Đạo Ma Nhị Đế

Chương 4: Nhẩn nhục tạo thời cơ


Đọc truyện Đạo Ma Nhị Đế – Chương 4: Nhẩn nhục tạo thời cơ

Kẻ vừa xông vào không ai khác hơn là Triệu Sĩ Nguyên, người con út của đôi vợ chồng Long Phụng lịnh chủ.

Bằng một thức Ngọc khẩn xảo văn, chàng bay vọt vào sảnh đường, tay trái năm ngón như móc câu chộp lấy cườm tay của Tào Tuấn Kỳ, tay phải chụm thẳng như sóng đao phạt vào bàn tay trắng muốt vừa vươn ra của Tào Tú Nga.

Chớp mắt ba người đã phân biệt trao đổi nhau một chiêu, Tuấn Kỳ, Tú Nga cùng vội lui ba bước, hai đôi mắt cọp giận dữ trừng trừng…

Triệu Bồi Nhân mặt thoáng đổi sắc giận, khẽ than dài:

– Nguyên nhi, sao con không nghe lời cha dặn?

Triệu Sĩ Nguyên vẫn tụ thần đợi địch, miệng ấp úng thưa:

– Con không thể nào yên tâm cho cha mẹ…

Tào Duy Ngã chợt cười lên nham hiểm:

– Cha hiền con thì hiếu. Ta, kẻ được mang danh là Vô Tình cũng không khỏi động lòng trắc ẩn. Kỳ nhi và Tú nhi đâu, hai con bước trở lại đây để cho chú nhỏ dể thương ấy băng bó thương tích cho mẹ gã, ta lại bắt đầu một giai đoạn đàm phán khác!

Tào Tuấn Kỳ trước khi lui ra sau lưng cha, còn ném lại Triệu Sĩ Nguyên một tia nhìn thù hận.

Tào Tú Nga trái lại lẳng lơ tặng cho Sĩ Nguyên mấy ánh mắt tình tứ, cười ưởn ẹo cất lời:

– Té ra tam ca trở về đây, để tiểu muội giúp chàng băng bó vết thương cho bá mẫu!

Và chẳng đợi Sĩ Nguyên ưng thuận hay chăng, cô ả đỏng đảnh tiến về hướng Cổ mộ Liên.

Triệu Sĩ Nguyên mặt như sương lạnh, quắc tròn đôi mắt nạt to:

– Ai là tam ca của ngươi, rỏ không biết xấu, có mau cút ra xa không.

Tay chưởng đồng thời dựng lên như sắp sửa giáng ra, nếu đối phương không lùi bước.

Tào Tú Nga nủng nịu trề môi:

– Ôi chao! Thật là một trang thiếu niên tuấn tú nam nhi trượng đại phu mà lòng dạ chẳng bằng một nàng con gái, tiểu muội tươi cười giữ lễ, sao chàng lại giang tay muốn đánh rồi? Thì cứ đánh hai cái đi cho hả giận!

Miệng thốt mắt không quên đong đưa tống tình. Sóng ngực vung tròn cố ý đun đẩy thêm rập rờn, nhô nhấp bao nhiêu mánh khóe khiêu gợi đều đem ra phô diển trước chàng trai khôi vi.

Sĩ Nguyên dù gan một anh hùng, đầu có rơi máu có thể chảy, nhưng không thẻ đành lòng hạ tay đánh một kẻ đang tươi cười với mình. Sự lúng túng khiến cho chàng phải đỏ mặt quay đi nơi khác:

– Ai mà thèm chấp đến hạng người không biết xấu ấy!

Và chàng chăm chú rịt thuốc băng bó vết thương cho mẹ chẳng buồn để ý đến trận tình mà Tú Nga đang bày ra.

Là một cô gái được nuôi dưỡng trong lễ giáo ma tà, Tú Nga nào biết chi là xấu hổ.

Thấy đối tượng chẳng ngó ngàng, nàng càng làm dai tiến tới:

Soẹt!

