Đọc truyện Đạo Ma Nhị Đế – Chương 63: Giả nhân giả nghĩa
Cả hai cùng im lặng một lúc lâu.
Tào Duy Ngã nhếch mép điểm một nụ cười, vẻ bình hòa vô cùng. Cổ Kim Đồng dù thành kiến bất hảo với lão cũng chẳng tìm ra một nét nhỏ ác độc.
Con người đối diện sâu sắc, âm trầm quá, Cổ Kim Đồng không thể đoán được ẩn ý của lão ta, cho nên đã dè dặt, Cổ Kim Đồng càng dè dặt hơn.
Bỗng Tào Duy Ngã lộ vẻ khẩn thiết, cất tiếng:
– Lão phu có mấy điều tâm sự, muốn phân trần với Cổ huynh trước khi Cổ huynh chánh thức tựu nhiệm chức vị Phó lệnh chủ.
Cổ Kim Đồng bình tĩnh hỏi:
– Lệnh chủ có điều chi chỉ giáo?
Vô Tình lệnh chủ Tào Duy Ngã cười nhẹ:
– Cổ huynh có cái cảm giác là mình bị uy hiếp khi được mời đến đây chăng?
Cổ Kim Đồng giật mình.
Một ý niệm phát sanh, lão đáp ngay:
– Tự lệnh chủ cũng thừa hiểu như thế nào rồi, cần chi phải hỏi?
Tào Duy Ngã từ từ hỏi lại:
– Chừng như Cổ huynh cũng hoài nghi luôn là lão phu ngầm sắp đặt mưu cơ, hãm hại Cổ huynh?
Cổ Kim Đồng tỏ vẻ bất an:
– Thì… thì… thực sự thì không có ý nghĩ như vậy đâu lệnh chủ.
Lão không tiếc gì sanh mạng, dù Tào Duy Ngã có dành cho lão thủ đoạn nào, lão cũng cam tâm. Có điều lão nổi hận là đã vụng tính, mang Triệu Sĩ Mẫn theo lão.
Bởi nếu Triệu Sĩ Mẫn phải chịu chung số phận với lão thì dù có chết mất đi nữa, lão cũng mang niềm hối hận xuống tuyền đài mãi mãi chẳng phôi pha.
Tào Duy Ngã vẫn giữ nụ cười hiền hòa đó, từ từ tiếp:
– Hiện tại Cổ huynh nên nghĩ như vậy đi, là hợp ý.
Cổ Kim Đồng nghe điện lạnh chạy khắp mình, gấp gáp thốt:
– Lệnh chủ bảo thế, chẳng hóa ra khinh người lắm sao? Tại hạ không hề có ý niệm như lệnh chủ nghi ngờ.
Tào Duy Ngã bật cười ha hả:
– Lão phu thích những người thẳng trực như Cổ huynh, phàm kết giao với mẩu người như Cổ huynh, là một điều mà lão phu hằng mong ước.
Đoạn lão thở dài rồi tiếp:
– Rất tiếc, Cổ huynh đến đây lại không đưa luôn Nam Bắc Song Hùng và Phong Trần Tứ Hiệp đến cho lão phu được tiếp xúc.
Cổ Kim Đồng đáp:
– Tại hạ không muốn vì việc của cá nhân mà làm kinh động đến nhiều người.
– Thế Cổ huynh đưa Triệu nhị công tử đến đây, lại chẳng sợ gây phiền lụy cho y sao?
Cổ Kim Đồng lắc đầu:
– Tại hạ nghĩ là chẳng có gì phiền lụy đến Triệu nhị công tử. Trái lại là khác, có nhị công tử bên mình, tại hạ cảm thấy được an tâm hơn.
Tào Duy Ngã a lên một tiếng:
– Bằng vào đâu Cổ huynh dám quả quyết thế?
Cổ Kim Đồng giải thích:
– Triệu nhị công tử lâm vào cảnh tẩu hỏa nhập ma, làm gì thoát khỏi bàn tay của lệnh chủ? Tại hạ đưa y cùng đến đây chẳng qua để trao đổi điều kiện với lệnh chủ đó thôi. Đưa y đến là làm cái việc tránh cho lệnh chủ mất thời gian, tránh cho lệnh chủ khỏi phải phí công, chứ một con cá hầu như đã nằm trong thớt với tình trạng phế liệt, thì còn mong gì thoát lọt cái vuốt của Thần Long?
