Đạo Ma Nhị Đế

Chương 19: Hữu vi vô vi


Đọc truyện Đạo Ma Nhị Đế – Chương 19: Hữu vi vô vi

Lão nhân áo vàng tên Huỳn Ngươn Long, ngoại hiệu Thiên Du Tử, cau mày một lúc rồi thở dài:

– Triệu công tử bị thương nặng lắm, ngủ tạng lục phủ đã sai lệch vị trí mất rồi, tâm mạch thì đứt đoạn một phần lớn chỉ sợ Chưởng môn không còn kịp đưa hắn về Thánh cung tại Linh sơn mà nghị xử theo quy luật!

Lão dừng lại một chút đoạn tiếp:

– Trong tình trạng đó, về đến Thánh cung, hắn chỉ còn là cái xác không hồn, có lẽ nào Chưởng môn quên rằng bổn phái không hề truy cứu đến những kẻ đã chết chăng? Thiết tưởng cái mỹ đức truyền thống đó đáng được duy trì …

Giọng lão trở nên rung rung, vẻ mặt lão trở nên cương quyết, lão nói tiếp:

– Phàm hành sự, là phải trông quyền đạt biến mà biết biến quyền thì nắm cơ thành tựu dễ dàng, bởi có biến quyền mới chiếm được tiện nghi. Xưa nay, Chưởng môn từng tỏ ra khoan hồng đại độ, sao giờ đây không thể rộng tình chấp nhận một ngoại lệ, tạo cái đức cá nhân cho giòng máu hào hiệp kia được nối truyền, người có thay ta tạo nên hạnh phúc cho võ lâm, cho cả nhân loại!

Thiếu nữ diễm kiều cau mày, trầm ngâm một chút đoạn cương quyết lắc đầu:

– Sư thúc có lý, nhưng bổn tọa không thể chấp nhận ban một ân huệ ngoại lệ cho hắn, bởi lẻ hắn chưa chết! Hắn còn sống là hắn bị truy cứu như thường.

Thiên Du Tử Huỳnh Ngươn Long lại thở dài lộ vẻ thất vọng ra ngoài mặt.

Thiếu nữ diễm kiều đưa ánh mắt đẹp tuyệt vời sang lão trầm giọng thốt:

– Thảo nào trong hàng trưởng lão bổn môn, ai cũng bảo là Tam sư thúc và Ngũ sư thúc không trọn vẹn phục tùng quy luật!

Thiên Du Tử Huỳnh Ngươn Long giật mình hấp tấp phân trần:

– Ngu thúc đâu có ý đó!

Thiếu nữ khẽ thở dài:

– Bổn tòa không trách gì các vị sư thúc đâu, bất quá bổn tòa nên lên cảm nghĩ của các vị kia thôi mà …

Dù nàng nói thế nào, lão nhân vẫn áy náy không an lòng bởi câu nói của nàng không có gì rõ rệt cả. Mà …? mà sao? Nàng có ý tứ gì? Tại sao nàng không nói luôn?

Nàng điểm một nụ cười khổ, nụ cười vừa tắt, nàng lấy lại vẻ nghiêm nghị của một Chưởng môn nhân trầm giọng tiếp:

– Ngũ sư thúc ạ! Sư thúc luận việc theo cái tình, quên hẳn cái lý đương nhiên của nó.

Trong chức vụ chưởng môn, bằng mọi cách bổn tòa phải duy trì bảo vệ qui luật của môn phái, không vì gì một lẽ gì dung thứ cho bất kỳ ai vi phạm quy luật đó. Triệu công tử đã nhìn trộm tuyệt học của bổn môn, là có tội, hễ có tội thì phải được đưa về Thánh cung trên Linh sơn chiếu luật nghiêm trị. Sư thúc dựa vào tư mà bổn tòa chấp cái công, nếu bỏ công theo tư thì làm sao Chưởng quản môn phái đúng theo tôn chỉ của tiền nhân?

Nàng dừng lại một chút rồi tiếp:

– Còn như thương thế của Triệu công tử có nặng nhẹ như thế nào, hắn có thể sống hay phải chết, xin sư thúc đừng bận tâm lo nghĩ, bổn tọa đã có biện pháp.

