Đọc truyện Đạo Ma Nhị Đế – Chương 83: Muốn khéo thành vụng
Tào Duy Ngã giật mình:
– Làm sao lão phu biết được?
Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười:
– Thế trong mình Tào lệnh chủ không có một chiếc bình đựng loại độc dược đó sao? Cứ lấy ra đi, cho tất cảmọi người cùng xem.
Tào Duy Ngã nổi giận:
– Ngươi ăn nói hồ đồ quá, không sợ mất thân phận sao?
Triệu Sĩ Nguyên bật cười ha hả:
– Tào lệnh chủ có biết vật gì đây chăng?
Chàng đưa tay ra, nơi lòng bàn tay có chiếc bình bằng ngọc, màu đen.
Tào Duy Ngã biến sắc, đưa tay vào mình,mò mò một lúc, vụt hét lên:
– Trả lại cho lão phu!
Lão lướt tới, vươn tay chụp chiếc bình.
Triệu Sĩ Nguyên rút tay về, lách mình qua một bên tránh cái chụp của Tào Duy Ngã, trầm giọng hỏi:
– Chiếc bình này đựng Đoạt Hồn Tán, Tào lệnh chủ vừa bảo là không có nơi mình, sao bây giờ lại đòi tại hạ phải trả? Tào lệnh chủ thừa nhận phải không?
Tào Duy Ngã cau mày, sượng sùng trở về chỗ.
Lão thốt gượng:
– Lão phu hoa mắt, trông lầm!
Lão nói gì mặc lão, quần hùng đã bắt đầu tin Triệu Sĩ Nguyên.
Triệu Sĩ Nguyên bỏ qua vụ chiếc bình, tiếp tục câu chuyện:
– Tào lệnh chủ có biết người trên tàng tùng là ai chăng?
Tào Duy Ngã thấy rõ tình thế biến chuyển bất lợi cho lão lắm rồi.
Tuy nhiên lão trấn định tâm thần được, chưa đến đổi mất hẳn bình tĩnh.
Lão cười lại, buông gọn:
– Việc đó có quan hệ gì đến lão phu đâu! Dù là ai cũng mặc kẻ đó, lão phu biết làm gì?
Triệu Sĩ Nguyên gằn từng tiếng:
– Người đó là Lôi đình thủ Dương Oai, người bị Tào lệnh chủ giết chết cách đây không lâu!
Tào Duy Ngã bật cười ha hả:
– Nói đi, nói lại cuối cùng rồi ngươi vẫn căn cứ vào cái không mà tạo ra cái có! Ngươi lại viễn dẫn đến kẻ chết rồi! Có lẽ Dương Oai báo mộng với ngươi!
Triệu Sĩ Nguyên thản nhiên:
– Dương lão tiền bối bị bức hiếp mà chết, hồn linh không tan, nên có viết một phong thơ gởi cho Tào lệnh chủ! Tào lệnh chủ có muốn đọc bức thơ đó chăng?
Tào Duy Ngã lạnh lùng:
– Ngươi có những thủ đoạn gì cứ thi thố, lão phu muốn thưởng thức cơ trí của ngươi một phen!
Triệu Sĩ Nguyên cao giọng gọi:
– Ô đại hiệp ở đâu?
Từ xa xa có người đáp lại:
– Ô Thất đến lập tức!
Một bóng người vượt đám đông, lướt nhanh đến, nhún chân nhảy lên khán đài.
Người đó là Ô Thất, một cựu thuộc hạ của Tào Duy Ngã, Triệu Sĩ Nguyên đã gặp tại thủy phủ.
Tào Duy Ngã cau mày:
– Ô Thất, ngươi đến đây làm gì?
Ô Thất cao mặt đáp:
– Mang thơ đến cho ngươi!
Nói được câu đó là Ô Thất không còn xem Tào lệnh chủ là một chủ nhân nữa.
Tào Duy Ngã dửng cao đôi mày bật cười hắc hắc hai tiếng bảo:
– Mang lại đây!
Lão ngầm vận công chờ.
Nhưng Ô Thất không đến, trái lại còn hỏi:
– Ngươi ra lệnh cho ai đấy?
Lão lấy phong thơ trong người ra trao cho Triệu Sĩ Nguyên, tiếp:
– Tại hạ đã lấy được phong thơ, xin trình cho Thiếu lệnh chủ xem!
Triệu Sĩ Nguyên tiếp lấy phong thơ, mở phong bì.
Trong phong bì có hai bức thư, xem qua cả hai, trả vào phong bì một bức, còn một bức chàng vươn tay quăng sang cho Tào Duy Ngã, thốt:
– Bức thơ đó của Dương đại hiệp viết lưu lại cho Tào lệnh chủ. Tào lệnh chủ tiếp lấy mà xem.