Tào Duy Ngã thản nhiên:
– Giả như lúc đó, lão phu sai phái một số cao thủ đến bức bách bốn vị lệnh đồ phải giao nạp Triệu nhị công tử, hẳn bốn vị đó không đủ sức kháng cự!
Cổ Kim Đồng còn điềm nhiên hơn Tào Duy Ngã:
– Đành là kháng cự thì không đủ sức, chứ cái ý chí đồng quy ư tận với Triệu nhị công tử thì chúng có thừa. Bảo vệ nhị công tử không được thì chúng cùng chết với nhị công tử.
Vô Tình lệnh chủ bật cười ha hả:
– Cổ huynh cho rằng lão phu muốn bắt sống Triệu nhị công tử ư?
Cổ Kim Đồng bình thản như thường:
– Đoạt được một xác chết, lệnh chủ chẳng lợi dụng được gì đáng giá, tại hạ nghĩ như vậy nên cho rằng lệnh chủ chưa muốn Triệu nhị công tử chết, chứ nếu đã muốn thì Triệu nhị công tử đâu có thể còn sống với lệnh chủ đến hôm nay?
Tào Duy Ngã gật đầu:
– Cổ huynh có lý!
Bỗng lão đổi giọng:
– Tuy nhiên, Cổ huynh nhận xét lầm lão phu rồi.
Cổ Kim Đồng giật mình, trố mắt:
– Lệnh chủ nói gì?
Tào Duy Ngã chính sắc mặt:
– Cổ huynh nghi lầm lão phu. Lão phu chẳng hề có ý hãm hại Cổ huynh! Chẳng có ý hãm hại Cổ huynh trong hiện tai, trong tương lai đã đành, mà lão phu cũng chẳng phải là người năm xưa ngầm gây tai họa cho Cổ huynh.
Cổ Kim Đồng dửng cao đôi mày:
– Thế tại sao lệnh chủ biết?
Tào Duy Ngã cười nhẹ:
– Thế lão phu không thể hiểu được sự tình qua trung gian của hung thủ sao?
Cổ Kim Đồng thoáng biến sắc:
– Hung thủ? Một kẻ khác? Kẻ đó là ai? Tại sao y dám thừa nhận với lệnh chủ?
Tào Duy Ngã đáp:
– Người đó là ai, tạm thời lão phu xin giấu tên, nhưng khi đối diện vói người đó, Cổ huynh sẽ nhận ra liền. Còn như tại sao y thừa nhận tội trạng, thì… thì…
Lão bật cười hắc hắc mấy tiếng, đoạn hỏi:
– Thế Cổ huynh chưa biết cái tài hỏi cung của lão phu à?
Làm gì Cổ Kim Đồng chẳng hiểu Siêu hồn chỉ pháp của Vô Tình lệnh chủ lợi hại như thế nào? Ai bị lão dùng chỉ pháp đó điểm vào huyệt đạo thì muốn được chết ngay để khỏi phải đau đớn khổ sở cùng cực.
Dùng chỉ pháp đó làm phương tiện điều tra, dù tội nhân có là gỗ đá, cũng phải bật thành tiếng, hà huống con người bằng thịt bằng xương.
Nhưng Cổ Kim Đồng vẫn còn hoài nghi:
– Muốn hỏi cung một người về việc chi đó, tất cũng phải hiểu qua sự việc đó chứ? Làm sao lệnh chủ hiểu được sự tình, để biết người ấy là hung thủ, để mở cuộc hỏi cung? Bởi không ai có thể mở cuộc điều tra về một việc mà họ chẳng hiểu mảy may về sự việc đó.
Tào Duy Ngã điểm một nụ cười:
– Chỉ vì lão phát hiện ra y đang tập luyện theo quyển Hạo thiên bí kíp, cũng may công phu của y chưa đến mức hỏa hầu, thành thử vô hình trung lão phu làm được điều hữu ích cho Cổ huynh.
Cổ Kim Đồng không tránh khỏi bị mê hoặc:
– Có việc như vậy à?
Tào Duy Ngã lấy ra một quyển sách trao qua tay Cổ Kim Đồng hỏi:
– Đây không phải là vật thật, chứng minh cho câu chuyện của lão phu sao?
Nhìn qua vật cũ, Cổ Kim Đồng nhận ngay chẳng phải giả tạo, huống chi, nơi trang bìa có nét bút của Vu Bội Lan, trang trong dặn dò con cháu luân lưu bảo trì, làm vật gia bảo?
