Đọc truyện Đạo Ma Nhị Đế – Chương 40: Cánh nhạn chân mây
Lý Linh đưa tay điểm vào huyệt ngủ của hắn cho được chắc chắn hơn.
Đoạn nàng cởi y phục của Vô Tình công tử đổi y phục nàng, nam thành nữ, nữ thành nam.
Nàng không quên vấn tóc cao lên, lấy luôn vuông khăn của Tào Tuấn Kỳ, quấn quanh đầu.
Cải nam trang là cái việc làm quá quen thuộc với nàng, hơn nữa nàng còn cử động tự nhiên, chẳng khác một nam nhân thực sự.
Chỉ mất mấy phút thôi, nàng đã biến thành một mỹ công tử.
Bây giờ nàng dùng thuốc đặc biệt chấm phá vài nét vẻ trên mặt là giống Tào Tuấn Kỳ vô cùng.
Nàng lại còn sửa dung mạo Tào Tuấn Kỳ cho giống nàng.
Cẩn thận hơn, nàng rẻ tóc của Tào Tuấn Kỳ, tạo nên một mái nhỏ, che bớt phần mặt của hắn.
Như thế trong bóng đêm, còn ai nhận ra được cái trò thay hình đổi lớp đó?
Xong cong việc rồi nàng thở phào ngồi xuống, xếp bằng tròn, bắt đầu vận công điều tức, dưỡng tỉnh sức nhuệ, chuẩn bị ứng phó với mọi bất ngờ.
Qua một thời gian hết một chu kỳ điều tức, nàng nghe tâm thần sảng khoái, trí óc sáng suốt vô cùng.
Bỗng nàng chực nhớ đến khối Lương Ngọc, nhớ cả truyền thuyết thần kỳ về nó, sự thần kỳ của nó có liên quan mật thiết với Âm Dương Hòa Hiệp thần công của nàng.
Không bỏ lở cơ hội, nàng xô ngã khối ngọc thạch màu đen, ngồi lên đó, bắt đầu chu kỳ điều tức kế tiếp.
Lúc mới ngồi nàng chẳng nghe cảm giác gì lạ lắm, dần dần nàng cảm thấy một luồng khí mát từ khối ngọc thạch chuyền sang, chạy khắp cơ thể nàng.
Luồng khí mát đó tiếp trợ nàng vận công, vừa mau vừa tạo cái cảm giác khoan khoái.
Không lâu lắm, nàng nhập vào giới cảnh vong ngã.
Cứ thế nàng vận công liên tiếp ba chu kỳ, thu thập nhiều kết quả hơn ngày thường gấp mấy lần.
Lý Linh hết sức mừng rỡ, ngồi đó đúng thời khắc hành sự.
Thời gian đều nhịp đi qua, cuối cùng rồi cái phút giây chờ đợi đã đến.
Lập tức nàng ấn cái nút xanh thứ ba.
Đồng thời, nàng phi thân lao vút mình qua khỏi cửa tòa thạch thất, theo địa đạo dẫn ra.
Lúc nàng đến đầu ngoài địa đạo, bửng đá từ từ rút lên.
Không chậm trễ, nàng vọt luôn ra bên ngoài động khẩu.
Cửa động khẩu mở sớm hai khắc, là Vô Tình công tử Tào Tuấn Kỳ luyện xong Huyết Ngọc Như Ý sớm hơn thời gian dự liệu hai khắc.
Bọn ma đầu canh phòng bên ngoài chẳng những không nghi ngờ, trái lại còn tràn tới chúc mừng.
Chúng đinh ninh chính công tử của chúng vừa ra khỏi động.
Lý Linh trầm lạnh gương mặt, thốt:
– Lý cô nương tiêu hao công lực quá nhiều, cần phải điều tức một lúc để khôi phục nguyên trạng. Nàng còn ở trong thạch thất. Các ngươi cứ tiếp tục phòng thủ động khẩu, không nên cho ai vào đột ngột. Bổn công tử phải trở về trước, bẩm báo với lệnh chủ.