Một đoạn tay áo bằng gấm Tô Châu hảo hạng được nàng xé rách không chút tiếc thương. Cố nặn một bộ mặt thật tươi cười, nàng xoay chiều trận tuyến bằng cách quay sang lung lạc Cổ mộ Liên:

– Bá mẫu, Tú nhi xin chịu lỗi với bá mẫu, mong người quên đi nóng giận không hay của cha cháu!

Dứt lời, nàng thò tay vào trong người lôi ra một lọ thuốc con, đổ ra một ít bột thuốc, chẳng đợi hỏi ý kiến ai, rắc ngay lên vết thương Cổ mộ Liên.

– Đánh người rồi lại giả ân cần. Họ Tào các ngươi thật người quá lắm!

Tay vung lên như chớp, Sĩ Nguyên chợp lấy cườm tay Tào Tú Nga định bẻ quặt ra sau…

Kể ra ma nữ Tú Nga khéo biết đóng trò, nàng nhăn mặt ôi chao một tiếng nghe thật đáng thương:

– Bá mẫu coi kìa, tam ca chẳng phân phải quấy chi cả.

Vốn xuất thân trong chánh phái danh giá, Cổ mộ Liên rất trọng đường lễ nghĩa, dù đối với Vô Tình lịnh chủ Tào Duy Ngã hận chín cả lòng, nhưng không sao giận lây được hạng hậu sanh tiểu bối, đành phải quát răn con:

– Nguyên nhi không được vô lễ. Mau bỏ tay Tào cô nương ra.

Triệu Sĩ Nguyên tức muốn bể hông, từ buông tay Tú Nga nhưng hai hàm răng nghiến ken két.

Tú Nga được thể nhăn mặt trêu thêm, khiến cho Sĩ Nguyên càng dở khóc dở cười hừm lên một tiếng nặng nề và quay mặt không thèm ngó.

Tào Duy Ngã thấy đứa con gái của mình hiển lộng tài năng cợt đùa mẹ con Cổ mộ Liên như đồ chơi trên bàn tay, đồng thời giúp lão chuyển biến tình thế đang bế tắc, lão không khỏi đắc ý cười ha hả:

– Triệu tẩu tẩu quả không hổ một cân quốc anh thư, lòng dạ đại lượng như biển cả, khiến tiểu đệ đáng xin lỗi luôn!

Lão nói là làm ngay, hai tay vòng khỏi đỉnh đầu và khom mình xá một xá thật sâu.

Trước thủ đoạn chợt mềm chợt cứng của Vô Tình lịnh chủ, Triệu Bồi Nhân càng cảm thấy âu lo cho sự tình đang diển biến hôm nay.


Vái xong, Tào Duy Ngã lôi trong người ra một lọ con xinh xinh bằng ngọc, tay nhè nhẹ đưa tới, chiếc lọ ngọc như qua sức nâng vô hình là là bay vào tay Tú Nga.

Lão đủng đỉnh tiếp lời:

– Tú nhi, mau chó bá mẫu con uống thuốc giải độc môn của nhà ta, để bá mẫu khỏi bị đau đớn vô cớ!

Tào Tú Nga đón lấy bình ngọc, nhíu mày nũng nịu làm dáng:

– Tam ca mau rót một ly nước mưa ra đây, để mẹ anh uống thuốc giải độc của cha em, bằng không truy hồn thất trảo của cha em được danh là kỳ độc vô song, người nào trúng phải nếu chẳng uống thuốc giải độc của người chỉ trong một tiếng đồng hồ toàn thân sẽ tan thành huyết đặc mà chết.

Triệu Sĩ Nguyên hừ lạnh:

– Gia mẫu hiệu xưng là Nữ hoa Đà, y lý thần thông, với thứ độc Truy Hồn thất trảo xoàng xỉnh đó chắc không làm chi được đâu!

Dứt lời, bắn mình vào nội phòng định lấy Hóa độc hoàn mà Cổ mộ Liên đã chế sẵn.

