Đạo Ma Nhị Đế

Chương 34: Mượn đao giết người


Đọc truyện Đạo Ma Nhị Đế – Chương 34: Mượn đao giết người

Mấy lúc sau này, Triệu Sĩ Nguyên tiến bộ phi thường, võ công đã đạt đến mức thượng thừa, chàng không kém gì các vị lão tiền bối.

Nội lực gia tăng quan trọng, gia dĩ càng đánh càng hăng, chân ngươn càng phát sanh dồi dào, chẳng khác nào con thuyền đã cao mực nước lại mỗi lúc mỗi lên cao, thành ra thuyền được nâng lên mãi mãi.

Bọn người trong lòng cốc kinh khiếp cực độ trước khí thế mãnh liệt của chàng.

Ai ai cũng ngây người ra nhìn chàng, chốc chốc lại thở dài tỏ niềm thầm phục.

Không phải Triệu Sĩ Nguyên háo thắng, muốn sính tài trước đám đông để được tiếng khen.

Chỉ vì chàng nhận ra tiếng cười đó rất quen thuộc. Nếu biết được người phát ra tiếng cười, là cầm chắc biết được Thanh Liên Ngọc Nữ hạ lạc nơi nào.

Chàng nghĩ rằng chỉ có giọng cười quen thuộc đó cung cấp tin tức cho chàng thôi.

Giọng cười đó, từ nơi vách núi phát ra. Chàng nóng gặp người nên bất chấp mọi trở ngăn, dù là trở ngăn giết người.

Rồi chàng giở thuật khinh công lướt đi, trong nháy mắt, chàng đã lên tận đỉnh.

Nơi đỉnh có một thân cây thấp, nhưng tàn rất rộng, nhánh không chênh lên, mà lại sà ngang ra, tạo thành một chiếc tán to, bên dưới chiếc tán là một khoảng đất trống, bình thản.

Thái dương vừa lên, chiếu từ phía dưới, khoảng đất trống còn mờ, nhưng tàn cây được soi rõ.

Nơi tàng cây đó, có một mảnh giấy đỏ.

Nhưng mảnh giấy kia nói gì? Chàng bước tới, vận khí đưa tay ra hút mảnh giấy vào tay, đọc:

“Vào ngày rằm tháng này, tại Kim Đảnh Sơn, lễ định hôn của các con bọn tại hạ là Duy Kỳ và Linh Nhi, sẽ được cử hành, mong các hạ đến dự mừng cho hai trẻ.” Bên dưới mảnh giấy có tên của Tào Duy Ngã và Thạch Tịnh Linh.

Nơi góc dưới mảnh giấy, Vô Tình lệnh chủ Tào Duy Ngã có ghi thêm mấy dòng chử:

“Cái tình của như nữ, và cái ước hẹn của bậc quân tử là lẽ riêng biệt, khinh trọng quá rõ ràng, không thể chọn cái khinh mà xem thường cái trọng, cũng không thể hổn hợp hai lẽ thành một. Lão phu mong các hạ còn giữ phong độ quân tử trong cách xử thế! Dù sao ngày đính hôn của đôi trẻ, các hạ cũng cố gắng đến chung vui với lão phu! Ha ha! Ha ha!” Triệu Sĩ Nguyên biết ngay Tào Duy Ngã muốn hí lộng chàng.

Bất giác cơn giận bốc bừng, đập hai tay vào nhau, mảnh giấy nát vụn.

Chàng chỉ tay về cội tụng trước mặt, rít qua căm hờn:

– Lão quỷ! Sẽ có ngày bổn lệnh chủ cho lão chết không đất chôn xác!

Chàng đánh ra một chưởng.

Chưởng phong vút đi, hốt trọn những mảnh giấy vụn cuốn theo chưởng phong chạm vào thân cây, tàng cây rộng rung chuyển ầm ầm.

Những mảnh giấy vụn cắm phập vào thân cây mất dạng.

Công lực đó, quả là phi phàm. Nếu ai không nhìn tận mắt, chỉ nghe kể thôi, hẳn phải cho là chuyện hoang đường.

Vừa lúc ấy có tiếng y phục phất gió, vang lên phía sau lưng.

Chàng quay nhanh mình lại, hét:

– Ai? Lập tức hiện thân đối thoại với ta! Nếu còn làm trò quỷ ẩn mặt mãi thì chớ trách ta vô tình.

