Đạo Ma Nhị Đế

Chương 73: Trí nhân thành dũng


Đọc truyện Đạo Ma Nhị Đế – Chương 73: Trí nhân thành dũng

Triệu Sĩ Nguyên vừa đến nơi thoáng nghe một mùi hương lạ, đồng thời chàng thấy trong lòng bàn tay của Kim Lập, có một chiếc bao nhỏ hình lá cây.

Mới nhìn qua, ai cũng cho là một lá cây thực sự, song Triệu Sĩ Nguyên vốn có tâm tinh thế, thấy vật là nhận ra ngay điểm lạ.

Biết là có biến, chàng vội khoát tay về phía hậu, ngăn chận mọi người không cho ai tiến tới, đoạn gọi Đơn Minh bảo quăng chiếc rương nghiệm độc cho chàng.

Không ngờ chiếc rương nghiệm độc của phái Vô Vi lại có chỗ dùng hữu hiệu như vậy, vừa chỉ danh độc dược mà cũng vừa chỉ cách chế thuốc giải. Những dược liệu có sẵn trong chiếc rương, Triệu Sĩ Nguyên mất mấy phút công phu là có ngay một loại giải dược.

Nhờ thế Kim Lập và Vu Bội Lan được cứu tỉnh nhanh chóng.

Đến lúc đó mọi người mới bắt đầu thấy sợ thực sự tài dụng độc của Vô Tình lệnh chủ Tào Duy Ngã.

Lão ta chế ra những chiếc bao hình lá cây, giắt rải rác khắp các táng cây, khi cần dùng đến lão sẽ phát xuất tiếng hú, bằng một môn công kỳ diệu, tiếng hú hóa lực thành cương, phá vỡ những chiếc bao đó, hơi độc tản mác ra không gian, vô hình trung, ai ai cũng ngửi phải.

Tuy Ngọc Duẩn Sơn không rộng lớn, song cây cối rậm rạp, tàng dày lá đặc, còn biết nơi nào lão chen chút những chiếc bao hơi độc đó?

Mọi người phân nhau ra tìm cốt nhặt hết những chiếc bao, hủy diệt để khỏi phải lo sợ nữa.

Họ đã nhặt được một số nhiều rồi. Trong khi mọi người cố công tìm kiếm, một bóng người từ dưới chân núi vút bay lên nhanh hơn tên bắn.

Thấy người đó Vô Căn lão lão Vu Bội Lan reo lên:

– A! Cổ đại ca! Đại ca đã thoát khỏi áp lực của Tào Duy Ngã rồi đó phải không?

Bà chạy đến đón liền.

Người đó đúng là Võ lâm nhất quái Cổ Kim Đồng.

Cổ Kim Đồng cười nhẹ, đáp:

– Khoan mừng sớm Lan muội! Hiện tại ngu ca còn là Phó lệnh chủ Vô Tình cung, chưa hẳn ly khai Tào lệnh chủ.

Lão hân hoan ra mặt, chừng như lão đến đây có mang theo một tin mừng cho toàn thể.

Triệu Sĩ Nguyên lập tức đến nơi, chạm mặt lão, vòng tay chào rồi hỏi:

– Lão ca ca đang làm phận sự một thuyết khách cho Tào Duy Ngã phải không?

Cổ Kim Đồng thoáng giật mình:

– Sứ mạng của lão phu tạm thời bỏ qua một bên đi, tiểu đệ hãy cấp tốc gọi tất cả trở lại gấp, đừng tự tìm con đường chết như vậy mà oan uổng cho mạng sống. Gấp đi, tiểu đệ ngăn chận họ ngay, chấm dứt cái việc tìm bao hơi độc ngay!

Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười:

– Yên trí đi, lão ca ca! Tiểu đệ đã biết chất độc đó rồi, và cũng đã tìm ra thuốc giải, dù các vị ấy có nhiễm độc cũng chẳng sao.

Cổ Kim Đồng đổ mồ hôi lạnh từng hạt to bằng hạt đậu, mặt lão vốn xanh, giờ biến thành màu tía, lão thốt không thành câu, giọng nói lấp vấp khó nghe.

