Đạo Ma Nhị Đế

Chương 56: Rùa trong đáy giếng


Đọc truyện Đạo Ma Nhị Đế – Chương 56: Rùa trong đáy giếng

Thỉnh thoảng một niềm vui thoáng lộ trên gương mặt của Triệu Sĩ Nguyên, làm dịu đi cái vẻ trầm trọng.

Chàng đi tới đi lui dọc theo bờ đầm, nhìn xuống nước, cuối cùng đi thẳng đến cốc khẩu.

Nơi tay chàng có một cành cây khá dài, chàng rà cành cây dài ven bờ, đầu cành chìm trong nước.

Bỗng chàng giơ cành cây lên.

Nơi đầu cây có một đường dây, đầu dây cột vào một cái móc sắt ấn sâu vào đất.

Chàng kéo thử, đầu kia cũng dính luôn vào vật gì đó, chàng nhóng đường dây, biết rõ rất dài, có lẽ nó phát xuất từ cửa động vào Thủy phủ.

Chàng kêu lên:

– Đây rồi! Quả nhiên phải có một hy vọng cho chúng ta.

Hồng Chấn và Hình Xuyên chạy bay tới hấp tấp hỏi:

– Cái gì chứ?

Họ thấy ngay đường dây trong tay Triệu Sĩ Nguyên.

Không cần nghe chàng giải thích, họ hiểu rõ tác dụng của đường dây.

Triệu Sĩ Nguyên nhìn sang Hồng Chấn, bảo:

– Nhị thúc trấn thủ nơi đây nhé.

Chàng nhảy luôn xuống đầm.

Hình Xuyên cấp tốc xuống theo.

Đường dây dẫn họ đến thẳng cửa động, xuyên qua xoáy nước, đúng như sự ức đoán của họ.

Hình Xuyên đi trước, Triệu Sĩ Nguyên đi sau, chàng muốn nhường cho Vu Sơn Tiều Tử phần hoạt động dò đường.

Nếu sự tình chưa đến đổi nào thì với thân phận trong Vô Tình cung, lão không gặp khó khăn trước đồng bọn.

Còn như quả có biến đổi như chàng ức đoán, thì Hình Xuyên thuyết phục bọn đồng đạo, giảm thiếu người cuộc giao đấu.

Bằng tất cả đều tuân lịnh Vương Phương ngăn chặn lão, thì chàng sẽ xuất hiện, tiếp trợ lão.

Nếu chàng lộ hình tích sớm, chúng sẽ sanh nghi, khiến tình thế thêm rắc rối.

Chàng chỉ giữ khoảng cách vừa phải, dùng tai thay mắt, chực chờ biến cố.

Bọn người phòng thủ tại cửa động trông thấy Hình Xuyên bất giác biến đổi thần sắc liền.

Tất cả đều lộ vẻ nghi hoặc.

Nhìn thần sắc của họ, Hình Xuyên không cần suy nghĩ cũng hiểu ngay Vương Phương có thái độ gì đối với lão. Và hẳn là hắn có phân phó điều chi với bọn này, đương nhiên bất lợi cho lão.

Lão giữ bình tỉnh, ngầm vận công giới bị, đoạn cười lạnh, buông một đòn tâm lý:

– Các vị không thừa nhận lão phu? Thảo nào Vương thái bảo chẳng nói với lão phu, là trong các vị có người định ám toán Thái bảo! Do đó, Thái bảo bắt buộc phải rời Thủy phủ để tránh bị mưu hại.

Nếu câu nói không có hiệu quả như lão ức độ thì lão xuất thủ liền, bởi lão không xuất thủ thì bọn người đó cũng xuất thủ.

Lão ra tay trước thì hơn.

Đòn tâm lý đó chẳng khác nào một con dao hai lưỡi. Nếu đúng là Vương Phương đã đi rồi thì đòn tâm lý có phản ứng thuận lợi.

Nếu Vương Phương còn tại thủy phủ thì chẳng khác nào lão xe dây tự trói.