Thốt xong, nàng lấy trong mình ra một chiếc bình bằng ngọc màu xanh biếc, mở nút dốc một hoàn thuốc đỏ nơi lòng bàn tay, một mùi thơm dịu bốc từ hoàn thuốc, thoảng trong không khí, chỉ ngửi mùi thơm đó, ai ai cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái vô cùng.

Thiên Du Tử Huỳnh Ngươn Long, nhân vật thuộc đời trên Chưởng môn nhân còn lạ gì hoàn thuốc đó? Viên thuốc đó có cái tên là Đại Thánh Kim đơn, một loại kỳ dược có công hiệu huyền diệu, công hiệu hơn cả quả đỏ mà Thiên Du Tử Huỳnh Ngươn Long đã khoa trương với Triệu Sĩ Nguyên trước đó, bởi nó được chế luyện bằng quả đỏ hợp với mấy loại linh dược kỳ thảo trên đời.

Thiên Du Tử Huỳnh Ngươn Long ư lên một tiếng buột miệng kêu:

– Đại thánh kim đơn!

Thiếu nữ diễm kiều chính sắc nói:

– Vì lý do duy trì và bảo vệ quy củ bổn môn, bắt buột bổn tòa phải hy sinh một viên thuốc quý. Sư thúc nghĩ như thế nào?

Một viên Đại thánh kim đơn, chẳng những chữa lành nội thương trầm trọng của Triệu Sĩ Nguyên mà còn tăng gia nội lực của chàng ngang với mười năm luyện tập.

Thiên Du Tử Huỳnh Ngươn Long thầm nghĩ:

“Thời gian dù ngắn dù dài, đâu có thể đưa đến một cơ hội thuận tiện, ta hãy để cho Chưởng môn chữa trị nội thương hắn, có dăm đảm bảo trì đây về đến Thánh cung, dọc đường lại chẳng xảy ra những điều bất ngờ. Và biết đâu những cái bất ngờ đó giúp cho hắn thoát nạn?” Lão có tầm mắt rộng, bộ óc nghĩ xa, luôn luôn lão quan tâm đến đại cuộc võ lâm, mà lão thì với mớ tuổi đã cao, với quy củ khắc khe của môn phái lão không hy vọng gì tạo dựng phi thường cho võ lâm, lão phải nghĩ đến Triệu Sĩ Nguyên, luôn luôn nghĩ đến chàng, cho nên sự quyết định của thiếu nữ diễm kiều đã cởi mở tâm tư lão rất nhiều. Lão buột miệng tán:

– Dù vật đúng lúc, đúng việc, đúng người thu hoạch nhiều điều lợi, Chưởng môn quả thật làm một việc kỳ tài, mọi cử động đều đúng phép hợp lý, thuận tình. Dù Triệu công tử có phạm quy luật nghiêm khắc của bổn môn mà mất mạng đi nữa, cũng không hờn oán được.

Thiếu nữ diễm kiều nhẹ bước đến đầu giường Triệu Sĩ Nguyên hơn, cất tiếng hỏi:

– Triệu công tử! Chúng tôi đã nói gì với nhau, công tử có nghe rõ hết chứ?

Triệu Sĩ Nguyên gật đầu:

– Phải!

Thiếu nữ tiếp:

– Hiện giờ công tử hãy uống viên thuốc này trong mười hai giờ nữa công tử có thể cùng bổn tòa lên đường.

Triệu Sĩ Nguyên cố gom tàn lực, cao giọng thốt:

– Không!

Một tiếng không, có thể chàng buông gọn để đối phương nghe dễ dàng, cần gì chàng phải dùng tận lực tàn? Chẳng qua chàng muốn tỏ sự cương quyết, chàng muốn nói lên sự quật cường của một chàng trai đầy hào khí, nếu chàng có thể hét to hơn, cho đổ vở cả gian thạch thất, chàng cũng làm không hề ngần ngại.


Do đó sau khi buông xong tiếng không, chàng mửa luôn một búng máu tươi rồi từ từ lịm dần.

Thiếu nữ cau mày:

– Xin sư thúc tiếp trợ công lực, cứu hắn tĩnh lại, bổn tòa cần hỏi hắn mấy điều.