Vô Tình lịnh chủ Tào Duy Ngã bật cười ha hả:

– Kỳ độc Truy hồn thất trảo của lão phu sắp được một cuộc thí nghiệm chết sống đấy!

Cổ mộ Liên cất tiếng thở dài, gọi Sĩ Nguyên trở lại:

– Nguyên nhi, Hóa độc hoàn của nhà ta giải không nổi độc tố Truy Hồn Thất Trảo của lão ma đâu con, không cần phải đi lấy!

Triệu Sĩ Nguyên khựng bước ngạc nhiên:

– Thật không giải nổi sao mẹ?

Cổ mộ Liên bà gật đầu:

– Phải! Hóa độc hoàn của nhà ta thiếu mất một vị thuốc chủ yếu trừ độc Truy Hồn Thất Trảo:

Sĩ Nguyên nhướng cao đôi mày xếch:

– Thiếu một vị thuốc nào? Con đi lấy lập tức đem về!

Tào Duy Ngã vội chen lời:

– Vị thuốc chủ yếu ấy nếu như tìm được, lịnh đường đâu phải đợi đến bây giờ công tử đi lấy!

Và lão châm câu bằng một chuỗi cười đắc ý.

Cổ mộ Liên điềm nhiên thốt:

– Ai chẳng biết ngươi sai người nhổ phá hết những nơi có vị thuốc ấy mọc lên, nhưng ngươi đừng đắc ý, ta hứa có một ngày sẽ nghiên cứu một vị thuốc khác thay vào?

Vô Tình lịnh chủ Tào Duy Ngã cười ặc ặc trong cổ họng, tay phát vào không khí thành một cử chỉ tự phụ khác thường:

– Đấy là chuyện ngày sau không quan hệ chi đến lão phu. Bây giờ nếu Triệu phu nhân không dùng thuốc giải của lão phu, e rằng không còn cơ hội nào khác.

Triệu Bồi Nhân mặt bừng ánh giận:

– Ngươi đột nhiên rộng rãi như thế, trừ phi có một ẩn ý chi. Muốn gì cứ nói rõ ra. Hai lẽ sống chết họ Triệu này tự biết liệu được?

Tào Duy Ngã cười khan liên tiếp:

– Triệu huynh quả con người sáng suốt, trước mắt Triệu huynh họ Tào này không thể giấu nổi điều chi. Vậy xin nói thật cái cho rồi.

Vờ trầm ngâm nghĩ ngợi một lúc lâu, lão ma mới thốt tiếp:

– Lão rất vừa ý lịnh lang.

Ả ma nữ Tào Tú Nga không chút e thẹn, còn trây trát phụ họa:

– Cha à, con gái của cha cũng vừa ý tam ca đó!

Sĩ Nguyên mặt lạnh như đá khối nhếch môi khinh miệt:

– Rõ thật không biết xấu!

Tào Tú Nga ánh mắt lăng loàn đảo tình:

– Nếu tiểu muội vờ chính chắn, tất không làm sao được tam ca.

Sĩ Nguyên lắc đầu chán ngán, chẳng hiểu lão ma đầu “Vô Tình lịnh chủ” đã giáo dục con cách nào, mà mới gặp trai lạ lần đầu đã dám thốt lên những lời vô sĩ như thế ấy, khiến chàng không còn can đảm nói thêm, sợ e càng chọc cô ả thốt ra những câu trây trúa chói tai.

“Long Phụng lịnh chủ” Triệu Bồi Nhân liếc nhìn con thương hại, tánh nết đường hoàng chánh đại của con mình tất nhiên phải chịu lép vế trước một cô gái hư hỏng chanh chua, và trận đấu mồm kể như Sĩ Nguyên đã thảm bại. Vị anh hùng họ Triệu đành lắc đầu thở dài:

– Lão ma, ngươi đã vừa ý con ta rồi định làm thế nào?