Chàng đang phẫn nộ cực độ, không có cách nào phát tiết, vô phúc cho ai gặp chàng trong phút giây này.

Ngươi chưa xuất hiện, âm thanh đã vang lên. Âm thanh đó chính là Nhất Mục Song Nhân Đơn Minh.

Lão vừa cười vừa mắng:

– Ai làm cho tiểu tử bực tức đến đỗi mất bình tĩnh, buông lời bất nhã thế?

Câu nói vừa dứt, lão đến nơi liền.

Theo sau lão còn có mấy vị tiền bối khác.

Những vị đó là Ngươn Thông đạo trưởng, chưởng môn Võ Đang cùng với Bạch Vân đạo trưởng, Châu Đằng Giao.

Triệu Sĩ Nguyên bối rối gượng cười đáp:

– Tại hạ cứ tưởng là ai! Không ngờ lại chính là các vị!

Ngươn Thông chân nhân cất tiếng trước:

– Thiếu lệnh chủ có cái tâm sáng như nhật nguyệt, hằng biểu dương nghĩa khí cao vút tận trời cao, bổn phái cảm kích vô cùng, từ bao lâu nay bần đạo hằng ước mong có dịp được bái kiến, giờ đây dịp đó đã đến, không thể bỏ qua, vậy xin Thiếu lệnh chủ vui lòng đến bổn phái trước cho hàng đệ tử chiêm ngưỡng tôn nhan, sau chỉ giáo mấy điều hữu ích.

Vì bận lo nghĩ về mảnh giấy của Tào Duy Ngã lưu lại, Triệu Sĩ Nguyên đâu có cái hứng đến Võ Đang phái làm khách?

Chàng cau mày, định từ khước lời mời, song chưa kịp nói gì, Châu Đằng Giao đã đến bên cạnh chàng, vòng tay thi lễ cung kính thốt:

– Nếu thiếu lệnh chủ không khinh kẻ bất tài, thì Châu Đằng Giao này tha thiết ước mong thiếu lệnh chủ hạ cố kết giao để tại hạ được thời thường học hỏi.

Triệu Sĩ Nguyên thừa hiểu Châu Đằng Giao tuy còn nhỏ tuổi, song có thân phận rất cao trong phái Võ Đang, bởi ỷ tài nên khó tránh được cái ngông cuồng khinh mạn.

Trong tương lai, với kinh nghiệm giang hồ, y sẽ là một nhân vật quan trọng, trụ cột của võ lâm.


Nếu cần có viện thủ trong công cuộc chống đối Vô tình lệnh chủ Tào Duy Ngã, chàng còn tìm đâu ra người hơn Châu Đằng Giao.

Chàng chưa tỏ lộ ý muốn, đối tượng đã tự hiểu rồi, dĩ nhiên chàng phải hân hoan.

Chàng bật cười lớn đáp:

– Nếu Châu bằng hữu có nhiệt tình thì tại hạ hân hạnh biết bao!

Đoạn bước tới, chàng nắm tay Châu Đằng Giao xiết mạnh.

Nhất Mục Song Nhân cười vang:

– Hay! Hay quá! Châu Đằng Giao! Ngươi chưa phải là đối thủ của lão phu, thế mà chẳng bao giờ ngươi tỏ lộ sự khâm phục đối với lão phu, giờ đây ngươi lại khâm phục một người khác?

Châu Đằng Giao cười xòa, Triệu Sĩ Nguyên cũng cao hứng vô cùng.

Mãn sự kết giao, song khó khăn vì lời mời của Ngươn Thông đạo trưởng, Triệu Sĩ Nguyên thở dài thốt:

– Châu huynh và tại hạ mới gặp nhau, song tình thâm hậu tự muôn đời, đáng lẽ ra tại hạ phải lưu lại một vài hôm cùng Châu huynh đàm đạo cho thỏa niềm khát vọng, song…

Châu Đằng Giao thất vọng:

– Không lẽ Triệu huynh chẳng thể nán lại một hôm, hoặc nửa ngày.

Triệu Sĩ Nguyên trầm ngâm một lúc:

– Trước khi quyết định, tiểu đệ có thể hỏi một việc chăng?

Châu Đằng Giao nghiêm trọng:

– Triệu huynh có điều chi thắc mắc?