Thiên Du Tử Huỳnh Ngươn Long lắc đầu:

– Hiện tại hắn đã tiêu tan hết chân khí rồi, nếu chuyền công lực vào gấp, hắn sẽ bị chấn động mạnh, có hại cho tánh mạng hắn, Chưởng môn!

Thiếu nữ khoát tay:

– Vô ngại! Bổn tòa có sẵn Đại Thánh kim đơn đây, hắn có việc gì cũng không đến nổi nào. Ngũ sư thúc cứ thi hành đi.

Thiên Du Tử Huỳnh Ngươn Long khẽ thở dài. Có lẽ lão không muốn cứu gấp Triệu Sĩ Nguyên, bởi chàng tỉnh lại sớm một phút là chàng bị áp giải về Thánh cung nơi Linh sơn sớm một phút. Lão định kéo thời gian tại thạch thất này, biết đâu chẳng có một biến cố giúp lão thực hiện tâm nguyện? Song lão có lý do gì nữa để từ khước việc yêu cầu của một chưởng môn?

Lão ngồi xuống trước mặt chàng, xếp bằng tròn, đôi tay nắm lại đặt ngay rún lão, rồi há miệng thổi một đạo bạch khí vào mũi chàng.

Chuyền công lực theo phương pháp đó, Thiên Du Tử Huỳnh Long phải hao chân khí nhiều, bởi phương pháp đó có cái tên là Phi Ngươn Độ Ánh, công hiệu vô biên thì người vận dụng cũng hao chân khí gấp năm gấp mười lần so với các phương pháp khác. Vả lại trong trường hợp này, chỉ có thể áp dụng phương pháp đó thôi, vừa giúp ích nhanh chóng cho chàng, vừa không gặp một chấn động nguy hại.

Thiếu nữ diễm kiều đứng bên cạnh nhìn Thiên Du Tử Huỳnh Ngươn Long chuyền lực, điểm một nụ cười bí hiểm. Nàng đợi gương mặt chàng tươi hồng trở lại, dịu giọng hỏi:

– Triệu công tử nghe bổn tòa nói đây. Công tử có biết lão nhân đã truyền Hỏa lực thần công và Cửu chuyển huyền công cho công tử trên Quân sơn tại Động đình hồ là ai chăng?

Triệu Sĩ Nguyên đã tỉnh lại rồi, chàng không đắn đo đáp liền:

– Cứ theo khẩu khí của các vị tại hạ đoán ra người đó chính là Tam sư thúc của quý chưởng môn.

Thiếu nữ điểm một nụ cười:

– Đúng vậy! Người đó là Ngô sư thúc của bổn tòa. Ngô sư thúc có bẩm chất cực kỳ thông minh, lúc ba mươi tuổi đã học hết tuyệt học của bổn môn, rất tiếc là người còn nặng lòng vì tục niệm, rời bỏ kiếp thanh tu tỉnh mịch, trốn xuống núi lăn mình vào giang hồ …

Triệu Sĩ Nguyên gằn giọng chận lại:

– Ngô tiền bối có làm điều chi tàn tệ chăng?

Thiếu nữ chưởng môn lắc đầu:

– Ngô sư thúc rất nhiệt tâm làm điều lợi ích cho võ lâm, luôn luôn phục vụ chánh nghĩa.

Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười:

– Như vậy, Ngô tiền bối là một nhân vật đáng tôn kính.

Thiếu nữ điềm nhiên:

– Song Ngô sư thúc đối nội lại là người có tội, cái tội phá hoại quy luật bổn môn, cái tội đó phải trừng trị, dù sự nghiệp bên ngoài hiển hách như thế nào.

Triệu Sĩ Nguyên cười lạnh:

– Ngô tiền bối phạm tội như thế nào, quý chưởng môn có thể cho biết chăng?

Thiếu nữ rùn vai buôn gọn:

– Rời sơn môn trước sáu mươi tuổi?