Tào Duy Ngã chỉnh nghiêm sắc mặt:

– Một thân tuyệt kỷ của lão phu trừ truyền thụ cho một gái một trai ta ra, chưa hề truyền thụ cho người ngoài, lịnh lang tư chất rất tốt, tiểu đệ muốn thu nhận y làm đồ đệ, chẳng hiểu Triệu huynh có thỏa mãn được cái ước vọng cỏn con của tiểu đệ đấy không?

Chẳng đợi cha đáp lời, Sĩ Nguyên đã nhếch môi cười ngạo nghể:

– Ngươi mà xứng làm sư phụ ta à?

Tào Duy Ngã cố nặn bộ mặt tươi cười:

– Tiểu thế huynh tuổi còn quá trẻ, chưa hiểu được hậu quả ác liệt của cách cứng cỏi, tốt hơn hết hãy chờ nghe ý kiến của lịnh tôn xong, sau đó hãy biểu lộ thái độ cũng chẳng muộn.

Liền theo câu nói, ngón tay lão cong lại và nhẹ búng ra.

Lập tức một luồng chỉ phong bay ra vẹt không khí bắn thẳng về hướng Sĩ Nguyên.

Thấy chỉ pháp của đối phương chậm chạp thô sơ, Sĩ Nguyên khinh thường nghĩ bụng:

“Chỉ phong chậm chạp như thế ấy, làm gì được ta, kể ra ngươi quá khinh thường anh hùng thiên hạ.” Và trong tiếng cười lạnh nhạt, chàng liên tiếp lắc mình tránh đi, ngờ đâu chỉ phong của lão ma như có mắt, tự nhiên biết quặt cong đuôi theo truy kích. Sĩ Nguyên chưa kịp đứng vững thân hình thì chợt nghe nơi Tiểu yêu huyệt đại tê cả người, lập tức bị bất động, miệng cũng không thốt được.

Chàng hiểu ngay hậu quả của sự tình, lòng vừa tức lại vừa thẹn, khuôn mặt tuấn tú vụt nóng ran như gấc chín.

Vô Tình lịnh chủ cười cười:

– Tiểu thế huynh chớ khó chịu, bằng vào thân pháp ấy khắp trong thiên hạ, trừ lão phu ra sợ rằng khó ai mà một chi chế phục thế huynh. Bại dưới tay lão phu, có chi đáng nhục đâu?

Triệu Bồi Nhân ởm ờ khen:

– Hai mươi năm chẳng gặp không ngờ Tào huynh đã đạt đến trình độ cảm ứng truy hồn, tiểu nhi bị bại thật không oan uổng chút nào hết!

Và ngừng lại, ông quay sang đứa con trai:

– Nguyên nhi, thủ pháp Truy hồn cam ứng tuy rằng rất cao diệu, nhưng nếu con biết tạm đình chỉ tâm mạch không động thì đâu đến đỗi không tránh được một chỉ của Tào bá bá?

Vô Tình lịnh chủ rúng động:

– Long Phụng lịnh chủ quả đúng cho tiểu đệ kính phục đến cùng. Nếu chẳng có cuộc mật hẹn của hai mươi năm trước, tiểu đệ nhờ đó chiếm được chút ưu thế hơn… thì bây giờ…

hừ! Nhưng thôi, chuyện xưa hãy gát lại, tiểu đệ xin Triệu huynh đáp rỏ điều yêu cầu của đệ lúc nãy!

Triệu Bồi Nhân than thầm:

“Ta dư biết mi tâm tình lang độc, giá như chẳng có Nguyên nhi xuất hiện, vợ chồng chúng ta nhiều lắm chỉ cái chết là cùng. Giờ đây có Nguyên nhi xen vào cuộc, vợ chồng ta mới lâm vào cảnh lúng túng không lối thoát thế này.” Thật ra sự khó xử của Triệu Bồi Nhân không hoàn toàn vì tình thâm cốt nhục, mà chủ yếu vì Sĩ Nguyên tư chất rất tốt một nhân tài trăm năm khó tìm ra, sự sống chết của Sĩ Nguyên quan hệ đến sự hưng suy của võ lâm mai sau.