Nhất Mục Song Nhân chen vào:

– Vợ chưa cưới của người ta đang bị bọn đầu ma quản thúc tự nhiên người ta phải thắc mắc chứ!

Châu Đằng Giao kinh hãi, vội buông tay Triệu Sĩ Nguyên rồi hấp tấp hỏi:

– Có việc như vậy à?

Ngươn Thông chân nhân và Bạch Vân đạo trưởng cùng giật mình. Cả hai niệm phật hiệu liên tiếp mấy lượt.

Triệu Sĩ Nguyên điểm một nụ cười:

– Chuyện chẳng đáng gì, các vị không quan tâm lắm!

Rồi chàng hỏi:

– Từ đây đến Kim Đảnh Sơn phải mất bao nhiêu ngày đường?

Nhất Mục Song Nhân Đơn Minh hỏi lại:

– Kim Đảnh Sơn nào? Thuộc vùng Nga Mi hay vùng Quý Châu?

Triệu Sĩ Nguyên thầm nghĩ:

– Thế ra có đến hai Kim Đảnh Sơn! Nga My Kim Đảnh là đất cấm của Nga My phái, chắc Vô Tình lệnh chủ không chọn nơi đó đâu! Hẳn là Quý Châu Kim Đảnh rồi.

Chàng đáp:

– Kim Đảnh Sơn của vùng Quý Châu!

Nhất Mục Song Nhân đáp:

– Bằng vào đôi chân của lão phu thì từ đây đến đó phải mất mười ngày. Ai có thuật khinh công cao hơn có thể rút ngắn thời gian và ngược lại, hẳn không thể nào trong vòng mười hôm mà đến nơi được.

Lão dừng lại một chút, đoạn tiếp:

– Còn như đến Kim Đảnh sơn thuộc vùng Nga My, thì trong một ngày thôi, ngươi sẽ tới nơi!

Lão tỏ ra hết sức chu đáo, dù Triệu Sĩ Nguyên muốn biết một, lão giải thích hai, để tùy chàng định liệu.

Chàng thầm khâm phục lão hết sức tế nhị, lại hỏi tiếp:

– Từ Kim Đảnh Sơn Nga My đến Kim Đảnh Sơn Quý Châu phải mất bao nhiêu ngày?

Nhất Mục Song Nhân đáp:

– Độ bốn năm hôm.

Triệu Sĩ Nguyên thầm tính, từ đây chàng đi Nga My rồi trở lại Quý Châu, bất quá mất nửa tháng, như vậy chàng còn thừa năm ngày.


Giả như chàng có nấn ná ở đâu đó vài hôm cũng còn thừa cho chàng ba hôm.

Chàng thở phào, hướng qua Ngươn Thông chân nhân thốt:

– Chưởng môn nhân có chân tình với tại hạ như vậy, nếu tại hạ bất tuân, thì thành ra bất kính, như vậy tại hạ phải ở lại quý sơn một đôi ngày để nghe lời vàng tiếng ngọc!

Ngươn Thông đạo nhân hân hoan ra mặt:

– Thiếu lệnh chủ chấp nhận là chẳng khác nào ban bố cho bổn phái một vinh hạnh lớn lao.

Lão day qua Châu Đằng Giao bảo:

– Bát sư đệ về trước, sắp đặt cuộc tiếp tân, bổn tòa và thiếu lệnh chủ đến sau!

Châu Đằng Giao lãnh lệnh đi liền.

Ngươn Thông đưa Triệu Sĩ Nguyên và mấy người kia, từ từ tiến về Tam Ngươn quán.

Cuộc nghênh tiếp Triệu Sĩ Nguyên hết sức long trọng, dọc đường có đệ tử Võ Đang dàn hầu, nơi Tam Ngươn quán có tám vị đại sư chờ chực, họ thuộc hàng trưởng lão, thân phận ngang với Bạch Vân đạo trưởng, cao hơn Ngươn Thông một bậc.

Trước cảnh nghiêm trang dành cho chàng, Triệu Sĩ Nguyên bối rối vô cùng.

Chàng nhận ra cung cách đó như quá phận đối với chàng, bởi dù sao chàng vẫn còn là niên thiếu.