Triệu Sĩ Nguyên bật cười to giọng:

– Giới luật của quý môn nghĩ cũng lạ lùng thật! Đã lập ra môn phái là cốt đào tạo nhân tài, nhưng đào tạo xong lại nhốt những nhân tài đó nơi thâm sơn cùng cốc, đến khi được thả lỏng ra thì họ chỉ còn có nước chờ quỷ vô thường rước xuống Diêm đình. Họ có giúp ích gì được cho đời chăng? Quý môn có những kỳ vọng gì nơi họ? Suy theo đó, tại hạ muốn hỏi quý môn đào tạo họ để làm gì? Hay chỉ bó buột kiếp sống của một số người rồi đến khi họ sắp trở thành những nắm xương tàn rũ thì lại buông tha?

Thiếu nữ giật mình cố biện hộ:

– Tuổi trẻ bao giờ cũng nông nổi sánh sao được với những người cao niên? Cho họ hạ sơn, họ sẽ hành động càn dở, gây tai tiếng cho môn phái thống chỉ, giới sáu mươi chưa phải là định hẹn của một kiếp người?

Triệu Sĩ Nguyên không đồng ý về nhận xét đó:

– Thái quá thì không hay, mà bất cập cũng chẳng lợi gì, tuy nhiên lứa tuổi thanh xuân dù sao cũng hữu dụng hơn ở nhiều phương diện. Tại hạ …

Chàng không buông hết ý, khẽ thở dài rồi ngưng bặt.

Vị nữ Chưởng môn khẽ chớp mắt, ngời lên một ánh sáng dị thường. Nàng có cảm tưởng gì, qua câu nói của Triệu Sĩ Nguyên.

Đôi mày nhướng lên, nàng thốt:

– Ngô Tam sư thúc, nếu chỉ phạm vào một tội rời sơn môn trước hạn tuổi quy định thì chẳng nói làm chi. Gần đây người lại phạm thêm một tội nữa, mà tội sau nặng hơn tội trước!

Từ mấy trăm năm qua, bổn môn chẳng bao giờ chấp nhận cho đệ tử đem võ công truyền dạy người ngoài. Do đó các vị trưởng lão vô cùng căm phẩn, đồng hạ sơn tìm Ngô Tam sư thúc đưa về đây, chờ cộng đồng nghị xử.

Triệu Sĩ Nguyên chưa biết được điều đó, chàng lo sợ cho Ngô tiền bối vô cùng, chàng hấp tấp hỏi:


– Rồi các vị sẽ nghị quyết làm sao về trường hợp Ngô tiền bối?

Nữ Chưởng môn buông gọn:

– Sự nghị quyết như thế nào, còn do cộng đồng đại hội, bổn tòa không thể nói trước được, có điều hiện tại Tam sư thúc đã bị tù cấm một nơi, chờ tìm được công tử rồi mới họp xử.

Triệu Sĩ Nguyên lại hỏi:

– Tại sao lại phải đợi có mặt tại hạ!

Nữ chưởng môn giải thích:

– Theo quy luật của bổn môn, phàm ai đã truyền võ công cho người ngoài, trong vòng năm năm phải tìm cho được người mình đã truyền cho võ công, nếu tìm không được thì người truyền thọ phải tự phế hủy võ công của mình, suốt đời trong ngục tối!

Nàng dừng lại một chút rồi tiếp:

– Công tử là dòng dõi thế gia trong võ lâm, tự nhiên trong sự hiệp nghĩa, chắc không nở để Ngô Tam sư thúc chung thân ôm hận chốn lao tù.

Triệu Sĩ Nguyên trầm ngâm một lúc:

– Nếu tại hạ đến quý sơn môn, thì Ngô tiền bối sẽ được miễn cứu?

Nữ chưởng môn mỉm cười:

– Giảm khinh chứ không miễn cứu, Tam sư thúc sẽ bị quản thúc tại Sám hối đường đúng ba mươi năm, còn võ công thì vẫn được duy trì.

Triệu Sĩ Nguyên lại hỏi:

– Phần tại hạ sẽ được xử trí như thế nào?

Nữ chưởng môn nhìn thẳng vào mặt chàng:

– Có hai trường hợp, hoặc phế bỏ võ công của công tử, hoặc nhận công tử vào hàng môn đệ!

Triệu Sĩ Nguyên trầm ngâm một lúc nữa.