Thốt xong, nàng thoát đi mất dạng trong đêm tối.
Quần ma là tâm phúc của gia đình họ tào, biết rõ cái tánh phóng túng của Tào Tuấn Kỳ, muốn gì là làm ngay, chẳng một tên nào dám ngăn chận, hoặc nói gì.
Ra khỏi nơi đó, chuyển qua một góc núi dùng cái thuật xem trời nghe đất của nàng, ngóng mọi tiếng động trong vùng phụ cận, sau đó mới định hướng thoát đi luôn, khỏi vùng hiểm địa.
Khi chắc chắn là mình được an toàn rồi, Lý Linh mới thở phào.
Nàng thầm nghĩ:
– Chẳng lẽ cuộc bố phòng của Vô Tình lệnh chủ quá giản đơn như vậy sao?
Bỗng nàng nghe đâu đây sóng vỗ ầm ầm, bất giác nàng kinh hãi chạy tới.
Phía trước là gành đá nhô cao, bên dưới gành là sông rộng mênh mông dài vô tận.
Thì ra nàng chạy theo cái hướng tuyệt địa!
Thảo nào mà nàng chẳng gặp một cạm bẫy nào, hoặc một cuộc mai phục nào.
Vô Tình lệnh chủ bố trí cơ quan mọi nơi, chỉ chừa một con đường này, bởi dù có đặt mai phục cũng vô ích, vì ai chạy theo con đường này lại thoát lọt được bàn tay lão ta?
Lý Linh sững sờ, đứng thừ người lên gành đá.
Vừa lúc đó, một tiếng nổ phát lên giữa không gian, sau tiếng nổ một vầng lửa đỏ hiện ra, chiếu sáng ngời.
Hỏa tiễn!
Hỏa tiễn báo hiệu có biến cố, thế là cuộc thoát ly của Lý Linh đã bị phát giác rồi.
Lý Linh vẫn đứng lặng tại chỗ, tâm thần chìm sâu trong suy tư, thành thử nàng không có một phản ứng nào trước viễn tượng một nguy cơ.
Không lâu lắm, có tiếng người vang lên từ phía sau lưng nàng vọng đến.
Tiếng người càng lúc càng nghe gần.
Bây giờ nàng mới bừng tỉnh cơn trầm tư, thở dài mấy tiếng, đoạn than khẽ:
– Sĩ Nguyên ca ca! Có lẽ phải đợi đến kiếp sau, chúng ta mới thấy mặt nhau!
Nàng nhún chân nhảy xuống bên dưới gành đá.
Không hy vọng thoát khỏi tay bọn ma đầu, thì thà chết còn hơn là bị chúng làm nhục.
Nàng chỉ còn có giải pháp đó là lối thoát duy nhứt trước sự tình.
Nàng đang rơi xuống chợt một đường dây từ bên trong vách đá, dưới gành, bay vọt ra, sắp quấn quanh mình nàng.
Nghi ngờ có thuộc hạ của Vô Tình lệnh chủ Tào Duy Ngã mai phục đâu đó, quăng giây bắt, nàng vận công vung chưởng đánh tạt đường dây ra xa.
Đường giây đó ngoặt trở lại liền, đồng thời một thinh âm nhỏ như tiếng cánh ve rỉ bên tai nàng:
– Lý cô nương đừng lầm! Cấp tốc nắm đường giây đi!
Lý Linh tỉnh ngộ, với tay chụp đường dây. Người nào đó thu nhanh tay, đường dây bay về vách đá mang Lý Linh theo.
Khi nàng chấm chân xuống đất, đảo mắt nhìn quanh, nàng nhận ra nơi đó là một cái động.
Một lão nhân áo đen đứng tại động khẩu.
Lối trang phục của lão giống như bốn lão nhân đã vây bắt nàng trong đêm trước.
Bất giác nàng biến sắc, chưa kịp làm gì, lão nhân lại dùng truyền âm nhập mật, bảo nàng:
– Khoan nói cô nương! Chờ một chút!