Ông không thể vì tiếng anh hùng của cá nhân, mà hy sinh đi đứa con quí báu ấy. Hơn nữa, ông cũng không có quyền mà hy sinh vì tương lai của Sĩ Nguyên, không phải là kỳ vọng vinh nhục riêng tư cho nhà họ Triệu, mà liên quan cả sự tồn vong của đại cuộc giang hồ.

Chính vì những lẽ đó mà ông rất mực ưu tư. Đắn đo nghĩ đi rồi nghĩ lại, cuối cùng ông quyết định: vì sự sống còn của đứa con, vì vận mạng của toàn thể võ lâm sau này, ông phải hy sinh tất cả danh dự và địa vị, một hy sinh vĩ đại mà con người thường tình không sao dám hy sinh, chịu đựng nhục nhã to tát mà kẻ tầm thường không chịu đựng nổi.

Bằng một thái độ tự tinh, vị Long Phụng lịnh chủ cười lạt hỏi:

– Nếu như tiểu đệ không chấp thuận lời yêu cầu của Tào huynh?

Đôi mày gãy của Vô Tình lịnh chủ liền nhíu lại:

– Để giảm bớt một đối thủ trong tương lai, tiểu đệ chỉ còn cách bất chấp thân phận mình!

Thốt câu ấy, Tào Duy Ngã gián tiếp cảnh cáo cho đối phương hiểu rằng: sẽ giết chết Triệu Sĩ Nguyên, để trừ đi một hậu hoạn đáng lo sau này.

Triệu Bồi Nhân tất nhiên hiểu rỏ điều đó, ông lại cười lạt hỏi tiếp:

– Nếu như tệ nhi không chịu thì sao?

Tào Duy Ngã cười âm hiểm:

– Dưới sự trui rèn của Long Phụng lịnh chủ, một vị cao nhân tuyệt thế, đệ tin rằng lịnh lang phải trung hiếu lưỡng toàn nhân nghĩa đầy lòng, hẳn không nhẩn tâm mà bất chấp sự sống chết khổ đa của cha mẹ.

Trước lời lẽ thắt chặt của đối phương, định một viên đá uy hiếp cả đôi chim, vị Long Phụng linh chủ vẫn thoát ra một cách dể dàng:

– Như thế thì, tiểu đệ thấy hình như phải ưng thuận theo ý của Tào huynh rồi. Song lẽ tâm ý của tệ nhi thế nào, tiểu đệ không muốn cưỡng ép con, vậy phiền Tào huynh thuyết phục giúp cho.

Vô Tình lịnh chủ vòng tay xá:

– Bằng vào câu nói đủ thấy Triệu huynh rất thức thời vụ. Vậy cho tiểu đệ xin đa tạ trước.

Dứt lời, ngón tay kia khẽ búng ra một chỉ giải khai huyệt đạo cho Sĩ Nguyên, lão tươi cười day sang Triệu Sĩ Nguyên:


– Tiểu thế huynh, câu chuyện trao đổi giữa lịnh tôn và lão phu hẳn tiểu thế huynh nghe rõ cả.

Tuy không thể nói, nhưng ai nghe được rõ ràng, những lời của lão ma luôn luôn bức bách cha chàng, khiến Sĩ Nguyên đứng im một lúc mà nổi giận cành hông.

Cho nên khi vừa được giải tỏa huyệt đạo, chàng hầm hầm cất tiếng mắng ngay:

– Nghe rõ cả thì sao? Uổng cho ông cũng là một vị lịnh chủ võ lâm, thủ đoạn hạ lưu ấy cũng đem ra dùng được. Không sợ thiên hạ võ lâm chê cười sao?