Trong số các trưởng lão, có một vị gầy ốm cất tiếng:

– Bạch Vân sư huynh có nói đến nghĩa cử cao cả của lệnh tôn, vì kiếp vận của võ lâm cam hy sinh thân thế, điều đó khiến ai ai cũng cảm kích phi thường. Giờ đây thiếu lệnh chủ lại nối chí cha, tuổi chưa cao mà hùng oai đã hiển lộ rồi, chẳng qua những giang hồ khâm phục, riêng bổn phái từng thọ ơn lệnh chủ, lại càng kính mến và hằng ghi nhớ đức độ cao thâm! Thật đúng với câu hổ phụ sanh hổ tử! Cái kính ý của bọn bần đạo từ lâu dành cho lệnh tôn, tưởng là không có dịp tỏ bày, ngờ đâu chí thành thông thanh, hoàng thiên đưa thiếu lệnh chủ đến đây, cho bọn bần đạo hầu tiếp một đôi ngày, thỏa niềm khác vọng. Thiếu lệnh chủ thay mặt lệnh tôn nhận kính ý của toàn phái Võ Đang này. Mong rằng trong thời gian lưu lại núi Võ Đang, thiếu lệnh chủ giữ tự nhiên cho!

Triệu Sĩ Nguyên khích động vô cùng.

Cuộc nghênh tiếp dù có nhiều nghi tiết đến đâu cũng có lúc chấm dứt.

Triệu Sĩ Nguyên được dành cho một gian tịnh thất có đầy đủ tiện nghi.

Chàng cùng Nhất Mục Song Nhân lưu lại đó hai ngày, được toàn thể môn đồ Võ Đang tiếp đãi nồng hậu.

Ai ai cũng có cảm tình với chàng.

Ngươi cao hứng hơn nhất chính là Châu Đằng Giao, y luôn luôn ở bên cạnh Triệu Sĩ Nguyên, đàm đạo suốt ngày, hắn không hề chán.

Nhưng, đường dù dài, đi mãi cũng đến đoạn cuối, cuộc vui dù dài cũng đến lúc phải tan.

Hai ngày chóng đi qua, rồi Triệu Sĩ Nguyên cũng phải ly khai Võ Đang sơn.

Bất cứ biệt ly nào cũng diễn ra trong man mác, ngậm ngùi, chàng ra đi với niềm luyến tiếc, song phương đều cảm nghĩ như nhau.

Xuống đến chân núi, Nhất Mục Song Nhân hỏi:

– Ngươi không theo dõi vụ Thanh Liên Ngọc Nữ bị cướp lại toan đến Kim Đảnh Sơn để làm gì? Thật ta không hiểu tâm tính ngươi biến đổi quái dị phi thường.

Triệu Sĩ Nguyên cho lão biết việc Tào Duy Ngã lưu lại mảnh giấy đỏ.

Nhất Mục Song Nhân dậm chân:

– Việc quan trọng như thế, sao ngươi không nói sớm? Ngươi đã bỏ phí thì giờ quý báu với cái bọn lỗi mũi trâu kia! Đáng tiếc quá! Đến Kim Đảnh Sơn sớm một ngày là giải cứu Linh nhi sớm một ngày, thật đáng hận cho ngươi, không cân nhắc khinh trọng chút nào cả!

Đoạn lão giục:

– Bây giờ, chỉ còn có cách là chúng ta phải đi gấp! Không thể chần chờ một phút giây nào nữa được! Nhanh lên!

Nhanh lên! Lão làm như Kim Đảnh Sơn ở trước mắt! Chỉ chạy một loáng là tới nơi.

Và lão chạy đi thật!

Triệu Sĩ Nguyên vừa chạy theo sau vừa hỏi:

– Chúng ta đến Kim Đảnh Sơn nào trước, Đơn bá bá?

Nhất Mục Song Nhân đáp gọn:

– Nga My.

Triệu Sĩ Nguyên giật mình:

– Theo ý nghĩ của tiểu điệt thì không thể là Kim Đảnh Sơn Nga My đâu.

Nhất Mục Song Nhân trừng mắt:


– Vạn nhất, nếu đúng nơi đó thì sao?

Triệu Sĩ Nguyên gật đầu:

– Đành là thế, song chúng ta cũng có thể đến Quý Châu trước, sau đó sẽ trở qua Nga My, Tiểu điệt nghĩ cũng chẳng sao mà?