Bên trên gành đá, âm thanh của Vô Tình lệnh chủ vang lên:
– Ai thấy liễu đầu nhảy xuống sông?
Một giọng khàn khàn đáp lời Tào Duy Ngã:
– Chính mắt thuộc hạ trông thấy một người nảy xuống bên dưới, nhưng chẳng rõ người đó là Thanh Liên Ngọc Nữ hay là ai khác.
Lão đó đáp một cách cẩn thận như vậy đúng là người có kinh nghiệm trên giang hồ.
Dù lão có thấy thực sự là Lý Linh đi nữa, làm sao lão dám quả quyết?
Bởi nếu có một bất ngờ nào đó, chuyển biến sự tình trái ngược thì làm sao tránh được tội vạ với Tào Duy Ngã?
Lão tiếp:
– Lúc bình thời thuộc hạ nghiên cứu kỷ địa hình các vùng phụ cận, nên biết rõ bên dưới gành đá có chỗ ẩn thân. Thuộc hạ xin xuống đó xem qua, biết đâu làm cái việc cầu may mà lại có kết quả!
Tào Duy Ngã trầm ngâm một chút:
– Liễu đầu đó chẳng hiểu rõ tình hình của địa phương mấy, ngươi… Được rồi! Ngươi mang người theo, xuống đó kiểm soát thử xem!
Bên trên không còn tiếng động nữa, điều đó chứng tỏ bọn Vô Tình lệnh chủ đã phân tán đi nơi khác rồi.
Lý Linh vẫn còn nghi ngờ lão nhân áo đen, dù lão có ý cứu nàng thoát nạn.
Tuy nhiên nàng còn dè dặt thái độ, chỉ trầm giọng hỏi:
– Lão tiền bối đột nhiên có mặt tại chỗ cứu tôi đúng lúc quá, có phải là tiền bối biết cái thuật tiên tri?
Lão nhân điểm nhẹ một nụ cười:
– Nếu lão phu biết được cái thuật đó thì hay biết mấy!
Lão thở dài tiếp:
– Hiện tại không phải là lúc chúng ta đàm đạo, người của Vô Tình lệnh chủ sắp đến đây, chúng ta phải lánh mặt trước khi họ đến.
Lão soát lại đường dây.
Nơi đầu dây có móc câu bằng sắc, lão quăng đường dây thẳng lên không, gặt tay một chút, đường dây uốn cong, đầu dây quật vào mép đá, móc câu dính lại đó.
Lão ướm thử, rồi thốt:
– Để lão phu lên đó quan sát tình hình rồi cô nương sẽ lên sau.
Lão đu mình, leo tay theo đườngdây lên trên gành đá nhìn quanh quất.
Đoạn lão nắm đường dây, lắc lắc cho đầu bên dưới quật vào động khẩu.
Lão cần làm thế vì gành đá nhô ra, động khẩu nằm sâu vào, ở dưới đường dây buông thẳng, lủng lẳng bên ngoài xa động khẩu, lão phải nhích đường dây cho đầu dây bên dưới quật vào vừa tầm tay Lý Linh.
Lý Linh chụp đầu dây leo lên.
Lên đến bên trên rồi, cả hai vội tìm chỗ kín đáo mà ngồi nói chuyện.
Lão nhân đề tỉnh Lý Linh:
– Lúc đàm đạo chúng ta nên dùng pháp truyền âm nhập mật để tránh lọt vào tay những kẻ mai phục quanh đây.
Lý Linh gật đầu:
– Phải đó, tiền bối. Và bây giờ tiền bối giải thích cho tôi biết đi.
Lão nhân cười nhẹ:
– Cô nương cho rằng vì một tấu xảo, lão phu cứu cô nương kịp thời?
Lý Linh cũng cười gật đầu.
Lão nhân thở dài tiếp:
– Tấu xảo thật đấy, nhưng tấu xảo này chẳng những giúp cô nương thoát nạn mà còn làm cho lão phu quyết định một thái độ.
Lý Linh cau mày:
– Tiền bối nói thế nghĩa là gì?