Hình Xuyên cũng biết vậy, song trong trường hợp này, lão chẳng còn cách nào hơn đành phải liều.

Ngờ đâu bọn người trấn thủ tại cửa động cùng lộ vẻ kinh ngạc trố mắt nhìn lão.

Lão hiểu ngay, đòn tâm lý đó hữu hiệu rồi.

Lão bật cười ha hả, tiếp luôn đòn thứ hai:

– Nói thật với các vị, lão phu trở lại đây là vâng lệnh điều tra các vị. Nhưng không sao đâu, lão phu sẽ bảo chứng cho các vị trước mặt Vô Tình lệnh chủ, xác nhận là các vị không hề phản nghịch, có thể Vương thái bảo hiểu lầm các vị nên nghi ngờ vậy thôi.


Mọi người đều cúi đầu không nói gì, song cũng chẳng làm gì.

Họ không ngăn chận, Hình Xuyên vào trong luôn.

Lão vừa vượt qua cửa động, một bóng người xuất hiện, chận đường.

Người đó thốt:

– Hình huynh! Trước khi đi, Vương thái bảo có nói là Hình huynh không trở lại được.

Người cho biết, Hình huynh trở lại là bỏ dở sứ mạng giao phó, như vậy là đắc tội, bọn tại hạ phải bắt Hình huynh giam cầm một nơi chờ lịnh xử quyết.

Hình Xuyên bật cười ha hả:

– Ô huynh thật sự muốn làm khó tại hạ à?

Người đó là Ô Thất, cười lạnh:

– Bằng hữu là việc tư, nhiệm vụ là việc công, không thể vì tư mà phế công.

Đoạn Ô Thất hét lên:

– Các vị động thủ ngay, bắt kẻ bất tuân lệnh thượng cấp!

Chính y vọt mình tới, chận hẳn lối đi, chờ các người kia xuất thủ.

Nhưng chưa ai xuất thủ thì lão phải xuất thủ trước, để chiếm tiên cơ, bởi y sợ Hình Xuyên tấn công chế ngự lão để uy hiếp bọn kia.

Tay hữu vươn ra, theo chiêu Kim Long Thảm Trảo chụp vào ngực Hình Xuyên.

Đồng thòi tay tả cũng quét qua, điểm vào huyệt Kỳ môn của đối phương.

Hình Xuyên cất tiếng cười vang:

– Ô Thất! Ngươi dám múa tay múa chân trước mặt lão phu nữa sao? Thế thì ngươi đừng trách lão phu có hành động quá đáng phủ nhận đoạn giao tình giữa chúng ta từ lâu đấy.

Lão thi triển tuyệt học, phát xuất chiêu Ngô Cương Phạt Quá, xòe bàn tay như lưỡi búa, từ bên dưới chém ngược lên, đồng thời thay đổi bộ vị, lách mình nương theo chiêu thức né tránh chỉ lực của Ô Thất.

Lập tức Ô Thất biến trảo thành chưởng, đánh xuống lại cất cao giọng tán:

– Hay lắm đó, Hình Xuyên!

Song chưởng chạm nhau, Hình Xuyên khẽ chao chao thân mình, nhưng gượng đứng lại tại chỗ được, còn Ô Thất phải lùi lại mất bước.

Biết mình còn kém, Ô Thất không dám tiếp tục cuộc đấu sợ chuốc lấy nhục bại mà thinh danh tạo tựu từ lâu phải tiêu tan mất.

Y nhìn qua bọn người bên cửa, cao giọng hỏi:

– Sao không ai động thủ?

Hỏi xong bất giác y giật mình lùi thêm mấy bước nữa, bởi y phát hiện ra bao nhiêu người đó đều bất động, mường tượng chẳng nghe y nói gì.

Đang khi y bối rối, bỗng có tiếng chân người từ phía trong vọng ra.

Người từ phía trong đi ra là y có viện trợ rồi.

Y lên tinh thần ngay, giở cái giọng hống hách, hăm dọa những người bên cạnh cửa:

– Các vị không chịu xuất thủ? Được rồi, thế thì các vị đừng trách sao ta không hề nghĩ tình nhau nhé!

Những người đó vẫn điềm nhiên không hề lưu ý đến y.

Y hết sức lấy làm lạ, tự hỏi tại sao có sự thể như vậy? Ít nhất cũng có một vài người đối đáp với y chứ?

Họ bất động như thế là nghĩa gì?

Y nhìn trừng trừng từng người một rồi bước đến gần quan sát.

Y sững sốt, suýt kêu lên kinh hãi.

Tất cả đều bị điểm huyệt.


Vừa lúc đó một số người rất đông từ bên trong kéo nhau ra, trong bọn ấy có hai bằng hữu của Hình Xuyên.

Hai người ấy đi đâu.

Một trong hai người cất tiếng hỏi:

– Có việc gì khiến lão Ô tranh chấp với Hình lão nhị thế?

Ô Thất hừ một tiếng đáp:

– Chẳng lẽ nhị vị không rõ thân phận của bổn nhân ngày nay như thế nào sao? Bổn nhân đâu có hạ mình tranh chấp với Hình lão nhị? Bổn nhân phụng lịnh hành sự, mong rằng hai vị hiểu cho như vậy.

Hai vị đó muốn bênh vực Hình Xuyên, song nghe nói phụng lịnh hành sự đành nín lặng, chẳng dám nói gì nữa.

Người đó là một lão nhân ốm thấp, từ trong đám đông bước ra trầm giọng hỏi:

– Kỳ quái! Lão Hồng giao cho ngươi cái quyền chấp sự trong Thủy phủ từ lúc nào? Thế Hình lão nhị không còn đảm nhận trách vụ đó nữa rồi sao?

Ô Thất trừng mắt:

– Hồng Chấn là cái quái gì? Trong con mắt của lão phu, Hồng Chấn chẳng có giá trị gì cả. Có lẽ các vị còn mê ngủ trên mặt trống trận đánh liên hồi hay sao chứ? Cho các vị biết, chủ nhân Thủy phủ này chẳng còn là họ Triệu nữa đâu nhé!

Lão nhân ốm giật mình:

– Nói nhảm! Ta lập tức mời Triệu nhị công tử ra đây, thử xem ngươi còn nói gì cho biết.

Ô Thất bật cười ha hả:

– Mời tiểu tử họ Triệu? Hắn đã bị lệnh chủ ra lịnh áp giải về Vô Tình cung rồi! Ngươi có muốn mời hãy đến Vô Tình cung mà mời.

Lão nhân ốm thấp sững sờ.

Lão đưa mắt nhìn ra chung quanh, thấy người nào cũng điểm một nụ cười ngụy dị, khó hiểu.

Lão họ Cảnh, tên Nhất Chí, là một bằng hữu của Hồng Chấn hỏi:

– Các vị đã biết rồi à?

Phần đông đều gật đầu:

Chỉ có bảy người bước ra khỏi nhóm, đồng thanh phủ nhận:

– Bọn này trước đây mấy phút, chưa hay biết gì cả.

Cảnh Nhất Chí vụt hú vọng một tiếng dài, nhìn bảy vị bằng hữu thốt:

– Phải! Chúng ta dù sao cũng còn được tám người!

Rồi lão cao giọng tiếp:

– Hỡi các vị bằng hữu! Chúng ta không thể hữu thỉ vô chung. Chúng ta không còn do dự được nữa!

Bảy người đó đồng loạt bước tới, đứng sau lưng Cảnh Nhất Chí, đồng lên tiếng:

– Cảnh huynh hữu, bây giờ chúng ta làm sao đây?

Cảnh Nhất Chí cương quyết:

– Không có mệnh lệnh nào chi phối chúng ta được. Chúng ta phải tranh đấu, giành cái lẽ sống còn, nếu bị bức dồn vào tử địa.

Ô Thất cười lạnh, tỏ vẻ khinh mạn:

– Với lực lượng tám người các ngươi? Kể cả Hình lão nhị bất quá các ngươi cũng chỉ có chín người là nhiều? Đem một lực lượng chín người chống lại toàn thể bọn ta, các ngươi có thấy là làm cái việc lấy trứng chọi đá không? Ha ha! Lệnh chủ từng trọng đãi các ngươi, sao các ngươi lại chẳng biết tỏ ra là những con người xứng đáng. Thôi đi, hãy nghe lời khuyên bảo, bỏ cái ý tưởng nông nổi đó, trở vào hàng ngũ với ta, chúng ta bảo tồn cái tình giao hảo với nhau còn nguyên vẹn như ngày nào!

Cảnh Nhất Chí nổi giận quát:

– Câm đi lão tặc. Bán bạn cầu vinh, cái thứ người như ngươi không xứng đáng đối thoại với ta. Ta đánh chết ngươi xong rồi sẽ thanh toán đến những đồng bạn của ngươi.


Thân vóc vốn thấp, lão lại rùn xuống thấp hơn, đoạn theo chiêu thức Độc xí xuất huyệt, vọt mình tới nhanh như chớp.

Ô Thất điểm một nụ cười quái ác, vận đủ mười thành lực, bình tịnh chờ đối phương đến gần.

Hình Xuyên hiểu rõ võ công từng người một trong Thủy phủ, biết Cảnh Nhất Chí chưa phải là đối thủ của Ô Thất, nếu để cho lão ta liều lĩnh tấn công thì chắc chắn là phải bị Ô Thất sát hại.

Nếu Cảnh Nhất Chí có bề gì thì Hình Xuyên làm sao không hối hận?

Do đó, lão bước tới, phất ống tay áo, đẩy Cảnh Nhất Chí lùi lại ba bước.

Cảnh Nhất Chí trừng mắt:

– Hình lão nhị! Việc của ta, để mặc ta…

Hình Xuyên nhếch nụ cười khổ:

– Thức khuya mới biết đêm dài, ngày nay là nghi vấn, ngày sau là tin tưởng, tương lai sẽ giải đáp thắc mắc cho Cảnh huynh!

Cảnh Nhất Chí cười lạnh:

– Ngươi còn nói gì nữa chứ? Ta tưởng ngươi nên theo luôn cái bọn kia đi mới phải!

Chúng đã trở mặt với ngươi, bây giờ ngươi định thuyết phục bọn ta, nhờ bọn ta che chở phải không? Ngươi đã làm gì Hồng Chấn rồi? Ngươi hại Hồng Chấn mà ngươi có được an toàn chăng?

Thốt xong, Cảnh Nhất Chí chuyển hướng sang Hình Xuyên, công tới, đồng thời quát lớn:

– Ta giết ngươi trước, trả thù cho Hồng Chấn, sau sẽ trừ diệt bọn kia cũng không muộn.

Hình Xuyên giật mình, không tưởng là tình hình chuyển biến như vậy.

Lão chưa biết ứng phó như thế nào, chưởng lực của Cảnh Nhất Chí đã đến gần ngực rồi.

Đúng lúc đó một bóng người hoa lên, xuất hiện tại cục trường.

Chưởng kình của Cảnh Nhất Chí tung sang Hình Xuyên, người đó hứng trọn.

Người đó mỉm cười thốt:

– Tại hạ là Triệu Sĩ Nguyên, xin tiền bối nương tay cho đồng đạo!

Cảnh Nhất Chí đánh ra chưởng đó với toàn công lực, chạm trúng người, một tiếng bịch vang khẽ, mường tượng đánh vào bao cát, bất giác hải hùng thu tay về, kêu lên:

– Không xong!

Lão cấp tốc lùi lại, mở to mắt nhìn ra thấy trước mặt Hình Xuyên là một thiếu niên thản nhiên điểm một nụ cười.

Lão sững sốt thừ người tại chỗ.

Chẳng những một mình lão sửng sốt, mà tất cả mọi người đều sửng sốt.

Không ai nhận định rõ rệt Triệu Sĩ Nguyên xuất hiện như thế nào.

Triệu Sĩ Nguyên vòng tay vái chào bọn Oai Tẩu Cảnh Nhất Chí tám người, đoạn tiếp:

– Xin các vị lui lại đứng phía sau lưng tại hạ, để sự tình này cho tại hạ giải quyết.

Tám người tuy biết mặt chàng từ lúc Hồng Chấn đưa về đây, song không ai có dịp tiếp xúc với chàng.

Và Hồng Chấn cũng chưa giới thiệu chàng với họ.

Cho nên chẳng ai biết lai lịch của chàng ra sao.

Bây giờ nghe danh xưng, họ mới hiểu chàng là vị thiếu niên anh hùng từng làm cho Vô Tình lệnh chủ mất ăn mất ngủ. Tất cả đều tỏ lộ niềm hân hoang, họ tuân theo lời chàng, gom lại thành một khối đứng sau lưng chàng.

Những người bên cánh Ô Thất hãi hùng ra mặt nhao nhao lên, chừng như chuẩn bị rút lui chứ chẳng phải để sẵn sàng đối phó.

Triệu Sĩ Nguyên nhìn thẳng vào mặt Ô Thất nghiêm giọng hỏi:

– Có phải các hạ là người phụ trách sự vụ trong Thủy phủ hiện tại chăng?

Ô Thất đã khiếp lắm rồi, song hy vọng với nhân số đông, lão có thể xoay chiều cục diện, nên trấn định tâm thần, cười lạnh hỏi lại:

– Phải rồi làm sao?

Triệu Sĩ Nguyên cao giọng:

– Bổn lệnh chủ dành cho các vị một cơ hội cải quy tự tân! Bỏ cái ý định phản kháng, đổi chiến làm hòa, bổn lệnh chủ sẽ để cho các vị ly khai Thủy phủ thong thả.

Ô Thất bật cười ha hả:

– Cái câu đó phải do lão phu nói ra mới hợp lý! Nếu các ngươi quay mình bước đi ngay, lão phu bảo đảm là các ngươi ly khai thong thả, chẳng một ai làm khó các ngươi.

Triệu Sĩ Nguyên cười lớn:


– Các vị chấp mê, không tiếp nhận một đề nghị tốt, thì hậu quả đến với các vị như thế nào, bổn lệnh chủ không chịu trách nhiệm đấy!

Ô Thất dửng cao đôi mày:

– Lão phu cũng mong các ngươi tỉnh ngộ sớm, kẻo không còn kịp nữa. Các ngươi cứ nhìn vào nhân số song phương, hẳn thấy cái ưu thế ở bên nào rồi!

Sau lưng Ô Thất bất quá chỉ có hơn mươi người. Họ lại tập trung bên trong lòng động, địa thế chật hẹp, không làm sao cùng xuất trận một lượt được.

Dù cho còn nhiều người nữa ở trong thạch thất xa xa, nếu có muốn tiếp trợ thì cũng không thể ồ ạt kéo đến cùng một lúc.

Như vậy là chàng không ngại một cuộc hổn chiến.

Thực ra dù tất cả cùng vào chàng cũng không ngán, chàng chỉ sợ lở tay mà sát hại mạng người thôi, đó là điều chàng cố tránh.

Chàng thấy vững tâm rồi điềm nhiên điểm một nụ cười đáp:

– Kể ra một nhân số bảy mươi hai người cũng quan trọng đấy! Song bổn lệnh chủ chẳng phải tự khoe khang, chứ nếu tất cả cùng vào cuộc thì đỡ nhọc bổn lệnh chủ biết bao. Bổn lệnh chủ định xuất thủ một lần chế ngự tất cả cho tiện việc.

Chàng dừng lại một chút rồi tiếp:

– Tuy nhiên lòng động rất hẹp, các vị đâu có thể xuất trận một lượt, bất quá mỗi lần giao thủ là các vị chỉ huy động bảy tám người là cao. Thôi thì đành vậy, trước sau gì cũng phải mệt, thà mệt luôn một lần mà được khỏe hẳn vĩnh viễn.

Thấy chàng ung dung cực độ, như nắm cái cơ tất thắng trong tay, Ô Thất cũng gờm gờm, song lão nghĩ chẳng lẽ bảy tám mươi người của lão lại chẳng chống nổi một mình chàng hay sao?

Tin tưởng là mình phải thắng, Ô Thất cười mỉa đáp:

– Ngươi khoát lát quá chừng, lão phu dùng lời phải khuyên nhủ ngươi, ngươi lại chẳng nghe, thế thì bắt buộc lão phu phải giở thủ đoạn, cho ngươi thấy rằng trên đời này vẫn còn có người trừng trị tánh khí ngông cuồng của ngươi. Trần gian nào phải chỉ có mỗi một mình ngươi đâu?

Lão hét:

– Anh em đâu, tất cả cùng tiến lên bắt cái gả Triệu Sĩ Nguyên trói lại đó, chờ lão phu áp giải về Vô Tình cung cho lệnh chủ xử quyết.

Vốn tính gian hoạt, buông dứt câu là lão lùi lại, nhường chỗ cho các người khác tiến lên.

Đáng lẽ lão phải xuất thủ trước tiên, song chưa hiểu công lực của Triệu Sĩ Nguyên như thế nào, lão không dám liều lĩnh nên chờ cho các ngươi kia khai diễn trận đấu, lão đứng bên ngoài ước lượng tài năng của địch.

Ngờ đâu chẳng một ai nhúc nhích theo lịnh lão. Lão nổi giận quát lớn:

– Các vị quên luật lệ của lệnh chủ rồi phải không?

Hoành tay sang một bên, Ô Thất chụp một lão nhân đứng gần nhất lôi tới trước, đồng thời hét:

– Cổ Như Kim! Ngươi đi đầu trận cho lão phu xem nào!

Lão lôi rất nhẹ, chẳng hiểu tại sao Cổ Như Kim lại ngã nhào.

Thì ra Cổ Như Kim đã bị điểm huyệt.

Ai điểm huyệt lão ta? Điểm lúc nào?

Ô Thất biến sắc, hết nhìn người này đến nhìn người khác, miệng há hốc, chẳng nói được tiếng nào.

Triệu Sĩ Nguyên cười vang:

– Đừng bối rối! Hãy quan sát từng người một, xem có đúng là tất cả đều bị bổn lệnh chủ dùng Vô Vi chỉ pháp chế ngự hay chăng?

Ô Thất làm y lời chàng.

Lão chạm đến người nào, người đó ngã xuống liền.

Ô Thất là nhân vật thành danh, tự nhiên biết rõ sự lợi hại của Vô Vi chỉ pháp, mồ hồi lạnh toát ra mình, nhân len lỏi trong số người đó, mượn cớ kiểm soát làm lý do, thừa dịp lọt vào trong thạch thất.

Nhưng Triệu Sĩ Nguyên trông thấy kịp, vội nhảy theo, thoáng mắt chàng trở lại gọi Hình Xuyên:

– Tại hạ đã chế ngự tất cả những người trong Thủy phủ rồi đó, bây giờ Hình tiền bối muốn xử trí cách nào tùy ý.

Tuy rất phục tài nghệ của Triệu Sĩ Nguyên, Hình Xuyên nằm mộng cũng không tưởng nổi là chàng thừa khả năng giải quyết sự tình dễ dàng và nhanh chóng như vậy.

Lão sửng sờ nhìn chàng một lúc lâu, rồi thốt qua niềm khích động:

– Thiếu lệnh chủ quả thật là người trời! Lão phu xin nhường Thiếu lệnh chủ định đoạt!

Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười:

– Bây giờ tại hạ giải huyệt cho họ, được không?

Hình Xuyên đáp nhanh:

– Tùy Thiếu lệnh chủ.

Trong khi Triệu Sĩ Nguyên giải huyệt hco bọn người của Ô Thất chợt Hình Xuyên quát lớn:

– Đứng lại, Yến Nhi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.