Vô Tình lịnh chủ buông tiếng cười dài:

– Được làm vua, thua làm giặc. Thiên hạ chê cười mặc họ, lão phu bất chấp nhận xét thiên lệch của người đời. Sau này khi đại nghiệp thành tựu, ngôi đế võ lâm lão phu được ngất ngưỡng bên trên rồi, những kẻ xưa kia cười chê lão phu, sẽ là những kẻ đầu tiên tâng bốc lão phu lên chín từng trời. Điều mà lão phu cần biết hiện giờ là tiểu thế huynh có bằng lòng khép mình vào hàng môn hạ của lão phu không?

Triệu Sĩ Nguyên không khỏi quay mắt sang cha như hỏi ý.

Long Phụng lịnh chủ biết rõ ý con, dửng dưng lên tiếng:

– Đại trượng phu biết lúc cứng lúc mềm. Thật anh hùng trí dũng phải kiêm toàn, chỉ cần giữ lòng chính đại, lương tâm chẳng mất là đủ rồi. Đối với hành vi của con, cha không những hạn chế, mà còn tuyệt đối tín nhiệm!

Sĩ Nguyên lãnh hội ngay những gì cha thầm muốn nói, chàng nhướng mày, sang sảng đáp:

– Vâng, con đã biết!

Và ánh mắt sáng ngời, chàng quay sang mẹ cung kính cất lời:

– Xin mẹ uống đi thuốc giải của lão ma!

Thấy thái độ của Sĩ Nguyên, Vô Tình lịnh chủ biết là sự tình có hy vọng, nên dù nghe Sĩ Nguyên gọi mình bằng lão ma, lão cũng lờ đi.

Cổ mộ Liên cùng Triệu Bồi Nhân trên ba mươi năm kết nghĩa vợ chồng, tâm ý rất thương thông, nàng tuyệt đối tin tưởng ở chồng. Đối với con, nàng hiểu hơn tất cả một ai.

Do đó, nàng không ngần ngại đón lấy hoàn thuốc trên tay Tào Tú Nga và bỏ ngay vào họng.

Vô Tình lịnh chủ ha ha cười vang:

– Thức thời vụ mới là trang tuấn kiệt. Hài tử, lão phu nhận xét người thật không lầm!

Sĩ Nguyên trợn mày, đáp lại:

– Lão ma đầu, thiếu gia cần cho ngươi biết rõ, đừng vội cao hứng lắm!

Sắc mặt Vô Tình lịnh chủ vụt rắn lại, lửa giận bốc ngời lên ánh mắt, nhưng là một tay đại hán hùng lão cố dằn xuống, lắc đầu nhè nhẹ:

– Bé con kiểu cách gì nữa đó?

Sĩ Nguyên gằn gằn từng tiếng:

– Lão ma, nếu ngươi muốn muốn ta bái ngươi làm thầy, trước ngươi phải chấp thuận một điều kiện của thiếu gia.

Đôi mày của Vô Tình lịnh chủ lại một phen nhíu chặt, lão ngạo nghể cười lên:

– Tiểu quỉ, ngươi quả chưa biết lẽ tấn thối. Ngươi cũng nên nghĩ thử, danh hiệu Vô Tình lịnh chủ của lão phu nhờ đâu mà có được?

Triệu Sĩ Nguyên không chút sợ hãi:

– Nếu ngươi không phải là Vô Tình lịnh chủ, thiếu gia đâu thèm phải điều kiện chi. Nếu ngươi thấy sợ thiếu gia, thì tốt hơn nên giết ngay bây gioờ để trừ hậu hoạn!

Vô Tình lịnh chủ giận đến dựng ngược hàm râu:

– Nếu lão phu cho mi một chưởng chết tốt thì tỏ ra lão phu bụng dạ hẹp hòi. Được rồi, mi muốn gì, lão phu ráng nghe thử cho biết.

– Ngươi có biết rằng, hôm nay ngươi uy hiếp thiếu gia phải làm đồ đệ như thế, lòng thiếu gia phải cảm nghĩ như thế nào về ngươi biết không?

Vô Tình lịnh chủ tĩnh nhiên:

– Lão phu hành sự không bao giờ cần biết cảm nghĩ của đối phương!