Nhất Mục Song Nhân hừ một tiếng:

– Sao lại chẳng sao?

Triệu Sĩ Nguyên lấy làm lạ.

Nhất Mục Song Nhân giải thích:

– Kim Đảnh sơn tại Quý Châu chiếm một địa diện rất rộng, Vô Tình lệnh chủ không ghi rõ sẽ gặp nhau tại Kim Đảnh sơn nào như vậy là lão muốn tạo hoang mang cho ngươi, nếu ngươi cứ đến cái nơi bao la rộng lớn, tìm kiếm trong mịt mờ thì ngươi phải mất nhiều thì giờ lắm, trong khi đó lão ung dung thực hiện kế hoạch của lão. Cuối cùng ngươi đâm nghi, lại phải đến Nga My. Sao cho bằng, chúng ta đến thẳng Nga My sơn, hỏi qua người trong phái đó, chúng ta sẽ biết ngay hư thực như thế nào. Nếu không có Vô Tình lệnh chủ ở đó, chúng ta sẽ đến Quý Châu, chúng ta được an tâm hơn, chuyên chú tìm trong vùng Quý Châu.

Triệu Sĩ Nguyên tỉnh ngộ:

– Đơn bá bá quả thật là một tay lão luyện giang hồ, đoán được cả bí ẩn của lòng người, tiểu điệt suýt chút nữa lầm mưu của Tào Duy Ngã rồi.

Nhất Mục Song Nhân thở dài:

– Tào Duy Ngã là con cáo già, muốn đối phó với lão ta ngươi phải hết sức cẩn thận mới được.

Triệu Sĩ Nguyên gật đầu:

– Đơn bá bá dạy rất phải!

Vừa đi cả hai vừa đàm đạo.

Họ đi luôn mấy hôm đến Nga My sơn.

Để tránh được mọi phiền phức với phái Nga My, như đã gặp tại Võ Đang sơn, họ tìm nhà nông dân xin tạm trú. Triệu Sĩ Nguyên tránh mặt để một mình Nhất Mục Song Nhân lên Nga My sơn hỏi tin thôi.

Nhất Mục Song Nhân sau đó trở lại cho biết là Tào Duy Ngã không hề xuất hiện trong vùng.

Như vậy, họ phải đến Quý Châu. Họ đi liền, không để chậm trễ một phút giây nào.

Kim Đảnh Sơn tại Quý Châu thuộc về hướng Tây Bắc của một địa phương có cái tên là Tuân Nghĩa, ngọn nú đó nằm trong dải Đại Lâu Sơn, đỉnh cao đường hẹp, rừng dày lại bao la, có sương tỏa đủ bốn mùa, qua giờ mẹo, ngày chưa sáng, vào giờ thân đêm đã xuống rồi.

Một nơi vô cùng hiểm trở.

Cả hai đã đến nơi, theo hạn kỳ thì còn sớm lắm, sớm đến ba hôm.

Trong ba hôm đó họ đi khắp chốn trong vùng, song chẳng tìm ra nơi nào Vô Tình lệnh chủ Tào Duy Ngã đã chọn để cử hành lễ đính hôn như tờ thiếp mời ghi.

Triệu Sĩ Nguyên bắt đầu nghi ngờ, không phải là nơi Tào Duy Ngã ước hội.

Nhất Mục Song Nhân khẩn cấp vô cùng.

Họ đã dẫm gót chân khắp vùng Đại Lâu Sơn, đừng nói chỉ có một địa điểm Kim Đảnh Sơn, song họ không tìm được nơi ước hẹn.

Còn lại một khu rừng dài, nếu họ lục soát trong khu rằng, chẳng thấy gì khả nghi thì càng thêm rắc rối cho họ.

Họ cứ tìm, mệt thì gặp nơi nào dừng lại tại nơi đó, đói thì lấy cơm khô ăn, khát đã có suối trong khắp nơi, không ai nói với ai tiếng nào.

Hôm cuối cùng họ đang ở trong một thạch động dưỡng thần, họ phát hiện ra có một mảnh giấy do kẻ nào đó từ chỗ tối tăm quăng đến họ.

Mảnh giấy bay đi, rơi đúng cạnh chân Triệu Sĩ Nguyên.

Triệu Sĩ Nguyên giật mình, đưa tay nhặt mảnh giấy, đồng thời càu nhàu:

– Ai thế chứ?

