Đọc truyện Đạo Ma Nhị Đế – Chương 69: Chậm một phút giây
Tại sao Triệu Sĩ Nguyên lại có thể chậm trễ như vậy?
Triệu Sĩ Mẫn và Triệu Sĩ Luân hết sức lấy làm lạ, tự hỏi ngày nay vị tam đệ của họ kém thận trọng hơn ngày xưa nhiều đến độ xem thường một trường hợp vô cùng quan hệ.
Thực ra nếu là ai khác ở trong trường hợp của Triệu Sĩ Nguyên hẳn phải bỏ lở cuộc lễ hôm nay chứ đừng nói là đến trễ.
Chàng và Vô Căn lão lão đến Mịch La, trú ẩn nơi nhà ngư phủ do Hồng và Bạch nhị tướng bố trí từ trước.
Sau đó chàng tìm cách liên lạc với Sĩ Mẫn, song Tào Duy Ngã đã áp dụng mọi biện pháp ngăn ngừa Sĩ Mẫn tiếp xúc với bất cứ ai, thành thử mọi tin tức giữa hai anh em gián đoạn.
Việc Cổ Kim Đồng thay đổi chủ trương cũng đã làm đảo lộn chương trình hành sự của chàng, chàng phải tự chỉnh kế hoạch cho thích hợp với tình thế.
Chàng cố công dò dẫm, vẫn không biết được những điều cần biết, bởi Tào Duy Ngã gian hoạt, dấu luôn cơ mưu đối với bọn thuộc hạ, không bao giờ lão để cho họ biết toàn diện mưu đồ, cho nên mỗi người chỉ biết được phần hành của mình thôi, bởi thế dù họ có tiết lộ ra, người ngoài cũng không thể suy theo sự tiết lộ đó mà đoán ra toàn bộ phận kế hoạch.
Bất quá Triệu Sĩ Nguyên biết đại khái mà thôi.
Và cái điều đại khái đó chàng đã biết trước từ lâu, là cuộc liên minh giữa Vô Tình cung và Vô Cực phái rất miễn cưỡng, họ thuận với nhau bên ngoài, còn bên trong là cả một sự chống đối ngấm ngầm, chỉ chờ thời cơ là bùng nổ.
Biết được điều đó, nghĩ cũng chẳng ích gì cho chàng.
Chàng chỉ còn hy vọng nơi Thanh liên ngọc nữ Lý Linh, song từ đó đến nay, chàng mất luôn liên lạc với nàng.
Chính điều đó làm cho chàng lo lắng vô cùng, bởi chàng sợ nàng đã rơi vào cạm bẫy của Tào Duy Ngã, lão ta sẽ dùng nàng làm con tin uy hiếp chàng.
Nội cái việc truy tầm nàng cũng chiếm mất khá nhiều thời gian quý báu của chàng.
Chàng có ngờ đâu trong thời gian đó nàng bận theo mẹ tìm cha, dù sao thì nàng cũng phải quan tâm đến cha hơn, do đó nàng cũng chẳng làm được gì giúp ích cho chàng.
Mãi đến ngày cuộc lễ khai diễn, chàng sắp sửa đến đài trường dự khán, thì một điểm chỉ viên đưa chàng đến gặp Lý Linh.
Nhưng Lý Linh đâu không thấy, chàng chỉ gặp Nhất mục song nhân Đơn Minh.
Sự việc đó làm chàng phí mất nửa ngày, cuối cùng chàng cũng đến được đài trường, khi cuộc lễ sắp chấm dứt.
Không may cho chàng là Đơn Minh lại thọ thương nặng, có thể chết bất ngờ, chàng phải chữa trị cho lão. Chàng phải chậm trễ thêm một lúc nữa, chứ nếu không có trường hợp đó có lẽ chàng đến trước Thạch Tịnh Linh và Lý Linh.
Đến nơi nhận ra quần hùng chưa giải tán, chàng thở phào.
Nhìn Triệu Sĩ Luân, chàng điểm một nụ cười thốt:
– Đại ca! Không ngờ anh em chúng ta lại được trùng phùng tại nơi đây! Tiểu đệ xin cáo tội, không tiện hàn huyên với đại ca ngay, chờ sự việc tại đây xong rồi chúng ta sẽ cùng giải bày tâm sự.