Nữ chưởng môn tiếp nói:

– Công tử thuộc giòng thanh bạch, lại là bậc thiên tài, các vị trưởng lão vô cùng yêu mến, chắc sẽ không quá nghiêm khắc đối với công tử đâu!

Đột nhiên, Triệu Sĩ Nguyên bật cười ha hả:

– Chưởng môn nhân có biết tại sao Ngô tiền bối đem tuyệt học của quý môn phái, truyền cho tại hạ chăng?

Nữ chưởng môn lắc đầu:

– Tam sư thúc không thố lộ tâm tư, bổn tòa còn biết thế nào mà ước đoán?

Triệu Sĩ Nguyên cương quyết:

– Nếu vậy, tại hạ phải nói, nói cho các vị nghe, để biết rõ đoạn khổ tâm của Ngô tiền bối.

Chàng thở dài mấy tiếng rồi tiếp:

– Ngô tiền bối có cái hoài bảo thiết tha cứu nhân độ thế, nhưng quy luật của quý môn quá khắc khe, hạn chế hành động theo tâm nguyện của người, thành ra người hết sức uất hận, có tài cao mà không khác nào kẻ vô dụng, nhân gặp tại hạ, người liền có cái ý dụng thành toàn tại họ. Do đó mới đem sở học truyền lại cho tại hạ, với điều kiện là tại hạ phải thay người mà làm điều công ích cho võ lâm. Gia dĩ tại hạ chấp nhận vào làm môn đệ của quý phái, thì có khác nào tại hạ giết chết hoài bảo của Ngô tiền bối, bởi tại hạ lại phải rơi vào cái vòng lẫn quẫn của giới hạn tuổi?

Chàng dừng lại một chút, rồi nghiêm giọng tiếp:

– Không thực hiện được hoài bảo, dù có sống cũng không khác nào đã chết, cái sống không còn ý nghĩa nữa, cái sống thừa, sống ích kỷ, không mang lại một lợi ích gì cho đồng loại. Tại sao quý phái quá chú trọng đến môn hộ của mình mà xem thường họa phúc của đồng loại? Làm như vậy không có tỏ rỏ được tác phong của môn phái chăng? Chắc chắn tại hạ không tán đồng quan điểm của quý phái. Nói một cách khác, tại hạ chẳng bao giờ chấp nhận làm con vật hy sinh cho một quy luật kỳ lạ!

Tất cả mọi người hiện diện nghe Triệu Sĩ Nguyên thẳng thắng trách cứ, đều giật mình thầm thán phục. Ai thì có thể biểu lộ niềm thán phục, chứ Nữ chưởng môn, người cầm cân nẩy mực, có phận sự bảo vệ quy luật sơn môn, không thể biểu lộ một cảm nghĩ nào.

Nàng điềm nhiên thốt:

– Công tử có biết là mình chẳng còn sống sót được bao lâu nữa chăng? Nếu bổn tòa cho công tử uống viên Đại thánh kim đơn, công tử sẽ được vô sự, nhưng cũng kể từ giờ phút uống viên thuốc, mạng sống của công tử do bổn tòa ban cho, không còn tùy thuộc công tử nữa.

Triệu Sĩ Nguyên cười lại:

– Cái mạng sống có thể cưỡng được, chứ cái khí không thể đoạt được, khi trời bảo chết ta vui lòng mà chết, không tiếc nuối, không oán hờn. Quyết chẳng khi nào dám tự khinh lấy mình mà cẩu thả cầu sống.

Nữ chưởng môn mỉm cười:

– Vậy là công tử an tâm nhận cái chết?

Triệu Sĩ Nguyên gật đầu:


– Chết để giữ cái chí trọn vẹn, người anh hùng không thể làm gì khác hơn!

Nữ chưởng môn thản nhiên trao viên thuốc cho chàng:

– Thực ra bổn môn không phải quá thiết tha mong muốn công tử làm đệ tử, chẳng qua bổn tòa giải thích cho công tử hiểu đại khái trường hợp vậy thôi. Tuy nhiên chừng như công tử có ý bất phục bổn tòa. Vậy bổn tòa tặng công tử viên thuốc này, cho công tử khôi phục khí lực, sau đó sẽ dùng võ công chế ngự công tử đưa về Linh sơn chịu tội. Có như vậy, bổn tòa mới giữ được uy tín đối với giang hồ, giờ thì công tử cứ yên trí nhận viên thuốc đi.