– Nhanh lên! Nhanh lên! Bảo tất cả dừng tay, dừng nhặt những chiếc bao đó nữa.

Lão khẩn cấp cực độ.

Triệu Sĩ Nguyên lấy làm lạ, thầm nghĩ:

– Hay Tào Duy Ngã còn trò quỷ gì nữa đây?

Nghĩ đến đó chàng toát mồ hôi lạnh luôn. Rồi chàng cao giọng gọi mọi người trở lại, đình chỉ việc nhặt bao độc.

Cổ Kim Đồng thở phào, thốt:


– Các vị đang nhốn nháo trước cửa thập điện, cái chết đeo nơi cổ mà chẳng hay, lão phu sợ hãi quá chừng.

Triệu Sĩ Nguyên hỏi:

– Mà việc gì chứ hở lão ca ca?

Cổ Kim Đồng hỏi lại:

– Tiểu huynh đệ tưởng nhặt hết những chiếc bao hơi độc đó rồi là được an toàn à?

Triệu Sĩ Nguyên biến sắc.

Cổ Kim Đồng tiếp luôn:

– Bên duới Ngọc Duẩn Sơn, Tào lệnh chủ có chôn vạn cân hỏa pháo, mà trong những chiếc bao đó có một số chứa dẫn hỏa, nếu nổ lên, lửa bắt cháy sang những mồi hỏa pháo nổ theo, thử hỏi hòn núi này có chịu nổi chăng? Núi vỡ tan thì liệu các người tại đây có sống sót được chăng?

Lão tiếp luôn:

– Cũng may cho tất cả là chưa ai chạm đến những chiếc bao ác độc đó!

Toàn thể quần hùng đều rung sợ.

Triệu Sĩ Nguyên dửng cao đôi mày:

– Vì việc đó, lão ca ca đến đây báo tin cho bọn tiểu đệ?

Cổ Kim Đồng vụt sa sầm gương mặt đáp:

– Tiểu đệ đừng vội trách lão phu sao không sớm thông tri cho tất cả rõ việc đó!

Lão thở dài, tiếp:

– Thực ra thì trước đây, lão phu chẳng hề hay biết, lão phu chỉ mới được nghe Tào lệnh chủ nói thôi! Nghe xong lão phu vội chạy đến tìm các vị liền.

Lão nhìn Triệu Sĩ Nguyên, thấp giọng một chút:

– Tiểu huynh đệ đừng hiểu lầm lão phu.

Triệu Sĩ Nguyên ngưng trọng thần sắc:

– Nếu vậy thì đúng là lão ca ca vâng lệnh Tào Duy Ngã mà đến chứ chẳng phải do cái ý riêng.

Cổ Kim Đồng nhìn chàng, dọ xét những biểu hiện trên gương mặt chàng, nhóng một câu:

– Đó bất quá chỉ là một trong nhiều nguyên nhân…

Triệu Sĩ Nguyên chận lời:

– Tào Duy Ngã chẳng phải là con người lương thiện, tiểu đệ nghĩ rằng lão ấy sai lão ca ca đến đây, hẳn phải do một mưu đồ nào chứ nếu không thì khi nào lão quan tâm đến sự mất còn của bao nhiêu người này?

Cổ Kim Đồng nghiêm sắc mặt:

– Lão ca ca có điều này, không nói ra là nghe ấm ức vô cùng, mong tiểu huynh đệ cho ca ca phân trần.

Triệu Sĩ Nguyên điềm nhiên:

– Lão ca ca cứ nói!

Cổ Kim Đồng đặng hắng một tiếng:


– Mọi cử động của tiểu huynh đệ đều chánh đáng cả, trừ có một điều là xét người quá sâu, chứ thực ra thì Tào lệnh chủ không hẳn là vô tình như phần đông khách giang hồ đã nghĩ!

Triệu Sĩ Nguyên bật cười lớn:

– Lão ca ca nhìn nhận Tào Duy Ngã là con người tốt à?

Cổ Kim Đồng chính sắc mặt:

– Ít nhất, Tào lệnh chủ đối với lão ca ca hoàn toàn, đáng mặt chí nhân chí nghĩa.