Lão nhân cười khổ:
– Từ ngày vào Vô Tình Cung, làm một tên thuộc hạ cho lệnh chủ, lão phu thường mắt thấy tai nghe những điều trái ngược với đạo lý nhân nghĩa, do đó lão phu biết là mình đã chọn lầm đường, thời gian càng qua, lão phu càng âu sầu, buồn bã, không còn cách gì hơn, hằng đêm lão phu ra động đá bên dưới đó mặc niệm sám hối cái tội tiếp tay kẻ gian thực hiện tâm ác. Lão phu cầm như kiếp này đã bỏ rồi, chỉ mong ở kiếp sau…
Lý Linh hỏi:
– Tuy tấu xảo, song cũng chẳng phải thực sự ngẫu nhiên, bởi thường đêm tiền bối vẫn có mặt tại đây. Nhưng tại sao tiền bối nhận ra tôi?
Lão nhân ra vẻ thần bí:
– Cô nương đoán thử xem?
Lý Linh suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu:
– Tôi và tiền bối vốn không quen biết nhau, làm sao tôi đoán được?
Lão nhân mỉm cười:
– Cô nương nhìn kỷ lại đi, rồi nhớ lại những người đã vây bắt cô nương trong đêm vừa qua, xem có lão phu chăng?
Lý Linh giật mình:
– Lão tiền bối là…
Nàng đứng lên, lùi lại năm bước, vẻ khẩn trương hiện rõ nơi gương mặt.
Lão nhân khoát tay:
– Cô nương yên trí. Lão phu đêm nay không xuất thủ đối với cô nương đâu!
Lý Linh thở phào:
– Tôi như con chim bị tên, thấy cây cong là nghĩ ngay đến cung, thành ra có vẻ khôi hài quá!
Rồi nàng bước trở lại chỗ cũ, ngồi xuống.
Đoạn nàng nhướng cao đôi mày thốt:
– Tôi đã hóa trang thành nam nhân thế mà lão tiền bối vẫn nhận ra được! Đáng phục thật.
Lão nhân áo đen hỏi lại:
– Vừa rồi cô nương gọi Sĩ Nguyên, lúc cô nương gọi không giấu âm thanh thật, phải không?
Lý Linh chợt tỉnh ngộ.
Bỗng lão nhân trầm giọng:
– Lý cô nương! Lão phu cho cô nương biết có một tin quan trọng.
Lý Linh lo ngại hỏi:
– Tin chi đó, lão tiền bối?
Lão nhân tiếp:
– Cái tin này có liên quan đến Long phụng lệnh chủ Triệu Sĩ Nguyên.
Lý Linh kinh hãi:
– Chàng… chàng ra sao? Việc gì xảy đến cho chàng?
Lão nhân đáp:
– Triệu thiếu hiệp bị Vô Tình lệnh chủ lừa đến Kinh Đỉnh Sơn tại Qui Châu!
Thoạt đầu Lý Linh lo ngại vô cùng. Song sau giây phút suy nghĩ nàng tin tưởng nơi tài nghệ của Triệu Sĩ Nguyên, nàng cho rằng trên đời này không ai chịu nổi chưởng lực của chàng.
Cho nên nàng bình tịnh trở lại liền.
Nàng lại hỏi:
– Vô Tình lệnh chủ định làm gì chàng?
Lão nhân áo đen thốt:
– Lệnh chủ cho an bày một ngụy kế, muốn cho thiếu hiệp phải đắc tội với một môn phái lợi hại nhất trên giang hồ. Để bảo toàn sanh mạng, Triệu thiếu hiệp phải quay về cầu cứu nơi lệnh chủ.
Lý Linh nhướng cao đôi mày:
– Lão tiền bối muốn ám chỉ Vô Vi phái?
Đến lượt lão nhân giật mình:
– Cô nương cũng biết Vô Vi phái?
Lý Linh đáp:
– Triệu thiếu lệnh chủ từng nói đến phái đó với tôi. Chừng như giữa thiếu lệnh chủ và phái đó có một sự bất hòa, và song phương chưa có dịp giải quyết thỏa đáng.