Triệu Sĩ Nguyên săng mặt:

– Tại hạ xin nói trước là, nếu động thủ tại hạ sẽ vận dụng toàn lực, nếu may mắn thoát đi được thì cái ơn tặng thuốc của quý chưởng môn và cái đức thanh toàn của Ngô tiền bối, nhất định tại hạ phải tìm cách báo đáp!

Nữ chưởng môn mỉm cười:

– Nếu công tử bại?

Triệu Sĩ Nguyên cao ngạo:

– Thua keo này chờ keo khác. Nhất định phải có cơ hội thoát đi, cái chiến bại hôm nay chỉ có tác dụng dọn đường cho một chiến thắng ở ngày mai vậy.

Nữ chưởng môn gật đầu:

– Được rồi! Bổn tòa chấp nhận chủ trương của ngươi. Sự tình sẽ được định đoạt bằng thủ đoạn của song phương.

Triệu Sĩ Nguyên nhận viên Đại thánh kim đơn uống liền. Chàng nhắm mắt vận công, nương theo sự tiếp trợ của Thiên Du Tử Huỳnh Ngươn Long điều động sức thuốc lưu truyền nhanh chóng.

Đại thánh kim đơn quả là một loại thần dược, chỉ một lúc sau Triệu Sĩ Nguyên tự mình điều tức, không cần nhờ đến sự tiếp trợ của lão nhân nữa.

Thiên Du Thử Huỳnh Ngươn Long thu công về từ từ đứng lên. Lão tỏ vẻ rất hài lòng về cách xử sự của người nữ sư điệt, hiện chấp chưởng quyền uy tối thượng trong môn phái.

Điều mà lão tha thiết nhất là tác phong của con người, lão đồng quan niệm với Quân Sơn Dật Tẩu Ngô Độc Hạc. Cả hai cùng bất mãn môn quy như nhau, song Ngô Độc Hạc ngang nhiên rời bỏ sơn môn mà đi, còn lão thì kiên nhẫn chờ đến lúc sáu mươi tuổi mới bôn tẩu giang hồ. Lão muốn bảo toàn thân phận trưởng lão rồi mới hành hiệp sau.

Mười hai giờ đều nhịp đi qua, qua mười hai giờ là sang ngày kế. Triệu Sĩ Nguyên hoàn toàn qua cơn nguy hiểm, khí lực đã được khôi phục hoàn toàn, tinh thần sảng khoái có phần hơn lúc trước. Chàng nhóng cổ, hú vang một tiếng dài.

Dung Nhi nghe tiếng hú, mang thức ăn sáng vào cho chàng. Nàng cười hỏi:

– Công tử có hận tôi vì hét lên bất ngờ làm kinh động Chưởng môn, mà thành ra thân phận của Công tử bị tiết lộ chăng?

Triệu Sĩ Nguyên muốn dò dẫm sự tình như thế nào, vội đáp:

– Tại hạ nghĩ cô nương có hảo ý đối với tại hạ, mang ơn không hết, chứ hận thế nào được chứ? Tại hạ tự hỏi, không hiểu tại sao cô nương lại cố tình giúp đở tại hạ mãi…

Dung Nhi mở tròn đôi mắt, nhìn vào mặt chàng, lâu lắm nàng buột miệng thở dài:

– Dù sao công tử cũng không nên hận tôi. Nếu tôi không làm kinh động Chưởng môn thì làm gì có Đại Thành Kim Đơn cho công tử uống?

Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười:

– Thì tôi vừa nói là ơn cô nương, có oán hận gì đâu?

Rồi chàng tiếp với giọng khẩn thiết hơn:

– Cô nương dụng ý như vậy không sợ Chưởng môn phát hiện ra mà bắt tôi sao?

Dung Nhi điểm một nụ cười bí mật:

– Công tử không phải lo cho tôi. Bây giờ tôi xin hỏi công tử điều này, nếu như ngày sau chúng tôi có điều gì yêu cầu công tử tiếp trợ, chẳng hay công tử có sẵn sàng không?