Cổ Kim Đồng khích động phi thường, rung rung giọng hỏi một lượt nữa:
– Người đó là ai?
Tào Duy Ngã lắc đầu:
– Lão phu đã nói, tạm thời không thể để cho Cổ huynh biết tên, bất quá lão phu chỉ có thể tiết lộ điều này, là người đó không xa lạ với Cổ huynh.
Cổ Kim Đồng căm hận:
– Hiện tại y ở đâu?
Tào Duy Ngã đáp:
– Lão phu đã đưa y về đây rồi.
Cổ Kim Đồng vụt đứng lên, vòng tay thốt:
– Đa tạ lão nhân giải tỏa niềm oan cho tại hạ, cái ơn này dù chết xuống tuyền đài tại hạ cũng không quên.
Tào Duy Ngã mỉm cười, đáp lễ rồi nói:
– Cổ huynh nói thật đấy chứ?
Đang bị xúc động mạnh, Cổ Kim Đồng chợt tỉnh ngộ, vội giới bị đề phòng sơ hở, trầm ngâm một chút, đoạn đáp:
– Lệnh chủ đã thực ý, thì tại hạ phải đối lại bằng chân tình, có như vậy mới tròn đạo nghĩa.
Nói như vậy, có khác nào bảo rằng người ta không thành thì mình không thực, sau này phát giác ra Tào Duy Ngã có âm mưu, thực hiện dã tâm, lão chống lại, Tào Duy Ngã không trách vào đâu được.
Tào Duy Ngã tiếp:
– Lão phu không yêu câu gì hơn là hy vọng Cổ huynh cộng tác với lão phu, tạo thành sự nghiệp.
Cổ Kim Đồng chưa vội đáp ứng, Tào Duy Ngã bật cười ha hả:
– Cổ huynh không phải lo ngại, lão phu đưa Cổ huynh đến gặp người đó ngay bây giờ để giải tỏa mọi hoài nghi nơi lòng, sau đó chúng ta sẽ bàn lại câu chuyện.
Sự tình tiến triễn ra ngoài sức tưởng tượng của Cổ Kim Đồng, lão không thể nghĩ là Tào Duy Ngã đối xử với lão quá đặc biệt như vậy.
Thành ra cái chủ ý của lão lập định trước khi đến đây, hầu như lung lay rồi.
Lão hoang mang cực độ, không biết phải nói gì cho hợp lý.
Tào Duy Ngã cao giọng nói:
– Có ai đó chăng?
Bên ngoài có tiếng vâng, một đồng tử áo xanh bước vào.
Vô Tình lệnh chủ Tào Duy Ngã bảo:
– Mang tên tử tù số sáu vào đây!
Đồng tử cúi đầu, vâng lệnh bước ra.
Cổ Kim Đồng khẩn trương vô cùng. Lão đứng lên, ngồi xuống, chốc chốc lại nhìn ra phía cửa.
Không lâu lắm, đồng tử trở lại, mang theo một người.
Nhìn người đó, Cổ Kim Đồng tưởng chừng có thể phát điên lên được, đôi mắt long lên, tròng suýt lọt ra ngoài, nửa căm hờn nửa kinh ngạc.
Thì ra người đó là Lôi đình thủ Dương Oai.
Lúc đó Dương Oai không còn nhân dạng nữa, có lẽ y đã trải qua những cuộc hành hạ cực kỳ tàn nhẫn.
Hiện tại, y mất hết oai phong, khép nép sợ hãi không dám nhìn lên.
Cổ Kim Đồng nhìn sang Tào Duy Ngã, chờ nghe một tiếng xác nhận.
Tào Duy Ngã gật đầu, rồi nghiêm sắc mặt, cao giọng gọi Dương Oai:
– Dương Oai! Phó lệnh chủ sắp hỏi ngươi mấy điều, ngươi hãy đáp cẩn thận đấy! Nếu sai ngoa sự thật thì đừng trách bổn lệnh chủ có thái độ cứng rắn.
Dương Oai không phải là con người sợ chết, song không có cơ hội chết thì phải chịu cái cảnh vày vò nhục nhã.
Y thấp giọng gọi Cổ Kim Đồng:
– Cổ huynh! Cần hỏi điều chi cứ hỏi. Hỏi xong rồi Cổ huynh hãy xuống tay, ban cho tiểu đệ cái chết gấp để được nhẹ nhàng tấm thân!