Nhất Mục Song Nhân hỏi:

– Cái gì?

Triệu Sĩ Nguyên đáp:

– Có người đưa tin đến.

Chàng lấy vật đánh lửa trong mình ra, bật mồi lửa. Lửa cháy soi vòng quanh thạch động.

Chàng liếc nhanh qua mảnh giấy, thấy có mấy chữ gọn:

– Rất tiếc! Rất tiếc!

Triệu Sĩ Nguyên trầm ngâm một lúc lâu thốt:

– Tại sao rất tiếc! Hay là khu rừng trước mặt kia là nơi Vô Tình lệnh chủ hành lễ, mà đang lúc đêm tối như thế này, rất thuận tiện cho chúng ta lục soát, chúng ta lại bỏ dở!

Rồi chàng tiếp luôn:

– Ai đưa mảnh giấy này đến cho chúng ta? Người đó làm sao biết được mục đích của chúng ta?

Nhất Mục Song Nhân hừ một tiếng:

– Cần gì biết người đó là ai? Chúng ta cứ đi.

Triệu Sĩ Nguyên đứng lên:

– Ngồi mà nói sao bằng đứng mà đi! Chúng ta đi ngay!

Cả hai ra khỏi thạch động, tiến về khu rừng, có ánh sao mờ mờ đủ soi sáng cho họ phi thân dễ dàng.


Đến ven rừng họ dừng lại quan sát một lúc, rồi mới theo con đường nhỏ đi vào sâu.

Nói là con đường, bất quá là một lối mòn phảng phất, chứng tỏ nơi đây vắng bóng người qua lại thường xuyên.

Vào sâu vài trượng, họ dừng chân nghe ngóng. Vận dụng thuật địa thính, ngưng thần một lúc, Triệu Sĩ Nguyên phát giác ra tiếng hô hấp của cao thủ võ lâm.

Chàng dùng thuật truyền âm nhập mật thốt:

– Quả thật trong khu rừng này có cao thủ ẩn nấp, Đơn bá bá ạ! Có lẽ chúng ta theo dõi đúng chỗ rồi!

Chàng ngưng thần nghe ngóng một lúc nữa, nhận định nơi ẩn nấp của bọn người nào đó xong, bỏ ngay lối chánh diện đi vòng qua một bên, sau đó mới tiến sâu vào rừng thật sự.

Khu rừng rất dày, bóng tối như đông đặc, ngửa tay chẳng thấy ngón.

Làm một cuộc do thám tại một khu vực được canh phòng nghiêm mật, lại trong đêm tối dày đặc, mình di động, địch ở một chỗ, mình chưa thấy địch, địch đã thấy mình trước rồi, kể ra hết sức khó khăn, mỗi một bước qua có thể thể đưa mình vào cái chết.

Cho nên Triệu Sĩ Nguyên và Nhất Mục Song Nhân vất vả lắm mới thoát lọt qua ba chặn bố phòng bên ngoài.

Họ sắp vượt qua vòng bố phòng thứ tư, Triệu Sĩ Nguyên bỗng phát giác ra hơi thở của những người đảm trách cuộc bố phòng này có vẻ kỳ lạ, chỉ có những cao thủ tuyệt đỉnh mới có lối hô hấp đó.

Chàng cau mày thầm nghĩ, Vô Tình lệnh chủ Tào Duy Ngã quy tụ được nhiều tay có võ công cao tuyệt như thế này quả là lão ta có một lực lượng đáng sợ.

Lực lượng đó trên chỗ ức độ của chàng.

Chàng lại dùng thuật truyền âm nhập mật dặn dò Nhất Mục Song Nhân:

– Đơn bá bá cẩn thận, cố nén hơi thở! Đừng để chúng phát hiện ra mình. Bọn trấn thủ vòng bố phòng này lợi hại hơn bọn bên ngoài nhiều.

Nhưng, chàng cảnh cáo Nhất Mục Song Nhân chậm một chút, lão cử động hơi mạnh, địch đã phát giác ra sự đột nhập của cả hai rồi.

Có tiếng gió nhẹ phất qua, ba bóng người đã lao vút đến Nhất Mục Song Nhân.

Động tác của ba người này hết sức nhẹ nhàng.