Triệu Sĩ Nguyên kinh ngạc, thầm nghĩ:

“Môn phái của họ gồm toàn những tay cái thế tài ba, vả lại họ không hề can thiệp vào sự việc trên giang hồ, họ không tạo điều ân oán đối với người đời thì họ còn lo ngại gì ai phiền nhiễu họ? Vả lại họ không phải là hạng người mà bất cứ ai cũng có thể trêu vào?” Tuy nhiên, chàng không tỏ lộ cảm nghĩ của mình, sợ đối phương dựa vào đó mà ước độ tâm can chàng, chàng làm ra vẽ khẩn khái, cao giọng thốt:

– Chỉ cần tại hạ thoát khỏi nơi đây thôi. Trong tương lai nếu cô nương có điều gì sai khiến tại hạ quyết định chẳng khước từ, dầu phải vào lửa đỏ dầu sôi!

Dung Nhi gật đầu:

– Tôi tin tưởng nơi công tử. Còn như sự việc hôm nay, nhất định công tử sẽ thoát nạn.

Triệu Sĩ Nguyên dững cao đôi mày:

– Cô nương giàu tin tưởng quá!

Dung Nhi mỉm cười:

– Đương nhiên là phải tin như vậy!

Bỗng nàng giật mình, nhìn tả nhìn hữu xem có ai ở đó nghe lọt câu nói của nàng chăng.

Rồi nàng tiếp:

– Công tử không muốn tìm hiểu sự tình trong bổn phái sao?

Triệu Sĩ Nguyên động tính hiếu kỳ, nhìn sửng nàng:

– Dĩ nhiên là tại hạ cũng muốn biết đại khái, quý phái có chủ trương như thế nào, nhưng làm cách nào mà biết được chứ? Cô nương nếu có thể…

Dung Nhi chận lời:

– Vấn đề có thể hay không có thể, chẳng cần đặt ra nừa. Tôi tưởng công tử cần phải biết qua mấy điểm, những điểm đó nếu tôi không muốn nói rõ, thì công tử có thể yêu cầu tôi nói được chăng? Còn như tôi muốn nói dù công tử không hỏi, tôi vẫn nói như thường.

Triệu Sĩ Nguyên cười vuốt:

– Đa tạ cô nương!


Dung Nhi chính sắc tiếp:

– Bổn phái có cái tên là Vô Vi, lập căn cứ tại Cao Lương Công Sơn, công tử đã trông thấy chưởng môn tôi, cái hiệu thánh của Chưởng môn là Vô Vi Tiên Tử. Suốt trăm năm qua trong bổn phái, Chưởng môn là người thành tựu cao nhất!

Triệu Sĩ Nguyên tỏ vẻ không tin:

– Nhưng quý trưởng môn còn nhỏ tuổi quá!

Dung Nhi cười nhẹ:

– Công tử là người luyện võ, tại sao lại lấy niên kỹ mà đo lường cái mức thành của một người? Nói như công tử, chắc công tử chỉ là một tay tầm thường.

Triệu Sĩ Nguyên bật cười:

– Cô nương quá khen! Bất quá tại hạ luận theo công phu tu vi mà thôi, chứ như sự thành tựu phi thường, xưa nay trong võ lâm kể ra cũng hản hữu, bởi muốn được như vậy phải có phẩm chất đặc biệt, mà người có phẩm chất đặc biệt, lại hiếm trên đời! Cho nên, với mớ tuổi này, tại hạ có dám khoe mình đâu?

Dung Nhi nghiêm giọng:

– Thực sự mà nói, tôi chỉ sợ công lực tu vi của công tử chưa có thể sánh được với bất cứ người nào theo chưởng môn đến đây. Bất quá…

Triệu Sĩ Nguyên thoáng đỏ mặt, tự ái của chàng bị chạm, chàng bất phục sự nhận xét của đối tượng, không dằn được sự bất phục, chàng bật cười lớn:

– Nếu vậy tại hạ là kẻ vô dụng mất rồi!

Dung Nhi gằn từng tiếng:

– Công tử không tin! Được! Hãy chờ đến lúc động thủ, tự nhiên sẽ rõ.