Bức thơ bay đi, lượn lên, lượn xuống, mường tượng Triệu Sĩ Nguyên không dụng lực nhiều.
Tào Duy Ngã cười lạnh đưa hai ngón tay lên, đón bắt mảnh giấy.
Ngờ đâu ngón tay chạm vào mảnh giấy, hai ngón tay nhói lên như chực gãy, mảnh giấy xuyên qua kẻ hở của hai ngón tay, bay luôn đến ngực lão.
Nhanh như chớp lão lùi lại ba bước, vận đúng mười thành lực, đưa tay chụp một lần nữa, lần này lão mới giữ được mảnh giấy.
Lão bị trò đùa của Triệu Sĩ Nguyên làm kinh hoàng mấy phút.
Lão vẫn cười, vừa cười vừa đọc. Nhưng sau đó lão trừng mắt rồi đỏ mặt luôn.
Dĩ nhiên lão không còn cười nổi.
Phong thơ đại khái như sau:
“Tào lão tặc, ngươi tàn độc vô cùng, ta đã liều chết mấy phen giúp ngươi thành công, không ngờ ta lại chết nơi tay ngươi! Ngươi tưởng ta chết như vậy rồi là không còn oán hận ngươi nữa à? Hồn oan của ta còn nặng niềm hận đối với ngươi, ta phải làm sao cho ngươi hiện lộ chân tướng một con cáo già, ta mới hả!
Người giá họa cho Cổ Kim Đồng, sự tình làm sao ta có ghi trong bức thơ kia, không sót một chi tiết nhỏ.
Ngươi cứ tưởng là ta không chứng kiến trọn vẹn hành động của ngươi! Ngươi lầm! Cho ngươi biết, trong đêm đó ngươi ẩn mình nơi tàng cây thứ hai, còn ta thì nấp trong tàng cây cuối.
Ta hận vì tài nghệ kém ngươi, nên đành lấy mắt mà nhìn ngươi hại bạn ta.
Thiên võng khôi khôi, sơ nhi bất lậu, bình sanh ta cũng chẳng làm được điều chi tốt đẹp, thì có chết oan uổng cũng đáng với những tội lỗi đã làm. Nhưng chết nơi tay ngươi là ta không nhắm mắt được. Ta phải mở mắt để nhìn quả báo đến với ngươi!
Bức thơ này ta nhờ một bằng hữu tìm cách chuyển đến sự đệ của ta là Ô Thất, Ô sư đệ sẽ tùy cơ mà tố giác âm mưu thâm độc của ngươi, để ta chuộc tội với Cổ Kim Đồng. Ngươi nên hiểu lòng người đã phản ngược lại với ngươi rồi, đừng hy vọng những cao thủ quanh ngươi sẵn sàng hy sinh cho ngươi như ngày trước. Một ngày nào đó, ngươi sẽ không còn khống chế được ai, một tàn cuộc thê thảm đón chờ ngươi ở cuối đường.
Tin ta chăng, lão tặc? Ô Thất sẽ là người thứ nhất ra mặt chống lại ngươi, sau Ô Thất sẽ còn rất nhiều người, tùy lúc tùy việc, tố giác dã tâm của ngươi.
Ngươi sợ chăng? Có sợ cũng muộn rồi! Chính những âm mưu của ngươi sẽ phản tác dụng lại ngươi!
Thơ này ta viết trước khi bị ngươi hãm hại!” Tào Duy Ngã nghe lạnh nơi xương sống, nằm mộng lão cũng không tưởng nổi Dương Oai có lối phản ứng như vậy!
Đúng là một đòn hồi mã thượng dồn lão vào cái thế thụ động rõ rệt.
Bất giác lão sửng sờ.
Triệu Sĩ Nguyên bật cười sang sảng:
– Tào lệnh chủ không còn lời gì để nói nữa à?
Tào Duy Ngã không phải là con người nhận bại, chỉ khi nào cái chết đến với lão, lúc đó thì lão mới để mặc cho ai muốn làm chi thì làm.
Triệu Sĩ Nguyên cười to, lão cũng cười to, tiếng cười của lão nghe rợn như tiếng rít.
Lão hỏi lại:
– Tùy tiện tìm người tả một bức thơ, vu hãm hảo nhân, gán cho một việc làm, điều đó có thể qua mắt được người trong thiên hạ sao?
Triệu Sĩ Nguyên cười lạnh:
– Bút tích của Dương đại hiệp rành rành như thế chẳng lẽ lại là một bức thơ ngụy tạo?
Tào Duy Ngã bĩu môi:
– Lấy gì làm chắc?
Triệu Sĩ Nguyên dửng cao đôi mày:
– Tào lệnh chủ không nhận ra bút tích của Dương Oai?