Thật không tưởng nổi lão bị Tào Duy Ngã dụ hoặc đến mức độ đó!

Nghĩ cho cùng, riêng về cá nhân lão, lão có lý do nhìn nhận Tào Duy Ngã là con người tốt, chí nhân chí nghĩa, bởi niềm khổ tâm mà lão mang nặng suốt mấy mươi năm dài, Tào Duy Ngã đã giải tỏa cho lão.

Nhờ Tào Duy Ngã, lão nghe tâm thần nhẹ nhàng quá, tự nhiên lão phải tri ân.

Tự nhiên lão có quan niệm bất đồng với toàn thể võ lâm đồng đạo.

Triệu Sĩ Nguyên nhướng cao đôi mày, cười lạnh:

– Nhưng đối với tiểu đệ, cái chỗ chí nhân chí nghĩa của lão như thế nào?

Cổ Kim Đồng sáng mắt lên:

– Tào lệnh chủ sai lão ca ca đến đây ngăn chận tất cả, đừng chạm đến vật phát hỏa chen chút trong số các bao hơi độc, đó cũng là một…

Triệu Sĩ Nguyên gạt ngang:

– Còn điều thứ hai?

Cổ Kim Đồng tiếp:

– Đồng thời Tào lệnh chủ cũng nhờ lão ca ca chuyển đạt tiểu huynh đệ cái ý tứ hòa của lão, muốn hóa hận thành thân, hóa cừa thành hảo, song phương không là thù mà trở thành bằng hữu. Tâm nguyện của lão ca ca cũng không ngoài đề nghị của Tào lệnh chủ, do đó mới có cái việc theo về với lão, chứ không thì khi nào lão ca ca lại trở mặt được với các đồng đạo võ lâm.

Triệu Sĩ Nguyên nhìn đối tượng một lúc lâu, ánh mắt chàng rất lạnh, ánh mắt đó nói lên cảm nghĩ của chàng quá lộ liễu.

Nhưng chàng nói làm chi bằng lời những cảm nghĩ đó nếu Cổ Kim Đồng hiểu được qua ánh mắt của chàng, thì càng hay!

Chàng thở dài.

Làm sao thức tỉnh được vị lão ca ca đã hoàn toàn bị Tào Duy Ngã thao túng trong quỷ đạo ma quái của lão.

Buồng thay, lúc này chừng như Cổ Kim Đồng không còn sáng suốt lắm.

Chẳng những lão không thấu đáo tâm tư của Triệu Sĩ Nguyên, thấy chàng trầm lặng lão cứ tưởng là chàng đã hồi tâm.

Lão khoan khoái vô cùng, tiếp:

– Tào lệnh chủ có nói nếu tiểu huynh đệ chấp thuận hòa cừu thành thân thì lão sẽ phóng giải số cao thủ đã bị lão chế phục thành công cụ của lão. Phải nhìn nhận đó là một biểu hiện cái tâm thành của lão vậy!

Triệu Sĩ Nguyên nói:

– Luận theo tình thế thì hiện này lão nắm phần thắng, thế tại sao lão lại cầu hòa?

Cổ Kim Đồng đáp:

– Như lão ca ca đã nói Tào lệnh chủ là con người chí nhân chí nghĩa, chuộng hòa ghét chiến!


Triệu Sĩ Nguyên cao giọng:

– Không lẽ lão đề nghị như vậy mà không đòi hỏi một điều kiện nào nơi tiểu đệ?

Cổ Kim Đồng lắc đầu:

– Không có điều kiện nào cả. Chẳng những thế, lão còn hứa là sẽ tận lực tiếp trợ lão đệ báo phục mối hận thù với phái Vô Cực!

Triệu Sĩ Nguyên chớp mắt bật cười ha hả:

– Thế ra Tào Duy Ngã và Vô Cực phái đã trở mặt với nhau rồi?

Cổ Kim Đồng thành thực đáp:

– Đã có hiện tượng bất hòa giữa song phương!

Triệu Sĩ Nguyên quay đầu nhìn mọi người, thốt:

– Các vị nghe chưa! Cơ hội đã đến cho chúng ta rồi đó nhé!