Ngôn từ, cử động, thần thái của Triệu Sĩ Nguyên y như ngày cũ, Triệu Sĩ Luân hết sức hài lòng.
Y gật đầu:
– Tam đệ yên trí, cứ lo cho việc lớn trước đi!
Lộ vẻ lo lắng, y hỏi tiếp:
– Tam đệ ẩn nấp quanh đây từ lâu, hay là vừa đến?
Triệu Sĩ Nguyên đáp:
– Vừa đến thôi một Triệu Sĩ Luân thở dài:
– Thế là tam dệ không biết những gì đã xảy ra tại đây!
Triệu Sĩ Nguyên lắc đầu:
– Tiểu đệ hoàn toàn không biết chi cả!
Triệu Sĩ Luân day qua Sĩ Mẫn, bảo:
– Nhị đệ có mặt ngay từ lúc đầu, hắn đã hiểu tường tận các việc, hãy lược thuật cho tam đệ biết qua đi!
Triệu Sĩ Mẫn tóm lược những điều đại khái, thuật cho Triệu Sĩ Nguyên nghe, đoạn thốt:
– Tam đệ cứ tùy nghi quyết định, ngu ca và đại ca luôn luôn ủng hộ, đừng lo ngại gì cả.
Triệu Sĩ Nguyên đáp:
– Tiểu đệ hiểu! Đại ca và nhị ca cứ vững tin nơi đệ!
Chàng quắc mắt nhìn Tào Duy Ngã và Châu chưởng môn, nghiêm giọng hỏi:
– Đối với bổn lệnh chủ, hai vị có hoài nghi chăng?
Bởi đã có một Triệu Sĩ Nguyên tại đài trường, thì kẻ đến sau bao giờ cũng bị hoài nghi ít nhiều về thân phận.
Do đó chàng muốn có sự xác định đường hoàn, trước khi đi sâu vào sự việc.
Sự xác nhận đó có sự tác dụng loại trừ kẻ trước, đồng thời xóa bỏ những gì đã xảy ra do kẻ trước gây ra.
Và hiện tại, một số đông đã bắt đầu nhận ra kẻ trước là giả mạo, người sau mới đúng là người chân chánh.
Dù uất hận là không thể dồn Triệu Sĩ Nguyên vào tử địa, bên ngoài Tào Duy Ngã phải tỏ ra vô cùng cao hứng, bật cười ha hả:
– Ngươi yên trí! Lão phu tin tưởng và chẳng một hoài nghi về thân phận của ngươi.
Lão chận đứng mọi phản ứng của Vô Cực phái qua câu nói đó. Nếu Châu chưởng môn phản kháng thì đúng là ra mặt chống đối với Triệu Sĩ Nguyên rồi.
Đoạn, lão hướng xuống đài trường hỏi:
– Các vị có tin lời lão phu chăng?
Một loạt tiếp đáp vang lên:
– Bọn tại hạ tin tưởng người sau mới là Triệu thiếu lệnh chủ chân chánh.
Châu chưởng môn dù muốn che chở kẻ giả mạo cũng không thể làm trái ngược với công luận.
Tuy nhiên lão rất tức uất về ánh mắt ngạo nghễ của Tào Duy Ngã vừa bắn sang lão.
Không che chở được thì phải sát nhân diệt khẩu, nếu để hắn còn sống, Triệu Sĩ Nguyên hỏi cung trước mặt quần hùng thì hắn sẽ tiết lộ điều cơ mật, còn chi danh dự của lão?
Lập tức lão quay mình đối diện Triệu Sĩ Nguyên giả, quát hỏi:
– Ngươi là ai, dám làm cái việc tày trời?
Kẻ giả nhận thấy sát khí bốc bừng nơi ánh mắt của Châu chưởng môn, bất giác rung sợ, lấp bấp thốt:
– Ân sư!…. Đệ tử chính thật là Triệụ..