“Đến ngươi mà ta cũng không thể làm gì nổi à? Thế tại sao ngươi lại quả quyết là ta sẽ thoát nạn?” Chàng muốn tranh biện với nàng, song nghĩ lại đã mấy lần nàng ra tay tiếp trợ, chàng còn mang ơn nàng, chưa có dịp báo đáp thì bây giờ không nên vì cải vã với nàng. Không cảI vã được là một lẽ, còn câm nín hoàn toàn là một lẽ khác. Dĩ nhiên chàng không thể câm nín, chàng hừ lên mấy tiếng cho hả tức phần nào.

Dung Nhi nhìn chàng, điểm một nụ cười tiếp nói câu chuyện bỏ dở:

– Bất quá công tử có bẩm chất hơn người tiềm lực thâm hậu, tiến trình còn nhiều hứa hẹn, sự thành tựu sau này không biết thế nào mà tưởng được …

Giọng nàng nói nghe như một bà cụ già giảng lý với hàng hậu sinh, làm Triệu Sĩ Nguyên buồn cười, nhờ vậy mà sự bất mãn tiêu tan phần nào.

Chàng thốt:

– Tại hạ cố gắng luyện tập, may ra một ngày nào đó sẽ lãnh được chút ít điều hay, có vậy mới không phụ nhả vọng của cô nương!

Dung Nhi cao hứng vô cùng, buộc miệng tiếp:

– Và Chưởng môn tôi cũng sẽ xem trọng công tử!

Triệu Sĩ Nguyên giật mình:

– Thế ra quý chưởng môn có bình phẩm về tại hạ? Người đã nói như thế nào?

Dung Nhi chợt tỉnh ngộ, nhận thấy mình hớ hênh quá nhiều vội nói lấp:

– Còn một điều rất trọng yếu, suýt chút nữa tôi quên tỏ cho công tử biết!

Chàng muốn hiểu sâu hơn về điều tiết lộ vừa rồi của nàng, song nàng đã rõ là lở lời, đề cao cảnh giác ngay, dù chàng có hỏi gì nữa, vị tất nàng chịu nói thêm. Không hỏi được, tức nhiên chàng phải đặt nghi vấn, và muôn ngàn tạp niệm phát sanh quanh nghi vấn đó.

Chàng thầm lặng, không nói tiếng nào nữa.

Dung Nhi nhìn chàng, dò xét một lúc lâu nói tiếp:

– Trong bổn phái, hàng tiền bối trên sáu mươi tuổi xuất sơn hàng đạo có hai mươi vị.

Nếu sau này công tử có dịp gặp các vị đó, hãy cố gắng mua chuộc cảm tình, điều này rất có lợi cho công tử.

Triệu Sĩ Nguyên cao mày:

– Các vị ấy là những bậc ẩn tu, xa lánh hồng trần, tại hạ dù muốn bái kiến để mong được chỉ giáo điều hay lẽ phải, vị tất lại được toại nguyện dễ dàng?

Dung Nhi cười nhẹ:

– Tôi sẽ có cách giúp công tử.

Dừng lại một chút, nàng hỏi:

– Có bao giờ công tử thấy nam nhân xỏ lỗ tai không?

Triệu Sĩ Nguyên lắc đầu:

– Tại hạ chưa thấy, nhưng có nghe nói nam nhân xỏ lỗ tai thì cũng là việc thường!…

Dung Nhi chận lời:

– Đó là trường hợp xỏ cả hai lỗ tai. Tôi muốn nói những người chỉ xỏ một lỗ thôi.

Triệu Sĩ Nguyên trố mắt:

– Xỏ một lỗ tai? Tại hạ không hề nghe nói đến việc đó.

Dung Nhi thốt:

– Vậy mà có! Những vị trưởng lão trong bổn phái, vị nào có xuất ngoại hành hiệp đều có xỏ lỗ tai nam bên tả, nữ bên hữu.

Triệu Sĩ Nguyên muốn hỏi thêm mấy điều nữa, bổng nhiên Thiên Du Tử Huỳnh Ngươn Long hấp tấp bước vào, cho hay là chưởng môn đã đến.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.