Cổ Kim Đồng mỉm cười:

– Võ lâm Trung Nguyên, phải là người Trung Nguyên, phải là do người Trung Nguyên lãnh đạo, có lý nào cho kẻ ngoại bang điều khiển? Nếu lão đệ bỏ qua thành kiến ngày nào, đồng lo việc lớn, trừ diệt bọn gian tham, thì đúng là võ lâm Trung Nguyên đến hồi cực thịnh vậy! Hành động đó chứng minh lão đệ là bậc đại trí, đáng được hậu thế tôn sùng.

Triệu Sĩ Nguyên thở dài, lắc đầu:

– Tiểu đệ chỉ sợ làm cho lão ca ca thất vọng thôi! Lão đệ và các vị đây đã nguyện không đội trời chung cùng Tào Duy Ngã, xin lão ca ca hãy trở về phúc đáp với lệnh chủ của lão ca ca là tuy tiểu đệ còn nhỏ tuổi, vẫn thấu đáo dã tâm của lão ta, tiểu đệ khuyên lão ta từ bỏ mưu đồ lợi dụng tiểu đệ.

Cổ Kim Đồng giật mình, gương mặt của lão đỏ dần, vành tai cũng đỏ luôn theo.

Lão sững sờ một lúc lâu đoạn thấp giọng thốt:

– Lão đệ quyết định một thái độ có phần nào hấp tấp.

Triệu Sĩ Nguyên cười nhẹ:

– Không đâu lão ca ca! Những gì tiểu đệ nói hiện tại, tiểu đệ nghĩ đến từ mấy năm qua rồi.

Dừng lại một chút chàng tiếp:

– Bởi tiểu đệ nói sự thật!

Cổ Kim Đồng trố mắt:

– Sự thật?

Triệu Sĩ Nguyên gật đầu:

– Tiểu đệ có thể đưa chứng minh cho lão ca ca thấy ngay bây giờ.

Thốt xong chàng vận công phất tay áo, phóng ra một tụ phong cuốn băng một khoảng lá cành nơi hàng cây gần đó, tung luôn xuống chân núi.

Cổ Kim Đồng kêu lên thất thanh:

– Lão đệ điên rồi à?

Triệu Sĩ Nguyên không đáp, vung tay kia tiếp nối, rồi hai tay cùng vung trong một phút, bắn mười đạo tụ phong liên tục vút đi cuốn sạch những cành lá của khu rừng lợp đỉnh Ngộc Duẩn Sơn.

Tất cả lá cành dồn đống quanh chân núi, nếu như có những mồi dẫn hỏa thì khi những mồi đó nổ lên, lửa bắt cháy, hỏa pháo nổ theo, tất cả bọn Triệu Sĩ Nguyên phải tan xương nát thịt rồi.

Nhưng họ chẳng việc gì.

Như thế là dưới Ngọc Duẩn Sơn không có hỏa pháo và Tào Duy Ngã bịa chuyện để dọa khiếp họ.

Thoạt đầu mọi người đều biến sắc mặt, ai ai cũng cầm chắc là đại họa đến nơi rồi, với cái điên của Triệu Sĩ Nguyên.

Bây giờ họ mới thấy rõ cơ trí của chàng quả linh hoạt phi thường, có lẽ chàng đã khám phá ra điều chi đó, mới dám quả quyết là Tào Duy Ngã nói dối.


Cổ Kim Đồng chết sửng.

Lâu lắm lão mới lấy lại bình tĩnh, buột miệng buông tiếng thở dài, thốt:

– Lão ca ca tôi làm cái việc chuyển đạt ý tứ của Tào lệnh chủ đến lão đệ, chứ thực sự thì chẳng hiểu rõ dụng tâm của lão như thế nàọ..

Triệu Sĩ Nguyên bật cười ha hả:

– Nào có ai trách cứ chi lão ca ca đâu? Bởi làm sao lão ca ca biết được cơ mưu của lão tặc?

Cổ Kim Đồng khổ sở vô cùng:

– Lão ca ca còn biết nói chi hơn…

Dừng lại, lão thở dài luôn mấy tiếng, rồi tiếp:

– Lão ca ca tôi muốn hỏi một câụ..