Châu chưởng môn cười lạnh, chận lời:
– Lời nói suông không làm cho ai tin được. Nếu ngươi tiếp được một chưởng của lão phu thì lão phu mới không nghi ngờ ngươi là kẻ giả mạo.
Lão vung tay liền.
Một đạo chỉ lực Vô Vi vút ra, không hình không tiếng động.
Thương thay kẻ giả mạo làm gì có khả năng tránh né kịp? Đến một tiếng hự khẽ hắn cũng không kịp phát ra, hắn ngã xuống chết liền.
Quần hùng hết sức kinh khủng. Ai ai cũng công nhận chỉ lực của phái Vô Cực lợi hại không tưởng nổi.
Chính Tào Duy Ngã là một đại ma đầu mà cũng không phát hiện thủ pháp của lão thi triển như thế nào.
Lão cau mày, suy tư một chút, đoạn cao giọng thốt:
– Châu chưởng môn có chỉ pháp cao minh vô cùng. Mà cách quyết đoán cũng anh minh vô tưởng. Lão phu hết sức khâm phục.
Trước kia Tào Duy Ngã sợ Vô Vi xuất đầu lộ diện tiếp trợ Triệu Sĩ Nguyên, nên giục Châu chưởng môn gấp tạo phản rồi sau này lại vờ liên minh với Vô Cực, nương cái thế lực của Vô Cực phái, củng cố địa vị của lão trên giang hồ.
Dần dần, lão phát hiện ra thực lực của Vô Cực phái rất hùng hậu, lão đâm lo sợ mình bị thôn tính ngược lại, bởi Vô Cực phái cũng nuôi tham vọng dựng nghiệp bá trong võ lâm.
Do đó, lão ngấm ngầm sắp đặt kế hoạch chế giảm Vô Cực phái.
Mà Vô Cực phái cũng thế, chỉ mượn thế lực của Vô Tình cung trong lúc cần, và cũng có kế hoạch diệt trừ Vô Tình cung để độc bá trên giang hồ.
Thành ra sự liên minh của họ đi dần từ chỗ hiệp tác đến chỗ đề phòng lẫn nhau dù rằng chưa có hành động nào lộ liễu chứng minh điều đó.
Giá mạo Triệu Sĩ Nguyên do chủ ý của Châu chưởng môn. Câu dẫn Triệu Sĩ Nguyên đến chữa trị cho Nhất mục song nhân Đơn Minh để chàng lở dở hạn kỳ cũng do Châu chưởng môn thiết kế.
Châu chưởng môn muốn làm hài lòng Tào Duy Ngã, rồi vì giết người diệt chứng, vô tình lộ liễu tuyệt kỹ, khiến cho Tào Duy Ngã cố kỵ hơn.
Thực sự thì Tào Duy Ngã đã định nhờ Vô Cực phái tiếp trợ, thu phục nhân tâm trong kỳ đại lễ này, xong rồi là sẽ trở mặt quật lại Vô Cực phái.
Sẵn có việc giả mạo bị phát giác này, Tào Duy Ngã có thể lợi dụng để hạ uy tín Vô Cực phái.
Bây giờ chứng nhân đã chết, lão tiếc và hận phi thường.
Nhưng tiếc và hận thì việc cũng đã rồi, nên lờ đi, chờ dịp khác.
Lão thay đổi thái độ, buông lời tán thưởng Châu chưởng môn.
Châu chưởng môn mỉm cười đáp lễ, đoạn hướng qua Triệu Sĩ Nguyên, chau mày thốt:
– Lão phu nóng nảy, thành ra xử trí vội vàng, có phần nào nông nổi, mong Thiếu lệnh chủ cảm thông cho. Suýt chút nừa, lão phu bị hắn man trá!
Triệu Sĩ Nguyên bổn ý muốn hỏi kẻ giả mấy câu, không ngờ Châu chưởng môn sát hại hắn đột ngột, chàng bất bình thật, nhưng nghĩ lại lúc này không tiện phát tác nên hòa dịu nét mặt, đáp:
– Phàm ai cũng phải làm như vậy, lão tiền bối không nên thắc mắc. Vãn sinh đa tạ tiền bối tin tưởng vãn sinh.