Cổ Kim Đồng hừ lạnh:
– Ngươi hẳn phải nghĩ là cuối cùng rồi cũng phải có một ngày như hôm nay chứ?
Dương Oai cúi đầu thở dài.
Cổ Kim Đồng trầm giọng hỏi:
– Có phải mười bảy năm về trước, chính người làm cho ta rối loạn thần kinh sát hại con, rể, dâu của Vu Bội Lan chăng?
Lâu lắm Dương Oai vẫn chưa đáp.
Tào Duy Ngã hừ một tiếng.
Dương Oai giật mình buột miệng thốt:
– Chính tiểu đệ, cái gì cũng do tiểu đệ gây ra.
Cổ Kim Đồng hỏi tiếp:
– Ngươi làm cách nào?
Dương Oai đáp:
– Thì… Cổ huynh thích uống rượu, tiểu đệ bỏ thuốc mê vào rượu!
Cổ Kim Đồng nhớ lại sự việc ngày đó, cau mày:
– Hôm ấy mọi người đều có uống, sao lại chỉ một mình ta bị loạn thần kinh.
Dương Oai giải thích:
– Thuốc mê không ở trong rượu, tiểu đệ bôi ngay nơi chén của Cổ huynh, Cổ huynh có thói quen uống rượu không đổi chén.
Cổ Kim Đồng hừ lạnh:
– Làm sao ngươi biết được chiếc chén nào ta thường dùng?
Dương Oai đáp:
– Đã có ý, tất phải lưu tâm!
Cổ Kim Đồng lại hỏi:
– Ngươi có ức đoạn hậu quả như thế nào, nếu ngươi thất bại chăng?
Dương Oai thốt:
– Khi nào Cổ huynh biết được điều đó mà sợ hậu quả? Vả lại thất bại lần này, tiểu đệ còn nhiều dịp khác, bởi mỗi ngày Cổ huynh mỗi uống rượu kia mà!
Cổ Kim Đồng trầm giọng:
– Ngươi muốn chiếm đoạt quyển Hạo thiên bí kíp, thiết tưởng nên giết ta là hơn, cần gì phải làm như vậy?
Dương Oai thở dài:
– Giết Cổ huynh thì mưu cơ dễ bại lộ, để Cổ huynh sống, người ta nghi ngờ Cổ huynh, chẳng ai tưởng là tiểu đệ gây nên tội trạng.
Cổ Kim Đồng hét:
– Ngươi tàn nhẫn quá!
Dương Oai vụt ngẩng cao mặt, lớn tiếng thốt:
– Có nhiều kẻ còn tàn nhẫn hơn tiểu đệ, Cổ huynh…
Y không buông dứt câu, máu trào lên, chận câu nói, máu vọt ra khỏi miệng, rồi y ngã xuống chết liền.
Cổ Kim Đồng hỏi chưa hết ý, thấy thế bực tức vô cùng.
Lão đinh ninh là Dương Oai cắn lưỡi tự tử, niềm phẫn uất bốc lên, lão vung tay đánh xuống thi thể của Dương Oai một chưởng.
Thi thể của Dương Oai bị chấn dội bay ra ngoài cửa, máu rơi vê thành một đường đi từ trong ra ngoài.
Máu văng lên bàn trúng y phục của Tào Duy Ngã.
Tào Duy Ngã chỉ cười, không thốt một tiếng.
Cổ Kim Đồng còn căm hận người bằng hữu phản trắc, lâu lắm mà lòng chưa lắng dịu lại.
Lão có biết đâu lão đã bị Tào Duy Ngã lừa, mà Dương Oai chỉ là một nạn nhân?
Tào Duy Ngã có cái lối dùng người từng giai đoạn, qua giai đoạn rồi là lão tìm mọi cách sát hại ngay.
Chính lão ta sử dụng Sưu hồn chỉ pháp làm cho Dương Oai muốn sống không xong, muốn chết không được, cuối cùng phải cung khai với lão những gì lão muốn, cho Cổ Kim Đồng phải tin là có thật.
Dương Oai không phải cắn lưỡi tự tử, y mửa máu mà chết là do hậu quả của sự tra tấn mà thôi.
Khi tâm tư bình tịnh rồi, Cổ Kim Đồng chợt tỉnh ngồ thầm nghĩ:
– Ta sơ ý quá! Hỏng rồi!
Lão hối hận vì quên gọi Võ Lâm Tứ Khuyết đến dự hính cuộc hỏi cung, sau này lão sẽ giải thích làm sao với chúng bởi hung thủ đã chết rồi.
