, là cái danh của ngu ca cầm như vĩnh cửu.
Cổ Mộ Liên cũng cười:
– Cha đã vậy thì mẹ còn có ý gì khác được sao? Con là con chung mà!
Cả hai cùng tươi ngay nét mặt.
Dưới ánh đèn dầu vừa sáng, hai lệnh chủ Long Phụng hai đời cùng Nữ Hoa Đà Cổ Mộ Liên ngồi quanh bàn tiệc đơn sơ.
Triệu Sĩ Nguyên mừng gặp cha mẹ, uống rượu hơi nhiều giờ đây chàng chưa say, song cái ý rượu đã dấy lên phần nào.
Triệu Bồi Nhân và Cổ Mộ Liên hầu như quên ăn, cả hai nhìn con ăn uống cũng đủ no rồi.
Triệu Sĩ Nguyên vừa ăn vừa gọi mẹ:
– Ba năm qua con không được nếm cái món đậu hủ của mẹ! Giờ đây ăn lại, con nhận ra mẹ vẫn khéo tay như thường!
Chàng đâu có biết trong món đậu hủ có một loại dược thảo rất quý, loại Châu chi?
Cổ Mộ Liên luôn luôn cười, luôn luôn ép con ăn nhiều, phàm là mẹ có ai không muốn con ăn ngon cái món của chính mình nấu nướng? Phàm là con, có ai không muốn ăn nhiều cái món do mẹ khổ cực làm ra cho mẹ vui lòng?
Xong bữa ăn, chồng vợ cha con đàm đạo một lúc, bất giác đã đến canh một.
Triệu Bồi Nhân bảo Triệu Sĩ Nguyên đưa Tứ Khuyết vào cho lão xem qua, lão có nghe nói đến tai họa xảy ra trong gia đình họ nên hằng xót xa cho thân phận của họ.
Triệu Sĩ Nguyên vâng lời, bước ra ngoài, một lúc sau đưa Tứ Khuyết đến.
Vốn nghe tiếng lão Long Phụng lệnh chủ, Tứ Khuyết hết lòng cung kính, mà Triệu Bồi Nhân thấy họ có khí thái hơn người cũng mến trọng vô cùng.
Lão dùng lời an ủi và khuyến khích họ giữ vững tinh thần, tiến thủ thành lập sự nghiệp, hiền tổ vinh tông!
Sau cùng lão thốt:
– Hôi ngộ hôm nay kể như là một cơ duyên giữa lão phu và bốn vị thiếu hiệp, lão phu hết sức cảm kích sự nhiệt thành của bốn vị trợ giúp Sĩ Nguyên trong nhiệm vụ khó khăn, để bày tỏ tấm lòng lão phu mến trọng các vị, lão phu xin tặng mỗi vị một món quà lưu niệm.
Tứ Khuyết toan từ khước, Triệu Sĩ Nguyên đã cầm lấy vật trao cho từng người, rồi bảo:
– Cứ nhận đi, nếu khách sáo là không còn gì thân mật nữa.
Là hậu sinh, Tứ Khuyết có bao giờ dám từ chối quà tặng của hàng trưởng thượng?
Chẳng qua lễ phải nhún nhường vậy thôi, cho nên nghe Triệu Sĩ Nguyên nói rồi ai ai cũng đưa hai tay tiếp nhận.
Nhưng có hai người mất tay, họ đành vô lễ mà đưa tay duy nhất ra đón lấy quà tặng.
Nhận quà xong, họ bái lạy vợ chồng Long Phụng lệnh chủ và Triệu Sĩ Nguyên, đoạn cáo lui ra một bên.
Họ thầm hỏi trong chiếc bao đó có vật gì?