Người trong Vô Cực phái thấy chàng rộng lượng đều sanh cảm nghĩ tốt đối với chàng.
Triệu Sĩ Nguyên hướng qua Tào Duy Ngã, trầm gương mặt, lạnh lùng hỏi:
– Âm Dương lệnh chủ Lý đại hiệp đã chết rồi, hẳn là Tào lệnh chủ đã cởi mở điều cố kỵ, và điều kiện thứ hai đó, cảm như giải quyết xong, bởi nó không còn lý do tồn tại nữa. Bây giờ bổn lệnh chủ xin nhắc lại lời giao ước trước kia, trước mặt hào kiệt bốn phương, bổn lệnh chủ tuyên bố sẵn sàng lãnh giáo sự cao minh của Tào lệnh chủ. Chẳng hay Tào lệnh chủ nghĩ sao?
Chàng lấy luôn trong mình ra, tay tả Long Đản, tay hừu Phụng chưởng, đưa cao lên chiếu trình toàn thể quần hùng.
Cử động của chàng tỏ rõ oai khí của người lãnh đạo, ai ai cũng khâm phục. Tất cả cùng hoan hô gây chấn động toàn diện đài trường.
Tào Duy Ngã bật cười lớn:
– Lão đệ đã muốn thì khi nào lại lão phu lại để cho thất vọng. Lão phu sẵn sàng chỉ giáo cho lão đệ một vài bí học!
Dừng lại một chút, lão tiếp:
– Tuy nhiên lão phu đã tuyên bố là lời giao ước trước kia được hủy bỏ thì chẳng có lý do gì lão phu làm ngược lại lời tuyên bố, mà chấp nhận một cuộc đấu với lão đệ! Trừ hôm nay thôi, nếu từ ngày mai trở đi, bất cứ lúc nào lão đệ thấy hứng, lão phu sẽ đáp ứng mọi thỉnh cầu của lão đệ!
Lão nói có lý quá, hôm nay thì lão phải giữ lời tuyên bố, qua ngày mai khi cuộc lễ chấm dứt, tình thế đổi thay, lời tuyên bố đó không còn giá trị nữa, Triệu Sĩ Nguyên muốn gì lão sẵn sàng đối phó.
Nếu bây giờ chàng bức lão phải nhận lời thì quần hùng sẽ chê trách chàng hẹp lượng.
Chàng cười vang hỏi:
– Thế nghĩa là sự hẹn ước giữa chúng ta cầm như được hủy bỏ? Và bắt đầu từ ngày mai chúng ta có thể giở mọi thủ đoạn so hơn kém nhau?
Tào Duy Ngã gật đầu:
– Lão phu đã tạo phương tiện cho lão đệ rồi, còn cố kỵ điều chi nữa chứ?
Triệu Sĩ Nguyên cất vũ khí vào mình, đoạn đưa tay chỉ mười người ngồi nơi giữa sân đài, dù đã biết họ là những ai, vẫn hỏi Tào Duy Ngã:
– Có phải là những đệ tử thân tín của tiên phụ chăng?
Vô Tình lệnh chủ Tào Duy Ngã cười lạnh:
– Lão phu vì lão đệ cho vời họ đến đây để tăng phần oai dũng của lão đệ.
Triệu Sĩ Nguyên gật gù:
– Đa tạ Tào lệnh chủ.
Chàng chỉ chiếc ghế giữa đài, hỏi tiếp:
– Có phải Tào lệnh chủ có hảo ý chuẩn bị sẵn tòa vị cho bổn lệnh chủ chăng?
Chiếc ghế đặt trên bục cao, muốn lên ghế phải theo mấy nấc bục, chàng từ chỗ đứng nhún chân, giở tuyệt học Thương Thê, tiến đến nơi không cần phải bước theo nấc mà lên.
Trông chàng bước đi như bước trên mây, nhẹ nhàng, nhanh nhẹn, ai ai cũng thán phục, họ lại rập nhau hoan hô một lượt nữa, vang dội đài trường.
Tòa vị đó là của Tào Duy Ngã, bị chàng chiếm, dù sao cũng mất mặt lão phần nào, song đã lở nói ra là vì chàng mà cử hành cuộc lễ, đương nhiên chàng có quyền ngồi chủ vị.