Giả như tài nghệ của Triệu Sĩ Nguyên thấp kém chúng, hoặc Nhất Mục Song Nhân đi một mình thì hẳn là phải bị chúng bao vây rồi!

Triệu Sĩ Nguyên thầm kêu khổ:

– Nguy!

Họ phải làm sao?

Nếu để địch trông thấy họ, thì họ mất cái thế chủ động ngay, ngoài ra kế hoạch cứu người cũng hỏng luôn.

Và Vô Tình lệnh chủ sẽ lấy việc này làm điều để khinh miệt và truyền bá khắp sông hồ.

Phải chi chỉ có mỗi một mình Triệu Sĩ Nguyên, thì chẳng có gì đáng ngại.

Chàng còn đèo Nhất Mục Song Nhân, chính đó là một phiền lụy không nhỏ.

Nhất Mục Song Nhân là một nhân vật tuyệt đỉnh trên giang hồ từ lâu, chưa gặp một địch thủ đồng tài đồng sức, cho nên lão cũng chẳng biết rõ bản lĩnh của lão cao đến mức độ nào.

Thực ra thì chẳng phải trong võ lâm, chẳng có ai tài giỏi hơn lão.

Chỉ vì những người tài giỏi đều bị Vô Tình lệnh chủ Tào Duy Ngã mua chuộc, và chủ trương bất động, để chờ một ngày nào đó thuận tiện, cử đồ đại sự.

Tào Duy Ngã muốn dấu thực lực của lão.

Còn Triệu Sĩ Nguyên nhờ có Huyết Ngọc Như Ý, chàng mới học được kỳ công, chứ nếu không thì làm gì chàng lại xuất đầu lộ diện đối phó với bao nhiêu nghịch cảnh?

Hiện tại, nghe tiếng động của đối phương, chàng biết ngay Nhất Mục Song Nhân không thoát khỏi thủ đoạn của chúng.

Một ý nghĩ thoáng hiện trong đầu, lập tức chàng đưa tay điểm huyệt Đơn Minh, phong bế hô hấp của lão đồng thời chụp một cành cây khô quăng ngược về phía hậu, lừa cho địch tưởng là bọn chàng chạy về phía đó rồi đổ xô đến, chàng sẽ có đường rộng chạy tới trước, dĩ nhiên chàng phải bế Đơn Minh.

Cái kế đó giúp chàng và Đơn Minh thoát hiểm, qua khỏi vòng bố phòng của địch, chàng buông Đơn Minh xuống giải huyệt cho lão.

Tỉnh lại rồi, Đơn Minh ngơ ngác hỏi:

– Việc gì đã xảy ra?

Triệu Sĩ Nguyên không dám nói thật, sợ chạm tự ái lão nên nhận sơ thất về mình:

– Tiểu điệt vô ý, để chúng phát hiện tiếng động, không kịp gọi bá bá, nên buộc lòng hiểm huyệt bá bá, mang đi để tránh sự phiền phức lôi thôi với chúng.

Đơn Minh chớp chớp mắt, không nói gì, chẳng tỏ rõ lão có cảm nghĩ chi chăng, lão lặng lẽ bước theo Triệu Sĩ Nguyên.

Vào sâu trong rừng, họ không gặp một vòng canh nào nữa.

Một lúc sau, họ nghe tiếng người xì xào bàn tán, tiếng của nhiều người.

Họ cứ đi tới, từ đó trở đi cây thưa dần dần. Sao trời chiếu xuống lờ mờ.

Có bóng đèn lấy lánh trước mắt họ.

Họ đã vượt qua khu rừng, và trước mặt họ một tòa thần miếu hiện ra.

Nơi miếu, bóng người qua lại, lao nhao. Nhiều ngọn đèn được đốt lên, soi sáng một khoảng đất rộng lớn.

Chừng như nơi đó đang có cuộc cúng tế gì.

Triệu Sĩ Nguyên và Nhất Mục Song Nhân dè dặt bước tới từng bước một, dần dần đến gần, tìm một chỗ kín đáo, ẩn mình, chờ xem động tịnh.

Tại thần điện, khói hương nghi ngút, một thiếu nữ đang suất tĩnh, độ mấy mươi người gồm đủ nam phụ lão ấu hành lễ.

Trong thấy thiếu nữ, Triệu Sĩ Nguyên biến sắc hiểu ngay Tào Duy Ngã mượn dao giết người.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.