Sĩ Nguyên hừ to:

– Bất đắc dĩ phải chịu khuất phục, nhưng lòng không phục, tất sẽ có một ngày ta sẽ giết ngươi để trả cái hận hôm nay, trừ phi…

Chàng thừa biết, sau khi nghe xong câu ấy, lão ma tất nổi giận xung thiên, nên dụng ý buông thỏng thêm hai tiếng trừ phi và bỏ lửng câu nói, để lão ma phải vận dụng trí óc đoán suy, lão dù giận mấy cũng phải dằn lòng cố đợi.

Đã được mệnh danh là Vô Tình lịnh chủ tất nhiên con người của Tào Duy Ngã phải sắt đá hung tàn không tình không nghĩa. Nhưng đấy là khi đối với những kẻ không có một giá trị lợi dụng nào cho lão. Riêng đối với hạng người như Triệu Sĩ Nguyên, một kho tàng cho lão lợi dụng mai sau, lão lại có một sức nhẫn nại hơn người.

Lão hiểu hơn ai hết, Sĩ Nguyên là một tay huyết khí phương cương, nếu bức bách thái quá, khác gì trăng hoa trong gương soi, thoáng chốc tan thành hư ảo.

Do đấy, lão chỉ hừ lạnh lên một tiếng, cố giữ sắc thái tôn nghiêm của lão:

– Trừ phi thế nào?

– Trừ phi thế nào cho thiếu gia miệng phục mà lòng cũng phục, lúc đó thiếu gia không còn điều chi bất mãn, và nguyện trãi thân trung nghĩa với ngươi tới cùng!

Vô Tình lịnh chủ cười ghê rợn:

– Trên phương diện võ công của ta, ngươi chưa phục phải không? Tốt lắm, lão phu sẽ cho ngươi sáng mắt ngay bây giờ!

Sĩ Nguyên hừ mũi:

– Lớn hiếp nhỏ chẳng biết hổ sao? Bây giờ ngươi có thắng thiếu gia, nhắm thiếu gia có phục ngươi không?

Vô Tiình lịnh chủ nghe, lửa giận bùng lên:

– Vậy ngươi muốn thế nào mới chịu phục thật sự?


– Cho thiếu gia kỳ hẹn ba năm, để thiếu gia tự khổ công luyện tuyệt kỷ. Đến thời hạn, nếu vẫn không thắng nổi ngươi, thiếu gia mới cam chịu phục tôn ngươi làm sư phụ, hết lòng trung tín cùng ngươi không hề thay dạ.

Vô Tình lịnh chủ chớp nhanh đôi mắt ác, đột nhiên buông ra một giọng cười âm trầm:

– Được, lão phu chấp nhận, nhưng lão phu cũng có điều kiện để trao đổi!

Sĩ Nguyên cười lạt:

– Đáng là một vị Vô Tình lịnh chủ, không chịu lép ai một điều nào!

Vô Tình lệnh chủ trước lời mai mỉa của chàng, tảng lờ như không biết, cứ nói tiếp ý mình:

– Lão phu bằng lòng để ngươi học nghề thêm ba năm, nhưng trong vòng ba năm đó, ngươi phải học cho kỳ được Âm Dương Hòa hiệp thần công của lão khốn Âm Dương lịnh chủ Lý Thái, và lấy cho được chiếc thủ cấp của lão, để làm vật trao đổi võ nghệ với lão phu?

– Tại sao phải học võ công của Âm Dương lịnh chủ mới được.

Vô Tình lịnh chủ gạt ngang:

– Khỏi phải hỏi tại sao! Nếu ngươi học không phải là võ công của lão họ Lý Thái, ngươi kể như mất đi quyền lợi khiêu chiến với lão phu, mất cả điều kiện làm môn hạ của lão phu nữa.

Sĩ Nguyên tự hiểu là đã quá hạn sức chịu đựng của lão ma, nếu chàng quá cương quyết biết đâu chẳng lở đi đại sự.