Tào Duy Ngã trông thấy thần sắc của lão bất định, bỗng sanh ra một kế, khẽ bật cười sang sảng thốt:
– Cổ lão đệ! Hiện tại thì lão đệ có thể ngẩng cao mặt nhìn đời rồi.
Gọi Cổ huynh còn hơi hướm khách sáo, gọi Cổ lão đệ nghe thân mật hơn nhiều.
Qua sự việc vừa rồi, lão có quyền đòi hỏi sự thân mật nơi Cổ Kim Đồng.
Nhưng Cổ Kim Đồng còn tức uất về sự vụng tính của mình, dậm chân, hằn hộc:
– Sơ ý một chút mà thành hỏng việc!
Tào Duy Ngã vờ kinh ngạc hỏi:
– Sơ ý về việc gì?
Cổ Kim Đồng tỏ thật:
– Tại hạ quên gọi bốn đệ tử đến, cho chúng dự thính…
Vô Tình lệnh chủ Tào Duy Ngã tỏ ý tiếc:
– Lỗi tại lão phu! Lão phu vụng tính, chứ lúc đó, Cổ lão đệ bị khích động mạnh làm gì còn đủ sáng suốt mà nghĩ đến các việc chu đáo.
Dừng lại một chút, lão tiếp:
– Tuy nhiên, còn có lão phu đây, lão phu sẽ đem danh dự, bảo chứng cho Cổ lão đệ! Cổ lão đệ hãy yên tâm.
Cổ Kim Đồng thầm nghĩ:
– Danh dự gì ngươi mà hòng bảo chứng cho ta? Ngươi không đảm bảo còn khá, ngươi đứng ra chứng minh rồi, ta chỉ sợ kẻ tin tưởng nơi ta cũng đâm ra nghi ngờ nốt, hà huống kẻ đã nghi ngờ!
Nghĩ là nghĩ vậy, lão vẫn phải thốt lời cảm tạ.
Tào Duy Ngã xác nhận một lần nữa:
– Lão phu sẽ phụ trách phần việc giải tỏa sự oan uổng cho Cổ lão đệ!
Cổ Kim Đồng cười khổ:
– Tại hạ tin tưởng nơi lệnh chủ, tuy nhiện biện pháp như thế nào xin lệnh chủ cho biết.
Tào Duy Ngã cười nhẹ:
– Thiên hạ cho rằng tâm cơ của lão phu rất thâm trầm, thực ra lão phu hành sự quá dè dặt, nên được cái chu đáo hơn người đời đó thôi!…
Bỗng lão ngưng câu nói.
Cổ Kim Đồng nghi hoặc, song không hỏi, chỉ im lặng chờ nghe.
Tào Duy Ngã thở ra mấy tiếng, rồi tiếp:
– Giả như cái chết của Dương Oai hôm nay, bởi sợ rằng cái chết đó sẽ sanh ra dị nghị, và còn gây rắc rối cho Cổ lão đệ nữa, nên lão phu đã sớm lấy khẩu cung, chép thành văn bắt Dương Oai ký tên vào bản cung khai, không ngờ giờ đây mảnh giấy đó là bí quyết giải oan cho Cổ lão đệ! Lão phu thận trọng cực độ mà thành ra mang tiếng thâm trầm.
Cổ Kim Đồng mừng tỏ ra mặt, đôi mắt sáng lên, reo to:
– Thật như vậy à? Tại hạ không biết phải làm sao báo đáp cao nghĩa của lệnh chủ!
Tào Duy Ngã điềm nhiên điểm một nụ cười:
– Là bằng hữu với nhau tất phải trọn tình trọn nghĩa chứ? Cái gì có thể làm được cho nhau, cứ làm, phải làm, không đợi gì bằng hữu kêu gọi đến. Cổ lão đệ khách sáo như vậy là xem thường lão phu lắm đó.
Lão lại dừng, rồi tiếp:
– Bất quá, lão phu xin nói trước điều này…
Lão lại cố ý dừng, chờ xem phản ứng nơi Cổ Kim Đồng.
Cổ Kim Đồng hấp tấp thốt:
– Dù sao, tại hạ cũng có lương tâm, chẳng bao giờ miệng nói phải mà lòng nghĩ quấy!
Tào Duy Ngã cười lớn:
– Lão đệ hiểu lầm ý tứ của lão phu rồi.