Lão nhân thở dài:
– Lão phu lo ngại có sự xung đột giữa Triệu thiếu lệnh chủ và phái Vô Vi tại Kim Đỉnh Sơn.
Lý Linh cau mày:
– Không lẽ người trong phái Vô Vi lại quá vô lý đến đổi hồ đồ.
Lão nhân bật cười:
– Vô Vi phái biết đạo lý lắm chứ. Nhưng Triệu thiếu lệnh chủ đã phạm vào điều đại kỵ của họ đến mấy lượt rồi, thì dĩ nhiên họ phải tưởng là thiếu lệnh chủ khinh thường họ.
Lý Linh khẩn cấp ra mặt:
– Bây giờ phải làm sao hở tiền bối!
Lão nhân lại cười:
– Lão phu đã đem cái tin đó báo cho cô nương biết, hẳn cũng nghĩ hộ cô nương một biện pháp.
Bỗng Lý Linh thức ngộ một điều gì, vội hỏi:
– Tại sao lão tiền bối có nhã ý muốn tiếp trợ bọn tôi?
Lão nhân chỉ cười chứ không đáp liền.
Lão vội lấy trong mình lão ra một đoạn trúc, trao cho Lý Linh, rồi thốt:
– Cô nương mang đoạn trúc của lão phu, đến tận Kim Đỉnh Sơn, trao tận tay chưởng môn Vô Vi phái, cô nương thay thế lão phu đưa tin cho họ, có thể là họ sẽ bỏ qua cái tội lỗ mãng của Triệu Sĩ Nguyên.
Lý Linh tiếp lấy đoạn trúc.
Đoạn trúc dài độ ba tấc, trên một mặt có đường vẻ ngoằn ngoèo không thành chữ, không thành hình chi cả.
Những đường vẻ lại chồng lên nhau, chéo lại hỗn loạn, không còn phân biệt được đâu là khởi đầu, đâu là kết thúc.
Lý Linh nhìn một lúc, cau mày hỏi:
– Còn cái tin chi, tiền bối nhờ tôi đưa đến chưởng môn phái Vô Vi?
Lão nhân thốt:
– Tin gồm một câu rất gọn: Ngao cò tranh nhau, ngư ông được lợi!
Lý Linh nghi ngờ:
– Một câu ngắn ngủi như thế là đủ rồi?
Lão nhân áo đen trầm ngâm một chút:
– Cô nương có thể đem sự tình hôm nay tường thuật với Vô Vi phái, nhưng chỉ nên xuất trình đoạn trúc và tường thuật sự tình, với một mình chưởng môn nhân thôi nhé!
Lý Linh trầm giọng:
– Làm sao tôi mô tả được vùng hiểm địa của Vô Tình Cung!
Lão nhân giải thích:
– Vô Tình Cung có núi bao bọc ba phía, công cuộc bố phòng nghiêm mật, dù cho ai cũng thế, lọt vào vòng bố phòng đó là đừng hòng thoát ra khỏi. Còn một phía cuối cùng, là phía này, bên trên có một gành đá cao, bên dưới có sông sâu, dài, rộng. Khung cảnh hiển tuấn do thiên nhiên tạo thành.
Họ nói chuyện mãi với nhau, nhưng họ không nghĩ đến việc sang sông, hay nói đúng hơn họ không đề cập đến phương tiện sang sông Không có phương tiện sang sông thì cầm như vô ích, vô ích cho sự tiếp cứu, vô ích cho sự ủy thác công tác.
Chuyện nói đã hết rồi, họ mới nghĩ đến cách sang sông.
Suy nghĩ một lúc, Lý Linh tìm được một biện pháp.
Đúng nơi cao quá, hoặc nơi thấp quá, đối với mặt sông thì không thể nào thực hiện được phương pháp đó.
Trong trường hợp hiện tại, nàng đứng nơi gành đá cao, nhìn xuống sâu, chẳng thấy mặt sông, tuy có bóng đêm che bớt tầm mắt nhưng cũng chứng tỏ là gành đá cao vô cùng, không tiện cho nàng thực hiện biện pháp đó.