Triệu Sĩ Nguyên chận lại:

– Hẳn là lão ca ca muốn hỏi tại sao tiểu đệ biết Tào Duy Ngã bịa chuyện dọa khiếp bọn tiểu đệ?

Cổ Kim Đồng sửng sốt, không tưởng nổi là Triệu Sĩ Nguyên thông minh đến mức độ đó.

Nghe âm thanh mà đoán được ý người, kể ra trên đời kể có mấy tay!

Lão gật đầu.

Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười:

– Chẳng những một tiểu đệ biết được mà thôi, trong những vị tại đây cũng có người biết rõ.

Chàng day qua Tần Chung tiếp:

– Nếu tiểu điệt không lầm thì Tần thúc thúc cũng hiểu rõ như tiểu điệt. Vậy Tam thúc thúc hãy giải thích cho Cổ lão ca ca biết.

Tần Chung gật đầu, cao giọng:

– Nếu chịu khó suy tư một chút là thấy ngay, bởi cơ mưu của Tào Duy Ngã còn ấu trỉ quá. Phàm bố trí thuốc mê trong những chiếc bao hình lá cây là Tào Duy Ngã muốn bắt sống bọn tại hạ. Đã muốn bắt sống thì còn ai an bày mồi dẫn hỏa, chôn pháo làm gì? Hai việc đó không thể song hành, bởi một khi lão dùng âm thanh tạo lên hóa lực thành cương, chỉ muốn các chiếc bao đó phát ra độc dược, hỏa dược cũng phát ra luôn, chẳng những bọn này cũng bị mê mà đồng thời cũng chết luôn. Có ai dại gì an trí loại mê dược trở thành vô dụng khi tất cả đều chết? Ngược lại, khi muốn bắt sống tất cả thì Tào Duy Ngã lại an bày hỏa dược làm gì? Cho nên trong hai việc, lão chỉ có thể làm một mà thôi. Vừa rồi Kim Lập vô hình trung, trúng thuốc mê, điều đó chứng tỏ tại đây chỉ có thuốc mê thôi, tuyệt đối chẳng hề có hỏa dược. Bây giờ, Cổ đại hiệp hẳn thấy cái đạo lý rồi chứ?

Cổ Kim Đồng trầm lặng một lúc lâu, thở ra mấy tiếng, đoạn vòng tay thốt:

– Lão phu không còn lý do ở tại đây nữa, vậy xin cáo từ các vị.

Lão bước đi.

Triệu Sĩ Nguyên gọi:

– Lão ca ca! Để tiểu đệ đưa đi một đoạn đường, bên dưới còn rất nhiều bao hơi độc không khéo lão ca ca lại vướng phải!

Cả hai ra đến bên ngoài, Cổ Kim Đồng nhìn xuống chân núi thấy cành lá chất đống rất dày, chiếm một bề rộng độ mươi trượng, bao quanh chân núi thành một vòng rào vững chắc.

Cổ Kim Đồng thầm phục Triệu Sĩ Nguyên, dùng ngay những bao hơi độc của Tào Duy Ngã làm một bức tường phòng vệ an toàn.

Cũng may, số cao thủ kia, ngoài xa xa, nên chẳng việc gì chứ nếu họ tham công vây gần chân núi thì hẳn là phải có một số động bị hại rồi.

Lão nghĩ sức lực của lão không thể vượt qua một khoảng cách mươi trượng, âu là đành nhờ Triệu Sĩ Nguyên giúp cho.

Lão gật đầu thốt:

– Đa tạ lão đệ!

Đi một lúc nữa, lão tung mình vọt bổng lên cao, Triệu Sĩ Nguyên phất ống tay áo, phóng ra một luồng tụ phong, hốt lão quăng ra bên ngoài vòng rào cành lá.

Chàng chưa kịp quay mình trở lại chỗ cũ với các vị kia, bỗng từ bên ngoài một bóng người bay ngang qua vòng rào cành lá đó, vút thẳng đến chàng.

Chàng giật mình, ngầm vận công giới bị, đoạn trầm giọng hỏi:

– Tôn giá đến đây có việc chi?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.