Tào Duy Ngã cười hắc hắc:
– Bởi lão phu nhận được bút tích của Dương Oai, nên mới phát giác ra bức thơ ngụy tạo!
Triệu Sĩ Nguyên hừ một tiếng:
– Giảo hoạt cho lắm cũng vô ích thôi, Tào lệnh chủ! Sư đệ của Dương đại hiệp là Ô Thất còn đây, là một bằng chứng hùng hồn, chứ Ô đại hiệp nhận ra nét bút của vị sư huynh vô phúc.
Ô Thất cao giọng:
– Đúng là bút tích của sư huynh lão phu!
Tào Duy Ngã cười vang:
– Ai là sư huynh của ngươi? Ngươi là sư đệ của ai? Ngươi chỉ nhận bằng một câu rồi mọi người tin ngươi được à? Lão phu có thể đưa ra hằng trăm người, chứng minh ngươi chẳng là sư đệ của ai cả! Muốn cho toàn thể mọi người phải tin, ít ra ngươi cũng chứng minh được lời nói chứ?
Ô Thất mắng lớn:
– Lão tặc lỳ mặt đến thế là cùng! Lão phu không ngờ ngươi lại khoát tác phong hạ tiện như vậy!
Dương Oai và Ô Thất là đồng môn sư huynh đệ thật sự, song cách nhau hai mươi năm dài. Dương Oai lớn tuổi hơn, lúc Ô Thất nhập môn thì Dương Oai xuất đạo hành hiệp.
Lúc Ô Thất rời sơn môn thì Dương Oai đã gia nhập Vô Tình cung, chính Dương Oai giới thiệu Ô Thất với Tào Duy Ngã, song lại dấu nhẹm việc cả hai cùng học một thầy, để tránh sự hiềm tỵ nơi Tào Duy Ngã.
Thành ra ngày trước hai người không tiếp cận nhau, sau này vì tránh sự nghi ngờ của Tào Duy Ngã lại càng lánh xa nhau.
Trước mắt Tào Duy Ngã, họ hoàn toàn xa lạ.
Bây giờ bảo Ô Thất đưa ra một chứng minh, Ô Thất làm sao có một chứng minh?
Thân tình là một liên hệ vô hình vô ảnh, làm thế nào có một chứng minh cụ thể?
Ô Thất bị dồn vào ngõ bí.
Tào Duy Ngã nắm được chỗ nhược rồi, khi nào lại buông tay?
Lão cười lạnh, tiếp:
– Không đưa ra một chứng minh là ngươi tự tố giác thân phận bất minh của ngươi rồi, phong thơ này do ngươi ngụy tạo, để hạ thấp thinh danh của lão phu, lão phu không thể dung thứ cho ngươi được.
Lão vươn tay tới, xòe năm ngón tay chụp xuống đầu Ô Thất.
Khoảng cách độ một bước, với thủ pháp và thân pháp của Tào Duy Ngã, cái chụp đó phải trúng đích.
Dù Ô Thất phát giác kịp thời cũng không tránh được.
Chính Triệu Sĩ Nguyên thời thường lưu ý đến Tào Duy Ngã, muốn giải cứu cho Ô Thất cũng không thể có một phản ứng kịp thời.
Khi chàng phát giác bàn tay của Tào Duy Ngã còn cách đầu Ô Thất độ vài tấc.
Thế là Ô Thất cầm chắc cái chết!
Dù lão có muốn mắng lên một vài tiếng cũng không mở miệng được.
Miệng không mở được thì chỉ còn có cách nhắm mắt chờ chết.
Ngờ đâu Tào Duy Ngã rú lên một tiếng, thay vì hạ tay xuống, lão bỏ dở thế chụp Truy Hồn Trảo Lực rút tay về, đồng thời lùi lại năm bước.
Lão quắc mắt bắn hung quang đảo khắp Diễn võ trường, quát hỏi:
– Vị nào ám toán lão phu? Cứ chường mặt ra, đường hoàng đối thoại!
Bên dưới khán đài, Triệu Sĩ Luân bước ra, vòng tay đáp:
– Tại hạ gấp việc cứu người, bắt buộc phải mạo phạm, Tào lệnh chủ thứ cho!
Tào Duy Ngã hét vang:
– Sao ngươị.. ngươị..
Lão muốn mắng Triệu Sĩ Luân dùng thủ đoạn hạ tiện ám toán, nhưng lão nhớ lại chính lão cũng vừa ám toán Ô Thất, thì mắng ngươi có khác nào tự mắng.
Những gì muốn nói ra, lão nhốt lại ngay, dù cố trấn định đến đâu lão cũng run người vì tức uất.
Triệu Sĩ Luân cười nhạt: