Đọc truyện Đạo Ma Nhị Đế – Chương 48: Mật miệng gươm lòng
Thiên Vân Tẩu cười vang:
– Mà thôi, việc gì đã qua cứ để cho qua luôn, có nói đến cũng đã rồi. Cứ biết là hiện giờ lão phu cao hứng lắm đó! Gặp lại thiếu hiệp, lão phu hân hạnh vô cùng.
Triệu Sĩ Nguyên thầm nghĩ:
– Lão là con người rất xấu, ta không nên quá tin mà lầm mưu độc của lão!
Đề cao cảnh giác rồi, chàng lạnh lùng thốt:
– Lão tiền bối hiểu cho, tại hạ không thể giúp gì cho lão tiền bối được.
Thang Kỳ đảo ánh mắt một vòng, chừng như lão biết thâm ý của Triệu Sĩ Nguyên, nên mắng thầm:
– Ngươi thâm, đương nhiên lão phu phải thâm hơn, dễ thường con cáo già lại kém cừu non à?
Lão cau mày, vờ khổ sở, hỏi:
– Thiếu lệnh chủ có lượng rộng như biển, chẳng lẽ không thể bỏ qua cho lão phu một việc đã rồi.
Lão thành thật nhận lỗi, có như vậy mới gây được niềm tin nơi đối phương.
Dù không tin được lão, ít nhất Triệu Sĩ Nguyên cũng lơ đi phần nào cảnh giác.
Lão nghĩ như vậy!
Triệu Sĩ Nguyên cũng cảm thấy lòng mềm lại một chút, chàng đáp:
– Việc ngày trước, tại hạ đã quên rồi, tiền bối không phải thắc mắc nữa.
Thang Kỳ dậm chân, căm hờn:
– Vô Tình công tử đáng ghét quá chừng. Lão phu suýt lầm mưu hắn. Cũng may Lý lệnh chủ đã phát hiện kịp thời dã tâm của hắn mà không nở quở nặng lão phu. Ngờ vậy mà lão phu mới còn thời gian ăn năn, hối cải. Nghĩ đến việc cũ, lão phu còn thẹn đến có thể chết được đó, thiếu hiệp.
Triệu Sĩ Nguyên lấy làm lạ:
– Lý lệnh chủ lão nhân gia…
Thang Kỳ qua khẩu khí của Triệu Sĩ Nguyên hiểu là chàng chẳng hay biết gì những biến hóa tại Câu Lậu Sơn.
Lão bịa chuyện liền:
– Sau khi Lý lệnh chủ chạy đi, lão phu có hiệp lực với nhiều người, tìm khắp chốn song không gặp. Một năm sau người trở về Câu Lậu Sơn, lạ một điều là tính khí của người hoàn toàn thay đổi, trước thì nóng nảy, cố chấp, độc đoán, sau này thì trầm tĩnh, đại lượng, thông cảm. Người không hề trách cứ ai cả về việc đã qua, riêng về lão phu t hì người nhờ lão phu đi tìm Lý cô nương và thiếu lệnh chủ. Bây giờ Thiếu lệnh chủ hẳn không còn lấy làm lạ tại sao lão phu rời Câu Lậu Sơn, lại bước đến địa phương này.
Lão thở dài mấy tiếng, rồi tiếp:
– Thọ ơn người miễn tội xưa, quyết tâm mà hồi đầu hướng thiện, thề sẽ làm bất cứ một việc gì do Lý lệnh chủ giao phó, dù phảihy sanh đến tánh mạng cũng không từ, để chuộc lại lỗi lầm. Sau nhiều ngày dọ thám, lão phu mới biết Triệu thiếu lệnh chủ và Lý cô nương có đến Kim Đỉnh Sơn, nhưng cả hai lại thất tung luôn. Trong khi đó thì giang hồ truyền thuyết là thiếu lệnh chủ và Lý cô nương đã chết rồi. Tuy nhiên lão phu không tin, vẫn cố gắng truy tầm.
Lão lại thở dài, rồi tiếp luôn:
– Hoàng thiên không phụ người hữu chí, xui khiến lão phu gặp được thiếu hiệp. Lão phu cao hứng biết bao.
Đoạn lão hỏi:
– Thiếu hiệp ở đây còn Lý cô nương đâu? Không lẽ Lý cô nương tách rời thiếu hiệp.
Triệu Sĩ Nguyên dù dặn lòng không nên tin những gì Thang Kỳ nói, song vẫn bị lão dụ dỗ như thường.
Và cuối cùng, mối hiềm khích đối với lão tan biến mất.
Ngoài ra chàng còn hân hoan được biết trượng nhân đã cải sửa tính tình…
Với niềm cao hứng lên cao, chàng thay đổi thái độ liền, vòng tay với Thang Kỳ, thốt:
– Công việc của tại hạ và Linh muội, tiền bối phải vất vã trên đường dài, thật tại hạ hết sức áy náy? Xin tiền bối nhận lời cảm tạ của tại hạ.
Thang Kỳ vội tránh qua một bên, rồi cất giọng sang sảng đáp:
– Thiếu lệnh chủ bất tất phải quá thủ lễ. Tuy về niên kỷ lão phu tạm nhận là tiền bối, song trong tương lai sẽ là thuộc hạ của thiếu hiệp, bởi thiếu hiệp là người thừa kế Âm Dương lệnh. Lão phu không mong gì hơn là được thiếu lệnh chủ dung tình, đừng bao giờ lấy việc ngày trước làm điều, và nói giúp cho lão phu một lời với Lý lệnh chủ khi nào đối diện với người.
Triệu Sĩ Nguyên mặc cho lão từ chối, cứ làm trọn lễ, rồi mỉm cười tiếp hỏi:
– Có phải lão tiền bối muốn cho tại hạ cùng đến Câu Lậu Sơn?
Thang Kỳ gật đầu:
– Lão phu hạ sơn lâu lắm rồi, hẳn Lý lệnh chủ nóng lòng trông đợi, giờ đây gặp thiếu lệnh chủ rồi, dĩ nhiên lão phu phải đưa thiếu lệnh chủ về đó ngay.
Lão lại hỏi:
– Còn Lý cô nương ở đâu, thiếu lệnh chủ! Nếu có Lý cô nương cùng về thì nhiệm vụ của lão phu hoàn thành mỹ mãn.
Triệu Sĩ Nguyên nói thật:
– Linh muội đã đi trước rồi!
Thang Kỳ thất vọng:
– Thiếu lệnh chủ có làm điều chi khiến cho Lý cô nương bất bình chăng?
Không đợi Triệu Sĩ Nguyên đáp, lão tiếp luôn:
– Hiện giờ Lý cô nương ở đâu, thiếu lệnh chủ chỉ cho lão phu đi tìm, để cùng về Câu Lậu Sơn một lượt.
Lão tặt lưỡi, trách:
– Lý cô nương thông minh lắm chứ, song chẳng biết tại sao tánh khí lại quá nóng nảy thế, mỗi lần bất mãn là cứ làm liều.
Lão nhìn Triệu Sĩ Nguyên, dò xét:
– Hẳn là thiếu lệnh chủ có làm điều chi đó khiến nàng giận dỗi.
Tự nhiên Triệu Sĩ Nguyên phải biện hộ cho mình, và biện hộ là phải nói sự thật.
Thang Kỳ quả là tay lợi hại.
Chàng đáp:
– Linh muội có việc phải làm ở Tam Tương, chứ giữ Linh muội và tại hạ chẳng có một sự bất hòa nào cả. Xin tiền bối đừng có nghĩ lầm.
Thang Kỳ trố mắt:
– Thế thì làm sao? Lý lệnh chủ muốn gặp con gái gấp.
Lão quay đầu về phía sau, ra lịnh với hai người kia:
– Hãy truyền tín hiệu, thỉnh Lý cô nương lập tức hồi sơn.
Lão trở qua Triệu Sĩ Nguyên, nheo nheo mắt.
Hai người phía sau vâng một tiếng. Một người vọt đi liền.
Lý Linh vừa đi đó, hẳn chưa cách xa lắm, Thang Kỳ đã chực chờ đón Triệu Sĩ Nguyên tại đây, hắn cũng thấy Lý Linh ra đi.
Như vậy lão có ra lịnh hai người kia phát tín hiệu gọi Lý Linh trở lại, hẳn cũng chẳng có gì lạ.
Và Triệu Sĩ Nguyên không nghi ngờ gì được.
Thang Kỳ tiếp:
– Lão phu đã ra lịnh rồi, thì thế nào họ cũng tìm được Lý cô nương. Bây giờ thiếu lệnh chủ theo lão phu về Câu Lậu Sơn trước nhé.
Triệu Sĩ Nguyên thầm nghĩ, việc đến Câu Lậu Sơn không làm trở ngại kế hoạch của chàng, huống chi Thang Kỳ có vẻ thành khẩn quá, chàng không thể không thuận tình.
Do đó chàng đồng ý, cùng đi với lão ta.
Thang Kỳ hân hoang phi thường, lão vờ tỏ vẻ cảm động, chẳng khác nào Triệu Sĩ Nguyên làm điều ân đức lớn lao cho lão.
Đoàn người bỏ những đường lớn, chỉ theo những con đường nhỏ, khi băng đồng, khi vượt núi, qua đèo, trực chỉ Câu Lậu Sơn.
Dọc đường, Thang Kỳ tìm mọi cách hỏi dò về việc Triệu Sĩ Nguyên bị khốn dưới địa phủ.
Chàng nghĩ sự tình đó chẳng đáng gì phải giữ bí mật, nên tiết lộ tất cả mọi chi tiết cho Thang Kỳ hiểu.
Như vậy là chàng phản ngược lại kế hoạch do chính chàng đề ra với Nhất Mục Song Nhân Đơn Minh và Lý Linh.
Thang Kỳ thầm loan truyền những điều do Triệu Sĩ Nguyên tiết lộ cả khắp song hồ.
Dĩ nhiên Triệu Sĩ Nguyên không hề hay biết việc đó, chàng có ngờ đâu càng lúc chàng càng đi sâu vào cạm bẫy do Thang Kỳ bố trí.
Hiện tại, Thang Kỳ là con người như thế nào?
Thì ra sau biến cố tại Câu Lậu Sơn, lão ta sợ Âm Dương lệnh chủ oán hận, truy tầm lão để sát hại, phần lão cũng sợ Vô Tình công tử Tào Tuấn Kỳ báo hận, cho nên lão lẩn trốn tận biên cương ngoài vùng Vân Quý.
Bây giờ lão lại bị người trong Vô Vi phái bắt được, thu nạp lão luôn, để lợi dụng lão làm hướng đạo trên con đường trở lại Trung Nguyên.
Phái Vô Vi cũng có một số người từng xuôi ngược khắp sông hồ, song số người đó gồm toàn các vị trưởng lão. Họ là những vị tài cao đức trọng, kiến thức rộng, kinh nghiệm nhiều.
Họ không phải là hạng người dễ lừa gạt, cho nên từ ngày bọn phản nghịch cướp quyền truất ngôn Vô Vi Tiên Tử rồi, vẫn để yên họ một nơi, không hề dám sai khiến đến họ.
Không dám dùng đến các vị trưởng lão thì bọn phản nghịch nhận thấy rất thiếu người hổ trợ trong việc củng cố địa vị, khuếch trương thanh thế.
Do đó chúng cố chiêu dụ người ngoài phái gia nhập, và sự chiêu dụ đó không ngoài mục đích lợi dụng, tuyệt nhiên chẳng phải kết nạp hiền tài.
Bởi thế chúng chẳng cần chọn người theo nhân phẩm, tư cách mà chỉ nhằm vào hiệu dụng của ngoại nhân mang đến cho chúng thôi.
Cho nên họ thu nạp Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ cũng chẳng phải là sự lạ.
Huống chi, Thang Kỳ vốn là một tay hữu danh đương thời. Cái hiệu dụng do lão ta mang đến cho bọn phản nghịch sẽ phải phi thường.
Họ thu nạp gấp chẳng cần đắn đo.
Mà Thang Kỳ cũng gia nhập gấp, bởi lão đang là kẻ cùng đường, bất cứ nơi nào dung thân được là lão dừng chân.
Nếu có muốn chọn lựa, thì sau này hẳn hay.
Thang Kỳ nhận ra bọn Vô Vi phái đều có bản lĩnh rất cao, lực lượng của họ không kém lực lượng của Vô Tình lệnh chủ và Âm Dương lệnh chủ.
Như vậy là lão chẳng còn ngán sợ Lý Thái và Tào Duy Ngã nữa. Lão bắt đầu quật khởi trở lại.
Trước hết, lão bàn định với phái Vô Vi, đến Kinh Đỉnh Sơn nghe ngóng tình hình.
Tân chưởng môn chấp nhận, và sai lão làm công việc đó.
Nhờ thế, lão phát hiện ra kịp lúc Triệu Sĩ Nguyên thoát ly địa phủ.
Nhưng tại sao lão lại đưa Triệu Sĩ Nguyên về Câu Lậu Sơn?
Bởi vì lão đã hiến Câu Lậu thiên phủ cho phái Vô Vi làm căn cứ địa rồi.
Thực lực của phái Vô Vi khá hùng mạnh, đành là việc hiến Câu Lậu thiên phủ là do nơi cái ý riêng biệt của Thang Kỳ, song bảy lão nhân còn lại trên Câu Lậu Sơn tự lượng sức mình không chống lại nổi, nên cũng mặc nhận luôn.
Thế là Vô Vi phái, do bọn phản nghịch lãnh đạo, đã trở về Trung Nguyên, đồng thời có căn cơ vững chắc.
Tân chưởng môn đổi luôn cái tên môn phái thành Vô Cực phái.
Triệu Sĩ Nguyên không biết rõ nội tình, đương nhiên phải mắc mưu Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ.
Một hôm chàng và Thang Kỳ đến địa phận Lục trại, tại ranh giới hai vùng Kiên và Quế.
Họ không do theo đường lớn, họ không vào thị trấn mà chỉ đi theo những nẽo quanh co, hoang vắng.
Thang Kỳ viện lẽ cần dấu hành tung của Triệu Sĩ Nguyên, tránh bọn tai mắt của Vô Tình lệnh chủ.
Chứ thật ra lão chỉ lo cho sự an toàn của lão mà thôi.
Không phải ai có thể làm gì lão, mà chỉ sợ nếu đi theo con đường lớn, gặp khách giang hồ, Triệu Sĩ Nguyên nghe ngóng được câu chuyện bàn bạc giữa đồng đạo võ lâm biết được thực trạng của phái Vô Cực.
Chàng sẽ sanh sự với lão, lão khó tránh cái hậu quả tai hại.
Nhưng trái với những gì lão đã làm trên con đường đã qua, đến Lục trại rồi, lão vào ngay thị trấn, chọn một khách sạn quan trọng thuê phòng.
Triệu Sĩ Nguyên thừa hiểu tỉnh Quảng Tây nằm trọn trong vùng ảnh hưởng của Câu Lậu Sơn, cho nên sự thay đổi chủ ý của Thang Kỳ không làm chàng lạ lùng.
Bởi về đến giang san rồi, còn sợ ngoại địch truy tầm gì nữa?
Bất quá, chàng không nên chường mặt ra phố phường là được.
Thận trọng hơn, Thang Kỳ khuyên chàng đừng rời khỏi phòng. Cơm ăn, nước uống có người mang vào tận phòng cho chàng.
Người phục dịch cho chàng là một lão nhân xem ra chẳng phải là hạng nô bộc.
Nhưng điều đó cũng không lạ.
Bởi dù lão nhân kia có thân phận như thế nào, một ngày kia, cũng sẽ là thuộc hạ của chàng, vì trong tương lai, chàng thừa kế sự nghiệp của Âm Dương lệnh chủ Lý Thái. Những kẻ thức thời, ngay từ bây giờ, cầu thân với chàng là vừa.
Gia dĩ, chàng không sâu sắc lắm nên chẳng cần tra cứu lão nhân là ai.
Tuy nhiên chàng cũng như con chim bị tên, đã một lần suýt chết tại Câu Lậu Sơn, bây giờ trở lại đây chàng phải dè dặt. Con chim bị tên, thấy cây cung phải sợ, chàng thấy người Câu Lậu Sơn là phải đề phòng.
Không tra cứu lai lịch của lão nhân, nhưng chàng vẫn chú ý đến lão.
Bởi vô tình, chàng nhận thấy nơi vành tai tả của lão nhân mập mập đó có một dấu lủng tròn tròn, cái dấu đeo hoa tai của mỹ nhân.
Chàng nhớ lại ngày trước, Tố Dung cô nương từng nói với chàng là phàm nam đệ tử của phái Vô Vi, người nào cũng có xỏ lỗ tai tả.
Chàng lưu ý nhìn tai hữu của lão nhân, vành tai hữu của lão lành lặn như thường, chẳng có một dấu vết nhỏ.
Thế là nghĩa gì?
Lão nhân này là đệ tử phái Vô Vi?
Triệu Sĩ Nguyên hết sức nghi hoặc vì sự suy nghĩ đó chàng mất cả bình tĩnh, lúc nào chàng cũng thẩn thờ suy nghĩ.
Thang Kỳ thấy thế lấy làm lạ, hỏi:
– Tiểu đệ có tâm sự gì?
Trước mặt lão nhân mập, Thang Kỳ tránh gọi chàng với mấy tiếng thiếu lệnh chủ.
Vì sự dè dặt đó mà Thang Kỳ không giới thiệu lão nhân với chàng.
Triệu Sĩ Nguyên lấy lại tự nhiên, ướm thử một câu:
– Tại hạ tưởng đến một người.
Thang Kỳ hỏi:
– Có phải tiểu đệ tưởng đến Lý cô nương?
Triệu Sĩ Nguyên đưa tay chỉ lão nhân mập thốt:
– Lão ta…
Chàng cố ý dừng lại sau hai tiếng đó, đôi mắt nhìn lão dò một phản ứng.
Nhưng lão thản nhiên như thường.
Trái lại, Thang Kỳ sửng sốt kêu lên:
– Tiểu đệ nhận ra lão?
Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười, tiếp:
– Lão rất giống người bằng hữu của tại hạ.
Thang Kỳ thở phào:
– Giống một bằng hữu của tiểu đệ?
Triệu Sĩ Nguyên cố buông luôn:
– Một người bằng hữu trong Vô Vi phái.
Lần này thì lão nhân mập không còn bình tịnh được nữa. Ba tiếng Vô Vi phái đó do Triệu Sĩ Nguyên thốt lên làm cho lão biến sắc ngay.
Triệu Sĩ Nguyên tự nhiên thấy rõ sự biến đổi thần sắc nơi lão nhân mập, bật cười ha hả:
– Tiền bối có nghe nói đến môn phái Vô Vi chăng?
Trong khi đó lão mập vờ có việc trọng bước ra ngoài.
Thang Kỳ đáp:
– Lão phu chưa từng nghe nói đến phái đó! Trong mấy lúc gần đây, trên giang hồ có một phái mới, nhưng lại có cái tên là Vô Cực.
Triệu Sĩ Nguyên thốt:
– Người trong phái Vô Vi không thường xuất hiện trên giang hồ, nên tiền bối không biết cũng phải! Nhưng…
Chàng bỏ lửng câu nói.
Thang Kỳ chỉ sợ chờ Triệu Sĩ Nguyên nói tiếp, mà thành ra rắc rối cho lão, bởi lão nhân mập tìm cớ bước ra ngoài, lại chẳng có cớ gì chánh đáng, còn lão trong phòng, nếu câu chuyện kéo dài, thì rất có thể lão nhân mập sẽ hiểu được phần nào về hành vi của lão này trước.
Hành vi đó, chừng như lão cố dấu, không muốn cho Vô Cực phái biết được.
Triệu Sĩ Nguyên bỏ dở câu nói, lão nghe nhẹ nhàng vô cùng, vội chỉ cách hướng câu chuyện.
Lão nhân mập sắp xếp một vài vật trong gian phòng, Triệu Sĩ Nguyên đoạn đưa mắt nhìn thoáng qua Thang Kỳ làm hiệu, rồi bước ra ngay.
Thang Kỳ nói chuyện trên trời dưới đất một lúc với Triệu Sĩ Nguyên rồi cũng cáo từ.
Khi đó có niềm hoài nghi rồi, Triệu Sĩ Nguyên cũng lưu tâm dò xét bọn Thang Kỳ, càng để ý chàng càng thấy Thang Kỳ đáng nghi ngờ ở nhiều điểm.
Thang Kỳ bước ra khỏi phòng, Triệu Sĩ Nguyên không chậm trễ, âm thầm theo sát bên lão.
Đêm đã xuống, khách sạn đã lên đèn, nhưng nơi nào không cần có ánh sáng lắm, thì chủ nhân vẫn để tối như thường.
Nhờ thế Triệu Sĩ Nguyên theo bóng tối, theo dõi Thang Kỳ, lão ta không hề hay biết.
Lão vào dãy nhà phía hậu, đến trước một gian, xô cửa bước vào.
Triệu Sĩ Nguyên cười lạnh, tìm chỗ thuận tiện nấp mình, ép tai vào tường, vận dụng thần công nghe tiếng động cách vách, lắng nghe rõ ràng cuộc đàm thoại bên trong.
Thoạt tiên, Thang Kỳ cất tiếng với giọng cung kính:
– Trầm trưởng lão có điều chi phân phó?
Một người khác hỏi:
– Thang Kỳ, Triệu Sĩ Nguyên có đúng là một kẻ dễ lừa như ngươi từng nói chăng?
Thang Kỳ đáp:
– Tuy Triệu Sĩ Nguyên là bậc kỳ tài trong võ lâm ngày nay, song dù sao thì hắn vẫn còn niên thiếu, kiến thức chưa được sâu rộng, theo thuộc hạ nghĩ thì hắn khó thoát khỏi thủ đoạn của chúng ta.
Người kia thốt:
– Ta chỉ mong được thế thôi! Canh ba đêm nay, chưởng môn cần gặp ngươi để ban chỉ dụ chi đó, ngươi trở về được rồi, nên tìm một gian nhà khác mà ở, tạm thời lánh mặt hắn, cho hắn hết nghi ngờ.
Thang Kỳ hân hoăn kêu khẽ:
– Chưởng môn có đến đây?
Người đó tiếp:
– Phải! Chưởng môn rất hài lòng về công tác của ngươi! Ngươi hãy cố gắng làm hơn thế, tự nhiên người sẽ đặc ân dành cho ngươi.
– Trong tương lai, thuộc hạ được vinh hạnh như thế này là cũng do Trầm trưởng lão thành toàn cho. Ơn trọng của trưởng lão thuộc hạ xin ghi khắc muôn đời.
Lão bước ra.
Triệu Sĩ Nguyên cấp tốc trở về phòng trước.
Không lâu lắm Thang Kỳ đến. Lão bật cười ha hả, hỏi:
– Triệu thiếu lệnh chủ có biết vừa rồi lão phu đi đâu chăng?
Triệu Sĩ Nguyên lắc đầu:
– Tại hạ làm sao biết được?
Thang Kỳ lại cười vang:
– Chắc thiếu lệnh chủ nghi ngờ lão phu chi đó?
Triệu Sĩ Nguyên vờ kinh ngạc:
– Sao tiền bối hỏi thế? Tại hạ có lý do gì nghi ngờ tiền bối chứ?
Thang Kỳ lại cười, rồi tiếp:
– Sống đến cái tuổi này rồi, lão phu cũng có phần nào kiến thức chứ! Thực ra…
Lão đổi giọng tiếp luôn:
– Lão phu đâu có ý dấu diếm điều chi với Thiếu lệnh chủ! Chỉ vì mỗi việc mỗi có cái lúc của nó, chưa đến lúc thì lão phu chưa có thể tiết lộ đó thôi! Tuy nhiên bây giờ Thiếu lệnh chủ đã có ý nghi ngờ lão phu rồi, nếu lão phu không nói rõ ra, rất có thể Thiếu lệnh chủ hiểu lầm.
Vốn có chủ trương rồi, Triệu Sĩ Nguyên vờ hân hoan, đáp:
– Nếu lão tiền bối đối xử thành thật với tại hạ, thì tại hạ cảm kích vô cùng, thực ra, tại hạ chẳng hề nghi ngờ chi với tiền bối cả!
Thang Kỳ hỏi:
– Thiếu lệnh chủ có biết lão nhân mập là ai chăng?
Triệu Sĩ Nguyên lắc đầu:
– Lão ta hoàn toàn xa lạ đối với tại hạ.
Thang Kỳ tiếp:
– Không dám dấu Thiếu lệnh chủ, lão ấy là người của phái Vô Vi đó.
Triệu Sĩ Nguyên không tưởng là Thang Kỳ lợi hại đến mức độ đó!
Dám nói một sự thật như vậy là lão có thủ đoạn cao cường, định chận đầu chàng, để lấy lại niềm tin của chàng mà lão biết là đã lung lay rồi.
Nhưng mặc cho lão có thủ đoạn gì, chàng đã biết lão có một âm mưu bất lợi cho chàng rồi, thì chàng còn tin lão nữa sao được?
Chàng cứ giữ vẻ thản nhiên, xem lão sẽ làm cải hóa dạng gì.
Lão tiếp:
– Cách đây hơn một năm, bỗng nhiên trên giang hồ xuất hiện rất nhiều cao thủ trong phái Vô Vi, người nào cũng có bản lĩnh siêu phàm, hào kiệt trong võ lâm đều nể mặt. Khi Lý lệnh chủ trở lại Câu Lậu Sơn, tìm họ mà kết giao, họ từng giúp Lý lệnh chủ trong nhiều việc rất đắc lực. Lão nhân mập vừa rồi chính là một trong số cao thủ phái Vô Vi, họ Trầm tên Hộc, tình nguyện lãnh phần việc khai thác ngôi khách sạn này, thay thế cho viên quản lý trước. Lão ta định hội kiến với Thiếu lệnh chủ, không ngờ Thiếu lệnh chủ lại phát hiện ra hành tung của lão. Sự thật là vậy đó, lão phu nói rõ cho Thiếu lệnh chủ biết để giải tỏa mối hoài nghi của Thiếu lệnh chủ.
Nếu Triệu Sĩ Nguyên không nghe ngóng cuộc đàm thoại của Thang Kỳ và lão nhân mập, hẳn chàng phải tin ngay.
Chàng mỉm cười không đáp, nhưng trong tâm đã có một chủ trương.
Song phương đàm đạo một lúc nữa, Thang Kỳ lại cho biết là lão cần phải đi gặp một vị cao nhân, nên cáo biệt ra khỏi phòng.