Vả lại nghe đâu “Âm dương lệnh chủ” Lý Thái cũng là một tay đại ác của giang hồ, có giết lão ta cũng chẳng có chi bận tâm hối hận.

Nghĩ thế, chàng gật đầu cười sang sảng.

– Được, thiếu gia chấp thuận điều kiện của ngươi và bây giờ xin mời các người tùy tiện.

Ả ma nữ Tào Tú Nga vụt xía vào:

– Không được, nói khơi khơi như vậy, ai chịu tin cho tam ca phải thề đã!

Sĩ Nguyên trợn ngược đôi mắt:

– Họ Triệu này là một trang nam tử đại trượng phu, một lời đã thốt, bốn ngựa khó theo, đâu phải như các ngươi, nói năng phản phúc khó lường ấy!

Vô Tình lệnh chủ khoát tay lia:

– Tú nhi chớ nhiều lời, cha có thể tin gã!

Quay sang Triệu Bồi Nhân, lão lớn tiếng hỏi:

– Triệu huynh, trong hai mươi năm nay, lão phu có thất ước chổ nào chăng?

Triệu Bồi Nhân đáp:

– Nghe đồn Tào huynh ngầm đặt thế lực, cần luyện võ công, nhưng biết nhóm thủ hạ chưa vấy tội ác chi trọng đại. Kể ra Tào huynh miễn cưỡng giữ đúng lời giao ước giữa chúng ta!

Vô Tình lịnh chủ lại hỏi:

– Hai mươi năm qua rồi, võ công của Triệu huynh đã khôi phục chưa?

Triệu Bồi Nhân lắc đầu thay câu đáp.

Vô Tình lệnh chủ thoáng ngời hung quang:

– Mật ước giữa chúng ta còn có nên tiếp tục nữa hay chăng?

Triệu Bồi Nhân hơi biến sắc:

– Tào huynh sợ e công lực của bổn nhân gần khôi phục được phải không?

Vô Tình lịnh chủ cười lạnh lạt:

– Lão phu có sợ gì Triệu huynh khôi phục lại được công lực? Nhưng, Vô Tình lịnh chủ xưa nay vốn lở mang tiếng Vô Tình, mấy việc vừa rồi đã tổn hại đến uy danh lão phu quá nhiều. Cho nên lão phu bất đắc dĩ phải cứu vãng lại phần nào sĩ diện của mình.

Lời dứt, tay liền nhấc theo một chỉ điểm vào người Long Phụng lịnh chủ.

Sĩ Nguyên lập tức nhảy bổ đến, rống lên:

– Lời chưa lọt qua tai, ngươi đã dám hại cha ta…

Chỉ phong nơi tay phải của Vô Tình lịnh chủ vẫn y nhiên vi vút bắn vào huyệt đạo trên người của vị Long Phụng lệnh chủ, tay áo trái nhè nhẹ phất ra một luồng kình phong mãnh liệt hất Triệu Sĩ Nguyên văng tuốt ra xa hơn trượng. Lão đồng thời quát to:

– Việc này không dính dấp đến sự giao kết cùng ngươi, nhóc con không thể dồn chung mà nói được!

Sĩ Nguyên thân ảnh vừa rơi xuống, lại chờn vờn định nhào tới, nhưng Triệu Bồi Nhân đã quát ngăn:

– Nguyên nhi hãy bình tĩnh lại!

Sĩ Nguyên vội thu bước, trợn mắt mắng to:

– Lão ma, thiếu gia thề không cùng đội trời chung với ma!

– Ha ha… ha ha… Mi chớ nên nói quá sớm.

Lồng trong giọng cười ngạo nghể, bóng người nhoáng lên như chớp xẹt. Vô Tình lệnh chủ đã dắt tay hai con biến mất từ lúc nào.

Từ xa xa chỉ nghe có tiếng của ả ma nữ họ Tào réo vọng lại:

– Tam ca…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.