Nàng muốn nói ra cho lão nhân biết ý nghĩ của nàng, song lại sợ đối phương chê là một biện pháp kém già dặn, nên do dự mãi, sau cùng nàng mới thốt:
– Tôi nghĩ ra được một cách, nhưng lại vấp phải hai điều cố kỵ, mong lão tiền bối chỉ giáo cho!
Lão nhân gật đầu:
– Cô nương cứ nói, nếu có khó khăn, chúng ta sẽ cùng nghiên cứu.
Lý Linh hỏi:
– Từ đây xuống đến mặt sông, phỏng độ cao bao nhiêu?
Lão nhân đáp:
– Độ năm trượng, lão phu từng tìm cách xuống thử đến mặt sông, nhưng chỉ xuống độ nữa phần rồi trở lên. Do đó không thể tìm cách thoát đi bằng lối này được. Chẳng một biện pháp nào giúp ta mãn nguyện.
Lý Linh mỉm cười:
– Nếu đúng là khoảng cao chỉ độ năm trượng, thì biện pháp của tôi cầm như thành công nửa phần.
Lão nhân ạ lên một tiếng:
– Còn nửa phần việc nữa?
Lý Linh lại hỏi:
– Địa thế bên kia bờ sông như thế nào?
Lão nhân đáp:
– Bờ đối diện rất thấp, bên đó là một khu rừng.
Lão giải thích thêm về con sông:
– Nơi đây là chỗ hẹp hơn hết, song chiều rộng cũng trên năm sáu mươi trượng, sông tuy hẹp nhưng nước lại chảy xiết, ào ào như ngựa chạy.
Lý Linh reo lên:
– Thế là được rồi, tiền bối! Phương pháp của tôi có cơ thực hiện rồi!
Chợt nàng dừng lại trầm gương mặt, rồi tiếp nối với giọng buồn:
– Làm liên lụy đến tiền bối từ nay không còn lưu lại Vô Tình cung được nữa!
Lão nhân thở dài:
– Lão phu là người có tội, muốn chuộc tội cũng có thể cố liều ở lại Vô Tình Cung. Miễn là lão phu giúp được cô nương thoát nạn hóa giải sự nhầm lẫn giữa Triệu thiếu lệnh chủ và Vô Vi phái thì việc làm đó của lão phu nghĩ ra xứng đáng vô cùng, lẽo nào vì tư lợi cá nhân lưu luyến cái sống thừa mà tiếc rẻ cái kiếp tôi đòi này, cam tâm làm tay sai cho kẻ khác để hưởng lấy an toàn không vinh hạnh gì đâu.
Lý Linh cảm kích vô cùng.
Nàng liền trình bày phương pháp qua sông cho lão nhân áo đen nghe.
Phương pháp đó cần có sự trợ giúp của lão nhân.
Mỗi người nắm một đầu dây, một người nhảy trước, khi đường dây thẳng rồi, người sau nhảy tới.
Người sau tới chỗ người trước, và người trước tiếp tục nhảy đi.
Dĩ nhiên họ nhảy giữ khoảng không, dùng sợi dây làm phương tiện nương tựa, tiếp đưa, họ giữ khoảng cách độ ba trượng thôi, cho thời gian mỗi cái nhảy không lâu, tránh rơi xuống.
Khoảng sông độ năm mươi trượng ngang, họ chỉ nhảy mỗi người không hơn ba mươi lượt là sang đến bờ kia.
Phải có thuật khinh công tuyệt diệu mới áp dụng được phương pháp này, và cần có đủ hai người để nương tựa vào nhau, cho khỏi rơi.
Họ không thể dùng thuật Lăng ba, mà phải dùng thuật Lăng Không, vì nước chảy xiết, rất có thể họ bị nước cuốn, sai lệch vị trí khi đạp nước lấy đà.
Với thuật Lăng Ba, chỉ một mình Lý Linh thoát đi cũng được rồi, vì dùng thuật Lăng Không, nên phải cần đến sự tiếp trợ của lão nhân.