Lão phải ẩn nhẩn, lui về địa vị khách, nhường quyền chủ lại cho chàng.
Nhiều bóng người tiếp nối lao vút đến bục cao tại trung ương. Thoạt tiên là Triệu Sĩ Luân, Triệu Sĩ Mẫn, Bạch diện thư sinh Tần Chung, kế đến là Nhất mục song nhân Đơn Minh, Thiên ngoại thần ngao Phan Lãng Nhật, Vô căn lão lão Vu Bội Lan.
Một tiếng quát vang như sấm, tiếp theo là một câu nói cũng oang oang:
– Khá lắm tiểu tử! Lão phu cao hứng vô cùng, không thể không lộ diện.
Từ đám đông một người bay vút đến cao đài.
Người đó là Phích lịch hỏa Hồng Chấn, lão trà trộn trong quần hùng, chờ dịp tiếp trợ Triệu Sĩ Nguyên, vì chưa cần thiết lắm nên lão ẩn mặt đến bây giờ.
Sau cùng là bọn Võ Lâm Tứ Khuyết Mã Hoằng, Kim Lập, Trương Phàm Và Tử Kiệt.
Tào Duy Ngã lạnh lùng nhìn qua Cổ Kim Đồng hỏi:
– Cổ hiền đệ đã chọn lựa chưa? Cứ tự tiện, dừng ngại!
Cổ Kim Đồng thở dài:
– Tiểu đệ nguyện theo đại ca!
Tào Duy Ngã cười lạnh:
– Không hối hận sau này chứ?
Cổ Kim Đồng nghiêm sắc mặt:
– Chẳng bao giờ! Đại ca yên trí!
Tào Duy Ngã hừ một tiếng, đoạn phân phó tiểu đồng hầu cận, trụ cho thuộc hạ dọn chỗ ngồi của lão, đối diện với bục cao nơi quy tụ những bằng hữu của Triệu Sĩ Nguyên.
Lần lượt các cao thủ đại môn phái đến tham kiến Triệu Sĩ Nguyên, trừ phái Thiếu Lâm.
Điều đó làm cho Triệu Sĩ Nguyên suy nghĩ ít nhiều.
Riêng về bọn đệ tử của lão Long Phụng lệnh chủ thì ngồi bất động, thần sắc ngơ ngác.
Triệu Sĩ Nguyên ngờ là họ bị ảnh hưởng chi đó, song không để cho chàng kịp thời quan sát, Vô Tình lệnh chủ Tào Duy Ngã vội vẫy tay.
Mười đại hán cao thấp bất đồng từ bên dưới đài nhảy lên, đứng thành hàng chữ nhất, đối diện với Triệu Sĩ Nguyên.
Họ đứng im một lúc, bất thình lình cùng hú vọng một tiếng dài quái dị.
Tiếng hú dứt, mười đại đệ tử ngơ ngơ ngác ngác bỗng phấn khởi tinh thần.
Tiếng hú thứ hai phát lên.
Mười người cùng đứng dậy, quay mặt về Triệu Sĩ Nguyên, mắt trợn trừng chớp chớp.
Chừng như họ sắp sửa nhào đến chàng.
Họ cùng vung tay ra, dáng hờm hờm, chàng càng kinh dị.
Thiên ngoại thần ngao Phan Lãng Nhật vội bước tới chận trước mặt Triệu Sĩ Nguyên, phòng bọn kia tấn công bất ngờ.
Đồng thời lão thốt:
– Thiếu lệnh chủ không nên khinh thường.
Lão vẫy tay lên, một đạo bạch quang bay ra, bắn tới mười đại đệ tử.
Triệu Sĩ Nguyên hấp tấp gọi:
– Không nên! Lão tiền bối!
Chàng lách mình sang một bên, tránh Phan Lãng Nhật rồi lao vút thân hình vào đạo bạch quang đó.
Phan Lãng Nhật biến sắc, rú lên một tiếng hãi hùng, nhắm mắt lại.
Lão không dám nhìn cảnh tượng sắp diễn ra!